Lãm Phương Hoa - Kiều Gia Tiểu Kiều
Kiều Gia Tiểu Kiều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 82: Nàng tự tin có thể chế ngự được hắn
Phùng Gia Ấu tò mò định hỏi hắn biết rèn kiếm thật không, bỗng nhớ ra kim châm giấu trong tay áo nàng cũng là do chính Tạ Lãm chế tạo.
Cơ hội lần này rất hiếm có thế nên ông dẫn theo vài quan viên trẻ tuổi trong Lễ Bộ để học hỏi, trong đó có Thẩm Thời Hành.
Đọc xong danh sách, Phùng Gia Ấu có điều muốn hỏi, nhưng lại nuốt xuống.
“Ta tặng đao cho ngươi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không trách được Phùng Hiếu An quả quyết muốn nàng đi theo. Nếu không có nàng theo sát, e rằng chưa đến Nam Cương, Tạ Lãm đã nhịn không nổi mà chém Tào Tung mất rồi.
Thẩm Thời Hành cũng vội vàng lên ngựa, đuổi theo.
Ngập ngừng một lúc, Phùng Hiếu An quyết định không kể quá nhiều điều tiêu cực với Phùng Gia Ấu.
Phùng Gia Ấu biết đây là danh sách người được cử đi sứ Nam Cương, nàng rút tay khỏi tay áo, đón lấy.
Thẩm Thời Hành hiểu ý, quay người đi theo:
“Huynh vẫn chưa hiểu cha. Nếu huynh trực tiếp xông vào Phùng phủ tính sổ với Phùng Hiếu An, cha sẽ không cho rằng huynh lỗ m.ãng. Ngược lại, ông ấy còn thích vì cảm thấy huynh có khí phách, không bị quyền thế bóp chẹt bản tính. Nhưng huynh lại nhịn xuống. Điều đó khiến ông ấy không vui, cho rằng huynh đã bị danh lợi ở kinh thành bào mòn.”
“Nàng muốn mang gì thì mang nấy.”
Phái sứ thần đến nước láng giềng, Lễ Bộ chắc chắn phải có người tham gia. Người được cử đi là Cố thị lang. Năm đó, hiệp ước đình chiến giữa Nam Cương và Đại Ngụy chính là do Cố thị lang đàm phán. Ông đã có kinh nghiệm với việc này.
Tâm trí Tạ Lãm lập tức bị thanh nhuyễn kiếm thu hút.
Bùi Nghiên Chiêu càng giận thêm:
“Quả là một thanh đao tốt, sắc bén không gì sánh được, còn tốt hơn cả miêu đao gia truyền của ta. Bảo sao ngươi dám tự xưng Tạ A Ông.”
Hắn rút đao chỉ để kiểm tra chỗ nối giữa lưỡi đao và chuôi đao xem có khắc chữ “Tề” hay không, nhằm xác nhận đây có phải bảo vật mà cha hắn trân quý hay không.
“Bùi trấn phủ, không phải ta chủ động gây sự, là Tề phó thống lĩnh hẹn ta so đao.”
Thẩm Thời Hành bắt đầu làm việc tại Lễ Bộ, sau nhiều lần thuyên chuyển lòng vòng, hiện tại lại quay về đó. Có điều, chắc chắn chuyến này là hắn tự xin đi. Kiểu náo nhiệt thế này, làm sao hắn nỡ bỏ qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ khi Phùng Hiếu An về kinh, y vẫn luôn nhẫn nhịn, chỉ vì sợ xảy ra xung đột với Thẩm Khâu. Không ngờ dù đã nhẫn nhịn đến mức này, Thẩm Khâu vẫn muốn đuổi y ra khỏi kinh thành.
Từ sau khi gặp Tạ Lãm ở cửa cung, trong đầu hắn toàn nghĩ về Tạ Lãm, không hiểu tại sao cha mình lại hành xử khác thường trước mặt Tạ Lãm.
Ánh mắt hắn từ vết gãy nhẵn nhụi dời xuống nơi chuôi đao nối với thân đao, trông thấy chữ “Tề” nhỏ xíu đến mức khó phân biệt.
“Đệ thật sự ra đây để uống rượu với ta sao?”
Ông nhẹ nhàng nói:
Nhưng điều này cũng không bất ngờ. Năm xưa Nam Cương bị Tề Phong đánh bại, nay cử con trai ông ta đi, vừa mang ý nghĩa răn đe vừa sỉ nhục.
Bùi Nghiên Chiêu cười nhạt:
Phùng Gia Ấu rất sảng khoái đồng ý. Tạ Lãm liền cầm thanh nhuyễn kiếm ra sân thử.
“Nàng đang nghĩ gì thế?”
“Sao? Lo ta nóng giận sẽ chạy đi đầu quân cho Phó Mân, trở mặt với nghĩa phụ à?”
“Phì phì, cái miệng quạ đen này của ta thật không ra gì!”
Dĩ nhiên, trình độ rèn kiếm của hắn không cao đến vậy, nhưng hắn hoàn toàn có thể bù đắp thiếu sót bằng kỹ năng kiếm thuật của mình.
Tề Chiêm Văn siết chặt chuôi đao, hổ khẩu vốn đã bị rạn vì lực va chạm giờ lại nứt toác, rỉ máu.
“Chàng không làm to chuyện đấy chứ?”
Hiện tại, nàng lại muốn nghe chính hắn kể về mình, muốn biết cảm xúc của hắn trong từng sự kiện đã trải qua.
Phùng Gia Ấu hứ một tiếng, xoay người bước vào phòng.
Phùng Gia Ấu không hiểu:
Phùng Gia Ấu thầm nghĩ, đổi lại là ai cũng phải ngơ ngác, rõ ràng chuyện chẳng liên quan đến Tề Chiêm Văn, vậy mà Tạ Lãm hết lần này đến lần khác tìm tới hắn gây sự.
“Tạ thiên hộ, ngươi lại muốn giở trò gì?”
“Ai nói muốn so đao với ngươi?”
Nàng bước đến giá để kiếm, lấy ra thanh nhuyễn kiếm mới mua, đặt lên bàn:
Trước cổng phủ Đại đô đốc, Tạ Lãm đợi mãi không thấy Tề Chiêm Văn, sau lại nhận được tin rằng hắn ta đã quay về Kinh Kỳ Ti.
Về mặt tối bạo liệt của Tạ Lãm, đây không phải là tình tiết tác giả mới thêm vào để tăng kịch tính, mà thực tế đã được cài cắm từ những chương đầu tiên. Có lẽ vì sau khi yêu nhau một thời gian, Tạ Lãm luôn dịu dàng, hiểu chuyện, đáng yêu khi ở bên Phùng Gia Ấu, nên nàng dần quên mất rằng hắn vẫn có một phần ‘đen tối’. Thực ra, mặt bạo liệt này đã nhiều lần lộ ra, dù chỉ thoáng qua—như khi nàng gặp lại hắn ở thành Hắc Thủy, lúc hắn ra tay g·i·ế·t người trong nghĩa trang, hay những khoảnh khắc vô thức mà ánh mắt hắn thoáng hiện sát khí khiến người ta rùng mình.
“Nhắc đến chuyện mua đồ, chúng ta bàn chút nhé, lập danh sách xem chuyến đi Nam Cương này cần mang những gì..”
Hắn bị Tạ Lãm ép lùi vài bước, nghe thấy Tạ Lãm cảm thán:
…
“Bị ta đánh cho ngơ ngác.”
Nói về danh hiệu “hãn phỉ” của hắn, cũng chỉ là hung hãn hơn người khi đánh nhau mà thôi. Còn thường ngày, hắn lại ngốc nghếch đáng yêu vô cùng.
Ngự Mã Giám:
“An ủi cũng phải nói thật mà. Biết rõ huynh sai mà đệ vẫn hùa theo, chẳng phải sẽ khiến huynh càng lún – sâu – trên – con – đường – sai – lầm sao?”
“Ban đầu định cho chàng xem thanh kiếm này, mà bị thanh đao kia làm gián đoạn.”
Tạ Lãm đi được một lúc, Tề Chiêm Văn vẫn đứng ngẩn ra, mắt dán vào thanh đao gãy trong tay.
Ông nói võ công y không bằng Tạ Lãm, kinh nghiệm cũng chưa đủ, nên bắt y đi Đô Ti Liêu Đông đối phó với kỵ binh phương Bắc, ở đó rèn luyện vài năm rồi hãy quay về.
“Đúng vậy!”
Phùng Hiếu An không phủ nhận việc mình có thành kiến với Tạ Lãm, và thành kiến này đã ăn sâu bén rễ, rất khó loại bỏ.
“Chính vì đã chứng kiến nó trưởng thành, ta mới lo lắng. Đương nhiên, ta cũng chỉ đề phòng bất trắc mà thôi.”
Đồ đạc mang bao nhiêu cũng được, nhưng mang theo một nha hoàn thì nhất quyết không được.
“Đồ tốt đấy. Nhưng chất liệu cùng lắm là ba ngàn lượng, cộng thêm phí rèn là một ngàn lượng, tổng cộng bốn ngàn lượng là mua được. Vậy mà nàng tốn những bảy ngàn lượng, lỗ hẳn ba ngàn. Nếu để ta tự rèn, chúng ta còn có thể tiết kiệm thêm một ngàn lượng nữa.”
Sắc mặt hắn càng lúc càng u ám. Thì ra cha hắn đối xử với hắn như một kẻ sai bảo không phải vì yêu cầu cao, cũng chẳng phải để khích lệ.
“Trước khi nhìn thấy chữ ‘Tề’ trên đao, ta còn tưởng cha ta muốn đổi thanh đao này, không cho ta dùng đao nhà họ Tạ nữa.”
Đến giờ mình mới hiểu, đây chính là hậu quả từ sự giáo d·ụ·c của Tạ Triều Ninh, bắt đầu từ khi hắn mới chỉ hai tuổi.
“Nhưng mà, võ công của huynh và Tạ huynh, ai cao hơn đâu phải do cha quyết định. Cha nói ông ấy không đánh lại Tạ huynh, nhưng ông ấy cũng đâu đánh thắng nổi huynh. Tạ huynh không nể mặt phụ thân nhưng huynh thì có. Theo đệ thấy, chi bằng huynh tìm cơ hội đấu với Tạ huynh một trận xem sao…”
“Ý chàng là gì? Còn chưa ra khỏi cửa mà chàng đã tính chuyện dẫn ta bỏ chạy rồi?”
“Không nhìn nữa, không nhìn nữa, uống rượu cùng đại ca mới là chính sự.”
Phùng Hiếu An lại lấy từ trong áo lông ra một tờ giấy đã được gấp cẩn thận, đưa qua:
Tạ Lãm không biết mình làm sai điều gì, vội vàng đi theo.
Tào Tung không giống như Từ Tông Hiến – người mất nhiều năm mới nắm được quyền lực. Ông ta có thể gọi là ‘tuổi trẻ tài cao’, cách đây hơn hai mươi năm, khi Đông Xưởng còn tồn tại, ông ta đã là nhân vật đáng gờm ở đó.
Hai cánh tay Tề Chiêm Văn run rẩy, hắn phải cố gắng mới giữ được chuôi đao trong tay.
Bùi Nghiên Chiêu nhíu mày hất tay đuổi hắn đi:
“Tạ Triều Ninh xem nó như con ruột, nhưng đó là chuyện của sau này, khi nó dần lớn lên. Ít nhất trước năm sáu tuổi, ông ấy vẫn luôn xem nó như một vũ khí g·i·ế·t địch và dạy dỗ nó theo cách đó. Hồi Tiểu Sơn mới một hai tuổi, Tạ Triều Ninh đã bắt tù binh Bắc Nhung tới, dạy nó cầm dao nhỏ, cứa cổ từng người một.”
“Huynh đừng có trách đệ nói nhiều. Chuyện cha muốn đưa huynh đến quân doanh rèn luyện không phải vì Phùng Hiếu An đâu, mà là do chính huynh đó.”
Phùng Hiếu An từng chứng kiến điều đó vài lần, mỗi lần đều khiến ông kinh hãi.
“Ta đã bắt đầu điều tra thêm về lai lịch của mẫu thân nó. Chờ các con từ Nam Cương về, có lẽ sẽ có kết quả. Khi đó, chúng ta sẽ bàn kỹ hơn cách giải quyết.”
Dù Tạ Lãm không còn nhớ những chuyện này nhưng Phùng HIếu An tin rằng bài học đầu đời để lại ảnh hưởng rất lớn đến tính cách. Tác động sâu sắc hơn cả những điều hắn được dạy bảo sau này.
“Ta nghĩ…”
Nghe nhắc đến Phùng Gia Ấu, Bùi Nghiên Chiêu càng thêm bực bội, đập mạnh chén rượu xuống bàn.
Hắn giải thích trước:
“Trông như mới vừa đi ra từ phủ Đại đô đốc, giờ đang chạy đến Kinh Kỳ Ti? Đi tìm Tề Chiêm Văn à? Hắn lại chọc giận huynh ấy rồi sao ta?”
Thẩm Thời Hành hớn hở gật đầu:
“Nàng ra đây làm gì?”
Editor muốn nói:
Tạ Lãm tra đao vào vỏ, cười khẩy một tiếng, xoay người định rời đi, thì nhìn thấy Bùi Nghiên Chiêu.
Tạ Lãm không giải thích. Đến khi vào phòng, đóng cửa lại, hắn bước đến sau án thư ngồi xuống, đặt thanh miêu đao lên bàn.
Những gì hắn không xin được, không đụng tới được – từ căn nhà, đến thanh đao – tất cả cha hắn đều mang đi tặng Tạ Lãm, thậm chí còn muốn Tạ Lãm gia nhập quân phủ?
Thẩm Thời Hành cười hì hì.
—
Bùi Nghiên Chiêu quay lại trừng mắt với hắn:
“Ta tin vào khả năng ứng biến của con. Nếu có gì không giải quyết được, vẫn còn thanh đao ‘bất chấp lý lẽ’ Tiểu Sơn. Nên Tiểu Sơn chính là giới hạn cuối cùng, con chỉ cần giữ vững giới hạn này, thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa.”
“Chuyện này trước mắt đừng nói cho Tiểu Sơn biết. Chúng ta hiện tại chưa đủ sức đối phó với Tề Phong. Nếu Tiểu Sơn liều mạng với hắn, sẽ chẳng thu được lợi lộc gì. Tốt nhất là chờ thêm một thời gian.”
“Sao thế? Cảm thấy ra tay quá nhẹ, nên vẫn còn ấm ức sao?”
“Ta bị dọa sợ rồi.”
Thẩm Thời Hành ngượng ngùng:
“Vậy Tề Chiêm Văn phản ứng thế nào?”
Xung quanh toàn là vệ binh Kinh Kỳ, Tạ Lãm không tiện nói thẳng, chỉ vung tay ném chiếc hộp gỗ qua:
“Ta không hiểu ông ấy, chẳng lẽ ông ấy hiểu ta?” Bùi Nghiên Chiêu không chịu nổi những lời này, đập bàn đứng dây, “Ông ấy tưởng ta thật sự không bỏ nổi cái chức trấn phủ này à?”
Thẩm Thời Hành vội thu ánh mắt lại:
Mà vì ông căn bản xem thường hắn!
Không ngoài dự đoán, người dẫn đầu lần này đến từ Thập Nhị Giám.
“Rốt cuộc có phải đệ đến an ủi ta không? Đệ là em của ai? Đứng về phía ai hả?”
Ngồi chưa nóng chỗ, hắn đã thò đầu nhìn đường đến hai mươi tám lần. Một tiếng rao của người bán hàng rong cũng khiến hắn ló ra xem người ta bán gì.
Giấu Tạ Lãm thì không đúng lắm, nhưng hiện tại hai cha con họ chỉ đang suy đoán, chưa biết gì về sự thật. Nói ra lúc này cũng vô ích.
Đây là nhiệm vụ đàm phán với Nam Cương, nếu bất thành, khả năng nổ ra xung đột là rất cao. Vì thế người của Thập Nhị Giám được phái đi làm giám quân.
Nàng trả tờ giấy lại, nhìn Phùng Hiếu An vươn tay nhận, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà thốt:
Dù mặt tối ấy có bộc phát, nàng tin mình sẽ kiểm soát được.
Đến khi Tề Chiêm Văn kịp phản ứng, mũi đao đã áp sát giữa chân mày, dọa hắn toát mồ hôi lạnh, vội vàng lùi lại.
Trước đây nàng cũng từng tò mò, đã đặc biệt hỏi Tùng Yên để tìm hiểu, nhưng khi ấy chỉ là vì muốn ‘biết địch biết ta’.
“Tề phó thống lĩnh, chẳng phải ngươi từng muốn so miêu đao với ta ta sao? Hôm nay ta rảnh rỗi đây, đến đi!”
Mà thôi, dẫu sao những chuyện đó đều là quá khứ.
Những lần ra ngoài trước đây, Phùng Gia Ấu luôn đặc biệt dựa dẫm vào hắn, hắn rất thích cảm giác đó. Ở nhà, nha hoàn và hộ vệ khắp nơi, hoàn toàn không có đất cho hắn dụng võ, chẳng thể hiện được sự hữu dụng của mình.
“Phó thống lĩnh, Tạ thiên hộ nhất quyết xông vào, chúng thuộc hạ không cản nổi!”
“Ngài đã chứng kiến chàng trưởng thành, hiểu chàng hơn cả ta. Nhưng sao ta thấy ngài luôn có thành kiến với chàng?”
“Sau này nàng muốn mua binh khí, cứ đưa tiền cho ta, để ta tự đi mua nhé?”
Thẩm Thời Hành cũng không ngăn cản, vừa chạy theo vừa nói:
Nói xong Tạ Lãm thu lực, tích lực, lại chém thêm nhát nữa!
Quả nhiên, đây chính là bảo vật mà cha hắn cất giữ.
Hắn cố ý ra đòn chậm, để Tề Chiêm Văn có đủ thời gian rút đao chống đỡ.
Chỉ mới năm năm trôi qua, trong Thập Nhị Giám vẫn còn không ít thân tín của chưởng ấn tiền nhiệm, họ đều xem Tào Tung là thủ lĩnh và nhìn Từ Tông Hiến như thù địch.
Mãi đến khi vệ binh Kinh Kỳ định ngăn cản nhưng không dám, gấp gáp hô lên:
Tạ Lãm lắc đầu:
Tạ Lãm dẹp bỏ tự ái, hạ giọng thương lượng:
Thẩm Thời Hành không biết gì về võ công, nhưng quan sát sắc mặt lại rất giỏi. Thấy vẻ e dè, sợ thua của Bùi Nghiên Chiêu, hắn hiểu ngay sự kinh khủng của nhát đao tưởng chừng đơn giản kia.
Chương 82: Nàng tự tin có thể chế ngự được hắn
Tạ Lãm không tiếp tục áp sát, chỉ giơ đao lên lần nữa, chém xuống:
Nếu không, ông cũng chẳng dám gả con gái cho Tạ Lãm.
“Thật ra chàng đâu có bất chấp lý lẽ như mọi người nói.” Phùng Gia Ấu càng hiểu Tạ Lãm càng thấy hắn rất biết lý lẽ, thậm chí còn kiên định với lý lẽ hơn bất kỳ ai.
Đợt trước hắn không theo Phùng Gia Ấu xuống Giang Nam, bị lỡ mất cơ hội chứng kiến quái ngư trên sông Tế, đã hối hận đến mức mấy ngày liền ăn không ngon ngủ không yên. Lần này đừng ai hòng cản hắn!
Phùng Gia Ấu chỉ từng gặp Tạ Triều Ninh một lần, không hiểu rõ ông, nên cũng không biết phải an ủi thế nào.
Trong Kinh Kỳ Ti, Tề Chiêm Văn đã trở về nửa ngày, nhưng lại quên mất định làm gì, đành đứng ngẩn người giữa sân lớn.
Giám quân dẫn đầu là để nhắn nhủ với vị giám quốc Nam Cương rằng, dù Đại Ngụy muốn hòa bình, nhưng cũng sẵn sàng khai chiến, không hề e sợ.
Phùng Gia Ấu suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
Hiện tại, bị Từ Tông Hiến đè ép, ông ta đã thu mình lại rất nhiều. Nhưng một khi rời khỏi kinh thành, nơi hoàng quyền không thể kiểm soát, không biết ông ta sẽ trở thành bộ dạng gì.
—
“Cút!”
Hắn gạt thanh miêu đao chắn trước mặt sang một bên, chăm chú nghiên cứu nhuyễn kiếm trong tay:
Nói xong liền đi ngay. Khi ngang qua Thẩm Thời Hành, Tạ Lãm nháy mắt với hắn.
“Ta đã nói ta không sao, đệ cứ bám lấy ta làm gì?”
Tề Phong không giống bọn người Phó Mân. Ông ta sát hại cả nhà em rể chỉ để giành lấy một cơ hội. Sau đó, ông ta đánh lui Nam Cương, chấm dứt chiến loạn, đều dựa vào thực lực thực sự. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đám vệ binh Kinh Kỳ đứng xem thì không cảm nhận được điều gì đặc biệt, họ chỉ thấy việc chém gãy một thanh đao là chuyện thường.
Nhưng dù thế, nàng vẫn không hình dung được Tạ Lãm có thể bạo liệt đến mức nào.
Thẩm Thời Hành nhoài ra lan can ngó theo, lẩm bẩm:
“Đây là danh sách sơ bộ.”
Phùng Gia Ấu đứng dựa vào khung cửa nhìn hắn múa kiếm, dần thất thần. Trong đầu lại vang lên những lời Phùng Hiếu An từng nói, khiến nàng càng thêm tò mò về quá khứ từ nhỏ đến lớn của Tạ Lãm.
Tề Chiêm Văn rút đao ra, ném chiếc hộp qua một bên.
Thẩm Thời Hành dậy quá sớm, buồn ngủ đến mức ngáp dài, tiện tay kéo ống tay áo lau nước mắt, nói tiếp:
Bùi Nghiên Chiêu lên ngựa, giật dây cương, thật sự hướng về phía Kinh Kỳ Ti.
“Tiểu Gia là tại huynh chịu không giữ. Tiểu thư Phùng gia huynh còn không cần, lại đi nhớ nhung Võ Lâu của Phùng gia à? Chức thiên hộ cũng do huynh thăng cấp rồi bỏ trống, Tạ huynh thi đấu bằng thực lực mới đạt được…”
Phùng Hiếu An cẩn trọng nói:
“Không.”
“Là Tào Tung chủ động xin đi.” Phùng Hiếu An vân vê ngón tay, mắt hơi cúi xuống, trầm tư, “Dù thế nào đi nữa, con cần phải để mắt đến Tiểu Sơn.”
“Chẳng lẽ ta không biết chăm sóc nàng sao?” Tạ Lãm nghe vậy liền khó chịu.
Ban đầu hắn còn định mắng Tạ Lãm điên rồi, nhưng chợt nhớ lại chuyện khế đất lần trước, vội vàng mở hộp ra. Quả nhiên bên trong là một thanh miêu đao.
“Nam Cương xa xôi lắm.” Phùng Gia Ấu chấm mực viết, “Lần này ta muốn mang theo San Hô, tiện cho việc chăm sóc ta.”
Phùng Gia Ấu hiểu ý ông.
Tạ Lãm đã thấy đủ mọi ánh mắt của nàng, lập tức cảm nhận được uy lực ẩn chứa bên trong, bỗng dưng rùng mình một cái.
Tạ Lãm dốc lòng biểu diễn một bộ kiếm pháp hoa lệ. Đến khi quay đầu lại thì phát hiện Phùng Gia Ấu đang đờ đẫn, hoàn toàn không chú ý đến hắn.
Tạ Lãm vừa đi vừa hỏi:
Điều khiến y không cam lòng chính là phải nhường chức cho Tạ Lãm!
Tề Chiêm Văn giơ tay bắt lấy chiếc hộp, thầm mắng đồ thần kinh:
Tạ Lãm đi trong đội do ông ta dẫn dắt, buộc phải nghe theo lệnh chỉ huy.
Như mình từng nói trước đây, việc Tạ Lãm không trở thành một kẻ sát nhân lạnh lùng, b**n th** đúng là một kỳ tích!
Lúc này Tề Chiêm Văn mới sực tỉnh, phẫn nộ trừng mắt nhìn Tạ Lãm:
Tạ Lãm lại phi ngựa đến Kinh Kỳ Ti.
“May là từ khi Bắc Nhung rút lui, hiếm khi còn quấy nhiễu. Mấy năm nay, nó lang bạt khắp nơi, tính khí đã ôn hòa hơn.”
Tạ Lãm đâu dám ý kiến: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
—
Thẩm Thời Hành ngơ ngác nhìn y:
Thực sự, khi đọc đến cảnh Tạ Lãm g·i·ế·t người trong nghĩa trang, mình đã có chút rợn người vì sự tàn nhẫn đến đáng sợ của hắn. Ngay từ đầu chuyện g·i·ế·t người (xấu) đối với hắn chỉ như ăn cơm uống nước mà thôi, hắn không hề bị áp lực đạo đức đè nặng hay ám ảnh bởi việc tước đoạt một sinh mạng.
“Ta nghe nói ngươi cũng đi Nam Cương?”
“Cái hộp sau lưng Tạ huynh dài như thế, chắc là đựng miêu đao. Sao tay huynh ấy lại còn cầm thêm một thanh đao khác nữa nhỉ?”
Nhưng Bùi Nghiên Chiêu vừa bước vào từ cổng, chứng kiến nhát chém đó của Tạ Lãm, lập tức khựng lại.
Chỉ một cú va chạm, Tạ Lãm lập tức cảm nhận được sự khác biệt.
“Không phải muốn so đao sao? Mau xuất chiêu!”
Song nàng cũng không có ý định thương cảm với Tề Chiêm Văn – hắn cũng chẳng phải người tốt đẹp gì.
“Lần này đi, ngài có gì muốn dặn dò ta không?”
—
Bùi Nghiên Chiêu quát đuổi hắn, nhưng chính y lại quay người bỏ đi.
Tạ Lãm đã rút miêu đao của mình ra, lưỡi đao lướt khỏi vỏ, phát ra tiếng rít chói tai:
“Nhưng mà…”
“Dù đao có tốt đến mấy, đi theo một đứa cháu như ngươi, nó cũng chỉ có thể là đao cháu mà thôi!”
Trên đường, bóng dáng hắn bị một đôi mắt dõi theo từ gác cao của một tửu lâu ở góc phố.
“Con phải tin ta. Tính cách Tiểu Sơn có một mặt cực kỳ bạo liệt. Nếu bị ép đến đường cùng, mặt tối đó sẽ bộc phát. Nếu không, con nghĩ tại sao Bắc Nhung lại phải rút lui ba trăm dặm, thậm chí không dám động đến biên giới?”
Tạ Lãm rên một tiếng, lập tức tự vả miệng mình:
Có lẽ sự tân tâm dạy dỗ sau này của Tạ Triều Ninh cũng là để sửa chữa lỗi lầm trong quá khứ.
Hắn thu kiếm, không vui bước đến:
Những người còn lại trong danh sách đều là các vị trí cần thiết.
“Làm gì có!” Thẩm Thời Hành chưa bao giờ nghĩ rằng y sẽ kết bè với kẻ tiểu nhân, “Đệ chỉ lo huynh lại đi tìm Tiểu Gia gây chuyện, vì cha chỉ cấm huynh đối đầu với Phùng Hiếu An thôi mà.”
Phùng Gia Ấu ngẩng đầu nhìn Tạ Lãm, thấy chân mày hắn vẫn còn cau lại:
Phùng Hiếu An hơi sững người, thu tờ giấy lại, trầm ngâm:
Phùng Gia Ấu lấy giấy và bút ra:
Thật ra Phùng Gia Ấu cũng vừa từ bên ngoài về, đoán hắn sắp về đến nên đứng đợi một chút:
Người này chẳng những không phải thân tín của Từ Tông Hiến, mà còn luôn đối đầu với ông ấy.
Tạ Lãm giao ngựa cho gia nhân, nắm tay nàng đi vào:
“Ta đến phủ Kinh Kỳ, chặt gãy đao của Tề Chiêm Văn, chuyện đó không tính là nghiêm trọng chứ?”
“Chuyện này liên quan gì đến Tạ huynh chớ?”
Vỗn dĩ y định dùng thân phận cấp trên quát Tạ Lãm không được gây rối trong Kinh Kỳ Ti, sau đó lấy cớ ngăn cản để giao thủ vài chiêu. Thế nhưng nhát đao vừa rồi của Tạ Lãm không chỉ chém gãy đao của Tề Chiêm Văn, mà còn chặt đứt luôn cả sự bất bình trong lòng y.
Phùng Gia Ấu bất bình thay Tạ Lãm:
Xả được cơn giận xong, hắn lại bắt đầu hối hận vì tính bốc đồng, chuyện nhỏ cũng không nhịn được. Phùng Gia Ấu chắc hẳn vì lo lắng nên mới đứng trước cổng đợi hắn. Đã lâu rồi hắn không để nàng phải phiền lòng, không ngờ lần này lại chứng nào tật nấy.
Tay v.uốt ve vỏ đao, ánh mắt Tạ Lãm tràn đầy tiếc nuối:
Phùng Gia Ấu nghe thế thấy không đúng:
Luôn lo lắng hắn sẽ tuyệt tình với người thân, thậm chí phản nghịch tàn sát khắp nơi. Hắn chẳng qua hơi bốc đồng mà thôi, nào đến mức nghiêm trọng như vậy?
“Tạ huynh có chuyện gì chỉ giáo?”
Tạ Lãm trở về Phùng phủ, từ xa đã thấy Phùng Gia Ấu đứng trước cổng, lập tức phi ngựa tới:
Tề Chiêm Văn vẫn chỉ có thể chống đỡ. Lần này vang lên một tiếng “Keng!” trong trẻo, thanh miêu đao Tạ Lãm vừa khen ngợi trong tay Tề Chiêm Văn bị chém gãy làm hai!
Tề Chiêm Văn không giỏi sử dụng miêu đao, nhưng là con trai của đại đô đốc, từ nhỏ đã được học qua đủ loại binh khí bao gồm cả miêu đao. Hắn thuần thục phản đòn, xoay ngang đao ngăn cản.
“Choang!” Lưỡi đao va chạm, lực rung khiến hổ khẩu của Tề Chiêm Văn đau nhói, buộc hắn phải dùng cả hai tay nắm chặt chuôi đao.
“Không gặp Tề Phong à?”
Nhớ lại lời Tạ Lãm nói “Tạ A Ông”, lại nghĩ đến thái độ khác thường của cha mình, Tề Chiêm Văn chợt đoán, không chừng Tạ Lãm là con riêng của ông.
Tạ Lãm cố gắng thuyết phục:
Nàng hồi tưởng lại những gì Tùng Yên từng kể, chọn ra vài chuyện nàng thấy thú vị để hỏi Tạ Lãm. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu nàng chỉ hiện lên hình ảnh của vị tiểu công chúa nước Ô Tôn.
Đoạn đao gãy rơi xuống nền tuyết, không phát ra một âm thanh phản kháng nào.
Nhưng rõ ràng vị chưởng ấn đó đã nhìn lầm. Vào đêm tiên đế băng hà, Từ Tông Hiến liên thủ với Tề Phong, không chỉ ngăn cản thủ phụ và Hành Vương ngoài cửa cung, mà còn truyền khẩu dụ của tiên đế, ép buộc chưởng ấn tiền nhiệm phải tuẫn táng.
Nghĩ đến đây, Phùng Gia Ấu đã thấy đau đầu.
“Vậy ngươi tặng đao làm gì? Không phải là để so đao với ta sao?”
Nhưng hành động rút đao này trông chẳng khác nào chấp nhận lời thách đấu, Tạ Lãm lập tức lao lên tấn công!
Phùng Gia Ấu điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục nhìn xuống danh sách, thấy tên của Tề Chiêm Văn, lại càng đau đầu hơn.
Trước khi Từ Tông Hiến trở thành chưởng ấn của Ti Lễ Giám, ông ấy và Tào Tung cùng giữ chức bỉnh bút.
“Ấu Nương, lần này đã phải mang theo con khỉ Thẩm Thời Hành kia, đừng mang thêm San Hô nữa. Bớt được một kẻ cản trở, chúng ta chạy trốn cũng dễ dàng hơn.”
Đáng tiếc thay.
“Ai có thể dọa được chàng?”
Cần đến sự quất roi của Tạ Triều Ninh và dạy dỗ nghiêm khắc từ các sư phụ như ông, mới tạm thời đè nén được phần bạo liệt đó.
“Phùng Gia Ấu, Võ Lâu, chức thiên hộ, thậm chí danh hiệu đệ nhất cao thủ Huyền Ảnh Ti, từ khi Tạ Lãm vào kinh thành, từng thứ một đều bị hắn cướp đi hết. Ta thật nghi ngờ hắn cố tình nhắm vào ta, ta đi đến đâu, hắn giành đến đó!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phùng Gia Ấu hiểu rõ điều này:
“Vì sao lại là Tào Tung?” Phùng Gia Ấu nghĩ mãi không ra, “Ông ta chịu đi giám quân ở Tây Nam sao? Ông ta không sợ sau khi đi rồi, thế lực của ông ta trong Thập Nhị Giám sẽ bị Từ Tông Hiến thanh trừng hết ư?”
Tuy nhiên, Phùng Gia Ấu nghĩ giám quân sẽ là thái giám chưởng ấn của Ngự Mã Giám. Không ngờ lần này lại là Tào Tung, bỉnh bút của Ti Lễ Giám, nhân vật số hai trong hàng ngũ thái giám.
Ánh mắt hắn dán chặt vào vết gãy gọn gàng không chút sứt mẻ, cả người đờ đẫn như hóa đá.
Phùng Gia Ấu giật mình tỉnh lại, liếc hắn một cái.
Chưởng ấn tiền nhiệm dường như ưu ái Tào Tung, có lẽ vì thấy ông ta giống mình – vừa nhẫn tâm vừa quyết đoán.
Phùng Gia Ấu nhớ lại lời Tạ Lâm Khê từng nói, rằng y căm hận Tạ Triều Ninh. Khi ấy nàng không hiểu, giờ đã phần nào sáng tỏ.
Tề Chiêm Văn ngẩn người:
Cho nên, khi trông thấy Tạ Lãm đằng đằng sát khí bước thẳng về phía mình, hắn vẫn ngỡ đó là ảo giác.
Phùng Hiếu An bàn bạc với con gái:
“Đừng tưởng ta không biết đệ đang toan tính gì. Đệ chẳng qua muốn ta đưa đệ đến Kinh Kỳ Ti xem náo nhiệt, đúng không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.