Lần Nữa Rơi Vào Dịu Dàng
Luỹ Thanh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57: PN1: Tim tôi, đúng là đập rất nhanh thật.
“Vậy thì – tái ngộ cố nhân.”
Bác sĩ Giang tặc lưỡi: “Tham vậy? Một lần một điều, không thì không linh đâu.”
Cô bé thất vọng bỏ đi.
Bước ngoặt đến vào mùa tốt nghiệp năm tư, Hạng Chương xin nghỉ vài hôm. Khi trở về, bác sĩ Giang nhanh chóng nhận ra sự thay đổi ở anh.
Anh trai cậu cái gì cũng tốt, chỉ là hơi lười, không thích nói nhiều. Tiểu Ngôn chun mũi, tiếp tục hỏi: “Tại sao không có ai ngồi? Người đó đi đâu rồi?”
Hôm đó Hạng Chương bị cảm, ngủ gật trên bàn. Không biết ngủ bao lâu, bị thầy giáo đánh thức, phát cho một tờ đề…
“… Sơ suất thôi.” Hạng Chương do dự một chút rồi đáp.
Không ngờ Hạng Chương phát hiện, dạo quanh một vòng rồi nhất quyết không vào.
Ngày tiễn đưa Thiệu Tùng Sương là ngày cuối cùng của tháng Hai.
Anh như đang tìm thứ gì đó. Bác sĩ Giang không biết đó là gì, chỉ cảm thấy anh như bị ma nhập, có chút “trúng tà”.
Thời gian cứ thế trôi qua từng chút một. Đến khi Tiểu Ngôn sắp ngủ gục, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.
Trẻ bốn tuổi không thể ôm anh trai sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có mấy lần tỉnh dậy đều ở bệnh viện. Nói thật thì Tiểu Ngôn không thích bệnh viện, nhưng anh trai bảo ở lại đây, nên cậu cũng đành ở lại.
“Bác ép anh cháu cái gì?” Bác sĩ Giang dứt khoát trói hai tay Tiểu Ngôn lại, trực tiếp cởi áo cậu để y tá bên cạnh khám.
Hạng Chương gật đầu, không nói gì thêm.
Cậu rất quen thuộc nơi này rồi, tránh khỏi sự chú ý của bác bảo vệ, chạy thẳng đến lớp học của anh.
Việc người đứng đầu lớp là sinh viên khoa khác, nói ra thì xấu hổ c·h·ế·t được. Ông không muốn làm mất lòng các giáo viên khoa khác.
Chủ nhiệm Hà mừng rỡ, lập tức dẫn anh đến gặp các lãnh đạo, sau đó cả nhóm người rầm rộ đi làm quen với môi trường.
“Có chuyện gì vậy, bác sĩ Hạng?” Chủ nhiệm Hà nhìn theo ánh mắt của anh, thấy Hoành Tịnh đang bịt kín mít. Không muốn phá hỏng hình tượng bệnh viện trong lòng bác sĩ Hạng, ông đành nói: “Đó là y tá Hoành của khoa chúng tôi, dạo gần đây mặt nổi mụn.”
Hạng Chương khoát tay, nhìn về hướng ban nãy, khóe môi hơi cong lên, nhàn nhạt mở miệng:
Bệnh viện rất lạnh, Tiểu Ngôn mặc không nhiều, chui vào trong chiếc áo khoác đồng phục rộng thùng thình của anh trai, khóa kéo kéo một nửa, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn.
Cô gái cột tóc đuôi ngựa ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn anh.
Gần đây ở Học viện Luật xảy ra một chuyện khó nói: người đứng đầu kỳ thi năm nhất lại là một người “không tồn tại”, trên bài thi chỉ ghi tên “Trương Tam”, ban lãnh đạo tìm khắp học viện cũng không tìm ra người nào tên đó.
Tiểu Ngôn nghẹn ngào mũi, vốn muốn mắng lại nhưng sợ bị anh mắng, nên tức tối nói: “Giang… bác sĩ Giang, bác nổi tiếng thật đấy, nhưng sao bác có thể ép anh cháu?”
Không còn cách nào khác, cậu chỉ có một người anh trai mà thôi.
Trẻ con bốn tuổi không thể chứa nhiều chuyện trong đầu, chuyện nhỏ này chẳng mấy chốc đã bị cậu quên.
À, thì ra là vì thích. Tiểu Ngôn gật đầu.
Nếu là mọi khi, anh nghe thế nhất định sẽ mắng cậu, nhưng không hiểu sao hôm nay tâm trạng anh rất tốt, không những không mắng, còn mua cho cậu một chai nước ngọt.
Hạng Chương theo phản xạ lắc đầu.
Tiểu Ngôn ngơ ngác một chút, do dự hỏi: “Vậy anh nhìn làm gì?”
“Đừng lo chuyện bao đồng.”
Sau khi anh thi xong kỳ thi quan trọng kia, Tiểu Ngôn định ăn mừng với anh, ai ngờ anh lại bỏ đi mất, khiến cậu tức đến dậm chân đóng sầm cửa lại. Nhưng tối hôm đó khi anh đến gõ cửa, Tiểu Ngôn lại mềm lòng, kéo ghế ra mở cửa, vừa mở vừa bắt chước cô Vương hàng xóm, giả giọng nói: “Yo, biết đường về à?”
Tiểu Ngôn nhất thời không hiểu nổi. Cậu không nghĩ ra tại sao quỹ lại không bắt cậu trả tiền, tại sao trong bao nhiêu bệnh nhân lại chọn cậu.
Hạng Chương ngồi ở bàn cuối trong góc lớp, chỗ ngồi trống đó ở bàn đầu gần cửa ra vào. Hai người họ là hai điểm ở hai đầu đường chéo lớp học — khoảng cách xa nhất.
Nhưng lần này, Hạng Chương hiếm khi mở miệng.
Đó là lần đầu tiên cậu đối mặt trực tiếp với hai chữ “tử vong” lạnh lẽo, bản năng sợ hãi trỗi dậy.
“Cậu mới là sơ suất ấy. Nếu không thích học y, thì dứt khoát đừng…” Bác sĩ Giang đang nói thì thấy Hạng Chương ngẩng đầu, đành nuốt nửa câu sau, đổi lời: “Thành tích của cậu tuy tốt, nhưng cứ chạy qua các khoa khác làm gì?”
“Nhịp tim của anh… sao lại thế này?” Chủ nhiệm Hà ngập ngừng một chút, lại nói: “Chắc là thiết bị chưa điều chỉnh xong, có chút sai lệch, chúng ta kiểm tra lại lần nữa nhé.”
Tiểu Ngôn không biết nước Mỹ ở đâu, ậm ừ cho qua, lại hỏi: “Xa lắm không?”
Đó là một bao đựng thẻ, bên trong là một thẻ sinh viên.
Tiểu Ngôn ngồi ở mép bàn, đôi chân mập mạp đung đưa, tò mò hỏi: “Anh ơi, anh đang nhìn gì thế?”
Sau đó bác sĩ Giang ngẫm lại thấy Hạng Chương nhàn rỗi quá, bèn đá anh đi thực tập sớm, còn xúi anh đi yêu đương.
Bác sĩ Giang cũng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Hại nó chỗ nào? Thằng nhóc, chẳng phải cháu cũng cần bác sĩ cứu mạng sao? Không có bác sĩ thì cháu đã c·h·ế·t rồi, thật là vong ân bội nghĩa.”
Cậu chỉ biết nói: “Vậy sao, khi anh cháu hỏi bác cần gì, bác lại nói cần đệ tử.”
Anh vốn không tin mấy chuyện đó.
Tay áo Tiểu Ngôn hơi rách, ở cổ tay hở ra một lỗ. Hạng Chương giúp cậu chỉnh lại, thản nhiên nói: “Trước kia cảm thấy không xa, giờ thì thấy hơi xa rồi.”
Hạng Chương: “……”
“Cút lại đây!” Bác sĩ Giang đập mạnh bàn. Các thầy cô xung quanh vội kiếm cớ chuồn đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Tiểu Ngôn hơi thấy bất an, nghĩ không lẽ bị phát hiện vụ mấy hôm trước mình lén vứt thuốc rồi?
Hạng Chương lạnh nhạt gật đầu.
Chị y tá hơi ngượng, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Vì tôi thích vợ tôimà.”
Sau khi bác sĩ Giang thành tâm khấn bái xong, vừa đứng dậy đã thấy Hạng Chương đứng bên cạnh.
Cuối cùng lúc được anh cõng trên lưng, Tiểu Ngôn mới chợt nhớ ra mục đích hôm nay đến tìm anh.
“Anh ơi.” Tiểu Ngôn dụi mắt, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ: “Nếu anh không muốn làm bác sĩ nữa, thì chờ bác sĩ Giang chữa khỏi cho em xong, chúng ta cùng bỏ trốn nhé.”
Sau đó Hạng Chương bị bác sĩ Giang gọi đến. Tuy bác sĩ Giang không phải giáo viên của Hạng Chương, nhưng hay tự xưng là “sư phụ” của cậu ta, nên vừa nghe chuyện là tình nguyện ra tay dạy dỗ.
“Thì đúng là không cần mà.” Bác sĩ Giang thu dọn đồ, giả vờ hỏi y tá bên cạnh: “Cô có từng nghe bệnh nhân nào dùng tiền từ quỹ chữa bệnh mà phải hoàn trả không?”
Cô bé còn định níu kéo: “Anh kết hôn rồi à, hay có bạn gái rồi?”
Hết cách, bác sĩ Giang viện cớ lừa Hạng Chương đến chùa, định mời người làm lễ trừ tà cho anh.
Ông bắt Hạng Chương đứng suốt một tiếng đồng hồ, rồi mới thong thả lên tiếng: “Lại đây, Trương Tam.”
Nhưng Hạng Chương tuy có gương mặt đẹp, lại chẳng hứng thú với con gái. Bác sĩ Giang thấy vậy, bèn quay sang giới thiệu cho mấy cậu trai.
Có lẽ do trong lòng nghĩ như vậy, cơ thể của cậu cũng bắt đầu thay đổi, cảm thấy rất khó chịu, thường xuyên khó thở.
Bác sĩ Giang kéo anh vào, vừa đi vừa nói: “Đỉnh cao của khoa học chính là huyền học. Điều đó chứng minh gì? Là huyền học chính là cội nguồn vũ trụ.”
Khi cậu còn đang nhìn thì tấm thẻ bị anh rút đi.
Tiểu Ngôn ôm lấy tay, nghĩ mãi không hiểu. Đúng lúc đang thắc mắc thì anh đứng dậy, trong túi rơi ra một vật.
“Bác sĩ Hạng, anh cảm nhận thử xem…” Chủ nhiệm Hà vừa nói xong đã thấy số liệu có vẻ không ổn lắm.
Hạng Chương ngẫm nghĩ, đến khi hai người sắp rời khỏi chùa, anh ngoái lại nhìn pho tượng Phật.
Vài hôm sau, một y tá mê thần tượng trong viện không kiềm được mà khoe với bạn: “Trời ơi, tôi vừa ôm vợ tôi đó, thơm cực luôn! Tôi quyết định đời này không tắm nữa. Với lại tôi còn nhặt được cả thẻ của cô ấy.”
Anh ta vốn định để anh nghỉ ngơi trước, không ngờ sau khi dọn dẹp xong, Hạng Chương lại đến thẳng bệnh viện.
Lúc chuẩn bị về, bác sĩ Giang nhét cho anh một nén hương, khuyên: “Đã đến rồi, thì xin cái gì rồi hẵng đi.”
Hạng Chương lười biếng liếc mắt nhìn ông, không đáp.
Hạng Chương hơi khựng lại, đi lệch sang bên trái vài bước, kéo giãn khoảng cách với ông.
Tất nhiên, buổi trừ tà này không thành.
Môi trường bệnh viện thì cũng không khác biệt gì nhiều, chỉ có thể so sánh ở thiết bị mới. Chủ nhiệm Hà vừa định đưa Hạng Chương đến tham quan thiết bị mới được bệnh viện mạnh tay đầu tư gần đây, thì Hạng Chương bất ngờ dừng bước.
Bỏ đến một nơi không có ai, anh muốn làm gì cũng được.
Tiểu Ngôn đau muốn khóc, nhưng lại cảm thấy như vậy không “ngầu”, đành nghẹn nước mắt, lớn tiếng tố cáo.
Có thể là vì…
Người đến an ủi ngày càng nhiều, vòng tay của anh trai cũng siết chặt hơn. Cuối cùng, Tiểu Ngôn không thể kìm nén mà bật khóc nức nở.
“Chưa.” Hạng Chương lắc đầu, nhìn ra cửa sổ, khóe miệng nở nụ cười, bổ sung: “Nhưng sắp rồi.”
“Thằng nhóc con, cháu nói xem bácbắt nạt anh cháu chỗ nào?”
“Không có gì.”
“Sao chỗ đó trống vậy?”
Mẹ đã đi đâu rồi? Một mình mẹ có sợ không?
Hạng Chương lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cậu, sau đó lại liếc qua chỗ ngồi trống ấy, rồi cụp mắt xuống, như muốn che giấu cảm xúc: “Nước Mỹ.”
Máy bay còn chưa hạ cánh, chủ nhiệm Hà đã có mặt ở sân bay, đích thân đến đón Hạng Chương.
“Dù sao thì bác cũng ép anh cháu!” Giọng Tiểu Ngôn run run, sắp khóc: “Bác hại c·h·ế·t anh cháu rồi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoàng hôn buông xuống, trong lớp học hiếm khi vắng vẻ như vậy, chỉ có anh trai đang ngồi bên cửa sổ, chống đầu, không biết đang nhìn gì.
Có thầy giáo đề xuất tra camera, Học viện Luật đi tra thì bảo camera hỏng, chuyện này cuối cùng cũng bị cho qua.
Nhưng không có ai nói vậy cả.
Y tá là con gái, Tiểu Ngôn tr.ần tr.uồng thấy ngại, xấu hổ lẫn tức giận: “Bác ép anh cháu làm bác sĩ!”
Anh mãi vẫn không trả lời. Lúc Tiểu Ngôn sắp ngủ thiếp đi, mơ màng như nghe thấy anh nói: “Nếu là chữa bệnh cho một đứa trẻ ngoan như em thì cũng không tệ.”
Hạng Chương vẫn không động đậy, bác sĩ Giang ném quyển sách qua, Hạng Chương mới miễn cưỡng bước tới.
“Vậy thì…” Tiểu Ngôn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng không nhớ nổi từ “ám chỉ”.
“Anh cháu nói phải trả viện phí cho bác, bác lại bảo không cần.”
Ban đầu Tiểu Ngôn còn định thôi không chữa bệnh nữa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định ở lại bên anh, cậu sợ nếu mình đi rồi, anh sẽ rất buồn.
Khi không còn đường lui, con người ta lại gửi gắm vào thần linh. Nhưng lòng tham của con người là vô tận, làm sao có thể toại nguyện?
Anh không ngờ, để được toại nguyện cũng phải xếp hàng.
Chương 57: PN1: Tim tôi, đúng là đập rất nhanh thật.
“Mau thế? Ước rồi à?” Ông hỏi.
Hạng Chương nhìn nén hương trong tay, im lặng.
Dù đã rất mệt, nhưng cậu vẫn cố mở to đôi mắt tròn xoe, hy vọng bác sĩ tiếp theo bước ra khỏi phòng phẫu thuật sẽ mỉm cười nói rằng mẹ đã bình an.
Tiểu Ngôn còn nhỏ, cao chưa tới mặt bàn, không nhìn rõ anh đang nhìn gì. Cậu gắng sức trèo lên đùi anh trai, mới phát hiện anh đang nhìn vào một chỗ ngồi trống.
Hạng Chương bị em trai làm giật mình, thấy cậu loạng choạng trèo không nổi, bèn bế cậu lên, đặt lên bàn.
Y tá cũng giải thích: “Tiểu Ngôn, cháu không cần lo, đây là quỹ từ thiện, không phải tiền bác sĩ Giang bỏ ra.”
Vậy là cậu hiểu rồi. Anh trai cậu thích chị Tiểu Tịnh.
“Đừng hỏi.”
Thật kỳ lạ, sao chỗ đó lại trống như thế?
Đúng vậy, có ý nghĩa gì đâu?
Một lúc sau, cô ấy lấy hết dũng khí, vỗ nhẹ vai anh, ngượng ngùng hỏi: “Anh ơi, có thể cho em WeChat không?”
“Mọi việc như ý.”
Trước hôm phẫu thuật hai ngày, Tiểu Ngôn lén rời khỏi bệnh viện, chạy đến trường của anh trai.
“Thì bác đúng là thiếu đệ tử thật mà.” Bác sĩ Giang lớn tiếng: “Bác thiếu thì không được nói sao?”
Vì vậy khi bác sĩ râu ria kia bắt nạt anh trai cậu, Tiểu Ngôn đã rất tức giận.
“Anh ơi, sao anh lại cầm thẻ của người ta?” Tiểu Ngôn hỏi.
Tiểu Ngôn nghe thấy cảm thấy quen quen, quay sang hỏi chị y tá tại sao lại làm vậy.
Con gái mà, yêu cái đẹp, nên mới che chắn kỹ như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ước gì thế?” Ông tiện miệng hỏi, vốn chẳng hy vọng được trả lời.
“Không cần… Tim tôi, đúng là đập rất nhanh thật.”
“Thế thì thi làm gì?” Ông hỏi. Ông vốn biết Hạng Chương thỉnh thoảng đi nghe ké lớp các khoa khác, không chỉ luật mà cả ngôn ngữ. Nhưng không ngờ cậu lại đi thi luôn – quá đáng thật. Khoa Luật không kiểm tra thí sinh à?
“Biết là cậu không thích học y, nhưng cũng không thể chuyển qua học luật được, ngày nào cũng học luật có gì vui?” Bác sĩ Giang hỏi.
“Ồ?” Bác sĩ Giang chỉ vào mình: “Sao lại gọi là ép? Bác có bắt buộc nó đâu.”
Ngồi trên máy bay, Hạng Chương lại cẩn thận nhìn bức ảnh trong đường link. Ảnh hơi mờ, nhưng người ở giữa thì anh nhớ rất rõ, chắc chắn không sai.
Tiểu Ngôn không hiểu hết, nhưng cậu chỉ cảm thấy anh trai chắc chắn cũng giống mình, không thích bệnh viện. Nhưng cậu cũng chẳng thể ngăn cản gì được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh chưa từng xác định mình sẽ chọn ngành nào, làm nghề gì trong tương lai. Dù bây giờ lỡ chọn y khoa, nhưng vẫn tò mò với nhiều lĩnh vực khác.
Cậu có thể đi cùng mẹ không?
“Vì không có ai.”
Mọi người đến phòng rồi, chủ nhiệm Hà hào hứng giới thiệu thiết bị tiên tiến đến mức nào, còn kéo Hạng Chương lại cho anh trải nghiệm thử.
Bác sĩ Giang trừng mắt nhìn anh, định nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được nói: “Được rồi, cho dù cậu tò mò mà đi nghe ké thì cũng được, nhưng tôi yêu cầu, cậu tuyệt đối không được tham gia bất kỳ kỳ thi nào của khoa khác, dù có ‘sơ suất’ cũng không được!”
Anh nói đi xa là đi xa, Tiểu Ngôn không tiếp lời, cậu ngáp liên tiếp mấy cái, bắt đầu buồn ngủ.
Lúc ông ta khám bệnh, Tiểu Ngôn quay mặt đi không thèm nhìn.
Cậu quyết định ra tay trước, dang tay định ôm anh để lấy lòng. Nhưng anh lại bất ngờ từ chối, còn dạy dỗ cậu, nói cậu không còn là trẻ hai tuổi nữa, trẻ bốn tuổi thì không thể tùy tiện ôm người khác.
“Em không định chuyển ngành.” Hạng Chương trả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đứa bé nhỏ không hiểu được những lời nói phức tạp, chỉ có thể cảm nhận được nỗi bi thương ngút trời từ ánh mắt thương hại của những người xung quanh.
Mỗi lần như vậy, bác sĩ râu ria lại nổi giận đánh vào mông cậu, quát lớn: “Ông đây hạ mình đến khám cho cháu, ngoan ngoãn chút đi!”
Tiểu Ngôn chắc là mình nghe nhầm, vì trong ấn tượng, anh chưa từng nói cậu ngoan. Sau đó vì không chịu uống thuốc, cậu lại bị anh đánh một trận, càng khiến cậu tin chắc rằng, lúc đó chắc là mình nằm mơ.
Bác sĩ Giang tuy tính tình khó chịu, nhưng y thuật quả thật rất giỏi, sau ca phẫu thuật, Tiểu Ngôn cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn nhiều, cảm giác nghẹt thở không còn nữa.
Tiểu Ngôn không biết chữ, nhưng nhận ra người trên thẻ là chị Tiểu Tịnh – người từng cho cậu ăn.
“Tò mò.” Hạng Chương thản nhiên nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.