Lãm Phương Hoa - Kiều Gia Tiểu Kiều
Kiều Gia Tiểu Kiều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 99: Vũ khí bí mật
“Đại đô đốc đến một mình à?”
“Cẩn thận chứ!” Tùy Anh lớn tiếng nhắc nhở.
Đám người nghe câu này lập tức khôi phục được nửa phần tự tin đã bị Tạ Lãm đánh sập.
Nàng chưa đến thì không sao, vừa xuất hiện, Lạc Thanh Lưu suýt bị chém trúng cánh tay trái.
Người Nam Cương không ai không biết, đây chính là Đại đô đốc từng đánh lui họ năm xưa – Tề Phong.
Tùy Anh lập tức lên tiếng:
“Qua thống lĩnh!”
Trước khi lao ra, hắn không ngờ Lạc Thanh Lưu đã bỏ chạy giờ vòng trở lại, hơn nữa còn đánh ngang tay với mình. Càng không ngờ có người đột nhiên xộc tới, ném cho Tạ Lãm một hộp binh khí.
“Không biết ông ta đến lúc nào, chúng ta đánh gần thắng rồi mới lò dò nhảy ra, muốn vớ công lao dọn sẵn chứ gì!”
Ông Nhược Di và Qua Nghị đều nheo mắt lại, họ đều từng gặp người này.
Hắn nghiêng đầu hỏi Lạc Thanh Lưu:
Phía trong vòng chiến, Phùng Gia Ấu choáng váng, hoàn toàn bị Tạ Lãm kéo đi. Những lưỡi đao sáng lạnh đan vào nhau trước mắt nàng, tiếng kim loại va chạm chát chúa.
Tùy Anh nghĩ nhanh, cảm thấy Thẩm Thời Hành nói không sai:
“Đừng tấn công vết thương trên vai hắn nữa, tập trung vào xương sườn bên trái!”
Ông Nhược Di giơ tay chỉ thẳng:
Một nhát chí mạng!
Nghe họ bắt đầu đùa giỡn, lòng Phùng Gia Ấu còn căng thẳng hơn cả khi cùng Tạ Lãm chiến đấu. Nàng biết Tề Phong nhắm vào Tạ Lãm mà đến.
Ban nãy Thẩm Thời Hành muốn chạy chẳng qua vì sợ mình ở lại sẽ gây thêm phiền phức, giờ nhìn lại không gây cản trở gì, nên cũng chẳng sao:
“Vậy ngài đến đây bằng cách nào?” Thẩm Thời Hành tò mò hỏi, “Đi theo ta à?”
Giải thích xong, Tề Phong quay sang quan sát Tạ Lãm, thấy hắn thương tích đầy mình, và từ cuộc đối thoại giữa Qua Nghị và bọn họ, biết được nguyên nhân khiến hắn bị thương, không khỏi thất vọng:
“Những người kia đều do ngươi một tay đào tạo. Ngươi đành lòng nhìn họ c·h·ế·t dưới đao của kẻ thù sao?”
…
Vì cớ gì lại xem Tạ Lãm là con trai? Đến giờ vẫn là màn sương mù chưa thể xua tan.
Sau khi định thần, hắn đã nhìn rõ tình thế:
Qua Nghị: “…”
Nói xong, Tùy Anh liền nhảy tới bên cạnh Lạc Thanh Lưu.
Phùng Hiểu An không gửi tin tức gì, chẳng rõ đã điều tra về mẹ ruột của Tạ Lãm đến đâu.
Tạ Lãm quét mắt qua đám người, cười nhạo:
“ĐẠI CA!” Lạc Thanh Lưu đứng phía sau kinh hãi hét lên, muốn đến giúp nhưng không cách nào thoát thân.
Quả nhiên người thông minh học gì cũng nhanh, lại chọn đúng thời cơ hoàn hảo.
“Nếu ta biết sợ, đã chẳng tự mình đuổi theo.”
“Tha mạng!” Qua Nghị vung đao lao đến. Nhưng nhát chém này không nhắm vào chỗ hiểm của Tạ Lãm mà chỉ cốt ép hắn lùi lại, buông tha cho Qua Hồng.
Tùy Anh tự biết năng lực của mình có hạn bèn chọn tấn công kẻ yếu nhất, giúp hắn giảm bớt áp lực.
Đúng như lời Qua Nghị từng nói, Tạ Lãm lúc này đã g·i·ế·t chóc đến đỏ mắt, sát khí khắp người càng thêm nặng nề.
Búi tóc bung ra lúc nào nàng không hay. Cũng không hiểu vì sao Tạ Lãm cứ nhất quyết truy sát Qua Hồng chẳng buông.
Người ta thường nói ‘cháu giống cậu’, Tạ Lãm không cảm thấy câu nói của Tề Phong có gì kỳ lạ. Hắn nhếch môi cười, lạnh lùng nhìn lại:
“Ngươi, ngươi…!” Ông Nhược Di giận đến muốn bật cười trước sự trung thành ngu muội và cố chấp này của ông ta.
Qua Hồng không còn chút tự tin nào.
Qua Nghị không để ý đến bà ta, chỉ nhìn Tạ Lãm thương lượng:
Chỉ thấy một kẻ bịt mặt bất ngờ xuất hiện từ góc tối, giống hệt hành động của Bùi Nghiên Chiêu khi nãy, xông thẳng đến Ông Nhược Di toan bắt bà ta.
Phía sau, Ông Nhược Di hét lớn:
Tạ Lãm tiếc vì mình đang bị trọng thương, nếu không đây chính là cơ hội tốt để báo thù, chỉ đành nghiến răng nhẫn nhịn.
Cuối cùng, Tạ Lãm phá được hàng phòng thủ, đối mặt bắt được Qua Hồng, Đường hoành đao trong tay chém xuống không do dự!
Ông Nhược Di hài lòng quan sát ông ta tung mình lao tới.
“Chắc là lo lắng cho Tề Chiêm Văn.” Tuy Tùy Anh chẳng ưa nổi họ Tề, song khi thấy vị Đại đô đốc nhà mình xuất hiện tại biên giới Nam Cương, nàng vẫn khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Lạc Thanh Lưu đang bị bốn người vây công. Ưu thế của hắn nằm ở thân pháp linh hoạt, nhưng vì phải bảo vệ Hàn Trầm nên kẹt cứng một chỗ.
Lạc Thanh Lưu nghe ra thoáng run rẩy trong giọng nàng, lòng bỗng dâng lên cảm giác khác lạ. Nhưng rất nhanh, hắn tự nhủ nàng vỗn dĩ luôn hết lòng vì bạn bè. Nhìn cách nàng đối xử với Thẩm Thời Hành là rõ, ngoài mặt ghét bỏ, nhưng thực ra quan tâm không ít.
“Ta đến muộn.”
“Hắn chỉ còn chút sức tàn, chẳng qua đang giãy c·h·ế·t mà thôi!”
Cả hộp ám khí đầy ắp b*n r*, như mưa hoa rải khắp.
Hắn hiểu rõ hơn ai hết uy lực của kim châm do chính mình tạo ra khi bắn ở cự ly gần.
Chỉ riêng Tạ Lãm đã nhận ra, tay nắm chuôi đao càng lúc càng siết chặt.
Ban đầu Tạ Lãm chỉ xem đám cận vệ như người ở phe đối địch, nhưng sự khiêu khích của Qua Hồng đã thành công biến y thành kẻ thành không đội trời chung của Tạ Lãm.
Bao nhiêu cao thủ vây đánh một kẻ bị trọng thương, vậy mà chỉ biết chần chừ, trông đợi cứu viện, mong quân đội đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người nọ tháo mặt nạ, ung dung để lộ gương mặt.
Thân thủ người này chậm hơn Bùi Nghiên Chiêu một chút, suýt tóm được Ông Nhược Di, thì bị Qua Nghị vung đao chắn lại.
Đám cận vệ Nam Cương đang bao vây Tạ Lãm đồng loạt quay đầu, hướng ánh mắt về phía Giám quốc và Đại thủ lĩnh của mình.
“Được!”
Qua Hồng còn vô cùng xảo trá, tấn công xong liền trốn ra phía sau thuộc hạ.
“Không ai hiểu rõ dã tâm và thủ đoạn hiểm độc của Giám quốc Nam Cương hơn ta. Hai đứa con trai ta đều đã đến, sao ta không đến cho được?”
Lần này hắn khăng khăng đến Nam Cương, dù cha hắn tức đến mức đòi cắt đứt quan hệ cha con, nhưng trước khi hắn lên đường, vẫn chuẩn bị đủ loại bảo vật phòng thân cho hắn.
Từ ngày bước ra khỏi nhà lao của Thập Nhị Giám, Lạc Thanh Lưu vẫn âm thầm dõi theo năm tháng trưởng thành của Tùy Anh, có lẽ hắn còn hiểu rõ nàng hơn cả Phùng Gia Ấu.
Qua Nghị không trả lời được.
Chương 99: Vũ khí bí mật
“Tạ Thiên hộ, các người đi đi.”
Phùng Gia Ấu liền giật tay ra khỏi Tạ Lãm, giơ cao cánh tay, nheo mắt nhắm thẳng vào Qua Nghị, xoay nút ám khí đeo trên cổ tay. Đó chính là bộ kim châm trong tay áo mà Tạ Lãm đã nung chảy vài thanh bảo đao, tự tay luyện chế cho nàng.
Tùy Anh thấy vậy cũng yên tâm hơn, không để ý đến hắn nữa:
Qua Hồng võ công cao cường, phản ứng nhanh nhạy, lập tức né sang một bên. Người phía sau y gần như bị Tạ Lãm một nhát chém làm đôi, khiến những kẻ còn lại kinh hoàng, vội vàng tản ra!
Cả những kẻ đang giằng co với Lạc Thanh Lưu cũng hoảng loạn rút lui.
Tạ Lãm định khen nàng thêm vài câu, nhưng máu tươi lại dâng lên cổ họng, không kịp nuốt xuống đã phun ra ngoài.
Cuối cùng, Qua Nghị lên tiếng:
“Ta cứ tưởng con giống ta ..”
“Ngươi cần binh khí không?”
Phùng Gia Ấu không chút do dự, cũng không nói lời thừa, chỉ khẽ đưa tay vén mấy lọn tóc lòa xòa bên thái dương của Tạ Lãm ra sau tai. Vừa nãy hắn buộc vội nên có vài sợi lỏng ra rơi xuống.
“Đại ca đừng xem thường thứ này.” Lạc Thanh Lưu giơ lưỡi dao mỏng giữa hai ngón tay, “Đây cũng là báu vật tổ truyền đấy.”
Giờ nàng chỉ có thể làm được chừng đó mà thôi.
Phùng Gia Ấu bị phản lực của bộ kim châm chấn động, lại thêm hồi hộp căng thẳng, cả người run rẩy không thôi.
“Đừng hòng mê hoặc ta, ta chẳng cao thượng đến mức đó, nhưng nếu không đưa được Nam Cương Vương về, Tùy gia chúng ta coi như xong đời.”
“Thống lĩnh đại nhân, Giám quốc đưa vương thượng của các người về, nói là không lấy mạng, nhưng so với lấy mạng thì có khác gì đâu?”
“Thắng hay bại cũng chỉ là trong chốc lát này thôi. Thắng thì khỏi cần chạy, còn thua thì chạy cũng không thoát.”
“Lên đường trễ, tính toán hôm nay mấy đứa mới đến nơi. Không ngờ giữa trưa vừa tới Đô Ti Điền Nam thì hay tin buổi sáng thao trường xảy ra đại loạn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Như lời Phùng Hiếu An từng nói, khi mưu lược không còn đất dụng võ, thì chỉ có thể đặt niềm tin vào thanh đao trong tay Tạ Lãm.
Một cơ hội tốt như vậy.
“Ta biết rồi. Không ai quý mạng hơn ta đâu!”
“Ta quen thuộc vùng biên giới Điền Nam nên biết nếu ả rút khỏi Đô Ti Điền Nam, chắc chắn sẽ đi theo con đường này. Năm xưa ta truy sát ả như một con c·h·ó, ả cũng đi theo con đường này, qua toà thành này mà trốn về Nam Cương.”
Lời còn chưa xong, Qua Nghị bất giác cảm nhận có điều khác thường phía sau. Ông ta lập tức xoay người rút đao, lao về phía Ông Nhược Di.
Qua Hồng lại hô lớn:
Bỏ lỡ bao nhiêu là cơ hội!
“Ngươi là ai?”
Phùng Gia Ấu xót xa quá đỗi, song nàng cố nén không để lộ sự hoảng hốt. Nàng kề sát, dùng đôi vai nhỏ nhắn đỡ lấy thân thể hắn.
Qua Nghị đau đến suýt không cầm nổi đao, quay đầu nhìn thi thể của Qua Hồng, ông ta thoáng nhắm mắt, rồi quay sang đối mặt với Tạ Lãm, không hô đánh cũng không hô g·i·ế·t:
“Nhưng Giám quốc đại nhân đối đãi với ta…”
“Cứ thử xem.”
“Thảo nào năm đó Nam Cương thua thảm đến vậy, các ngươi đúng là lũ vô dụng.”
Phùng Gia Ấu gắng trấn tĩnh, không kìm được tự trách:
Nghĩ vậy, nàng dứt khoát không nhắm mắt nữa, nàng muốn thấy rõ tất cả mọi thứ về Tạ Lãm.
Tạ Lãm kéo chốt trên hộp binh khí. Một tiếng “cạch” vang lên, mặt bên phải hộp mở ra như chiếc quạt xếp, để lộ chuôi đao bọc đồng tinh xảo. Hắn nắm lấy, rút thanh Đường hoành đao sắc bén ra khỏi vỏ.
Lúc trước Bùi Nghiên Chiêu tấn công bất ngờ và đắc thủ là bởi Qua Nghị cùng người của ông ta đều không phòng bị, dù sao tòa thành này đã nằm trong lãnh thổ Nam Cương. Còn giờ đây gió thổi cỏ lay cũng thành cảnh báo, bất cứ động tĩnh nhỏ nào đều dễ dàng bị phát hiện.
“Còn chưa chịu chạy hả? Không đi sẽ không kịp đâu!”
Ban đầu, ánh mắt ông ta nhìn Tạ Lãm đầy vẻ tán thưởng và tiếc nuối. Tán thưởng vì Tạ Lãm trẻ tuổi tài cao, tiếc nuối vì anh hùng phải chịu cảnh mạt lộ.
Nếu thua, một kẻ không biết võ công như hắn chắc chắn sẽ bị đuổi kịp.
“Sao Tề Phong lại tới đây?” Lạc Thanh Lưu không nhận được bất kỳ tin tức nào.
Nguyên nhân bởi những người khác đều phối hợp tấn công vết thương nghiêm trọng bên ngực trái của Tạ Lãm, chỉ một mình Qua Hồng nhắm vào phu nhân của hắn. Qua Hồng thậm chí còn đánh rối búi tóc của nàng, cắt đứt mấy lọn tóc mảnh.
Phùng Gia Ấu nghĩ, người này đến phút cuối mới ra tay, có lẽ còn vài phần trung liệt:
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường hoành đao — có hình dáng với lưỡi đao thẳng và hẹp, chuôi đao nhỏ, cán dài (có thể cầm bằng hai tay)
Thẩm Thời Hành không vui:
Lúc Qua Nghị đáp xuống đất thì loạng choạng một bước, tránh được phần lớn kim châm nhưng vẫn bị vài cây cắm sâu vào cánh tay và bả vai phải. Chẳng rõ mấy cây kim được rèn từ thứ gì mà cứng rắn vô cùng, như thể xuyên thẳng vào tận xương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta đưa hộp vũ khí của Tạ Thiên hộ đến, không chạy trốn còn ở lại cổ vũ tinh thần cho mọi người, sao không thể tính là ‘chúng ta’?”
“Không phải.” Tề Phong nghe Tề Chiêm Văn kể lại sự việc, biết Tạ Lãm cùng mọi người đưa Nam Cương Vương rời quân doanh liền đoán họ đang truy đuổi Giám quốc Nam Cương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nếu còn sống về được, xem như bài học, coi ngươi sau này còn ham vui nữa không!”
…
Qua Hồng quan sát lực đạo những nhát chém của Tạ Lãm, nhận ra điểm yếu của hắn lúc này, liền quát to:
.
Hàm dưới của Qua Nghị đột nhiên siết chặt.
Nhưng khi cúi xuống nhìn Phùng Gia Ấu, mọi sự kiêu ngạo đều tan biến, ánh mắt trong trẻo và dịu dàng hẳn:
“Đi theo ta nguy hiểm lắm… nhưng vẫn cứ ở bên ta nhé!”
…
Qua Nghị vừa ra tay, bà ta biết lần này chắc chắn sẽ thắng.
Qua Nghị lại không biết đáp trả thế nào:
Qua Nghị không thể tiếp tục ngồi yên nhìn nữa.
Qua Nghị không đau lòng, nhưng Ông Nhược Di thì đau đến c·h·ế·t lặng. Đào tạo ra một đội tinh nhuệ như vậy há có dễ dàng. Vừa mất đi đứa con trai, Ông Nhược Di đã khổ sở lắm rồi, giờ không muốn chịu thêm tổn thất nào nữa.
Tạ Lãm giơ đao chỉ thẳng vào ông ta:
Tạ Lãm định để nàng lùi ra phía sau, giao cho Tùy Anh và Lạc Thanh Lưu trông coi. Thế nhưng hắn không yên tâm, ngoài bản thân mình ra, hắn không tin tưởng bất cứ ai.
“Để lại vương thượng của chúng ta, ta cam đoan sẽ cho các ngươi rời đi.”
Không phải nàng không kịp nhắm mắt, mà là đột nhiên nghĩ đến Thẩm Thời Hành, không biết hắn đã chạy thoát chưa, muốn quay đầu nhìn lại cổng thành.
Ngoài thành đều là đường núi gồ ghề, còn cả đoạn sạn đạo không thể cưỡi ngựa, chỉ có thể dắt bộ.
Ông Nhược Di bị khơi lại ký ức đau thương, quắc mắt nhìn Tề Phong, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Vậy còn Qua Hồng? Hắn là bạn thâm giao của ngươi, trong lòng ngươi chỉ có trung, không có nghĩa?”
Từ xa.
Chẳng ngờ Tạ Lãm hoàn toàn không có ý thu đao, thà chịu thêm một đao cũng nhất quyết đoạt mạng Qua Hồng!
Khí thế trong khoảnh khắc này như biến tất cả đối phương thành con mồi, còn hắn là kẻ đi săn thực thụ.
Còn Tạ Lãm, khi cảm nhận những ngón tay lạnh buốt của nàng lướt qua vành tai, cánh tay trái đang ôm eo nàng bất giác siết chặt hơn. Nhưng hắn lại phải cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, buông nàng ra và đổi thành nắm lấy cổ tay nàng.
Tề Phong nhìn Ông Nhược Di, thoáng ngạc nhiên, không ngờ người năm xưa đấu trí với mình lại là phụ nữ:
Về tình, tất nhiên quan hệ với Giám quốc sâu đậm hơn.
Tạ Lãm thì đỡ Phùng Gia Ấu tóc tai rối bời lùi lại vài bước.
“Qua Thống lĩnh, ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi? Từng ấy năm, ta chưa từng bạc đãi ngươi, đúng không?”
Song, đây cũng chính là lý do bà luôn tin tưởng Qua Nghị, không đơn giản chỉ vì ông ta là chiến binh dũng mãnh nhất Nam Cương.
Giờ ông ta bỗng nhận ra mình đã quá xem thường Tạ Lãm. Trước khi gục ngã, hắn vẫn có thể g·i·ế·t sạch toàn đội của Qua Hồng. Nếu ông ta vẫn không ra tay, e rằng người đầu tiên c·h·ế·t sẽ là Qua Hồng.
“Dù không bắt được các ngươi, ít nhất cũng có thể cầm chân chờ quân đội đến nơi… Ta có thể đảm bảo với ngươi Giám quốc đại nhân sẽ không lấy mạng vương thượng. Ta biết các ngươi muốn đưa vương thượng đi để chấm dứt chiến tranh, nhưng liều cả tính mạng vì chuyện này, liệu có đáng không?”
Nói rồi, ông ta dời mắt khỏi Tạ Lãm và Phùng Gia Ấu, chuyển về phía sau nơi Lạc Thanh Lưu và Tùy Anh đang trông chừng Hàn Trầm..
Phó thủ lĩnh còn chần chừ, huống chi những cận vệ từng giao đấu với Tạ Lãm. Nhìn xác người nằm la liệt khắp nơi, nỗi sợ trong lòng họ càng trỗi dậy, chỉ cầu mong Đại thủ lĩnh mau chóng ra tay.
—
“Nàng đã làm rất tốt rồi.” Tốt hơn cả mong đợi của Tạ Lãm.
“Kẻ phản bội lời thề, vốn nên c·h·ế·t không chỗ chôn thây.”
“Không đời nào.” Tạ Lãm cười lạnh, “Đừng tưởng ta không nhìn ra, ông cũng bị thương không nhẹ.”
Tề Phong như thể đang trả lời câu hỏi của Thẩm Thời Hành:
Mấy người Phùng Gia Ấu cũng nhìn sang, chẳng rõ là địch hay bạn, lòng lo lắng thấp thỏm xen lẫn hi vọng.
Đại thủ lĩnh ra tay mà phó thủ lĩnh vẫn bị gi.ết ch.ết. Những cận vệ Nam Cương còn sống sót đều kinh hãi lùi lại, không dám tiếp tục xông lên, thậm chí còn muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Nàng quay lại mắng:
Tạ Lãm không phí thêm lời, kéo theo Phùng Gia Ấu lao thẳng lên phía trước!
Ông Nhược Di cũng cảm nhận được sự khác thường, liền phóng người về phía Qua Nghị.
“Nhưng nếu giờ ta muốn bắt các ngươi cũng không phải chuyện khó.”
Phùng Gia Ấu sợ hãi đến run lẩy bẩy, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực. Nàng siết chặt tay, móng tay ghim vào lòng bàn tay, cắn chặt răng để không biểu lộ ra ngoài, sợ làm hắn phân tâm.
Ông Nhược Di chưa hoàn hồn đã nhìn chằm chằm vào hắn, hỏi lớn:
Đến Thẩm Thì Hành cũng chẳng buồn trốn nữa, từ sau cây cột chạy ra:
Trước đây, lúc rảnh rỗi, nàng thường luyện tập ngắm bắn, tự tin mình đã đạt đến trình độ trăm phát trăm trúng. Nhưng đến khi thực chiến mới hiểu, dùng ám khí cũng cần có bản lĩnh và tâm lý vững vàng.
“Ta bắn lệch rồi, vốn định nhắm thẳng vào tim ông ta.”
Gương mặt vấy máu của hắn bỗng hiện lên vẻ ngạo nghễ không ai bì nổi.
“Vậy giao Hàn Trầm cho ngươi.”
Ông ta được tiên vương Nam Cương chọn vào đội cận vệ từ nhỏ, từng theo ngài chinh chiến Điền Nam, dày dạn trận mạc. Khi tiên vương qua đời, ông ta mới mười mấy tuổi. Từ đó đến nay đã hơn chục năm, Qua Nghị được Giám quốc trọng dụng và tin tưởng, luôn ở cạnh bà cho đến tận hôm nay.
Nói rồi hắn kéo cổ áo trường bào ra, để lộ bộ giáp mềm chống được đao kiếm bên trong. Hai tay nhẹ kéo, cổ áo giáp bật lên, chiếc cổ liền được bảo vệ kín mít.
“Phụt!”
Trước khi nhập chiến, Tạ Lãm đã nhắc nhở bên tai nàng: gặp nguy hiểm nhớ dùng kim châm, bắn hết cả hộp, không được do dự.
Qua Nghị thở dài:
Y dẫn người vây lấy Tạ Lãm, đồng thời chỉ huy vài người khác tấn công Lạc Thanh Lưu cướp lại vương thượng của bọn họ.
Qua Nghị không ngờ Phùng Gia Ấu luôn bị động lại giấu ám khí nguy hiểm trên người, hơn nữa tốc độ bắn nhanh đến kinh người. Ý thức được sự lợi hại, Qua Nghị cuống cuồng xoay người né tránh.
“Cô đừng lo cho ta, mau đi giúp họ đi. Ta tự lo được.”
Giống ông? Giống ông máu lạnh vô tình sao?
Tạ Lãm ôm nàng vào lòng, rất muốn cúi xuống hôn lên trán nàng để dỗ dành, cũng là khen nàng làm rất tốt. Nhưng miệng hắn toàn vị máu tanh, e sẽ làm bẩn nàng.
Bà trầm giọng nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng tiếng gọi vừa rồi của Lạc Thanh Lưu giúp nàng bừng tỉnh. Nhìn thấy Qua Nghị từ trên bổ xuống, lưỡi đao nhắm thẳng vào Tạ Lãm. Mà Tạ Lãm lại không hề có ý tránh đi.
Tề Phong gật gù:
Ông Nhược Di dần mất kiên nhẫn, nói lớn:
Trong mắt Qua Nghị, tính mạng của Qua Hồng chẳng khác gì những lọn tóc mỏng manh ấy – bị cơn gió dữ cuốn tung, chực chờ đứt đoạn bất cứ lúc nào.
Qua Nghị nói:
Nhưng ông ta từng lập lời thề trung thành với vương thất, cả đời không được phản bội.
Cũng chẳng rõ rốt cuộc nàng và Phùng Hiếu An đã hiểu lầm, hay là Tề Phong thật sự cho rằng Tạ Lãm là con trai của mình.
Đã có Tào Tung giám quân, Tề Phong mang chức vị tướng soái cao nhất trong quân nên không có quyền đến Đô Ti Điền Nam, rất dễ bị điều tra luận tội. Nếu lo lắng cho Tề Chiêm Văn, ông ta chỉ có thể âm thầm đến đây giống như cách Bùi Nghiên Chiêu bí mật bảo vệ Thẩm Thời Hành.
Tùy Anh đang rút kiếm trợ giúp Lạc Thanh Lưu, bỗng phát hiện Thẩm Thời Hành đã xuống ngựa, trốn vào góc cổng thành.
Người bịt mặt thoái lui, vững vàng đáp xuống khoảng đất trống.
Còn những cận vệ vừa rút về, tuy chưa từng gặp mặt nhưng cũng đã thấy tranh vẽ chân dung.
Khoảnh khắc ông ta né kim, đao trong tay Tạ Lãm hạ xuống người Qua Hồng.
“Đại thủ lĩnh?!” Qua Hồng gọi một tiếng về phía Qua Nghị, như để xin chỉ thị nhưng thực chất là cầu cứu.
“Núp kỹ vào đó!”
“Không cần thiết.” Thẩm Thời Hành núp sau một cột gỗ lớn ở cổng thành, bình tĩnh đáp.
Qua Hồng ngã xuống, mắt vẫn trợn trừng kinh hoàng, mấy lọn tóc mỏng bị cắt đứt cũng rơi xuống cách xác y không xa.
“Ai là ‘chúng ta’ với ngươi, ngươi có đánh đâu?”
Đây là món binh khí thuận tay thứ hai của hắn, chỉ sau thanh miêu đao gia truyền.
Trong tình thế này, binh khí không hẳn là thứ quyết định, điều đáng e ngại chính là khí thế của Tạ Lãm lần nữa dâng cao. Đúng như hắn đã nói, dường như ngay cả ông trời cũng đang giúp hắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.