Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: Lưu Tử Tinh: Ta Thật Không Cố Ý A!
“Uhm...Ta có thể đi lại không?”
Doãn Minh Tiến: “A!!! Nhần Muyết Phuật!” (Phần Huyết Thuật!)
“Phốc!” Thanh thúy...
Doãn Minh Tiến hai chân run lên, cả người vô lực ngồi quỳ dưới đất.
Doãn Minh Tiến ánh mắt hơi thả lỏng, xem ra là cầu hòa a!
“Ngươi! Ngươi! Ngươi! Phốc!!” Trực tiếp thổ huyết, cả người lung lay xem ra là bị Lưu Tử Tinh cho chọc tức nhịn không nổi.
...
“Thảo! Các ngươi có nhìn thấy hắn răng đều mất vài cái không!”
Nói tốt hiểu nhau đâu? Ta đây không phải là học ngươi cách làm sao?
“Ô...Ô...Ô...” Miệng phát ra kì dị ngôn ngữ, xem ra cốt bổng thứ này không dễ chịu.
Lưu Tử Tinh móc móc tai: “Ngươi đừng nói chuyện a! Cho dù có nói cũng không ai nghe hiểu!”
“Như vậy có là gì! Xương mặt của hắn chỉ sợ đều bị đánh cho trật! Không hổ là hung ác Nhân Bì Xà Tâm Thú! Ra tay không lưu tình tí nào!”
Lưu Tử Tinh nhìn trong tay một khối thịt dư, thần sắc yên lặng nói: “Ta thật không cố ý, các ngươi tin không?”
Nhìn thấy chính mình trong kính, mặt của Doãn Minh Tiến trắng bệt có ngất xỉu xúc động.
Cảm thấy răng miệng có vấn đề, Doãn Minh Tiến lấy ra kính soi trong Túi Trữ Vật.
Lưu Tử Tinh quái dị nhìn Doãn Minh Tiến: “Ngươi chẳng lẽ không biết Thể Giả cũng cảnh giới có thể trực tiếp đối oanh với Linh Khí sao? Với lại ngươi thậm chí còn dùng Nhất Giai Linh Khí làm đéo gì?”
Doãn Minh Tiến cắn răng, sắc mặt mất tự nhiên nói: “Ngươi...Ngươi làm sao biết được...”
Doãn Minh Tiến: “Phốc! Ta đánh c·h·ế·t ngươi!”
Hắn há miệng hét vào mặt Lưu Tử Tinh: “Co Mẹn Nhươi! Lưu Tỉ Tin! Ta nhại nhao nhói nhuyện lì lục nế này?!” (Con mẹ ngươi! Lưu Tử Tinh! Ta tại sao nói chuyện kì cục thế này?!)
...
“Má nó! Ra tay như vậy nặng, phía trên mặt dấu bàn tay đều muốn in sâu vào!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có người thậm chí nhịn không được cảm thán: “Không hổ là Nhân Bì Xà Tâm Thú!”
Lưu Tử Tinh nhìn bên kia Doãn Minh Tiến, gật gật đầu nói: “Có thể, nhưng cho ta nói với hắn một câu được không?”
Lưu Tử Tinh nhìn Doãn Minh Tiến ảo ảnh thì cười nói: “Có vài thủ đoạn nha!”
Bàn tay cũng da mặt tiếp xúc thân mật, cảm giác phải nói là đã~~~
Tiền Hận Thiên trên không nhịn không được xen vào: “Hai người các ngươi có đánh hay không?”
Lưu Tử Tinh thấy Doãn Minh Tiến như vậy thì nhìn Phệ Thiên mà nói: “Ngươi thấy không? Đôi khi đánh nhau! Không cần thiết dùng đao kiếm! Chỉ cần một trái tim nhân hậu và một cái miệng! Ngươi đều có thể đánh c·h·ế·t kẻ khác!!”
Doãn Minh Tiến hóa thành vô số ảo ảnh, bộ pháp thần bí khó lường.
Doãn Minh Tiến hai tay bụm đáy quần, máu tươi không ngừng chảy ra từ đó!
“Keng!” Trường kiếm đâm vào ngực Lưu Tử Tinh liền...gãy nát...
Không hề có chút do dự, cầm ra cốt bổng đâm mạnh vào mông Doãn Minh Tiến!
“Ta nghĩ là không...” Bàn tay giơ cao, tràn đầy uy lực đánh thẳng vào mặt Doãn Minh Tiến.
Cảm giác này dễ gây nghiện a!
Phệ Thiên: Con mẹ nó! Ngươi hung ác tới mức này a!
Doãn Minh Tiến cắn răng nghiến lợi, à mà cũng không còn mấy...
Phệ Thiên: “...”
Bỗng dưng trước mặt hiện lên Doãn Minh Tiến thân hình, hắn thần sắc tức giận dùng trường kiếm trong tay đâm vào ngực Lưu Tử Tinh.
Lưu Tử Tinh: “Như b·u·ồ·i!”
Tiền Hận Thiên mặt đen nói: “Có thể bắt đầu chưa?”
“Bộ dáng này...Tiện a!”
Cốt bổng bay tới đâu, đám người tránh tới đó.
Lưu Tử Tinh nhún vai: “Sợ quá~ Sợ quá~”
“Phốc!” Nhẹ nhàng rút ra, máu tươi đầm đìa...
Khoảng cách quá gần, chỉ chốc lát liền đánh tới ngực Lưu Tử Tinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng nói một câu tiếp theo làm hắn trực tiếp thổ huyết!
“Quỷ Ảnh Bộ!”
Hồng Hi Nguyệt cười cười, tiếp tục xem chiến đấu.
Lưu Tử Tinh chớp chớp mắt, khóe miệng cười quái dị.
Doãn Minh Tiến: “???”
Doãn Minh Tiến cả người bay lên không, thậm chí quay hai ba vòng rồi mới rớt xuống đất: “Rầm!”
Lưu Tử Tinh thở dài: “Ta trên thông thiên văn dưới tường địa lý! Nhỏ nhoi một cái bí mật làm sao khó được Lưu Thiên Cơ ta?”
What the f·u·c·k is this? Do you người làm bằng sắt?
Lưu Tử Tinh thổi còn bốc khói bàn tay, còn có chút chưa đã a!
Doãn Minh Tiến lúc này cũng có chút bình phục, hai chân khép chặt tức giận nói: “Ngươi vô sỉ!”
Lưu Tử Tinh: “...”
Doãn Minh Tiến sắc mặt dần biến, bộ dáng này là thật tin.
“Tên kia cũng họ Doãn nhưng là Doãn cơ hội, có cơ hội cái là hắn hớp ngay, ta rất bái phục hắn! Còn ngươi cũng họ Doãn nhưng lại bán trinh đít cho ác quỷ! Chậc chậc...”
Đây chẳng lẽ người chơi hệ bí thuật! Hừ hừ! Lão Lưu ta cũng không đơn giản đâu!
Lưu Tử Tinh nghe vậy cười xấu hổ nói: “Haha! Đánh! Đương nhiên đánh! Chỉ là cái này họ Doãn cứ đàn bà đanh đá thích võ miệng a! Ta cũng rất bất đắc dĩ được không! Phải không chư vị?”
Ở một nơi khác, Hồng Hi Nguyệt đẩy đẩy vai Tô Mộng Như, cười hỏi: “Nghe nói tiểu tử họ Doãn đó theo đuổi ngươi! Cảm thấy thế nào?”
“Chủ tớ một lũ! Chủ tớ một lũ!”
Doãn Minh Tiến: “...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Huyễn hóa vô số quỷ ảnh, Doãn Minh Tiến thực lực so với trước có thể nói là hơn xa!!
Lưu Tử Tinh: Mù mắt a!
Lưu Tử Tinh quái dị nhìn Phệ Thiên cốt bổng: “Ngươi còn tiếp tục dùng sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lưu Tử Tinh: Ta không quen nó, đừng nói bừa!
Phệ Thiên từ xa đi lại, hỏi Lưu Tử Tinh: “Cảm thấy ta thao tác này như nào?”
Khán đài đám người hít một hơi khí lạnh: “Đau a!”
Lưu Tử Tinh thở dài: “Lỗi tại ta! Đáng lẽ ra phải dùng lực mạnh thêm xíu nữa cho nó bay hết! Như vậy liền sẽ không còn xấu xí! Lỗi tại ta a!!”
Doãn Minh Tiến bỗng dưng lạnh run, cảnh giác nhìn Lưu Tử Tinh.
“Cực Tốc Quỷ Trảo!!” Hai tay hóa trảo, hắc khí bốc lên!
Thân hình hắn hiện ra, chỉ là....Có chút khó tả....
Cả người Doãn Minh Tiến bốc lên huyết khí, thân thể đỏ bừng, ngay sau đó liền vận dụng Quỷ Ảnh Bộ!
Khán đài đám người cũng không kém: “Cái kia tiểu cẩu đang làm gì?”
Doãn Minh Tiến đứng dậy, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy trên khán đài đám người hít khí lạnh: “Tê!!!”
Phệ Thiên nắm chặt cốt bổng, dùng lực một lần liền rút ra!
Từ lúc bắt đầu ngươi là người nói nhiều nhất được không? Vị huynh đài này, liêm sỉ của ngươi đâu?
Lưu Tử Tinh lắc lắc đầu, mở miệng định nói thứ gì thì ánh mắt bỗng biến quái dị.
“Ma mễ nho nhươi phận hấy tậu tả!” (Ta sẽ cho ngươi nhận lấy hậu quả!)
“Ô!!!” Doãn Minh Tiến nhịn không được hú lên quái dị, môi trề lên trước, hai mắt trợn trắng.
Doãn Minh Tiến điên cuồng cười: “C·h·ế·t cho ta! C·h·ế·t cho ta!!”
Ngay sau đó hắn lại như vịt không sợ nước sôi, mạnh miệng nói: “Hừ! Ta không hiểu ngươi đang nói gì!”
“Huyết Kiêm!” Trường kiếm đỏ rực, sát ý tràn đầy.
Phệ Thiên: “...”
Doãn Minh Tiến lúc này mới nhớ ra, kẻ mình đang đánh là đến từ Huyết Thể Điện!!
Doãn Minh Tiến hai mắt tức giận tới phát đỏ, cắn răng nghiến lợi nói: “Ta sẽ cho ngươi sống không bằng c·h·ế·t!!”
Chương 26: Lưu Tử Tinh: Ta Thật Không Cố Ý A!
Tiền Hận Thiên gật gật đầu.
Doãn Minh Tiến chỉ thấy mặt mình nóng lên, không biết là do xấu hổ hay vì bị Lưu Tử Tinh đánh cho bàn tay vẫn còn nóng...
Kẻ này không có ý tốt, chắc chắn sẽ định nói cái gì đó tổn hại ta!
Lưu Tử Tinh nhíu mày, hắn đều có chút theo không kịp bộ pháp của Doãn Minh Tiến a!
Lưu Tử Tinh thấy vậy thì khóe miệng cong lên cái ác thú vị nụ cười: “Doãn Minh Tiến a~”
“Tha hóa! Con ngươi bây giờ quá tha hóa a!”
Phệ Thiên: C·h·ó đều không tin...
Lưu Tử Tinh tay nhẹ run, ngay sau đó Doãn Minh Tiến quỷ ảnh toàn bộ biến mất còn kèm theo một tiếng hét thảm: “A!!!”
Những cái nam tử chỉ cảm thấy sau mông hơi lạnh, bất giác dùng tay sờ sờ mông xem có hay không ra dị trạng...
Ta thấy đơn giản là ngươi chỉ giỏi chọc tức người khác, nói làm gì cho hoa mỹ?
Phệ Thiên lặng lẽ đi sau lưng Doãn Minh Tiến, mặt c·h·ó cười âm trầm, tiện khí trôi nổi khắp người!
Phía dưới đều lạnh buốt a...
Đơn giản một từ của Lưu Tử Tinh như là con dao đâm vào tim Doãn Minh Tiến, đau a...
Có ai cho ta mượn ít nước được không? Ta phải tháo mắt ra rửa một hồi...
Tô Mộng Như khóe miệng cong lên cái khinh miệt nụ cười: “Một tên chỉ suốt ngày nhờ vào Gia Tộc mà lại còn là cái không trong sạch nam nhân, ngươi còn hỏi ta sao?”
Khán đài chúng nhân: “...”
Xem bộ dáng là bị kinh tởm không dám tới gần...
...
Lưu Tử Tinh phun một bãi nước bọt: “Ta khinh! Ngươi cái nam chả ra nam! Cái nhân yêu sẵn sàng bán mông đít của mình cho ác quỷ như ngươi thì làm gì được ta!”
Khán đài đám người lại hít hơi khí lạnh, nhất là có không ít nam nhân không dám tiếp tục xem.
Phệ Thiên hơi liếc một cái, sắc mặt câm lặng ném lên khán đài.
Lưu Tử Tinh: “Ngươi nói gì thế! Ta đây là! Tái! Hiện! Cảnh! Ngươi! Hay! Làm!!”
Lưu Tử Tinh: Nhân Bì cái em gái ngươi!!
...
“Bốp!!” Âm thanh vạn người mê, âm thanh của những cuộc drama~
Phệ Thiên bên kia nhịn không được vào cắn: “32 cây răng, lẻ loi mất 16 cây! Đáng tiếc! Đáng tiếc!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.