Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 265-1: Yêu nữ đấu trí (1)
Khang Giai không nghĩ tới đứa nhỏ như vậy sẽ có ánh mắt sắc bén như thế, khẽ giật mình!
Nghĩ đến người từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn nhớ mong, bỗng nhiên có con, đã là mẹ của người khác. Khó trách mẹ vẫn luôn không tìm cô, trong lòng ê ẩm!
"Lòng dạ hẹp hòi đi, có con trai đi theo em, anh còn lo lắng cái gì! Vả lại, em có thể làm chuyện gì xấu!"
Cô ta là người phụ nữ của Lang Vương tại Yêu Giới.
"Ức Ức, gọi dì đi." Bạch Tuyết nói thật nhỏ.
Mắt sắc của tiểu gia hỏa, chăm chú đánh giá quán cà phê một lần.
"Mẹ, há mồm." Ức Ức lại đưa một miếng cho Bạch Tuyết ăn.
Lãnh Dạ là yêu, bọn nhỏ cũng đặc biệt như vậy, nói như vậy bọn nhỏ và cha của chúng giống nhau. Mà cô là nhân loại, cô sẽ c·h·ế·t già!
"Sao cậu vẫn chưa đi?" Khang Giai đùa hỏi.
Ức Ức tránh né v**t v* của người phụ nữ kia, người phụ nữ kia giống như không có chút tức giận, cười âm hiểm một tiếng: "Bộ dạng đứa nhỏ này thật đẹp, rất đáng yêu, đáng tiếc!" Người phụ nữ kiều diễm âm tàn nói.
Bạch Tuyết dùng chân kẹp lấy điện thoại di động, đưa tay che đầu Ức Ức, để con trai tựa trong ngực cô, một bộ không cho phép đụng con tôi.
Đưa tay ôm Ức Ức đến gần, lấy ra bản năng gà mái bảo hộ gà con, tuy Bạch Tuyết yếu đuối, tuy con trai cường đại, nhưng cô vẫn vươn hai tay ra bảo vệ con, Ức Ức cảm động vì hành động của mẹ. Cái mũi chua xót, nhưng lúc này còn không phải lúc cảm động, kẻ đến không thiện!
Ức Ức đối xử lạnh nhạt nhìn lại, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nên tới vẫn là tới, chỉ là, không nghĩ tới lại dưới loại tình huống này!
"Vậy, người phụ nữ bên cạnh là ai?" Bạch Tuyết lại hỏi.
Nguy rồi, bọn họ là yêu quái, Lang Vương không ở đây, điện thoại di động còn chưa gửi đi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 265-1: Yêu nữ đấu trí (1)
"Xú nha đầu sao giờ mới đến! Đứa trẻ này là ai?"
Nhìn thấy bốn người bọn họ ngồi xuống, tâm Bạch Tuyết thắt lại, làm sao nhìn họ giống như là người một nhà, mà cô! Ở trước mặt mẹ, thủy chung là người xa lạ! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạch Tuyết nhíu mày, thực sự không thích hai người kia, lúc đầu nhìn thấy mẹ, tâm tình của cô đã không tốt, bây giờ lại bị hai cái người kỳ quái này trừng mắt, trong lòng rất khó chịu!
Bạch Tuyết vẫn không trả lời, sau lưng bé trai lại đi ra một người phụ nữ, rất yêu mị kiều diễm. Nhưng sắc mặt của cô ta rất cao ngạo, ngạo mạn, giống như công chúa kiêu ngạo, giống như cái đuôi Khổng Tước vểnh lên, lúc lắc dáng người, đi về phía bọn họ, sau đó rất không lịch sự, trực tiếp ngồi gần Bạch Tuyết.
Lúc Khang Giai qua nhà vệ sinh, nhìn thấy Bạch Tuyết còn không rời đi, len lén chạy tới. Hưng phấn ôm lấy Bạch Tuyết từ phía sau.
Sau cùng, phục vụ đưa ra một chiếc bánh ngọt, nói là hoạt động trong tiệm.
Lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia: " Tôi là Bạch Tuyết, chuyện gì?"
Bạch Tuyết có chút hiếu kỳ.
Bạch Tuyết đoán trước quả nhiên không sai!
Như vậy con của cô có phải còn lâu mới có được thân phận không!
Bọn họ quan hệ như thế nào?
"Cũng được!" Ức Ức lạnh lùng nói. Kỳ thật, nó vô cùng thích ăn, ăn quá ngon, nhưng nó là con trai! Không thể làm mất mặt con trai, cho nên cho dù ăn ngon, cũng phải bình tĩnh.
Có A Cốc ở đây, Bạch Tuyết cũng không dễ nói chuyện, Khang Giai không nhắc tới một lời chuyện ngày hôm qua, đương nhiên Bạch Tuyết sẽ không chủ động nhắc tới, ngộ nhỡ bị Khang Cốc biết em gái mình bị Đoan Mộc ăn!
Cho dù người đến không phải nhân loại, nhưng nó không sợ.
Bọn họ vừa mới dùng chung bữa ănvới nhau, thế mà lúc này xuất hiện ở đây, bà và Khang Cốc quen biết sao?
Bạch Tuyết nhìn c Ức, trong lòng thất vọng, cô nhất định phải chăm sóc bọn nhỏ lớn lên, cô không muốn hoàn cảnh của cô phát sinh trên người bọn chúng!
Khang Cốc và Khang Giai đi theo một nam một nữ kia vào trong quán Cafe.
Tất cả đều bởi vì cái người phụ nữ này, là cô ta chiếm lấy Lang Vương, cô ta đáng c·h·ế·t.
Kẻ đến không thiện!
"Em không biết làm chuyện xấu. Nhưng mà, không thể bảo trong lòng người khác không có ý xấu! Trò chuyện xong gọi điện thoại cho anh." Lang Vương trực tiếp ra lệnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Được rồi, hai người đi đi, mình đợi Ức Ức ăn xong bánh ngọt rồi." Bạch Tuyết cười nói.
"Này cha của anh trai mình, cậu cũng biết, cha mình và mẹ mình là sau này tái hôn, anh trai là do mẹ mình mang tới, người đàn ông bên kia chính là cha của anh mình." Khang Giai nhỏ giọng giải thích.
"Ức Ức còn chưa có ăn xong." Bạch Tuyết quay đầu nhìn về phía cô.
Tuy Khang Cốc và cô cùng mẹ khác cha, nhưng tình cảm bọn họ rất sâu, cho nên Khang Cốc mới có thể mang theo Giai Giai tới gặp cha của mình.
Thì ra mẹ đã tái hôn, có gia đình, nói cách khác cũng sẽ có con!
Tay Ức Ức nắm chặt dĩa bánh kem,tóc gáy toàn thân đều dựng lên, toát ra hàn khí lạnh lùng.
Đương nhiên Bạch Tuyết không biết người mà Khang Giai thảo luận muốn gặp chính là chồng hiện tại của mẹ mình.
Người phụ nữ vươn tay ra muốn sờ gương mặt Ức Ức, Ức Ức cười lạnh một tiếng, tránh đi vuốt sói, đừng tưởng rằng hiện tại mẹ là người phàm có thể khi dễ, chỉ cần có nó, ai cũng không cho phép khi dễ mẹ, cha không ở đây, bảo hộ mẹ cũng là chức trách của nó.
Vào cửa, Ức Ức cảm giác có khác thường, bầu không khí có chút cổ quái, nhưng mà, cũng không có phát hiện chỗ nào không đúng! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này, một đứa trẻ chừng mười nhiều đi tới, ngồi cạnh Ức Ức.
Khang Cốc và Khang Giai đi ra cửa, là đang đợi người.
Mặc dù không có phát hiện chỗ nào khác thường, nhưng tiểu gia hỏa vẫn cảnh giác.
Ánh mắt của họ, ngôn hành cử chỉ tuy giống nơi này, nhưng tỉ mỉ quan sát vẫn là có nhiều sơ hở.
Bạch Tuyết phát tác tình thương của mẹ, mặc kệ người đến là ai? Đều không thể thương tổn con của cô.
Tuy nó nhỏ, nhưng vì bảo vệ mẹ, sẽ không nhát gan!
"Mẹ há mồm." Ức Ức xúc miếng bánh kem ngọt ngào đưa vào trong miệng Bạch Tuyết.
"Tuyết nhi, vốn định lôi kéo cậu đi dạo phố, nhưng mà chờ chút chúng ta phải gặp một trưởng bối, cũng hẹn gặp mặt ở chỗ này, trước không thể vắng mặt được. Cậu và anh chàng đẹp trai này cứ ngồi ăn bánh ngọt đi." Khang Giai sờ đầu Ức Ức nói. Kỳ thật, trong lòng Khang Giai có rất nhiều lời muốn nói riêng với Bạch Tuyết, chỉ là, Khang Cốc ở bên cạnh, cô không tiện nói! Đã không có cơ hội nói, thì theo chân anh trai đi gặp cha ruột một chút.
Trong lòng ê ẩm!
Từ khi biết Lãnh Dạ là Lang Vương, cô đã nghĩ đến sẽ có một ngày cô c·h·ế·t, cho nên cô trân quý thời gian hiện tại ở cùng bọn nhỏ.
"Tiểu gia hỏa, ăn ngon không?" Khang Giai nịnh nọt hỏi, đưa đầu nhìn Ức Ức.
"Vị kia à, vị kia là vợ của ông ấy, hai người một mực sống ở Mỹ, mình cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ, không tán gẫu nữa, hôm nào hẹn cậu, mình phải qua rồi." Khang Giai rời đi, Bạch Tuyết đau lòng cúi đầu xuống.
Tuy Bạch Tuyết một mực không hỏi, nhưng trong lòng cô lại luôn hoang mang.
Trước quán Cafe dừng một chiếc xe sang trọng, từ trong xe đi xuống hai người, một nam một nữ. Bộ dạng người nam nhìn rất quen mắt, rất giống Khang Cốc, nhưng người phụ nữ cũng coi là người quen, lại mẹ của cô Tuyết Hoa.
"Cô là Bạch Tuyết?" Bé trai trực tiếp hỏi, giọng rất lạnh, một đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo nhìn Bạch Tuyết một chút, giống như mẹ con Bạch Tuyết căn bản không xứng nói chuyện với nó, cái này khiến Bạch Tuyết rất khó chịu!
Hơi cúi đầu, không muốn bọn họ thấy được cô.
"Dì." Ức Ức ngoan ngoãn gọi một tiếng, đôi mắt sắc vẫn nhìn chằm chằm chung quanh, luôn cảm giác có chỗ không đúng!
Cho dù nó là nửa người nửa yêu, nhưng dù sao vẫn là trẻ con, có chút chi tiết sẽ bỏ qua!
Ví dụ như quán cà phê vì sao chuẩn bị bánh ngọt? Vì sao lại trùng hợp tặng nó? Đây có phải là quá may mắn hay không.
Cô và Lãnh Dạ không có hôn nhân, anh là Lang Vương, anh là yêu quái! Xem ra Yêu Giới không có luật hôn nhân!
Có lẽ bà đã quên còn có con gái như cô!
Nhất định Khang Cốc sẽ không tha Đoan Mộc, cô cũng có lỗi, không nghĩ tới sự tình sẽ thành như vậy, trong lòng rất áy náy!
"Lãnh Dạ, anh trở về đi, em và Ức Ức tiến vào." Bạch Tuyết xuống xe, ôm Ức Ức xuống.
Ai cũng biết rõ, lúc này, Bạch Tuyết một cái tay ôm con, một tay lặng lẽ ở dưới mặt bàn gủi tin nhắn cho Lang Vương, bời vì cô đang hoài nghi người phụ nữ này không phải người, có lẽ cô ta là người phụ nữ của Lang Vương, bọn họ như vậy sẽ không hợp nhau.
Bạch Tuyết bất đắc dĩ cười, cùng Ức Ức tiến vào.
Cô đã như vậy, cô cũng không muốn liên lụy Khang Giai hủy việc học!
Đây cũng là đứa trẻ hơn mười tuổi, cho người cảm giác vô cùng âm lãnh, lúc này toàn thân con trai của cô cũng rất âm lãnh, nhưng dù sao chiều cai, khí thế toàn thân, vẫn bị đứa bé kia ép xuống!
"Giai Giai, người bên kia là ai vậy?" Bạch Tuyết khẽ hỏi.
Cô lạnh lùng nhìn về phía người phụ nữ kia, cô vốn là cô gái dịu dàng, có lẽ là ở cùng Lãnh Dạ lâu, cho dù không lạnh, cũng học được cách làm sao lạnh.
Dù sao Ức Ức cũng là trẻ con, thích ăn đồ ngọt, chẳng qua, nó chỉ nhìn bánh ngọt một chút, tuy rất mê người, nhưng hiện tại nó không có ý định ăn, chờ một chút ăn cũng không muộn,không khí quái dị chung quanh để nó không thể không phòng, dù sao thân phận của nó và mẹ đặc biệt.
Cưng chiều xoa đầu Ức đầu.
"Buông tay ——" Ức Ức bỗng nhiên nhíu mày, giơ tay, lập tức đánh vào cái tay đang nắm tai nó, lạnh lùng trừng mắt nhìn đứa trẻ hơn mười tuổi kia.
Cho dù Bạch Tuyết che chở Ức Ức, cái đứa bé hơn mười tuổi vẫn vươn tay ra nắm lấy lỗ tai Ức Ức, muốn kéo Ức Ức từ trong ngực Bạch Tuyết qua.
Mười tám năm qua bà đều không có tìm đến cô!
Lãnh Dạ đưa Bạch Tuyết và Ức Ức đến của một quán Cafe
"Đứa nhỏ này, nói thế nào đây cũng là anh trai mày, bộ dạng mày rất không lễ phép?" Người phụ nữ kiều diễm lạnh lùng nói.
Bạch Tuyết vào, Khang cốc và Khang Giai đã tới.
Chẳng trách!
Người phụ nữ yêu diễm nhìn Bạch Tuyếtâm tàn, ánh mắt Lang Vương quả nhiên tốt, vóc người của dân nữ này kha tốt. Khó trách vương sủng cô ta như thế, những người phụ nữ trong nhà kia anh cũng không cần? Trong đứa trẻ kia Lang Vương cũng mặc kệ? Người phụ nữ này càng nghĩ càng giận!
Khang Cốc và Khang Giai đi, đương nhiên Ức Ức hoàn thành nhiệm vụ, mở bánh ngọt ra bắt đầu ăn. Tuy nó là linh đồng chuyển thế, nhưng dù sao cũng là trẻ con, kiến thức nhân gian hiểm ác nó vẫn còn thiếu.
Ức Ức rất có trách nhiệm, đáp ứng cha bảo hộ mẹ tốt, nó sẽ không qua loa.
Cô vẫn là lần đầu gặp cha ruột của anh trai.
"Trò chuyện xong gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em." Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết nói, bộ dạng rất nghiêm túc, ý là nhất định phải gọi điện thoại cho anh.
"Ăn ngon sao?"
Đương nhiên Bạch Tuyết phát hiện con trai kỳ lạ, tình thương của mẹ là cường đại, cô cảnh giác nhìn về phía đứa bé kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.