Lãm Phương Hoa - Kiều Gia Tiểu Kiều
Kiều Gia Tiểu Kiều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 97: Nàng không xứng đáng chiến thắng thì ai xứng đáng?
Tạ Lãm giải thích:
Đao và kiếm va nhau, tiếp đó là tiếng “rắc” giòn tan. Miêu đao của Tạ Lãm gãy đôi.
“Nếu vậy, hài nhi muốn thần phục Đại Ngụy, hoặc cắt nhượng Vạn Nhận Quan và mười hai cửa ải khác cho Đại Ngụy, có cần được mẫu thân cho phép không?”
Tiếng vó ngựa vang lên, nhóm cận vệ Nam Cương đồng loạt quay đầu, giơ binh khí về phía Tạ Lãm.
Tùy Anh thấy ngay thái độ của hắn:
Ba mươi mấy cao thủ có lẽ không phải vấn đề lớn với Tạ Lãm, nhưng Hàn Trầm điên loạn, mỗi chiêu mỗi thức đều mạnh mẽ và hung hãn. Hơn nữa, Hàn Trầm hạ sát chiêu với Tạ Lãm, còn Tạ Lãm thì không nỡ đáp trả, luôn bị đẩy vào thế yếu.
Hàn Trầm cười mỉa:
“Chắc là ở đó.” Phùng Gia Ấu chỉ về phía đông nam.
Tạ Lãm hồi tưởng:
Như thể không chịu đựng nổi cơn đau, Hàn Trầm giơ kiếm định chém xuống đầu mình!
Còn ba mươi mấy cận vệ phía sau bà ta, vốn dĩ phải trung thành với vương thất Nam Cương, nhưng nhìn vị quân vương điên cuồng của họ, ai nấy đều lộ vẻ hoảng sợ. Không ai dám hành động, chỉ ngoan ngoãn đứng sau Giám quốc đại nhân của họ.
“Nàng có biết Tây Vực có bao nhiêu mỹ nhân không? Bao nhiêu người đuổi theo muốn gả cho ta không? Chẳng lẽ cứ cho ta cơ hội tiếp xúc, ta gặp ai liền yêu người đó chắc?”
Năm đó rời Nam Cương, hắn muốn mang theo thanh kiếm này, nhưng mẫu thân bảo hắn lúc ấy chưa xứng dùng kiếm này, đợi học thành tài rồi hãy nói.
“Ta chỉ bị bất ngờ thôi.”
Tất cả xảy ra chỉ trong chớp mắt. Khi Lạc Thanh Lưu phản ứng kịp, dù thân thủ nhanh nhẹn đến đâu cũng không thể ngăn Ông Nhược Di hội hợp với đội cận vệ.
Dẫu không quen thuộc với Điền Nam, nhưng hắn vẫn biết rõ ranh giới lãnh thổ ở đâu.
Nói xong, Hàn Trầm quất roi ngựa đi thẳng, nhưng đi chưa xa đã lúng túng quay lại: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Người đừng sợ, chỉ cần con viết quốc thư cho Đại Ngụy, nhận lỗi nhận tội, là có thể cứu người.”
Phùng Gia Ấu lại không tin tưởng Hàn Trầm như Tạ Lãm:
Hắn sợ từ ánh mắt của mình, nàng sẽ nhận ra hắn hoàn toàn không chắc chắn có thể toàn mạng rút lui, rồi không chịu đi.
Nếu không phải để khiến họ quyết đoán rời đi, nàng đã chẳng đi.
Nụ cười với máu còn vương trên môi khiến một người đứng hàng đầu phải rụt chân lùi lại nửa bước, không dám manh động.
Hắn chỉ đành quay lại, tiếp tục bảo vệ Phùng Gia Ấu và Tùy Anh:
“Không cần.” Bùi Nghiên Chiêu không buồn liếc nhìn.
“Nàng quay lại làm gì?”
Nàng chẳng phải đang ghen mà đang sỉ nhục hắn.
Dù khi ấy Phùng Gia Ấu có toan tính riêng, nhưng chỉ riêng dũng khí dám cùng hắn trở thành tù binh trong cảnh tiền đồ bất định, nếu nàng không xứng đáng chiến thắng, thì còn ai xứng đáng?
“Có lẽ đại ca quen việc chặn hậu rồi.” Lạc Thanh Lưu đã hai lần bị Tạ Lãm đuổi đi trong hai ngày qua, đoán chừng đây không phải ngẫu nhiên, “Huynh ấy không nhắc chuyện bảo vệ Tạ phu nhân, nghĩa là sẽ không c·h·ế·t đâu.”
Phùng Gia Ấu quay sang nhìn chiếc lông vũ trong tay hắn, vô cùng kinh ngạc. Không ngờ Khổng Tước Lệnh mà Hành Vương muốn có lại nằm trong tay hắn.
Bùi Nghiên Chiêu một thân một mình, có thể bắt được Giám quốc Nam Cương từ tay những tinh binh này, thậm chí còn g·i·ế·t được vài người. Trên đời này số người làm được việc đó chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đã nhiều năm hắn không bị thương nặng như vậy. Cơn đau làm mắt hắn đỏ ngầu, gần như điên cuồng, muốn túm lấy ai đó rồi xé tan thành từng mảnh, hoặc băm nhỏ thành thịt vụn!
Tùy Anh nhận ra điểm mấu chốt:
Chương 97: Nàng không xứng đáng chiến thắng thì ai xứng đáng?
Hàn Trầm thẳng lưng, cất giọng trầm ổn mang khí chất của một quân vương, hứa hẹn:
“Đây là cữu cữu của ngươi?”
…
Nhờ vụ con kỳ giông trong sông Tế, gần đây Tạ Lãm đã tìm hiểu khá nhiều về cổ thuật, biết rằng hạ cổ lên người, đặc biệt là cao thủ, không phải việc dễ dàng, thậm chí khó như lên trời.
“Con nói không sai. Nhạc Mông là nghĩa phụ của chúng ta. Cữu cữu con và Phó Mân kết nghĩa huynh đệ, vì đỡ một nhát kiếm của Tào Tung giúp Phó Mân mà c·h·ế·t. Trước khi c·h·ế·t, cữu cữu con nhờ Phó Mân chăm sóc ta, làm huynh trưởng tốt của ta. Con hỏi ta và Phó Mân có quan hệ gì ư? Là quan hệ nợ nần.”
“Giám quốc Nam Cương chọn con đường này, khoảng cách tới mỗi doanh trại đều rất xa.” Tùy Anh lẩm bẩm, nước xa không cứu được lửa gần.
Tạ Lãm nhìn ra hắn không phải giả vờ, mà thực sự muốn tự sát!
Phùng Gia Ấu nhìn về phía tòa thành hoang: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hàn Trầm kinh ngạc:
“Con thua Tạ Thiên hộ không phải vì binh khí, mà vì không giỏi bằng hắn.”
Hắn rút miêu đao tiến lên, kề vào cổ của Giám quốc, ra hiệu cho Bùi Nghiên Chiêu có thể thu tay, mau chóng đi trị thương.
Sau một hồi im lặng, Hàn Trầm châm chọc:
—
Tạ Lãm chặn giữa đường, một đao cản ba người.
Tạ Lãm dẫn Phùng Gia Ấu vào tòa thành cổ hoang tàn.
“Đứng sát vào ta!”
Từ giây phút đó, Tạ Lãm đã đặt nàng ở một nơi khác biệt, tách biệt khỏi tất cả những cô gái khác trên đời.
Mười mấy năm qua, vị Giám quốc này đã hoàn toàn nắm quyền kiểm soát Nam Cương, gần như là một quân vương thực sự.
“Đô Ti Điền Nam hiện tại nguy hiểm tứ bế, chỉ còn lại một mình Thẩm Thời Hành ở đó.”
Tạ Lãm nhấc vỏ đao gõ nhẹ lên lưng hắn:
Lúc nãy Ông Nhược Di nói chuyện với Hàn Trầm, dù giọng rất nhỏ, nhưng Tạ Lãm đứng ngay cạnh nên nghe rõ.
Phùng Gia Ấu không biểu hiện gì.
Hàn Trầm không nói gì.
Hơn nữa, nàng nhớ đến lời nhắc nhở của Phùng Hiếu An.
“Này, cứ đi tiếp như vậy, không bao lâu nữa chúng ta sẽ đến biên giới Nam Cương.”
Bà ta giơ cao Khổng Tước Lệnh vừa lấy được từ tay áo của Hàn Trầm, không nói lời nào, nhưng khí thế uy nghiêm không thể xem thường.
Cánh tay Tạ Lãm đã bị hắn chém một nhát.
Bà nhìn Phùng Gia Ấu:
Lạc Thanh Lưu: “…”
Lạc Thanh Lưu vừa thoát khỏi hang rắn, sức lực đã cạn kiệt, không trụ được lâu.
“Ngươi đừng vội. Đến lúc đó ta sẽ nhờ nhị thúc ta nghĩ cách, sắp xếp cho Liễu Doanh Doanh có được thân phận quý nữ, rồi gả đến Nam Cương.”
Bên này, đội cận vệ phía sau Ông Nhược Di có người hành động. Họ biết nếu còn không ra tay, sẽ không yên với giám quốc.
Tạ Lãm bị nàng làm cho tức c·h·ế·t:
Thế là, hắn nhoẻn cười.
Bằng hữu thân thiết – người sáng sớm còn cảnh báo nguy hiểm cho hắn, trên đường đi còn đấu khẩu với hắn – giờ bỗng phát điên. Mà muốn ngăn cản Hàn Trầm – đã bị cổ độc xâm nhập não – khỏi phát điên, e rằng chỉ còn cách chém đứt đầu y.
“Thực ra quy phục cũng chỉ là trên danh nghĩa. Huynh vẫn là Nam Cương Vương đời đời kế thừa, Nam Cương xem như đất phong của huynh. Triều đình sẽ không đóng quân, cũng không can thiệp vào chính sự, chẳng khác gì bây giờ cả.”
Trong đội cận vệ đứng cách đó một quãng, một người bước nhanh về phía trước. Trong cả đội, chỉ có người này mang theo hộp kiếm trên lưng.
“Ta biết rồi.”
“Hàn Trầm, hôm nay trên thao trường cảm ơn ngươi đã sớm cảnh báo ta có nguy hiểm, xem như ta không phí công làm bạn với ngươi.”
Ông Nhược Di kinh ngạc ngẩng đầu: “Con có biết mình đang nói gì không?”
Chưa kịp vung roi thúc ngựa, Hàn Trầm đã cưỡi ngựa đuổi đến:
Hàng mi của Hàn Trầm khẽ rung vài cái.
Người đó tháo hộp kiếm xuống, lấy bảo kiếm bên trong ra, hai tay dâng lên:
Bùi Nghiên Chiêu bước ngược hướng với họ, lạnh lùng nói:
“Đi đi, đừng vướng tay ta!” Tạ Lãm như thể ghét Lạc Thanh Lưu gây thêm phiền, một lần nữa đuổi hắn đi.
“Đi đường vất vả, ta lo bệnh tim của nàng tái phát nên ép nàng nghỉ ngơi nhiều hơn. Vậy mà nàng lại rảnh rỗi ngồi nghĩ ngợi lung tung. Sớm biết thế này, ta thà để nàng xem thêm mấy cuộn hồ sơ còn hơn.”
“Bà ta là phụ nữ.”
“Choang!”
Phùng Gia Ấu nói:
Vừa dứt lời, đầu hắn bỗng như bị ai đập mạnh một nhát, đau đến muốn vỡ tung!
Ông Nhược Di hận đến nghiến răng:
Hàn Trầm cúi đầu, nói:
Hàn Trầm chau mày, đây là thanh kiếm của phụ vương hắn, cũng là “bảo vật gia truyền” của hoàng thất Nam Cương.
Thì ra, sợi xích ấy chính là dây tơ hồng của Nguyệt Lão.
“Bà bắt Hàn Trầm đến Trung Nguyên học võ, không cho về Nam Cương, là vì không muốn hắn tiếp xúc với cổ thuật, không muốn hắn biết cơ thể mình có cổ, đúng không? Đến giờ, con trùng đã chui vào não hắn rồi, phải không?”
Những người này đều trẻ tuổi, tình cảm dành cho vương thất không sâu sắc bằng với giám quốc. Tất nhiên, thực lực cũng kém hơn.
Thế nên sau này hắn mới dễ dàng xót thương nàng, cũng cam lòng vì nàng mà thõa hiệp hết lần này đến lần khác.
“Các ngươi còn chần chừ gì nữa?” Ông Nhược Di quay sang đội cận vệ, nói lớn, “Thiên hộ Đại Ngụy muốn g·i·ế·t vương thượng của các ngươi, còn không bắt bọn chúng, cứu vương thượng?”
Nhìn dáng vẻ có thể ngã xuống bất cứ lúc nào của y, Phùng Gia Ấu đấu tranh một hồi rồi cũng lên tiếng:
Phía sau, Tùy Anh bị dọa đến thót tim, vô thức ghìm cương ngựa.
Hai mươi mấy người đối diện đứng đó như hóa đá. Nỗi sợ tràn ngập trong lòng họ, mà lại không sao hiểu nổi, hắn đã mất đao, lại bị thương nặng, có gì đáng để khiếp sợ?
“Hơn nữa, con đánh không lại hắn, không cứu được người. Chẳng lẽ để người chịu tran tấn trước mắt con?”
“Nhưng mà…”
Hôm ấy, nhị thúc trốn trong Thư Lâu và bị Phùng Gia Ấu phát hiện, tưởng nhầm là kẻ trộm. Lúc đó, hắn còn là Ti trực của Đại Lý Tự, vì muốn cứu nhị thúc mà cố tình để mình bị bắt.
Không biết từ khi nào, Phùng Gia Ấu bắt đầu khác biệt với tất cả những cô gái khác, trở thành sự tồn tại độc nhất, khiến hắn từng bước thua trận, từng bước rơi vào lưới tình, biến thành bộ dạng vô dụng như bây giờ.
Phùng Gia Ấu khuyên nhủ:
“Nghĩa phụ của người và cữu cữu có phải là Nhạc Mông, viện trưởng của thư viện ngoại ô kinh thành năm đó? Cữu cữu đã c·h·ế·t như thế nào? Còn người và Phò mã Đại Ngụy Phó Mân có quan hệ gì?”
“Ngươi không hiểu đâu. Hai người các ngươi có thể là gánh nặng, nhưng ta thì không. Khi ta đứng sau lưng chàng, đao của chàng sẽ sắc bén hơn, cơ hội thắng cũng sẽ tăng gấp đôi.”
Nàng biết tình thế hiện tại cực kỳ hung hiểm, bởi sau khi Tạ Lãm bảo họ chạy trước, hắn vẫn chưa từng liếc nhìn nàng một lần.
Bùi Nghiên Chiêu nói chuyện chói tai, nhưng y đuổi theo tới đây đã không cưỡi ngựa, giờ bị thương nặng, lẽ nào bắt y đi bộ về?
“Hổ dữ còn không ăn thịt con, lòng dạ bà quá độc ác!”
“Tùy Anh, hai người đến quân doanh gần nhất cầu viện binh.”
“Bùi Trấn phủ, huynh cưỡi ngựa của ta đi.”
“Là hài nhi nhất thời hồ đồ.”
Tùy Anh nói:
Vì điều đó chẳng có ý nghĩa gì.
Hắn kinh ngạc:
Kiếm của Hàn Trầm không dừng lại, tiếp tục đi thẳng xuống vai Tạ Lãm, xé toạc da thịt rồi cắm sâu vào xương.
Phùng Gia Ấu rợn cả tóc gáy:
Hàn Trầm gắng gượng lấy lại tinh thần:
Hàn Trầm tập trung ánh mắt:
Vừa nói xong thì đúng lúc họ ra khỏi đoạn sạn đạo chật hẹp, phía trước thông thoáng dễ đi hơn. Tạ Lãm leo lại lên ngựa, hai tay vòng qua ôm nàng vào ngực, trầm giọng nói:
Phùng Gia Ấu: “…”
Lạc Thanh Lưu đành leo lên ngựa, đồng thời chìa tay kéo Tùy Anh lên cùng cưỡi.
Hơn nữa, quân đội Nam Cương có lẽ đang trên đường đến đây, nếu chậm trễ thêm sẽ chẳng ai thoát nổi.
“Ồ? Vậy ta đặc biệt chỗ nào?”
“Giám quốc đại nhân…” Đội cận vệ nhìn nhau, ngập ngừng không quyết.
“Sao nàng lại có cái ý nghĩ kỳ lạ như vậy?”
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Tạ Lãm đã dâng lên cảm xúc khó gọi thành tên.
Bùi Nghiên Chiêu ngập ngừng một lát rồi xoay người lên ngựa. Trước khi giơ roi, y nói:
Giờ đến lượt Tạ Lãm cạn lời, bất lực nhìn nàng.
Hai mắt Hàn Trầm đỏ rực, phản ứng theo bản năng, nâng kiếm chém xuống!
“Huynh khinh thường ta?”
“Hàn Trầm?”
Phùng Gia Ấu không muốn Tạ Lãm “phát bệnh”. Dù rằng “phát bệnh” sẽ giúp hắn dễ dàng lật ngược thế trận, nàng cũng không muốn. Nàng chưa từng thấy, nhưng đoán rằng khi “phát bệnh”, hắn nhất định sẽ rất đau đớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy nên con không lừa người đâu, con thực sự đánh không lại hắn. Như người nói, Đại Ngụy ngọa hổ tàng long, triều đình đầy hiền tài, quốc lực ngày một cường thịnh, không còn như hai mươi năm trước. Một kẻ như Phó Mân căn bản không thể lay chuyển căn cơ Đại Ngụy. Cho dù có nội loạn, Nam Cương chúng ta cũng chẳng được lợi gì, ngược lại còn chịu họa.”
Phùng Gia Ấu nhìn về sương mù phía trước:
Hàn Trầm nhìn miêu đao của Tạ Lãm, chua chát nói tiếp:
“Con vừa về, ta lập tức trả lại Khổng Tước Lệnh cho con, thế mà con lại nghi ngờ lòng ta? Nghĩ rằng ta muốn cướp quyền của con?”
“Ta không kìm được mà nghĩ, chàng đối tốt với ta, không phải vì ta tốt bao nhiêu, mà vì chàng là người tốt.”
Tạ Lãm định thu đao, nhưng vẫn quay sang nhìn Phùng Gia Ấu, chờ ý của nàng
Tạ Lãm biết ngay nàng sẽ nhắc đến Liễu Doanh Doanh:
Hắn ném thanh miêu đao đã theo mình bảy năm, cắn ngang ủng đao vừa dùng để cắt đứt gân tay Hàn Trầm giữa hai hàm răng. Máu trên thân đao nhuộm đỏ môi và răng hắn.
Nhìn dáng vẻ điên cuồng của Hàn Trầm, Tạ Lãm giận đến run người:
Phùng Gia Ấu cúi đầu nhìn chằm chằm vào bờm ngựa, không có chút tò mò nào về những xác khô trên tường thành.
Hiện tại hắn khó lòng chế ngự được Hàn Trầm, nếu những cận vệ tinh nhuệ này cùng ra tay, hắn sẽ không thể bảo vệ hết được.
“Chúng ta cứ bỏ mặc Tạ Thiên hộ mà chạy trước thế này sao?” Tùy Anh căng thẳng đến mức run rẩy toàn thân, vẫn cảm thấy bỏ chạy thật quá bất nghĩa. Dù vô dụng, nhưng nàng vẫn có thể giúp được chút gì đó mà?
“Cảm ơn huynh.”
Quả thực trên đường đi, Hàn Trầm đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu mẫu thân hắn thật sự bị bắt, hắn không đủ khả năng cứu, không chịu khuất phục cũng không được.
“Chỗ nào cũng đặc biệt.”
Tạ Lãm mặc áo đen bó sát, Phùng Gia Ấu chỉ thấy tay áo rách toạc, không biết đã chảy bao nhiêu máu.
Hàn Trầm nghẹn lời:
“Ta còn nghĩ gì nữa đây? Chẳng phải ta đã nói rồi sao, muốn ta quy phục hoặc cắt nhượng cửa ải, đều là không thể!”
Nói rồi, thúc ngựa chạy về phía đó. Khi đến gần cổng thành, Tạ Lãm bỗng quay đầu ngựa.
Từ lúc ngăn không cho hắn tự c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u, Tạ Lãm như biến thành kẻ thù không đội trời chung của hắn. Không tự chém đầu mình nữa, hắn quay sang đuổi theo chém Tạ Lãm.
“Vậy phụ vương con rốt cuộc c·h·ế·t như thế nào?”
“Ta nhất định phải quay lại.”
Từ khi nào hắn cảm thấy Phùng Gia Ấu khác biệt với những người con gái khác?
“Nguyên nhân gì?”
Từ đôi mắt như nước mùa thu kia, hắn thấy ngập tràn nỗi ai oán.
Lạc Thanh Lưu nghĩ cũng đúng. Tùy Anh không phải nữ tướng, từ nhỏ nàng đã ham chơi ham vui, nàng học võ cũng là do Trấn Quốc Công ép buộc sau khi suýt c·h·ế·t đuối, vì muốn nàng có thể tự bảo vệ mình. Ngày thường nàng hay vênh váo thế kia chứ cũng chưa từng g·i·ế·t được ai.
“Phụ thân con bại vì kiêu ngạo, chẳng biết lượng sức mình. Còn ta lớn lên ở Trung Nguyên, rõ hơn ai hết nơi đó toàn người tài. Giờ con vẫn chưa hiểu sao?”
Phùng Gia Ấu ghìm cương ngựa, dừng ngoài cổng thành. Vừa thấy dáng vẻ thảm hại của hắn, nàng hoảng đến mức tim như muốn vỡ vụn:
Hàn Trầm thì nặng trĩu tâm sự, chỉ im lặng theo sau Tạ Lãm, cũng không ngẩng đầu.
“Ngươi nói gì?”
“Vương thượng!”
Tạ Lãm nhìn sắc mặt khó coi của hắn:
Hàn Trầm điên loạn chính là mồi lửa.
Tạ Lãm biết rõ mình cũng sẽ phải trả một giá đắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hàn Trầm cúi đầu:
“Hài nhi không dám nghi ngờ.”
“Trong quân doanh đâu có treo cả hàng đầu người như thế.”
Và tất cả đều là do hắn tự tay gây ra.
“Thả mẫu thân ta ra, bổn vương đồng ý yêu cầu của các người. Nhưng thần phục hay cắt nhượng cửa ải, để bổn vương suy nghĩ thêm.”
Hàn Trầm không trả lời, môi mím chặt, như đang làm một quyết định cuối cùng.
Phùng Gia Ấu không phủ nhận:
“Nói gì đi chứ.”
Phùng Gia Ấu biết đại cục đã rối ren, nhưng lúc này không rảnh để nghĩ nhiều, chỉ chăm chú nhìn Tạ Lãm và Hàn Trầm.
Hơn nữa, trong lòng hắn rất bài xích chiến tranh. Nếu vấn đề của Tào Tung không được giải quyết, Tùy Kính Đường bị dồn ép sẽ có khả năng khởi binh, dân chúng Nam Cương ắt bị cuốn vào cơn binh đao.
Phùng Gia Ấu xoay ngựa trở lại:
Hàn Trầm ngồi xổm trước bà ta, khẽ khàng hỏi:
Phùng Gia Ấu căng thẳng nắm lấy tay áo hắn:
Trong thành.
“Người ám sát Giám quân ngay trong quân doanh, sắp gây ra đại chiến, khiến thiên hạ đại loạn. Khi đó, người Nam Cương chúng ta cũng chẳng thể sống yên. Trừ cách này ra, không còn cách nào khác để dập yên.”
Trong tình thế sát phạt căng thẳng này, Tùy Anh rút kiếm, che chắn Phùng Gia Ấu đã xuống ngựa phía sau:
Hắn không rõ, cũng chưa từng thực sự suy nghĩ cho ra ngọn nguồn.
Tạ Lãm lập tức chất vấn Hàn Trầm:
Mười tám trại có lẽ thật sự sẽ tham chiến. Nếu thiên hạ đại loạn, thì sự kiêu hãnh hành hiệp trượng nghĩa suốt mười mấy năm qua của hắn đều trở thành trò cười.
Ông Nhược Di chỉ vào tay áo hắn, giận dữ nói:
Tạ Lãm giật mình tỉnh táo, mồ hôi lạnh túa ra:
Tùy Anh xuống ngựa:
Y ngồi bên một miệng giếng, tay cầm dao găm sắc bén, mũi dao đặt trên cổ nữ quan trung niên. Bà ta bị ép phải ngồi khoanh chân dưới đất, xung quanh là hơn ba mươi người Nam Cương cầm binh khí, trên mặt đất còn có vài thi thể.
Nói xong, nàng vung roi ngựa, phi thẳng ra khỏi thành.
Phùng Gia Ấu nhìn Ông Nhược Di, muốn nói với Tạ Lãm rằng hổ dữ tuy không ăn thịt con, nhưng trong hoàng quyền không có cha con hay mẹ con, cũng không có huynh đệ tỷ muội, chỉ có quyền lực quân thần và kẻ sống người c·h·ế·t.
“Đại Ngụy từ trước đến giờ chưa từng hòa thân. Khi ngươi dâng thư quy phục, thì với cái nết của triều đình này, dù không can thiệp vào quân chính của Nam Cương, nhưng để giám sát ngươi, chắc chắn sẽ gả một vị công chúa hay quý nữ sang làm vương hậu của ngươi.”
Tạ Lãm xé một mảnh vải từ bộ y phục nhuốm máu của mình, gom mớ tóc dài tán loạn, buộc cao thành đuôi ngựa.
“Hai người đưa nàng đi ngay!”
Hàn Trầm cầm lấy kiếm, nắm chặt trong tay, lòng ngổn ngang trăm mối.
Mà việc Hàn Trầm phát điên chỉ trong chớp mắt chứng tỏ cổ độc này đã tồn tại trong cơ thể hắn rất lâu rồi. E rằng từ khi còn nhỏ đã bị gieo xuống.
Ông Nhược Di đột nhiên đổi chủ đề:
“Con có ý gì? Chẳng lẽ nghi ngờ ta hại c·h·ế·t phụ vương con?”
“Ngươi dám!” Ông Nhược Di tức giận muốn bật dậy, nhưng bị miêu đao của Tạ Lãm đè ép không nhúc nhích được.
“Ngươi vừa hỏi ta vì sao từ nhỏ đã bắt ngươi đi học võ, không học thành thì không cho về nhà. Thật ra, ngoài việc có thể học được bản lĩnh thực sự ở Trung Nguyên, còn có nguyên nhân quan trọng hơn.”
Thanh kiếm lập tức rơi khỏi tay Hàn Trầm. Tạ Lãm liền nắm tiếp tay trái Hàn Trầm, dứt khoát cắt đứt gân tay! Ngay sau đó, hắn giáng một chưởng vào gáy Hàn Trầm.
“Vậy còn ngươi? Ngươi định đi đâu?”
Điều này, Hàn Trầm còn rõ hơn nàng, trước khi Nam Cương tách khỏi Trung Nguyên, vẫn luôn như vậy. Hắn nói:
“Cứ yên tâm đi, phu quân của ta chuyện lớn gì mà chưa từng thấy, danh hiệu ‘vô địch Tây Bắc’ không phải hư danh. Nếu thật sự muốn giúp chàng thì đừng quay lại gây rối.”
May mà không cần tìm ký hiệu của Bùi Nghiên Chiêu nữa, bởi nàng đã nhìn thấy y.
Ý nói Giám quốc Nam Cương.
Về mức độ thế nào mới coi là “bị ép tới phát bệnh”, Phùng Hiếu An không thể đưa ra tiêu chuẩn rõ ràng.
“Bà hạ cổ độc lên con trai mình?!” Tạ Lãm vừa chặn một nhát kiếm của Hàn Trầm, vừa giận dữ trừng Ông Nhược Di.
Thế mà khi hắn chỉ là một quan văn nho nhỏ bị nhị thúc bắt giữ, Phùng Gia Ấu không chút do dự ở lại cùng hắn làm con tin.
Ông Nhược Di không đáp thẳng:
Hắn nghĩ có lẽ mình lúc này trông hung hãn hệt như một con sói dữ.
Tiếng vỗ tay vang dội vừa dứt, Ông Nhược Di chăm chú nhìn mái tóc ngắn chạm tai của Hàn Trầm:
Tạ Lãm thúc giục:
Phùng Gia Ấu cúi đầu nhìn hắn:
Bùi Nghiên Chiêu ngẩng đầu nhìn họ:
Tạ Lãm cười hỏi:
Lúc này sương mù dần tan, mưa bụi lất phất. Có thể thấy một tòa thành cổ hoang phế, tường thành đầy chỗ sụp đổ.
Tạ Lãm không định tiếp tục chủ đề này. Đầu óc hắn chậm chạp, miệng lại vụng, lỡ không cẩn thận nói sai một câu, người nhạy cảm như nàng không biết sẽ suy diễn ra bao nhiêu thứ.
Chém đầu Hàn Trầm là cách dễ dàng nhất, nhưng Tạ Lãm tuyệt đối không làm vậy. Dù công hay tư đều không thể. Loại cổ độc này hẳn là có cách giải, hắn không thể nào vì giữ mạng mà gi.ết ch.ết bạn mình.
Nhưng ngay khoảnh khắc Tạ Lãm nhấc đao, Ông Nhược Di liền thoát khỏi sự kìm kẹp, nhanh chóng lùi về phía đội cận vệ.
“Không hổ là con gái của Phùng Hiếu An. Ta không g·i·ế·t được ngươi, còn bị ngươi bắt giữ, quả là sỉ nhục lớn nhất đời ta.”
Mãi đến khi tiếng vó ngựa gần sát bên tai, Tạ Lãm mới như sực tỉnh, hơi ngẩn người, quay đầu nhìn lại.
Hôm nay nàng đã hỏi hắn, giờ lại bất chấp tất cả quay về cùng hắn đối mặt hiểm nguy, lúc này hắn mới thực sự hiểu ra.
Cổ độc không thể lưu thông, Hàn Trầm cuối cùng cũng ngất đi, bị Tạ Lãm ném sang một bên.
Hàn Trầm như phát điên, cứ mãi muốn chém đầu mình. Tạ Lãm cố hết sức ngăn cản, hắn lại đỏ mắt quay sang muốn g·i·ế·t Tạ Lãm.
“Học cổ thuật làm gì, học kiếm không phải tốt hơn sao? Đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, tung hoành tứ phương.”
“Lòng dạ phụ nữ quả nhiên là kim dưới đáy biển. Nàng và Liễu Doanh Doanh làm sao mà giống nhau được? Để ta gọi Hàn Trầm lại đây hỏi thử xem hắn có thấy hai người giống nhau không. Liễu Doanh Doanh trong mắt Hàn Trầm và nàng trong mắt ta, đều là duy nhất.”
“Ngươi muốn một mình quay lại đó? Vậy ta cũng quay lại!”
Trong thoáng ngỡ ngàng ấy, hắn chợt tìm ra câu trả lời cho điều mà trước đó Phùng Gia Ấu cứ cố chấp muốn biết.
Hàn Trầm hít một hơi sâu, cuối cùng đưa ra quyết định, bước tới trước mặt bà:
Khó trách trước đây Tạ Lãm suýt nữa kết nghĩa với huynh đệ với hắn. Cách hai người này nghĩ về “quốc gia đại sự” giống hệt nhau.
Không xa phía trước chính là ranh giới giữa Đại Ngụy và Nam Cương. Từ xa đã có thể thấy những ngôi làng của tộc người Nam Cương.
“Ta nào dám.” Lạc Thanh Lưu tiếp tục tiến lên, còn giảm tốc độ, “Sợ thì cúi đầu xuống, đi theo ta.”
“Tòa thành hoang này đúng là nơi thích hợp để tập kích.”
“Đi coi! Dẫn đường!”
Trong mắt dân trại, hắn như thần thánh, chảy máu không c·h·ế·t, bị thương không đau.
“Không phải cô nói đây là việc mà con dân Đại Ngụy nên làm hay sao? Tới lượt cô cảm ơn? Cô là hoàng đế Đại Ngụy à?”
Không phải mạnh miệng, từ trước đến giờ gan nàng không nhỏ. Hơn nữa, nàng rất bướng, tuyệt đối không cho phép trong vốn từ của mình có chữ “sợ.”
“Cô thường ở trong quân doanh, chẳng lẽ còn sợ những thứ này?”
“Với Doanh Doanh mà nói, đây cũng xem như hiến thân vì quốc. Cô ấy vừa trọn tình vừa trọn nghĩa.”
Họ không nhận ra Hàn Trầm, nhưng lại nhận ra vật trong tay hắn. Ánh mắt chấn động, tất cả đều cúi đầu:
Phùng Gia Ấu chỉ về phía Hàn Trầm đang một mình dắt ngựa đi phía sau:
Nói xong, ánh mắt y dừng lại trên người Phùng Gia Ấu.
Hắn quay đầu hô:
“Những ngày ấy, ta thử so sánh bản thân mình với Liễu Doanh Doanh. Phát hiện hai chúng ta, bất kể là dung mạo, trí tuệ hay lý tưởng, đều khá tương đồng. Ta không thấy mình có gì đặc biệt hơn nàng ta hết. Càng nghĩ ta càng thấy, đối với chàng, ta không phải duy nhất, cũng chẳng phải không thể thay thế.”
“Đi!”
Lạc Thanh Lưu cũng dừng lại:
“Ta đã nhìn ra từ lúc ở Đô Ti Điền Nam rồi, thằng nhóc ngươi đúng là yếu đuối vô dụng, không xứng làm vua.”
Ông Nhược Di nhíu mày:
Hàn Trầm thúc ngựa tiến lên vài bước, ánh mắt lướt qua đám người, từ trong tay áo lấy ra một chiếc ấn làm bằng hổ phách, bên trong có một chiếc lông vũ.
Với kiếm thuật của hắn, Tạ Lãm không thể chần chừ, nhanh chóng dùng miêu đao gạt thanh kiếm trong tay Hàn Trầm đi!
“Quân vương và Giám quốc của Nam Cương đều trong tay chúng ta, bao nhiêu viện binh tới cũng chẳng ích gì.”
Ngày đó nhị thúc dùng một sợi xích trói tay trái hắn và tay phải nàng lại với nhau.
Hàn Trầm không đáp, đứng dậy nói với Tạ Lãm:
“Cả nhà các người ngoài mỹ nhân kế ra thì không biết làm gì khác hả? Một lần không đủ, còn lặp lại chiêu này với ta? Ta dựa vào đâu phải giúp nàng ấy trọn nghĩa trọn tình? Mấy người dựa vào đâu mà nghĩ ta sẽ muốn một người phụ nữ đã phản bội mình?”
Sắc mặt Phùng Gia Ấu lập tức trở nên khó coi, nhưng nàng không phản bác.
“Được rồi, được rồi, là ta tự chuốc lấy!”
Ông từng nói, tính cách của Tạ Lãm có một mặt cực đoan và bạo liệt. Dù những năm gần đây không tái phát, nhưng trước kia, mỗi lần Mười Tám Trại bị Bắc Nhung dồn ép, hắn đều dễ “phát bệnh”. Khi đó, cần cha hắn và vài vị sư phụ liên thủ mới miễn cưỡng kiềm chế được. Thiết Lao trong thành Hắc Thủy được đúc từ thiên thạch cũng là để giam giữ hắn mỗi khi “phát bệnh”.
Tạ Lãm đứng gần, lập tức nhận ra sự bất thường của hắn, cảnh giác cao độ:
Phùng Gia Ấu lên tiếng:
Cận vệ Nam Cương ùa tới ngày càng đông. Nếu không khống chế được Hàn Trầm trước, cứ thế này Tạ Lãm chắc chắn sẽ kiệt sức và không còn cơ hội chiến thắng.
Bùi Nghiên Chiêu rõ ràng đã bị thương, tuy không thấy được vết thương nhưng môi y trắng bệch, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Tạ Lãm nghiêm túc nói:
Cả đời không ngừng tranh đấu với số phận, sao bà lại sinh ra một kẻ ngu xuẩn như vậy?
Chính là từ trước cả khi họ thành thân.
“Vậy trước khi vượt qua biên giới, Bùi Nghiên Chiêu chắc chắn sẽ hành động. Không còn xa nữa.”
“Sao vậy?”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt cả bọn đồng loạt nhìn ra sau lưng Tạ Lãm.
“Vậy vì sao người đưa con sang Đại Ngụy học võ? Còn lệnh nếu chưa thành tài thì không được quay về?”
“Không muốn làm con trai, ngươi có thể làm con rể.”
Hắn biết mẫu thân hiểu lầm, bèn giải thích:
Nhưng Phùng Gia Ấu cảm nhận được, giây phút này Tạ Lãm đã sắp bị dồn ép đến giới hạn cuối cùng.
Nhị thúc muốn nàng cùng làm con tin, nàng đồng ý ngay.
“Phu quân, ta chỉ mới đi một lát, sao lại ra nông nỗi này?”
“Nhưng ý nghĩa lại khác. Trước đây ta tự mình làm cha, còn quy phục thì chẳng khác gì nhận thêm một ông cha. Ta thành con trai. Nhờ Tạ phu nhân chỉ giáo xem, ai lại thích làm con trai người khác?”
Hơn nữa, nếu Hàn Trầm tỉnh táo lại, hắn nhất định sẽ đối đầu với mẹ mình, thư quy hàng chắc chắn sẽ được gửi đi. Thậm chí còn có thể giúp dọn sạch Phó Mân.
Thấy Phùng Gia Ấu không đáp được, Tạ Lãm tiếp lời:
“Đi thôi!”
Tạ Lãm trước nay chưa từng biết đến yêu đương, không hiểu cũng chẳng màng nghĩ nhiều.
“Ta đúng là xui xẻo tám đời mới quen biết ngươi!”
Hai người còn lại vòng sang bên đuổi theo, Tạ Lãm xoay mình nhảy qua cửa thành,đột ngột hiện ra trước mặt một trong hai kẻ, trở tay vung một đao mạnh mẽ bổ xuống!
“Chỗ nào kỳ chứ?”
Nhóm cận vệ Nam Cương vốn định ùa lên tấn công, lúc này đều bị dọa đến không dám nhúc nhích.
Sự dũng mãnh “một người giữ cửa, vạn người khó qua” ấy khiến Lạc Thanh Lưu không kìm được siết chặt dây cương.
Hắn đưa tay ra, Tạ Lãm hiểu ý, cũng đưa tay không cầm kiếm của mình ra, cả hai vỗ tay ba cái.
Ông Nhược Di cũng không tức giận, hôm nay bà sẽ buộc đám cận vệ này phải chọn phe.
“Vậy nên mấy ngày trên đường đi, nàng ăn không ngon, ngủ không yên, đều là do duy diễn mấy chuyện viển vông này?”
Nhìn mà xem, bà ta mặc y phục nữ quan, nhưng dáng vẻ uy nghi bễ nghễ, từng cử chỉ đều toát lên sự độc đoán của kẻ ngồi lâu trên cao lâu.
Hàn Trầm phất tay, ra lệnh cho đội thị vệ trung thành với hoàng thất lui ra xa, đợi họ ở ngoài tầm, hắn mới hỏi:
Phùng Gia Ấu xâu chuỗi ý nghĩa trong lời hắn nói, hóa ra người phụ nữ trước mặt là mẹ hắn, giả mạo người cậu đã c·h·ế·t của hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Lãm cười ha hả vài tiếng, bất ngờ vung roi ngựa, tiếp tục dẫn đường.
Hắn gầm lên với đám người:
Lạc Thanh Lưu xoay lưỡi dao mỏng trên tay, đứng chắn trước mặt hai người họ.
“Đừng nói nhiều!” Tạ Lãm dẫn dụ Hàn Trầm nhảy vọt, đáp xuống khoảng trống giữa đám người Nam Cương và ba người Phùng Gia Ấu, “Đi ngay!”
Họ được vương thất Nam Cương dốc lòng bồi dưỡng từ nhỏ, thề bảo vệ vương thất cả đời. Lần ra tay này, chẳng khác nào phá bỏ lời thề, phản bội vương thất.
Phùng Gia Ấu nghĩ thầm:
Vì sợ làm họ thất vọng, hắn vẫn luôn nỗ lực để trở thành một vị thần thực sự, cuối cùng đứng một mình trên đỉnh cao.
“Dù thế nào vẫn phải đi.”
Sau khi chạy được một đoạn xa, Phùng Gia Ấu luôn dẫn đầu bỗng ghìm cương ngựa dừng lại. Nàng ngoảnh đầu nói với hai người phía sau:
“Trên cổng thành treo vài cái đầu người, bị chém từ hơn mười ngày trước.” Sợ nàng bị dọa, Tạ Lãm nhắc trước, “Lát nữa đừng nhìn lên.”
“Được.”
“Ta nghe nói ngươi cạo tóc là vì mấy năm trước thua võ Tạ Thiên hộ, có đúng không?”
Hắn biết đó là giả, nhưng khi đó nàng lại tin rằng thật.
“Hỏng bét rồi.”
Tạ Lãm quan sát xung quanh:
Tạ Lãm sợ Hàn Trầm nổi giận, vội nói:
Phùng Gia Ấu dựa vào ngực Tạ Lãm:
“Ngươi nói nhiều như vậy, ta thấy chẳng qua ngươi bị đánh đến sợ, nên mới nhu nhược như thế!” Ông Nhược Di lớn tiếng quát, “Người đâu, lấy kiếm của vương thượng đến đây!”
Tùy Anh thì càng không có tác dụng.
Hàn Trầm đáp gọn một tiếng ‘phải’:
“Hàn Trầm! Đừng ép ta nữa!”
Tạ Lãm lại nói:
Phùng Gia Ấu thở dài:
Hắn kéo mũ áo choàng trùm lên, che đi mái tóc ngắn mới qua tai, không nói thêm câu nào.
Những người trước mặt này khác hoàn toàn với nhóm thích khách tập kích quân doanh hôm nay. Đây đều là những cao thủ chính tông, có lẽ là lực lượng tinh nhuệ nhất bảo vệ hoàng thất Nam Cương.
“Ta cam đoan chỉ giam lỏng bà ấy, chỉ cần bà không tự làm hại mình, ta sẽ chịu trách nhiệm an toàn của bà.”
“Đây không phải lời yêu, mà là lời thật lòng.”
“Việc này hệ trọng, ta không dám mạo hiểm chút nào, mong vương thượng lượng thứ. Chúng ta sẽ đưa Giám Quốc đại nhân đi trước, chờ ngài hồi cung viết xong quốc thư, chúng ta sẽ trả người.”
“Suốt dọc đường, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Tạ Lãm không nói được, có lẽ đây là thứ chỉ có thể cảm nhận chứ không thể diễn đạt bằng lời.
“Vậy thì càng đừng nghĩ tới.”
Không phải vì không có thời gian, mà là không dám nhìn.
Ngay tại cuối con đường lát đá này, trên một khoảng đất trống.
Hắn đứng chặn ở cổng nội thành, vừa giằng co với Hàn Trầm, vừa hạ sát chiêu với đám cận vệ. Đao và vỏ dao phối hợp, chặn đứng đường ra khỏi thành của bọn chúng.
Hàn Trầm nhắc lại liền bực mình:
“Xin người hãy trả lời con.”
Phùng Gia Ấu: “……”
“Ngay từ đầu chính ngươi chủ động tìm ta tỉ thí mà? Là ai thua một lần không đủ, cứ bám riết không rời, nhất quyết hẹn ta tái đấu, còn nói nếu thua nữa sẽ đi làm hòa thượng?”
Nhưng giữa cuộc chiến hỗn loạn thế này, muốn ra đòn vừa vặn ấy còn khó hơn chém đầu Hàn Trầm gấp bội.
Một người động, những người do dự cũng nối bước theo sau.
“Nếu vì bất đắc dĩ, chàng buộc phải cưới nàng ta thì sao? Giống như hồi bị tính kế mà cưới ta ấy? Sau khi trở thành thê tử của chàng, với lý tưởng ‘hiến thân vì nước, dựng nền hòa bình cho Đại Ngụy’ của nàng ta, có phải chàng cũng không tiếc mà dốc sức giúp nàng ta một tay không?”
Vai Tạ Lãm lúc này chảy máu thành dòng, dây buộc tóc bị kiếm khí cắt đứt, mái tóc đen dài xõa tung bay loạn.
Nếu người bị Phùng Hiếu An bày mưu gả cho hắn là Liễu Doanh Doanh, thì sau một thời gian ở bên nhau, có lẽ hắn cũng sẽ yêu nàng ta giống như với nàng bây giờ.
Hàn Trầm đồng ý:
Lạc Thanh Lưu:
“Tóm lại nàng đừng nghĩ linh tinh nữa. Cả thiên hạ này, người duy nhất có thể trói buộc Tạ Tiểu Sơn ta chỉ có một mình Phùng Gia Ấu nàng. Ta chỉ trúng mỹ nhân kế của nàng, chỉ ăn cơm mềm của nàng mà thôi, được không?”
Nhị thúc trói họ chung một chỗ, đánh xe đưa ra khỏi thành.
Có năm người đồng thời xông ra.
Từ nhỏ, cha hắn đã rất nghiêm khắc với hắn. Mười tuổi đã phải dẫn đầu xông ra trận, rút lui thì cũng là người chặn hậu. Khi quân Bắc Nhung áp sát, hắn luôn là người cầm đao, ngược dòng người mà tiến.
“Đi thôi, chúng ta không thể gây rối cho chàng!”
Tạ Lãm cảm thấy xương khớp như bị đập nát, đau buốt tận óc. Hắn nghiến chặt răng, cố gắng tập trung, rút ra ủng đao trong giày, nhắm chuẩn cổ tay phải cầm kiếm của Hàn Trầm, rạch một đường!
Nàng chỉ vào Lạc Thanh Lưu.
Lúc này, Giám quốc Nam Cương – Ông Nhược Di mới lên tiếng:
Nàng biết rõ mình đang sa vào ngõ cụt của những suy nghĩ quẩn quanh, nhưng lại không cách nào dứt ra được. Có đêm suýt nữa phát bệnh tim, nghẹn ngào đến mức không thở nổi.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Cùng lên hết đi!”
“Ta tưởng con đã khai hết mọi chuyện rồi.”
“Hàn Trầm! Ngươi điên rồi à?” Tạ Lãm lớn tiếng gọi, cố gắng đánh thức lý trí của hắn, nhưng vô ích, chỉ đành cố gắng chống đỡ.
Lạc Thanh Lưu chỉ đành quay lại ngựa, tiếp tục phóng ra khỏi thành. Khi vượt qua cổng, hắn ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng của Tạ Lãm.
Có lẽ y thậm chí không đứng vững được nữa, nếu không đã chẳng ngồi đây đợi họ.
“Thế nào, làm con rể như vậy không ấm ức chứ?”
Hàn Trầm là cao thủ hàng đầu, ngày trước Tạ Lãm từng thắng hắn nhưng cũng không dễ dàng. Huống chi bây giờ hắn đã hoàn toàn điên loạn, không biết đau đớn, sức mạnh bộc phát kinh người.
…
Vì chỉ còn lại ba con ngựa, phải để lại một con cho Tạ Lãm thoát thân.
Phùng Gia Ấu dẫm lên bàn đạp, leo lên ngựa lần nữa:
Ban đầu, khi đồng ý với nhị thúc cưới nàng, hắn chưa từng nghĩ sẽ sống cả đời với nàng, luôn tâm niệm một ngày rời đi. Vì khi đó, Phùng Gia Ấu đối với hắn chẳng khác gì những cô gái khác, đều như một hạt cát trong sa mạc. Hắn có thể vì một vài lý do nào đó mà dừng chân chốc lát, nhưng tuyệt đối sẽ không bị trói buộc cả đời.
Bùi Nghiên Chiêu thu lại dao găm, động tác làm vết thương bị kéo căng, mồ hôi lạnh lập tức rịn đầy trên trán, nhưng sắc mặt y không lộ chút đau đớn nào:
Tùy Anh lại vung roi ngựa, vượt qua hắn:
“Ta quay lại thì sao?” Phùng Gia Ấu hỏi ngược lại, “Hồi ở trước cổng nghĩa trang, chẳng phải chàng bảo ta không cần sợ, muốn nhào tới ôm chàng cũng được sao?”
Đích đến đã gần ngay trước mắt, Tạ Lãm không vội, phe phẩy roi ngựa, rồi thốt một câu chân tình:
“Các người còn không nhanh lên, viện binh của họ sẽ đến ngay bây giờ.”
“Ta phải quay lại.”
Buộc tóc xong, Tạ Lãm lấy đao đang cắn giữa răng xuống, cầm ngược trong tay.
“Mỹ nhân kế đầu tiên Phùng Hiếu An dùng với chàng là Hàn Trầm đứng ra cản giúp. Nếu như chàng đích thân hộ tống Liễu Doanh Doanh đến Hoài An, giờ này có khi chàng đã theo nàng ta làm ám vệ cho Huyền Ảnh Ti rồi cũng nên.”
Nếu thành cổ nơi sa mạc mang nét tiêu điều hoang vu, thì thành cổ nơi biên giới Điền Nam này lại ngập tràn vẻ quái dị. Đặc biệt là mùi hôi thối mục rữa từ đâu thoảng đến, khiến Phùng Gia Ấu vô cùng khó chịu.
Nói xong, y rời khỏi thành.
Tạ Lãm xuống ngựa:
Chữ ‘hài nhi’ lần nữa cất lên khiến Tạ Lãm bừng tỉnh, hóa ra hai người họ là mẹ con.
Bảo kiếm trong tay Hàn Trầm chém sắt như chém bùn, ra đòn không nương tay. Trong khi Tạ Lãm ‘trông vậy mà không phải vậy’, miêu đao chẳng có bao nhiêu lực.
Không biết nó bị bỏ hoang đã bao lâu, những phiến đá dưới chân phủ đầy rêu xanh, tường đổ nát leo kín dây leo.
Lạc Thanh Lưu cũng nhảy khỏi ngựa, lao tới kẻ còn lại, dùng lưỡi dao cắt đứt cổ họng hắn, máu phun xối xả!
Thảo nào!
“Thương thế của hắn khá nghiêm trọng.” Tạ Lãm không có ý cười nhạo y bất tài. Có thể làm được đến mức này đã vượt qua đánh giá của hắn về năng lực của Bùi Nghiên Chiêu.
“Tạ phu nhân, một lời nói ra bốn ngựa khó theo, bổn vương tuyệt đối không nuốt lời.”
“Không sao đâu.” Tùy Anh kéo ngựa lại gần, nhét dây cương vào tay y, “Ta có thể ngồi chung với huynh ấy khi về.”
Trong lúc hắn buộc tóc, cổng thành im lặng đến mức chỉ còn nghe tiếng gió rít.
Phùng Gia Ấu hiểu rõ tính cách của Bùi Nghiên Chiêu, biết y sẽ không tùy tiện nhận ân huệ của ai, trước khi y kịp hất dây cương đi, nàng lên tiếng:
Ban đầu họ có Hàn Trầm nên không lo lắng. Nhưng giờ Hàn Trầm trở thành thế này, lại thêm Ông Nhược Di đổi trắng thành đen, bọn họ sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung của người Nam Cương.
“Vương thượng!”
“Có ai nói lời yêu như chàng không?”
Ông Nhược Di nhàn nhạt nói:
Tùy Anh xoa ngực, cố lấy lại bình tĩnh:
“Đại ca có lo liệu được không?” Trong hang rắn lúc trước, Tạ Lãm bảo Lạc Thanh Lưu chạy trước, hắn liền không do dự quay đầu bỏ chạy. Nhưng giờ hắn không dám.
Tạ Lãm đang trách nàng, chẳng ngờ chớp mắt một cái, mình lại thành người bị oán trách.
Chính sự ‘vụng về lỗ m.ãng’ của hắn khiến nàng bị liên lụy, vậy mà nàng vẫn an ủi hắn, bảo rằng đó chỉ là vấp ngã nho nhỏ.
Nhưng tính cách phụ vương hào sảng như vậy, sao có thể chiến bại mà tức c·h·ế·t?
Lúc này Tạ Lãm mới quay ngựa trở lại, tiếp tục tiến vào thành.
Bởi vậy Phùng Hiếu An luôn có thành kiến với hắn, luôn lo ngại một ngày hắn sẽ nổi điên và tạo phản. Nàng không sợ chỉ là vì nàng chưa từng nhìn thấy. Còn ông chứng kiến Tạ Lãm trưởng thành, từng bị hắn dọa không ít lần.
Trong mắt Ông Nhược Di đầy tiếc nuối:
Hắn lại hỏi:
Ông Nhược Di nghe những lời chất vấn liền hiểu hắn đã biết hết.
…
Hàn Trầm:
Nhưng chẳng còn lựa chọn nào tốt hơn. Tạ Lãm thừa lúc sơ hở, bất ngờ đổi thủ thành công, vung đao nhằm thẳng vào đầu Hàn Trầm!
“Ta đặt rất nhiều kỳ vọng vào hắn, nếu không đã chẳng trả lại Khổng Tước Lệnh cho hắn. Nhưng hắn làm ta quá thất vọng. Nếu hắn đủ xuất sắc, hoặc chịu nghe lời, ta sẽ không bao giờ để hắn biết…”
Hàn Trầm rối bời, cúi đầu nhận lỗi:
Sau khi cân nhắc, Tạ Lãm quyết định cắt đứt gân tay Hàn Trầm. Như vậy, luồng cổ độc trong đầu Hàn Trầm sẽ bị cản trở, có thể khiến hắn ngã quỵ. Khó khăn ở chỗ, phải cắt đúng chỗ và vừa đủ lực, không để hắn trở thành phế nhân. Nếu không, Hàn Trầm thà c·h·ế·t còn hơn.
Phùng Gia Ấu cũng gật đầu tán đồng:
Tạ Lãm: “…”
“Không cần ta nữa đúng không? Vậy ta đi được chưa?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.