Lặng Nghe Mưa, Lặng Yêu Em
A Kỳ Tam Thiên Tuế
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6
Lâm Duệ Chu từ sớm đã sống cuộc đời của một tổng tài bận rộn, đi công tác bất cứ lúc nào.
[Màn biểu diễn của tôi rẻ đến vậy sao? Hai trăm còn chưa đủ ăn một phần bò bít tết tử tế, nhà hàng Tây xịn còn có cả biểu diễn violin nhé.]
Anh đang ngồi ở một gian tuyển dụng.
“Muốn nộp hồ sơ thì trực tiếp tìm tôi chẳng phải nhanh hơn à?”
Tôi trả lời:
Tôi cười: “Rất đơn giản, đừng nghĩ bậy. Với lại, đàn anh Lâm Duệ Chu là người thế nào, nhân vật top đầu của trường, đấy là người mà mấy đứa tầm thường như bọn mình dám vọng tưởng à?”
Bít tết cái con khỉ!
[Đàn anh, em mời anh ăn bò bít tết xịn nhất luôn!] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh liếc bản CV tôi ôm trong tay, nói:
Tôi không đáp lại lời hai người họ.
Tôi rời khỏi hàng và đi về phía anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi: […] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đàn anh đang ám chỉ tôi phải mời anh đi ăn đây mà.
[Nếu cô sống ở thời cổ đại, chắc chắn sẽ là một nô tài xuất sắc nhất, giỏi nhìn sắc mặt mà hành sự.] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc dù Tang Dư tôi cũng được coi là có chút tiếng tăm trong trường, nhưng cũng chưa đến mức các anh chị khóa trên phải chủ động bắt tay làm quen.
Cô bạn còn lại cũng góp lời: “Tang Dư, tớ thực sự cảm thấy cậu làm được. Không biết có phải ảo giác của tớ không, mà tớ cứ thấy tối nay đàn anh Lâm Duệ Chu xuất hiện ở đó là do số phận sắp đặt rồi.”
Về đến ký túc xá thay đồ tẩy trang xong, tôi gửi cho anh một bao lì xì hai trăm.
Tôi nhắn cho bạn cùng phòng mà không ai trả lời, thế là tôi cũng nhập hội xếp hàng luôn.
Tôi cười toe: “Đàn anh hết bận rồi à, em mời anh đi ăn nè.”
Chưa kịp hẹn ăn bít tết thì Lâm Duệ Chu đã đi công tác.
Trước khi học cao học, anh đã tự lập công ty riêng.
Nghe đến đây là tôi hiểu rồi.
Bắt gặp ánh mắt tôi, anh nhường chỗ cho một nam sinh khác, rồi bước qua một bên, nhắn tiếp:
Chương 6
12
“Các cậu nói gì thế! Bậy bạ quá đi! Tớ với đàn anh Lâm Duệ Chu chẳng qua là có mối quan hệ đơn giản… tớ nợ anh ấy ba cái qu -ần l- ót thôi.”
[Cảm ơn đàn anh hôm nay đã ra tay nghĩa hiệp giúp đỡ.]
Nghe nói lại có đợt tuyển dụng mới, tôi và bạn cùng phòng vác balo nhỏ hăm hở ra trận.
“Được đấy Tang Dư, tớ tưởng cậu là em gái ngây thơ thuần khiết, không ngờ ra tay nhanh thật, cưa đổ cả đóa hoa cao lãnh của trường mình rồi!”
Hai người kia: “Vậy mà gọi là đơn giản à?”
“Ồ, em chính là đàn em Tang Dư trong truyền thuyết đấy hả? Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ.”
Xếp gần nửa tiếng vẫn chưa tới lượt, điện thoại reo lên — là Lâm Duệ Chu nhắn:
Hai người họ đi theo phía sau giúp tôi xách váy.
“Ái chà, làm thế lại bị người ta nói là leo lên bằng nhan sắc thì ngại lắm á, nhỡ đâu vì nhan sắc quá chói lóa mà gây hiểu lầm thì sao.”
[?]
Nói rồi tôi hất váy bỏ đi.
Còn tôi, sắp tốt nghiệp rồi mà vẫn đang lết xác đi dự hội chợ việc làm, tìm cơ hội thực tập.
Lại tìm một vòng vẫn không thấy tụi nó, mà lại thấy... Lâm Duệ Chu.
Trời phú cho năng lực, lại có điều kiện gia đình hậu thuẫn, đúng kiểu sinh ra đã ở vạch đích, khiến anh trở thành nhà tài trợ trẻ nhất của trường.
Đợi Lâm Duệ Chu đi khuất, hai đứa bạn tôi lập tức nhìn tôi với ánh mắt hóng hớt.
Đi một vòng quanh hội trường, không kiếm được công việc nào, còn đi lạc mất bạn cùng phòng.
Tôi lờ mờ cảm thấy Lâm Duệ Chu đang hít sâu một hơi, chắc là đang cố kiềm chế sự bất lực.
Mà Tang Dư tôi chưa bao giờ là đứa thiếu nghĩa khí.
Chắc chắn là nhờ anh – cái bảng hiệu sống này.
“Lát nữa kết thúc buổi tuyển dụng bọn anh sẽ đi ăn liên hoan, em đi cùng nhé?”
“Cậu nói gì vậy, Tang Dư nhà ta cũng là công chúa nhỏ đấy chứ. Cậu xem mặc cái váy này lên chẳng phải là công chúa rồi sao? Tớ tin cậu, nhất định sẽ cưa đổ được đàn anh Lâm Duệ Chu.”
Tôi ngẩng đầu lên, thấy anh cũng đang nhìn tôi.
Dàn máy tính mới trong phòng máy khoa Công nghệ của trường là do công ty anh tài trợ sau khi nhận được khoản đầu tư đầu tiên.
Anh ấy chìa tay ra bắt tay tôi, tôi hơi đơ một chút.
Chưa kịp để Lâm Duệ Chu đáp, một đàn anh khác bên cạnh đã đùa: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh đáp lại:
Sau đó lại gửi thêm một câu:
Anh không nhận, chỉ gửi một dấu ba chấm.
[Qua đây.]
Thế mà cái đàn anh kia chẳng quan tâm tôi có theo kịp hay không, bắt tay xong còn mời mọc:
Tôi giả vờ khổ sở:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.