Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 20: Ý định mới

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Ý định mới


“Chúng ta phải giữ liên lạc với anh Khải và hẹn ngày quay lại mới được”

“Tốt! Ngày mai tôi sẽ lên huyện hỏi việc này. Nhưng chắc cũng dễ thôi, ông anh họ tôi làm ở bên ủy ban, hẳn là có thể giúp”

“Trà này thơm quá! Cậu mua ở đâu thế?”

“Vâng! Có vài người bạn tới thăm. Bác đến có việc gì không ạ?”

Phương Huyên ngồi bên cửa kính của chiếc xe, đôi mắt dõi theo cảnh vật lùi dần về phía xa. Cô cảm thấy trái tim mình như bị siết chặt, không muốn rời xa nơi này.

Khải mỉm cười đi ra khép lại cánh cổng, mặc dù ý tưởng một nhà hàng có thể sẽ tạo ra đôi chút xáo động cuộc sống bình yên ở nơi này nhưng nó cũng có tác dụng tốt, ít nhất giúp thôn dân giải quyết lượng thực phẩm tồn, có thêm chút ít thu nhập.

Khải mời ông vào nhà, cả hai ngồi xuống bàn trà, ông Dương nhấp miệng chén nước, tấm tắc khen: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chào cậu Khải! Nay nhà có khách à?”

“Vậy cụ thể là có những sản phẩm nào thường dư thừa?”

Khải tạm biệt những người bạn thì quay vào nhà, vừa định khép chiếc cổng tre lại thì thấy trưởng thôn Dương bước tới.

“Được rồi! Nếu cậu nghĩ đó là cách tốt thì tôi đồng ý. Vậy có cần chúng tôi hỗ trợ gì không?”

“Thực phẩm dư thừa? Sao các bác không bán đi?”

Khải nghe xong, có chút cảm động. Bình thường, thế giới ngoài kia chỉ toàn tranh quyền đoạt lợi, vì mình mà sẵn sàng hi sinh lợi ích của kẻ khác, nhưng tới nơi này tất cả những điều đó đều không tồn tại. Sự chân chất mộc mạc trong suy nghĩ của những người như Ông Dương thật hiếm có, là minh chứng cho vẻ đẹp của một cuộc sống giản dị, không bị nhuốm màu của những tính toan vụ lợi.

“À, còn một việc nữa, bác có thể giúp cháu chọn lựa một số thôn dân có tay nghề không? Họ có thể giúp xây dựng khi các thủ tục với chính quyền đã hoàn tất. Ngoài ra, bác nhìn giúp cháu trước trong thôn ai nấu ăn ngon một chút, họ có thể làm bếp”

Ông Dương nửa tin nửa ngờ nhìn Khải, mặc dù lựa chọn đến đây hỏi ý kiến chàng thanh niên trẻ này nhưng đáp án nhận được thực sự không để ông cảm thấy có mấy phần thuyết phục.

Lâm Thịnh, dù cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng cố gắng mỉm cười an ủi em gái.

Đăng Hòa gật đầu:

“Uhm... còn gì nữa không?”

“Ha ha... Bác Dương, bác nghĩ cháu giàu đến mức đó sao? Nếu chỉ chi mà không thu, cháu giúp được mọi người bao lâu kia chứ?”

“Cảnh vật ở đây quá tuyệt vời, giống như bước vào một thế giới khác. Món ăn cũng khiến tôi không thể quên được.”

Lâm Thịnh và nhóm bạn đã trải qua một ngày đầy ắp trải nghiệm thú vị. Họ đã khám phá những con đường uốn lượn, thăm các khu vườn xanh mướt, và thưởng thức những món ăn ngon miệng tại trang viên của Khải. Từng khoảnh khắc trong ngày đã khiến họ cảm thấy thư giãn và hài lòng, hoàn toàn khác biệt so với nhịp sống sôi động nơi thành phố.

Ông Dương khó hiểu:

Khải ngẩng lên, mỉm cười:

“Đừng lo, chúng ta sẽ trở lại sớm thôi!”

“Em thật sự không muốn đi,” Phương Huyên nói, giọng cô vang lên đầy lưu luyến “Nơi này thật kỳ diệu!”

“Vậy nhờ bác giúp cháu liên hệ với huyện để xin thuê khu đất bằng phẳng ven hồ cùng giấy phép xây dựng tạm. Chúng ta sẽ dựng một cửa hàng đơn giản, chủ yếu từ vật liệu thiên nhiên như tre và gỗ. Dù sao nơi đây là đất hoang, không thể xây dựng nhà lớn kiên cố được”

Ông Dương đặt ly trà xuống và tiếp tục:

***

“Hồ Sáng Nguyệt thật sự rất đẹp, nhưng liệu một cửa hàng như vậy có giải quyết được vấn đề tiêu thụ không? Ai sẽ đến đây ăn chứ?”

“Cậu Khải, tôi biết cậu có ý muốn giúp bà con nhưng không cần vì thế mà phải tự làm khó mình. Chuyện làm ăn thua lỗ để mình cậu chịu thiệt như thế, chúng tôi thật không thể làm!”

“Cậu Khải này, thực ra, tôi còn muốn hỏi cậu một chút về tình hình ở làng”

“Dạ, cháu được người quen cho thôi ạ” Khải che dấu về nguồn gốc loại trà hắn đang sử dụng, kỳ thực đây chỉ là loại trà bình thường hắn mua ở chợ huyện, có khác chăng là loại nước hắn dùng để ủ trà mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phạm Hương thêm vào:

“Không, tôi chỉ là sang chơi một chút thôi. Không có chuyện gì quan trọng cả.”

Khải hiểu ra vấn đề, suy nghĩ một chút, liền hỏi:

“Trong thôn là tự cung tự cấp, mỗi nhà nuôi trồng một kiểu, chủng loại rất đa dạng không đồng đều. Với lại, rau củ thực phẩm dư thừa ở thôn mẫu mã không đẹp, số lượng ít, đường xá lại khó vận chuyển xuống chợ huyện nên chẳng ai chịu tới thu mua”

“Là rau củ quả và thịt gia cầm. Đôi khi, có thêm gia s·ú·c, nhưng cũng không nhiều.”

“Cũng không phải là vấn đề lớn. Chỉ là trong thôn bà con nuôi trồng ra nhưng không phải lúc nào cũng sử dụng hết được. Một số sản phẩm dư thừa để hư hỏng rất lãng phí, chúng tôi cũng không biết phải làm gì với số thực phẩm đó. Cậu là người thành phố, học nhiều hiểu rộng, có cách nghĩ gì giúp mọi người không” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bác Dương! Cháu đang nghĩ rằng chúng ta có thể mở một cửa hàng nhỏ bên hồ Sáng Nguyệt. Hồ này phong cảnh rất đẹp, một không gian như vậy sẽ tạo nên một khung cảnh tuyệt vời cho cửa hàng của thôn ta.”

“Uhm… bác để cháu nghĩ một chút!”

Ông Dương lim dim hưởng thụ li nước, mặc dù trà ở nhà Khải rất ngon nhưng đây không phải mục đích chính ông tới đây hôm nay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhấc lên ly trà lại làm một ngụm, Ông Dương mới thận trọng nói:

Mà lại, một khi mở ra nhà hàng, cho dù khách nhân có bị đồ ăn mê hoặc, tuyệt đối sẽ rất ít người vì một bữa ăn mà chịu vượt qua quãng đường gồ ghề khúc khuỷu tới được nơi này. Vì vậy nhà hàng sẽ chỉ có lượng khách nhất định, hẳn sẽ vừa đủ tiêu thụ hết thực phẩm dư thừa trong dân.

Nhớ lại phản ứng của đám bạn vào ban ngày, Khải như chợt nảy ra một ý tưởng, nhìn Ông Dương nói:

Nhóm bạn của họ cũng đồng tình với cảm giác của Phương Huyên. Họ không ngừng khen ngợi vẻ đẹp của ngôi làng và sự tiếp đón nồng hậu của chủ nhà. Phan Tùng, một người khá đam mê du lịch, nói với ánh mắt sáng rực:

Khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng mờ ảo làm tăng thêm vẻ đẹp huyền bí của ngôi làng. Mặc dù chẳng nỡ nhưng đã tới lúc cả đoàn cũng phải chào tạm biệt Khải.

Chương 20: Ý định mới

Khải cười, trấn an Ông Dương. Vị trưởng thôn nhìn vẻ mặt tự tin của Khải, giống như là đã có kế hoạch chắc chắn, mới chậm chạp nói:

Ông Dương mỉm cười: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khải không giải thích, chỉ nói:

Dù sơn thôn có hơi vắng vẻ nhưng cũng chẳng phải là hoàn toàn phong bế, nơi này vẫn có điện, có sóng điện thoại truyền hình thậm chí là có thể dùng cả 3G, việc giao tiếp với thế giới bên ngoài chưa từng bị gián đoạn. Cho nên tiền cũng là có chỗ dùng thực tế, ít nhất là để chi trả cho những khoản dịch vụ thiết yếu hoặc mua sắm những đồ dùng cơ bản trong sinh hoạt hàng ngày.

Mặt trời đã lặn về phía chân trời, ánh sáng vàng nhạt phủ lên những dãy cây xanh của trang viên. Khải ngồi tại bàn trà, đầu óc đang tập trung suy nghĩ phương án giải quyết vấn đề tiêu thụ nông sản của làng. Mặc dù mới chuyển đến đây nhưng Khải rất thích mảnh đất này, cũng nguyện ra sức một chút để giữ gìn và phát triển nó.

Trước câu hỏi của Khải, ông Dương giải thích:

Ông Dương tỏ vẻ hưng phấn, nói xong liền uống cạn chén nước rồi tất tả đi ra ngoài, bộ dáng hấp tấp cứ như trong nhà gặp chuyện vậy.

“Nếu bác tin tưởng thì hãy đề nghị trên huyện cho cháu thuê mảnh đất ven hồ, cháu sẽ mở cửa hàng ở đó. Thực phẩm dư thừa trong thôn bà con hãy mang tới, cháu sẽ mua hết, nhưng nhớ phải là đồ tươi thu hoạch trong ngày đấy nhé. Về phần khách hàng cháu sẽ tự có cách!”

“Em không thể tưởng tượng nổi cuộc sống như thế này lại gần gũi và dễ chịu đến thế. Đây thực sự là nơi lý tưởng để thư giãn.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Ý định mới