Lãm Phương Hoa - Kiều Gia Tiểu Kiều
Kiều Gia Tiểu Kiều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 84: Người kỹ tính
Từ nhỏ, nàng thường xuyên tới phủ của Tùy Anh chơi, nên đã gặp Trấn Quốc Công không ít lần. Lần gặp gần đây nhất là hai năm trước. Ông ấy so với trong trí nhớ không có nhiều thay đổi, cũng chẳng gợi cho nàng cảm giác tò mò đặc biệt nào.
“Bổn vương bị nhạc phụ của hắn bày kế bắt được, ông nói xem chúng ta có quen hay không?”
Ví như khi ra khỏi kinh thành, trạm dịch rét căm căm, than sưởi thì ít, tắm rửa lại bất tiện. Hắn biết nàng ưa sạch sẽ, thế là mỗi tối chỉ ôm chặt nàng ngủ, làm cái lò sưởi di động, chẳng đả động gì đến chuyện khác.
Trước đây, khi Hàn Trầm bị quản thúc tại kinh thành, hắn từng ghé thăm nhưng bị từ chối. Lần này, khi gặp Hàn Trầm trên đường, đối phương lại coi hắn như không quen biết.
Phùng Gia Ấu cười:
Một khi gặp được, hắn sẽ xác nhận được thân phận thực sự của Tạ Lãm, đồng thời kiểm chứng xem những suy đoán gần đây của mình có đúng không.
Bây giờ nếu bắt hắn quay lại cưỡi ngựa đuổi ưng, hắn không dám tưởng tượng bản thân sẽ ra sao.
Tùy Anh đáp:
Nàng hỏi tiếp:
“Tạ thiên hộ, ta sẽ dẫn Tiểu Gia đi vào cửa sau dùng bữa tối trước. Gia gia của ta còn muốn cho các người chờ thêm ít nhất nửa canh giờ nữa mới cho vào đấy.”
Rất nhanh, căn phòng lạnh lẽo ngập tràn xuân ý nồng nàn.
“Đại nhân, ngài không xuống xe gọi mở cửa sao?” Thẩm Thời Hành thắc mắc, sao một người luôn coi trọng lễ nghĩa như Cố thị lang lại ngồi yên trong xe, mặc Trấn Quốc Công thất lễ thế này.
Tạ Lãm vừa mở hộp cơm vừa nói:
“Ta đang định hỏi ngươi đây, Lạc Thanh Lưu có tin tức gì chưa?”
Tạ Lãm nhìn từ xa: “Người kia chính là Trấn Quốc Công sao?”
“Không phải nói gần mực thì đen sao? Chúng ta gần gũi với Thẩm Thời Hành như vậy, lỡ sinh một thằng nhóc giống hắn thì sao…”
“Ngươi đến đây để giám sát gia gia của ta?” Tùy Anh hỏi.
Nhiều khi những cuốn thoại bản khắc họa muôn hình vạn trạng nhân sinh của hắn lại có cơ hội lưu truyền muôn đời hơn cả bộ luật mới do nàng biên soạn ấy chứ.
Hiện nay, Đại Nguy có hai vùng đặc biệt: Điền Nam và Tây Bắc.
Tạ Lãm á khẩu, lẳng lặng đưa đũa cho nàng. Lòng thầm nghĩ, mình nên kiếm việc phụ làm thêm thôi, chẳng lẽ còn kém cả ‘con khỉ Thẩm’ kia?
Thế nhưng, từ lúc nào không hay, Phùng Gia Ấu đã trở nên tự tin hơn.
Hắn lớn tiếng gọi:
“Tạ thiên hộ, làm phiền ngươi qua đây một lát!”
“Không được.”
Phùng Gia Ấu nhìn hắn qua gương đồng. Tuy dáng vẻ lúc này trông không được thông minh cho lắm, nhưng nụ cười của hắn luôn tràn đầy sức hút, khiến nàng không nhịn được cũng cong khóe môi.
“Sao thế?”
“Ta nói rất chân thành, có gì là khiêu khích?” Tào Tung lạnh lùng nói, rồi thêm, “Ta chỉ lo tính cách của ngài sẽ gây ra chuyện trước khi gặp Tùy Kính Đường, nên muốn nhắc nhở trước để tránh phá hỏng đại sự của ta.”
Hàn Trầm đẩy cửa sổ xe ra hết cỡ, khoanh tay dựa vào khung cửa, cười mỉa mai:
May thay, đúng lúc ấy, cổng quân doanh mở ra.
“Chàng xem, chàng có giống người cần an ủi không?” Phùng Gia Ấu nghiêng người tới, đặt môi lên miệng hắn, chặn đứng lời trách móc.
Vì vậy, họ chỉ giam lỏng Tùy Tư Nguyên, không cho rời kinh thành để làm biện pháp bảo đảm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chờ cái gì?” Hắn nhíu mày khó hiểu.
“Ngươi…!” Hàn Trầm giận đến mức trán nổi gân xanh, “Ngươi thật to gan!”
Lịch sự thông báo xong, nàng vẫy tay gọi Phùng Gia Ấu:
Một đội thái giám của Thập Nhị Giám vây quanh xe ngựa. Nghe thấy Tào Tung ho khẽ, mới chịu nhường ra một lối đi.
Quá buồn chán, hắn trèo lên xe ngựa của Phùng Gia Ấu trò chuyện:
Chương 84: Người kỹ tính
Hàn Trầm cũng lạnh lùng nhìn lại ông ta:
Vì đã nói không mang theo nha hoàn, mọi chuyện lớn nhỏ đều do hắn chăm sóc, đương nhiên những chuyện vặt vãnh này cũng không ngoại lệ.
“Thiếu giám đã tìm đến tôi chín ngày trước, nói rằng người ngài ấy theo dõi đã tiến vào Đô Ti Điền Nam. Thiếu giám muốn xâm nhập vào bên trong để điều tra. Trước khi đi, thiếu giám căn dặn nếu Tạ phu nhân đến mà ngài ấy vẫn chưa xuất hiện, thì bảo tôi chuyển lời.”
Hàn Trầm không muốn nói thêm với ông ta nữa. Hắn tự nhủ, không đáng tức giận vì một kẻ tiểu nhân chuyên vu oan hãm hại trung lương.
Nghe vậy, ông ta mở mắt nhìn hắn, giọng thản nhiên:
Nàng vốn định ra tay bắt hắn, nhưng lại đột nhiên nhớ tới người này có thể có liên quan đến Lạc Thanh Lưu.
Nhưng suốt cả ngày nay, Tào Tung chẳng hề nói với hắn câu nào, chỉ ngồi yên trong chiếc xe ngựa hàng đầu, lo việc áp giải Hàn Trầm. Đám thái giám đi theo cũng không gây rắc rối, có chuyện gì cũng chỉ truyền lời.
Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên: “Thiên hộ đại nhân?”
Phùng Gia Ấu: “…”
Ngày trước nàng rất chủ động, nhưng từ sau khi hai người viên phòng, nàng chỉ dám đùa miệng đôi câu, ít khi thật sự hành động.
“Gần đây ta cứ nghĩ đến họ… cha mẹ ruột của ta ấy. Trong lòng càng lúc càng thấy khó chịu.”
Tùy Anh đang định nói gì đó thì bất ngờ cao giọng:
Thông thường, khi có Tạ Lãm ở bên cạnh, nàng không cần làm vậy. Những loại độc mạnh không màu không vị đều được Tạ Lãm ngửi ra trước khi chạm vào miệng.
“Đi đường một mạch thế này, ta mệt muốn c·h·ế·t.”
Phùng Gia Ấu: “Ồ.”
Thẩm Thời Hành nghe vậy chỉ thấy tiếc hùi hụi!
Phùng Gia Ấu chỉ lặng lẽ lắng nghe, không nói gì.
Hắn định phản kích:
Thẩm Thời Hành giải thích:
“Tùy tiểu thư, xin đừng lên tiếng. Tôi đến đây để tìm Tạ phu nhân.”
Thẩm Thời Hành cụp đầu:
Tào Tung đang nhắm mắt dưỡng thần. Ông ta mới gần năm mươi tuổi mà tóc bạc trắng gần hết.
“Đi nào.”
Tạ Lãm xách hai hộp cơm vào, vừa mở ra đã thấy rõ sự khác biệt. Đặt cạnh phần ăn ban đầu, đồ ăn trong hộp này giống như dành cho hoàng gia, còn phần trước kia chẳng khác nào đồ cho heo.
Phùng Gia Ấu nhìn nàng, thăm dò:
Chỉ thấy từ sau một gốc cây không xa, một người đàn ông mặc trang phục binh sĩ bước ra, vội vã lên tiếng:
“Tạ huynh, lời đã nói ra bốn ngựa đuổi cũng không kịp. Sau này nhất định phải đưa ta đến gặp lệnh tôn đấy!”
“Chàng nói thêm một câu nữa thử xem!”
“Không thể trách ta được, là nàng chủ động mà. Ta biết nàng muốn an ủi ta, nhưng ta chỉ mong nàng nói vài câu dễ nghe thôi.”
“Ông ấy nói ra chuyện đó chỉ để đả kích đại ca ta thôi.”
Tào Tung không trả lời:
“Ấu Nương, lần trước nàng hỏi ta về việc sinh con, khi đó ta chưa có ý kiến gì. Nhưng bây giờ thì ta có rồi, tốt nhất sau này chúng ta nên sinh con gái.”
Tạ Lãm liếc hắn:
“Quy chế này dành cho thỏ chắc?” Tạ Lãm lẩm bẩm, cảm thấy ngay cả thỏ cũng chẳng no nổi.
Nàng nhẹ giọng bổ sung:
Phùng Gia Ấu “ơ” một tiếng, không ngờ hắn đổi đề tài nhanh như vậy.
Phùng Gia Ấu bước tới ngồi xuống trước bàn:
“Anh tìm ta?”
Phùng Gia Ấu lắc đầu:
“Nàng đặt tay lên ngực rồi nói thật xem, đó gọi là ‘hơi nhiều’ hả?”
Đuổi được Thẩm Thời Hành đi, Tạ Lãm bước vào phòng, đóng cửa lại. Liếc thấy Phùng Gia Ấu đang rút cây trâm bạc trên tóc, dùng đầu nhọn thử vào nước trà nóng bốc khói, xác nhận không đổi màu mới nâng chén lên uống.
“Tại sao?”
Nhưng ánh mắt của nàng lại bị thu hút bởi Tùy Anh đứng phía sau ông ấy.
Người kia lo lắng trả lời:
Bản thân nàng cũng vậy.
Nhưng lời này quá cay nghiệt, Tạ Lãm quyết định giữ chút khẩu đức, bực bội đáp lại một câu:
Lúc mới biết chuyện, hắn chỉ thấy phiền, không muốn chấp nhận sự thật rằng Tạ Triều Ninh không phải cha ruột của mình. Hoàn toàn không có ý định báo thù cho cha mẹ ruột.
“Không quay lại được nữa rồi.” Hắn ngẩn ngơ thở dài, rồi cười vài tiếng kỳ lạ.
Triều đình Đại Ngụy sĩ diện quá đi, nuôi béo tù nhân địch quốc đến nỗi rửng mỡ thế này!
“Là tiền huynh ấy kiếm được từ viết thoại bản, chàng thấy sao?”
Trước chuyến đi, Phùng Gia Ấu đã dặn dò hắn không biết bao lần, kể đủ mọi ‘thành tích bất hảo’ của vị thái giám này, bảo hắn phải hết sức nhẫn nhịn.
Tùy Anh cũng đã một năm chưa gặp ông nội của mình rồi.
Ánh mắt Tùy Anh cũng xuyên qua những chiếc xe ngựa ở hàng đầu, nhìn thẳng về phía cuối đoàn, nơi có Phùng Gia Ấu.
Bởi nếu giao lại cho Quân phủ, binh quyền sẽ rơi vào tay Tề Phong. Điều này khiến Nội Các do dự.
“Không không!” Thẩm Thời Hành vội xua tay, “Tạ huynh đừng căng thẳng, ta bây giờ không còn mấy hứng thú với huynh nữa đâu.”
“Gần đây ta thấy hứng thú với Lý Tự Tu, Lý đại nhân hơn. Trực giác mách bảo ta rằng phía sau y ẩn giấu rất nhiều bí mật.”
Hắn lập tức chuyển chủ đề: “Nàng đói không?”
“Bọn tiểu nhân không biết đại nhân dẫn theo phu nhân, nên đây là phần chuẩn bị thêm dành cho phu nhân.”
…
Còn ngươi, thèm bị Liễu Doanh Doanh cột lại ở Hoài An làm muối lậu tiếp, nhưng xem thử người ta có buồn để ý đến ngươi không!
Buộc tóc mấy lần Phùng Gia Ấu đều không vừa ý, bắt hắn tháo ra làm lại từ đầu. Sáng nay nàng rõ ràng cố tình làm khó hắn.
Hắn dừng một chốc, rồi thêm vào: “Nhưng kiểu an ủi này cũng… rất ổn.”
Tạ Lãm đọc được ý tứ trong mắt Hàn Trầm, khóe miệng co giật một chút, thầm nghĩ:
Tào Tung cũng ra lệnh đi vòng, khiến đoàn người phải đi đêm.
“Đừng có nhắm vào ta.” Tạ Lãm đẩy hắn ra, “Ta chẳng hiểu gì hết.”
Nhưng trong vài ngày tiếp theo, mọi việc diễn ra bình yên đến lạ. Ngoài vài lần Tề Chiêm Văn gây khó dễ, đoàn người vẫn bình an trên quan đạo ban ngày, tối đến nghỉ tại trạm dịch.
“Bọn ta không nhận được tin tức gì, nhưng không biết Thập Nhị Giám có biết gì không.”
Phùng Gia Ấu thản nhiên:
“Sau đó tôi không còn thấy thiếu giám xuất hiện nữa.”
“Vẫn chưa có tin sao?” Tùy Anh cau mày, vẻ lo lắng hiện rõ, “Ta từ phủ Tế Nam trở về kinh, lại từ kinh chạy đến đây. Anh ta đã theo dõi Hành Vương lâu như vậy, rốt cuộc có thể đi đâu được?”
Phùng Gia Ấu đã nấp sau lưng Tùy Anh từ trước, nghe vậy liền thò đầu ra nhìn:
Phùng Gia Ấu vòng qua Tùy Anh, tiến lên vài bước. Người kia cũng vội bước tới, cúi thấp giọng nói:
…
Hàn Trầm chưa nói xong, định gọi hắn lại thì nghe thấy Tào Tung hỏi:
Tạ Lãm lập tức giơ roi, thúc ngựa tiến lên.
“Vô địch thiên hạ như ta, hiếm lắm mới bộc lộ chút yếu đuối, thế mà nàng lại thờ ơ? Nàng có trái tim không? Nàng…”
Chuyện vợ chồng tuy là cần thiết, nàng cũng thấy vui vẻ trong đó. Nhưng bất kể chuyện gì, dù sung sướng đến đâu, một khi vượt quá giới hạn thì cũng trở thành cực hình. Mà giới hạn của nàng với hắn, rõ ràng là không giống nhau.
“Ông nghĩ bản vương sợ mấy chuyện này?”
Nghĩ đến đây, Phùng Gia Ấu cảm thấy ngực mình nặng trĩu.
Bây giờ đột nhiên bị Hàn Trầm gọi lại, Tạ Lãm không khỏi tự hỏi có phải Hàn Trầm đã bị cực hình gì không, nghe đồn Tào Tung này là kẻ b**n th**.
Phùng Gia Ấu không nhận đũa, chỉ nhấp ngụm trà:
“Phu quân, hay là chúng ta tranh thủ đêm nay, trở lại trạm dịch Kinh Bắc để tế bái đi? Cưỡi ngựa đi về, trước sáng mai chắc chắn kịp quay lại.”
Chỉ có một lần ngoại lệ, khi họ đi ngang qua trạm dịch Kinh Bắc, nơi từng xảy ra vụ thảm sát diệt môn nổi tiếng. Dù đã bị đốt cháy và xây dựng lại, phần lớn quan viên thà đi đường vòng vẫn không muốn nghỉ lại nơi này.
Nhưng lúc này nàng vừa chủ động, hắn nào còn chịu nổi? Như lửa gặp gió, kinh kệ gì cũng vô ích, hắn hôn lại đầy mãnh liệt.
Nhưng thế nào mới gọi là ‘việc chính đáng’?
“Thực ra nàng không cần phải theo ta làm gì. Ta thấy Tào Tung cũng không phải người hay gây chuyện.”
“Vậy nên ngươi nhất quyết đi sứ Nam Cương, còn định nhân tiện thăm dò ta?”
Phùng Gia Ấu tiếp tục mặc kệ hắn. Bầu trời quang đãng, cửa sổ xe ngựa mở toang, nàng nhìn ra ngoài, thấy trên mảnh đất Điền Nam không còn dấu vết nào của chiến tranh ngày trước.
“Hửm?”
Tạ Lãm ở lại sau cùng để đợi Phùng Gia Ấu, lặng lẽ đỡ nàng xuống xe.
Sau khi toàn bộ hệ thống Đô Ti Điền Nam bị điều tra, quân chế cũ bị phá bỏ. Tiên đế phái Trấn Quốc Công đáng tin cậy đích thân trấn thủ. Ngoài lực lượng quân đội ban đầu của Đô Ti Điền Nam, tiên đế còn liên tục tăng thêm quân số nhằm răn đe Nam Cương, đến nay đã lên đến hơn hai mươi vạn.
Hàn Trầm cố nén giận, nghiến răng nói:
“Ông chẳng đã nói rồi sao, đây là giao dịch giữa ông và giám quốc, bổn vương không hợp tác với ông thì có gì sai?”
Khi trông thấy Phùng Gia Ấu, Tùy Anh vòng qua đoàn xe, đến nói với Tạ Lãm:
Chẳng phải cả nàng và Thẩm Thời Hành đều đang làm việc mình yêu thích sao? Làm gì có cao thấp, chính đáng hay không chính đáng?
Tạ Lãm không hề mỉa mai Thẩm Thời Hành mà thực lòng có ý định đó.
Hàn Trầm liếc nhìn ông ta, nhàn nhạt nói:
Nhìn vẻ mặt ngờ vực của hắn, Phùng Gia Ấu bật cười: “Đây là cơm riêng, do Thẩm Thời Hành bỏ tiền túi đấy.”
“Đi Nam Cương ít nhất mất một hai tháng. Đây mới ngày đầu, nếu nàng cứ thế này, chi bằng chúng ta quay về kinh thành ngay bây giờ.”
Tào Tung khẽ nhếch môi:
Phùng Gia Ấu chợt nheo mắt lại. Hành Vương cũng đã đến đây sao?
Người đàn ông gần sáu mươi, dáng vẻ uy nghiêm, tinh thần minh mẫn. So với Tào Tung tóc bạc phơ, Trấn Quốc Công trông còn trẻ hơn nhiều.
Dẫu vẫn thấy bộ dáng ngốc nghếch của hắn, nhưng một khi hắn qua khỏi khoảnh khắc ngốc nghếch ban đầu, nàng sẽ phải trả giá.
Tuy nhiên cơ chế này rõ ràng không phù hợp với đặc thù của Điền Nam và Tây Bắc. Các tướng lĩnh chỉ huy nếu không ở hai vùng này ít nhất mười năm thì khó nắm bắt địa hình và tập quán, dẫn đến gặp khó khăn khi giao chiến với dân bản địa.
Lấy Tạ Lãm – người bản địa Tây Bắc làm ví dụ, chỉ cần một cơn gió thổi qua thảo nguyên, hắn sẽ biết ngay bão cát đến lúc nào, cường độ ra sao. Thậm chí không cần rút đao, hắn vẫn có thể g·i·ế·t người trong tích tắc.
—
“Đúng rồi.” Thẩm Thời Hành bỗng nhớ ra điều gì, “Suýt quên, ta đến báo với muội, Tùy Anh đã tới Đô Ti Điền Nam.”
Còn ngài đến Trung Nguyên học nghệ, nhiều lần không nghe khuyên nhủ, hành động tùy tiện, mới rơi vào cảnh tù nhân. Tất nhiên, ngài cũng hơn tiên vương ở điểm, mặt dày hơn ông ta nhiều. Nếu đổi lại là tiên vương, bị Phùng Hiếu An gài bẫy bắt được, đã sớm xấu hổ tự sát rồi.”
Từ lần trước hắn bị Tạ Triều Ninh đả kích, nàng đã nhận ra, dù tính tình Tạ Lãm nóng nảy, thất thường, nhưng khả năng chịu đựng đau khổ của hắn vượt ngoài sức tưởng tượng.
“Sau chuyến này, ít nhất hai ba năm nữa ta sẽ không rời kinh thành đâu.”
“Kinh Bắc là nơi Tề đại đô đốc gây dựng sự nghiệp. Máu chảy ở trạm dịch Kinh Bắc mới dẫn đến thất bại thảm hại của Nam Cương. Ta lo vương thượng không ngủ yên khi ở đó.”
Đặc biệt từ khi hắn có gia đình riêng, lại bắt đầu mơ hồ chờ mong một đứa nhóc của mình và Phùng Gia Ấu. Hình ảnh về vợ chồng Lục ngự sử lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Nghe liền thấy có gì đó không ổn, nhưng nhất thời hắn không thể chỉ ra bất ổn chỗ nào.
—
“Tôi có thể nói riêng với Tạ phu nhân một câu được không?”
Phùng Gia Ấu không thèm để ý đến hắn nữa:
Hắn khẽ mỉa mai: “Tào công công g·i·ế·t người không gớm tay mà cũng sợ nghỉ chân ở Kinh Bắc sao?”
“Chàng cứ ăn đi, ta không có hứng.”
Phùng Gia Ấu không kìm được mà quay đầu lại, nhìn về phía bức tường thành cao ngất của quân doanh ở phía sau.
Có lẽ khi cha mẹ sinh ra hắn cũng từng có rất nhiều mong đợi. Không thể vì lúc đó hắn mới vài tháng tuổi, không có ký ức mà phủ nhận họ được.
“Vậy chờ thêm chút nữa xem sao.”
Nhưng trước mặt Phùng Gia Ấu, hắn không thể tự hạ thấp mình:
“Ta chưa từng đến đây. Nhưng ngoài cha ta ra, ở thành Hắc Thủy của chúng ta có rất nhiều phạm nhân bị lưu đày từ Đô Ti Điền Nam. Chẳng hạn như sư phụ dạy ta rèn vũ khí, trước đây ông ấy chính là người phụ trách kho khí giới tại đây. Ta coi như khá quen thuộc với nơi này, chỗ nào có mật thất ta cũng biết rõ như lòng bàn tay.”
“Sau đó thì sao?”
Mấy ngày sau, đoàn sứ thần băng rừng vượt núi, cuối cùng cũng tới nơi đóng quân của Trấn Quốc Công Tùy Kính Đường, cũng là mảnh đất Đô Ti Điền Nam ngày trước tọa lạc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù Nội Các cũng lo Trấn Quốc Công nắm binh quyền mạnh sẽ gây họa, nhưng Tề Phong rõ ràng còn không đáng tin hơn.
Nhìn thái độ gần đây của Tề Chiêm Văn, chắc chắn hắn đã biết chuyện Tề Phong xem Tạ Lãm như con trai ruột. Mối thù giữa Tạ Lãm và Tề Phong không thể kéo dài thêm nữa, nàng cũng không cần khuyên Tạ Lãm kiên nhẫn thêm làm gì. Thay vào đó, nàng nghĩ nên tìm cách đối phó với Tề Phong sao cho tổn thất ít nhất, dứt được khúc mắc đang ngày càng lớn trong lòng hắn.
“Nàng giỏi thật đấy, suýt nữa thì ăn sạch ta. Vậy mà mặc quần áo vào lại chẳng lộ nổi một dấu răng nào.”
“Nhưng đa phần sự tò mò của huynh ấy đều dành để viết thoại bản. Mà thoại bản huynh ấy viết bán rất chạy trong dân gian đấy.”
Lúc này, trời đã xế chiều, đoàn xe ngựa bị chặn trước cổng Đô Ti Điền Nam, bị phơi nắng hơn một canh giờ.
“Tào công công, ông và Trấn Quốc Công có thù oán gì mà nhất quyết đẩy người ta vào tội thông đồng với địch quốc, muốn ông ta thân bại danh liệt?”
“Ai không mệt cho được? Mười mấy năm ngươi chưa bao giờ rời kinh thành, thế mà chỉ trong một năm nay, ngươi đã đi ba chuyến, mà còn là những nơi xa xôi nhất.”
“Tóm lại thật quá nhàm chán, chuyến đi này yên bình đến mức kỳ lạ.”
Người kia khom lưng tiến lên, nhưng lại ngập ngừng hỏi:
—
Nàng hỏi: “Huynh nói ta nghe xem, ai dám nhảy ra cướp đoàn sứ thần từ kinh thành?”
“Chừng này ai ăn cho đủ đây?”
“So với làm quân vương, ngài hợp làm hiệp khách giang hồ hơn.”
Thấy tâm trạng hắn không tốt, Phùng Gia Ấu hiểu nguyên nhân, đề nghị:
“Không có cướp thì ít nhất cũng nên có người chặn đường kêu oan chứ? Hiếm lắm mới gặp được ‘khâm sai đại thần’, vậy mà chẳng có ai tới kêu oan.”
“Có khi nào Tề Chiêm Văn giở trò không?”
Ban đầu, quân sự ở cả hai vùng này được quản lý giống như các khu vực khác, đều do Quân phủ đảm nhận, lập ra Đô Ti. Từ cấp chỉ huy sứ đến quan võ ngũ phẩm sẽ luân chuyển ba năm một lần.
Tạ Lãm kiên quyết chìa đũa ra:
Nhưng chợt nhớ lại hành động xấu xa của hắn tối qua, nàng lại nghiêm mặt.
Phùng Gia Ấu nhắc nhở: “Chàng cũng nói rồi, đây mới là ngày đầu tiên, chúng ta còn chưa ra khỏi Bắc Trực Lệ. Đừng quá chủ quan.”
Hàn Trầm thu tay về, cửa sổ sập xuống đánh ‘ầm’:
“Cả ngày ăn no xong chỉ có ngồi xe rồi ngủ, làm sao không đầy đặn cho được?”
Tùy Anh vốn bước đi nhanh nhẹn, nghe nàng than thở liền chậm lại, dịu dàng đỡ lấy tay nàng:
Tạ Lãm chẳng hề thấy phiền, cảm giác trong tay không phải là tóc, mà là tơ nhện, níu hắn lại không cho rời đi:
Trạm dịch đã tính toán thời gian họ đến để chuẩn bị sẵn bữa tối. Những người có phẩm cấp thì được đưa cơm vào phòng ăn riêng, còn tùy tùng phải ra đại sảnh dùng chung.
Tạ Lãm tiến lại gần bên cửa sổ, từ khe hở nhìn thấy một góc áo của Tào Tung, liền cất lời:
Nàng cắn răng không để mình phát ra tiếng. Nhưng hắn lại cố ý trêu ghẹo, nàng bèn thôi cắn răng, mà quay ra cắn hắn.
“Giờ ngẫm lại, xem ra là ta không hiểu chính mình. Thì ra ta không phải kẻ máu lạnh, chỉ là tiếp nhận mọi thứ chậm hơn mà thôi.”
Mặc dù trạm dịch không biết hắn dẫn theo phu nhân, chỉ chuẩn bị phần ăn cho một mình hắn, nhưng nhiêu đây cũng ít quá mức. Món ăn nhìn qua cũng cực kỳ sơ sài qua loa: một đĩa nhỏ cà rốt xào, một phần khoai lang hấp, thêm bát canh loãng như nước lã.
Phùng Gia Ấu đang lục lọi trên giường tìm dây buộc tóc, nghe vậy liền quay lại trừng mắt với hắn:
“Thẩm Thời Hành có gì không tốt đâu? Tò mò hơi nhiều thôi mà.”
Tào Tung vẫn điềm tĩnh:
“Vương thượng có điều gì dặn dò?”
“Vương thượng hãy hiểu cho rõ, ta chỉ hợp tác với ngài, không phải là thần tử của Nam Cương. Hơn nữa, người ta hợp tác là giám quốc đại nhân, không phải vương thượng.”
“Đúng rồi, lúc các ngươi ở phủ Hành Vương thế nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phùng Gia Ấu không thèm để ý đến hắn nữa. Khi nàng tìm được dây, Tạ Lãm tiến tới giúp nàng buộc tóc.
Phùng Gia Ấu xuống xe ngựa, đi theo Tùy Anh. Khi cả hai đã đi xa khỏi phạm vi mà Tạ Lãm có thể nghe thấy, Phùng Gia Ấu bắt đầu than phiền:
Đoàn người đi trong bóng đêm, mãi đến giờ Tý mới đến được trạm dịch tiếp theo.
Tùy Anh không tin: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nàng quá đáng lắm đấy.”
“Vương thượng thật giống tiên vương, cứng đầu cố chấp y hệt. Tiên vương kiên quyết xuất binh, độc đoán chuyên quyền, cuối cùng đại bại, tức đến c·h·ế·t.
Ánh mắt hắn rất rõ ràng:
“Thật không hiểu nổi trước đây sao ta lại nghĩ cưỡi ngựa đuổi ưng trên thảo nguyên mới là cuộc sống thần tiên?”
Phùng Gia Ấu lắc đầu:
“Bản vương không hiểu, Tào công công đã thỏa thuận với cữu cữu ta, sao vẫn dùng lời lẽ khiêu khích ta thế này?”
Phùng Gia Ấu chống cằm nhìn hắn bày món ăn ra từ hộp cơm:
Tạ Lãm bị ánh mắt ấy làm đỏ bừng mặt, khẽ hắng giọng:
Tạ Lãm vốn không để tâm, nhưng khi biết được lộ trình thay đổi, hắn lại nhìn về hướng trạm dịch Kinh Bắc vài lần.
Trò chuyện vài câu, nàng đột nhiên hỏi:
“Ta từng mất ngủ sao?” Nhưng khi về phòng, cởi áo nằm lên giường, hắn lại nói, “Nhưng mà…”
Không thể cãi lại hắn, Phùng Gia Ấu đành nhận đũa, miễn cưỡng ăn vài miếng.
Tạ Lãm nắm tay nàng, dắt vào trong trạm dịch:
Còn Lạc Thanh Lưu nữa, sáng nay nàng vừa nhắc Lạc Thanh Lưu với Tạ Lãm, rằng hắn theo dõi Hành Vương lâu vậy mà chẳng có chút tin tức nào.
Thẩm Thời Hành chắp tay than thở:
Đội ngũ này còn có ba lực lượng là Thập Nhị Giám, Quân phủ và Huyền Ảnh Ti đi cùng.
Cũng nằm trong dự liệu. Tùy Anh từ phủ Tế Nam về kinh, biết nàng tới Điền Nam, chắc chắn sẽ tìm đến.
—
Tạ Lãm bận tay nhưng vẫn chỉ vào ngực nàng:
Thẩm Thời Hành xoa cằm, ghé sát lại gần hỏi:
Phùng Gia Ấu dễ dàng nhận ra nỗi cảm khái trong lời Tạ Lãm. Đừng nói hắn, chính nàng khi đứng ở đây, nghĩ đến bao nhiêu người từng bị liên lụy, trong lòng cũng không thoải mái.
Phùng Gia Ấu yếu ớt thở dài:
Tạ Lãm ra mở cửa, thấy một người hầu trong trạm dịch xách hai hộp cơm tinh xảo, miệng tươi cười:
Tạ Lãm tưởng tượng cảnh sinh ra một thằng nhóc ngang ngược giống hắn hồi nhỏ, trong khi tính hắn lại không tốt như cha mình. Chẳng biết ngày ngày hắn sẽ bị chọc tức đến mức nào. Có khi, sinh một đứa phế vật còn tốt hơn.
“Nào đến mức thất bại thảm hại. Tổn thất của Đại Ngụy còn lớn hơn chúng ta nhiều.”
Thấy Hàn Trầm không có vẻ gì là bị tra tấn, Tạ Lãm lập tức kéo dây cương, rời xa xe ngựa.
Khi vào địa phận Điền Nam, thời tiết dần trở nên ấm áp hơn, nhưng trên mặt ai nấy đều thoáng hiện vẻ mệt mỏi, đặc biệt là Thẩm Thời Hành.
Những đạo lý này nàng đều tỏ. Song ruốt cuộc vẫn lo lắng, nhỡ Thẩm Khâu sụp đổ, Thẩm Thời Hành sẽ không có khả năng tự bảo vệ.
“Ngươi lo lắng cho huynh ấy?”
“Ngay cả chuyện bị ta đánh, cha ngươi cũng kể ngươi nghe. Ta còn tưởng ông ấy đã nói hết mọi chuyện rồi.”
Trong lúc chờ đợi, Phùng Gia Ấu ngồi trong xe, Tạ Lãm dắt ngựa đi đến bên cửa sổ trò chuyện cùng nàng:
Hàn Trầm mở lại cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy Tạ Lãm đang cưỡi ngựa bên ngoài, lửa giận vừa hạ xuống lại bùng lên.
Hàn Trầm nghiến răng, siết tay đến mức khớp ngón tay kêu răng rắc. Ánh mắt hắn đầy sát khí, dù không có kiếm trong tay, chân bị cùm xiềng, nhưng vẫn tỏa ra khí thế có thể g·i·ế·t người trong nháy mắt.
“Không cần đâu, chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Sau khi tiên đế qua đời, quyền chỉ huy số quân này không được thu hồi, vẫn nằm trong tay Trấn Quốc Công.
Tạ Lãm đi tới bàn, trên đó đặt một hộp cơm giữ ấm.
Phùng Gia Ấu im lặng trong giây lát, sau đó hỏi:
Vì vậy, hắn không hiểu được suy nghĩ của nhị thúc và Tạ Lâm Khê. Hai người họ hiểu hắn như thế, tại sao lại cho rằng hắn sẽ kích động mà chạy đến kinh thành tìm Tề Phong trả thù, lấy mạng đổi mạng?
Tâm trạng Tạ Lãm đang khó chịu, nghe vậy liền cau mày.
“Bổn vương nghe nói phu nhân của ngươi luôn đi theo phía sau? Hai người các ngươi thật đúng là keo sơn gắn bó, khiến bổn vương thật sự ngưỡng mộ.”
Tạ Lãm dốc hết tâm sự hồi lâu mà không nhận được lời đáp nào, cứ tưởng nàng ngủ rồi. Ngẩng đầu lên, hắn thấy nàng đang nhìn lên màn giường, không rõ là đang suy nghĩ hay thất thần.
Tạ Lãm không bận tâm, dù sao đều là người chung thuyền:
Tùy Anh đề phòng nhìn hắn:
“Nhưng so với ta tưởng tượng thì ngươi trông tốt hơn nhiều đó. Một đường bụi bặm phong trần, vậy mà ngươi chẳng gầy đi chút nào, còn có vẻ đầy đặn hơn nữa. Có vẻ Tạ thiên hộ chăm sóc ngươi khá chu đáo ha.”
Phùng Gia Ấu hoàn hồn. Nàng tưởng hắn chỉ cần giãi bày, không ngờ hắn còn muốn được an ủi.
Tạ Lãm không có thời gian tranh cãi với Phùng Gia Ấu, chỉ vào hai đĩa đồ ăn và một bát canh trên bàn:
“Ấu Nương, sao nàng không an ủi ta vài câu?”
Có lẽ một phần nhờ Phùng Hiếu An và Tạ Lãm ở bên cạnh. Một phần vì nàng được mở mang tầm mắt và suy nghĩ thoáng hơn, cảm thấy đôi khi bản thân lo lắng quá nhiều việc không cần thiết.
Tạ Lãm vốn định nói thêm vài điều, chợt nhớ ra Bùi Nghiên Chiêu cũng đến, mà nơi này với y cũng là nơi rất đặc biệt.
“Vương thượng và vị Tạ thiên hộ này có quen biết sao?”
“Đa tạ vương thượng khen ngợi.”
Hắn nghi ngờ:
“Chàng chắc chứ? Đừng để nửa đêm ngủ không yên rồi lại muốn đi, lúc đó có thể không kịp đâu.”
Thẩm Thời Hành cũng chẳng hiểu lầm, trái lại còn hớn hở ra mặt:
“Theo quy chế mà nói, phòng ở và bữa ăn của chàng đều đã phù hợp với cấp bậc.”
Tạ Lãm chờ mãi vẫn không nghe được lời an ủi, bèn nói:
“Ai lén lút ở đó?!”
Người kia hơi sững lại, không khẳng định cũng không phủ nhận.
Phùng Gia Ấu cũng nhìn về phía đó, thấy Tào Tung đã xuống xe ngựa, đang chào hỏi khách sáo với Trấn Quốc Công.
“Anh không hiểu rồi.” Cố Thị Lang cười nói, “Ở triều ta, thái giám được phái đi giám quân, bất kể giám quân là ai, đều nhận được kiểu ‘đãi ngộ’ này. Trấn Quốc Công đã xem như người tử tế, chỉ để Tào công công phơi nắng mà chưa cho người lên thành chửi bới.”
Tạ Lãm kéo dài giọng, “Ồ——” một tiếng.
Song Phùng Gia Ấu cũng không nỡ trách, vì nàng biết rõ, hắn đã cố gắng hết sức để nâng niu nàng rồi.
“Quên ai dẫn đầu đoàn à?”
Hắn từng kể, hồi nhỏ khi ngũ thúc vì cứu hắn mà c·h·ế·t, hắn đã trốn vào trong tủ để khóc. Chuyện này chứng minh khả năng chịu đựng của hắn không phải bẩm sinh mà được rèn luyện qua năm tháng.
Ngươi là con c·h·ó sao? Đi đâu cũng bị Phùng Gia Ấu dắt theo? Thể diện của hào kiệt giang hồ chúng ta đều bị ngươi làm mất hết rồi!
Tào Tung, cựu thủ lĩnh Đông Xưởng, ‘uy danh lừng lẫy’, có ai ngớ ngẩn đến mức đi tìm ông ta kêu oan không?
“Tạ huynh hình như hiểu y khá rõ thì phải?”
Phùng Gia Ấu lại thở dài:
Trước đây nàng cũng thường cảm thấy Thẩm Thời Hành không chịu làm việc chính đáng.
Tào Tung cười:
“Tùy Kính Đường có hai mươi mấy vạn đại quân áp sát biên giới các người. Đánh bại ông ta, các người chỉ có lợi. Vương thượng lại xem ta như kẻ không đáng hợp tác, thú vị thay.”
Trong chiếc xe ngựa hàng đầu, Hàn Trầm hé cửa sổ, ánh mắt cũng dõi theo hướng đó.
Sáng hôm sau, khi Tạ Lãm thức dậy mặc quan phục, không nhịn được khen nàng:
Phùng Gia Ấu nhanh chóng hối hận. Nơi này đâu giống nhà riêng, trạm dịch nơi ngoại ô đơn sơ, cách âm cực tệ, mà bên cạnh hình như còn là phòng của Cố thị lang Lễ Bộ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh là thám tử của Thập Nhị Giám?”
Đoàn sứ thần gần trăm người đi về hướng Nam một quãng, sau đó chuyển sang Tây Nam.
Tào Tung thản nhiên:
Hàn Trầm cười khẩy:
Tạ Lãm xoay người, vùi mặt vào hõm cổ nàng, giọng nói pha lẫn buồn bã:
Tạ Lãm có thể ngồi xuống kể lể thói xấu của Lý Tự Tu suốt ba ngày ba đêm. Hắn thậm chí còn mong Thẩm Thời Hành lấy Lý Tự Tu làm hình mẫu, sáng tác nên một cuốn thoại bản. Nhưng hắn không làm được việc bới móc sau lưng người khác.
Phùng Gia Ấu dịu giọng:
“Ta chỉ sợ vương thượng không thích nơi đó.”
“Ngày nào cũng thế này, ban ngày đi quan đạo, sơn đạo, tối nghỉ lại trạm dịch hoặc nha môn. Trên đường không những không gặp quái ngư ăn thịt người, mà thậm chí còn chẳng có một tên cướp nào.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.