Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1: PHẦN I – THẬT GIẢ TẠ TÀI TỬ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: PHẦN I – THẬT GIẢ TẠ TÀI TỬ


“Tỷ của đệ bị thương? Kẻ nào dám ăn gan hùm mật gấu?”

Nơi này là nhã gian riêng của hai chị em Tùy Anh, người ngoài không được phép vào.

Một khi Tùy Anh bước vào Hắc Ngục của Huyền Ảnh Ti, không c·h·ế·t cũng sẽ bị lột một lớp da.

*

Chưởng quầy cười niềm nở chào đón: “Phùng tiểu thư, đi chậm thôi, trời vừa mưa, mặt đất trơn lắm.”

Trên cánh tay trái của Tùy Anh có một vết thương rướm máu, ngoài ra thì vẫn ổn. Nhưng mặc A Tụ lay gọi thế nào, Tùy Anh cũng không tỉnh lại.

Từ khi Tùy Anh trở về kinh, Phùng Gia Ấu đã giải thích không biết bao nhiêu lần rằng giữa mình và Thẩm Thời Hành chỉ là bạn tốt. Đúng là Liêu Trinh Trinh chua ngoa và đáng ghét, nhưng nào có chuyện cướp người yêu.

“Nghĩ ngợi gì nữa mà nghĩ! Cục tức này không phun ra được, ta nghẹn c·h·ế·t mất!” Tùy Anh nghiến răng, đấm mạnh vào thân cây.

Trước khi nàng rời kinh, Phùng Gia Ấu xinh đẹp tựa đóa mẫu đơn, vậy mà chỉ sau một tháng đã tiều tụy đến mức nằm liệt giường, gầy trơ xương.

Ngay lúc đó, Tùy Tư Nguyên hấp tấp chạy vào, giọng lộ rõ vẻ bực bội:

A Tụ vội hỏi: “Tiểu thư nhà con có ở đây không?”

Phùng Gia Ấu không biết giải thích thế nào. Bởi những điều nàng vừa nói xuất phát từ cơn ác mộng ban nãy.

Lầu một đông khách, nàng đội mũ có rèm che, theo cầu thang xoắn đi lên đầu bên trái của tầng lầu.

A Tụ chỉ có thể nghĩ được rằng Liêu phủ đã xảy ra biến cố gì đó khiến tiểu thư nhà mình bị nhốt bên trong, bèn quyết định quay lại tiếp tục chờ.

Nửa tháng trước, nàng bị đập trúng đầu trong tiệc thưởng hoa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phùng Gia Ấu hạ tay, thở ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Phùng tỷ tỷ, tìm đệ có chuyện gì? Đệ đang chơi mà!”

San Hô gật đầu, cầm thư chạy ngay ra cửa.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù người bị khi dễ là chính Tùy Anh, nàng cũng không tức đến mức này.

“Sau khi rời khỏi đây, tiểu thư nhà em đi thẳng đến phủ Liêu Thị lang. Tiểu thư ghét Liêu tiểu thư cướp Thẩm công tử của cô, biết nàng ta dị ứng lông mèo, chỉ cần dính một chút là mặt sẽ nổi mẩn đầy nốt, vài ngày cũng không lặn. Thế nên tiểu thư nhặt ít lông mèo, định bỏ vào giường của nàng ta để nàng ta xuất giá với bộ mặt xấu xí…”

Nàng nhờ chưởng quầy cử người đi mời Tùy Tư Nguyên về. Tuy nhiên, chưởng quầy lại đích thân đi, thế tử nhà họ đã chơi đến vui vẻ thì không phải ai cũng có thể mời cho đặng.

Gia gia nàng (

Chốn quan trường xưa nay lạnh lùng, người đi trà lạnh. Phùng lão thái gia đã mất nhiều năm, liệu Đại Lý Tự có còn nể mặt Phùng tiểu thư?

Khi đó, đại phu nói vết thương không nặng, chỉ xử lý qua loa rồi bỏ đi. Nhưng từ đó đến nay, đêm nào nàng cũng gặp ác mộng, tỉnh dậy thì đau đầu như búa bổ.

Nàng thất thần trong giây lát.

“Tiểu thư dặn em chờ ở gần cửa hông, ai ngờ chờ mãi không thấy người.”

Tim Phùng Gia Ấu thót lên. Nhanh thật!

Trong phủ mấy ngày nay tấp nập người ra vào, tất cả đều chuẩn bị cho hôn lễ của Liêu Trinh Trinh, con gái Liêu thị lang. Tùy Anh quan sát một lúc, cảm thấy việc lẻn vào không mấy khó khăn, bèn quay sang bảo A Tụ:

Phùng Gia Ấu nhớ lại mà đau lòng khi nghĩ đến tương lai của Tùy Anh. Nàng đã từng trải qua nên hiểu rõ cảm giác đó.

Lúc quay trở ra, Phùng Gia Ấu một tay cầm nghiên mực dày nặng, một tay cầm lá thư đã dùng sáp phong kín, nói: “Em không cần chuẩn bị xe ngựa, đem phong thư này đến Đại Lý Tự trước đã.”

Nhưng trong lúc hỗn loạn, Tùy Tư Nguyên bị ngộ sát.

Phùng Gia Ấu định lấy cớ “Tỷ tỷ của đệ muốn thế, nếu đệ không nghe lời, khi tỉnh lại sẽ đánh đệ đấy.”

Tiếng bàn ghế bị xô đổ, tiếng ấm chén rơi vỡ loảng xoảng.

Một dãy đèn lồng treo cao, mỗi chiếc mang một hình dáng, một sắc màu khác nhau, nhưng đều bị gió đêm lay động, tua rua khẽ đung đưa.

Cậu nhóc này nhìn thấy chị mình bị khi dễ liền động đao kiếm với Huyền Ảnh Ti. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng là hậu duệ của danh tướng, bản lĩnh đầy mình, khi phát điên thì mười mấy huyền ảnh vệ cũng không bắt được cậu ta.

Ngồi trên giường một lát để lấy lại tinh thần, nàng hất chăn đứng dậy, cởi áo ngủ đã ướt ra.

Chẳng trách sau khi Huyền Ảnh Ti đến quán trà, tiểu thế tử lại xuất hiện nhanh đến vậy, rạp hát cách đây không xa.

Dù có, bọn họ có thể cướp được người từ tay Huyền Ảnh Ti đáng sợ kia hay không?

Hôm nay, Tùy Anh nhất định phải “tặng” nàng ta một món quà nhớ đời. Ông trời cũng chẳng cản nổi nàng!

Phùng Gia Ấu nghe xong mà suýt đứng không vững: “Tùy Anh thật là! Xem lời ta nói như gió thoảng bên tai!”

Phùng Gia Ấu chẳng màng giải thích, tự hiểu thuốc đám đại phu đưa không đúng bệnh nên chẳng uống ngụm nào.

Xe ngựa dừng trước một quán trà.

Tùy Anh ngồi trên chạc cây gần cửa hông phủ Thị lang Binh Bộ, lặng lẽ quan sát động tĩnh bên trong.

Nàng hỏi: “Thế tử nhà em đang ở đâu?”

“Vì sao?”

Liêu Trinh Trinh, Tùy Anh, Huyền Ảnh Ti… Mấy cái tên này cứ quẩn quanh trong đầu nàng, khiến cơn đau đầu vừa dịu lại bỗng chốc tái phát, còn dữ dội hơn trước.

Không biết San Hô bên kia ra sao, đã kịp đưa thư đến Đại Lý Tự chưa.

Phùng Gia Ấu vội thay áo, mở cửa phòng.

Cả hai từng được xem là rất xứng đôi vừa lứa.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Tiểu thư, cô thật sự định làm thế sao…” A Tụ do dự, ngập ngừng khuyên nhủ.

Tất nhiên, dùng mê dược cũng có thể đạt hiệu quả tương tự, nhưng Phùng Gia Ấu nằm mộng biết trước kết cục, đã cân nhắc rất nhiều.

Ban đầu, cậu còn tưởng nàng ấy chỉ ngủ, nhưng khi nhìn thấy vết thương trên cánh tay cùng sắc mặt hoảng hốt của A Tụ, hai mắt cậu lập tức trợn tròn.

A Tụ vội ra cửa nhìn, thấy rõ tình hình, lập tức đóng sầm cửa lại: “Phùng tiểu thư, bọn họ đến rồi!”

“Liêu tiểu thư đã c·h·ế·t?” A Tụ sửng sốt, mặt thoáng chốc không còn giọt máu, “Ý cô là… tiểu thư nhà em đã… gi.ết ch.ết Liêu tiểu thư sao?”

Sáng nay, Tùy Anh dẫn theo A Tụ đến chơi, ở lại đến chiều mới chịu về vì thấy nàng mệt. Vậy mà chỉ chợp mắt được một lúc, giờ A Tụ đã đến, lo lắng như thể trời sắp sập, còn Tùy Anh thì không thấy bóng dáng đâu.

Không thể nào!

Cố gắng trấn tĩnh, nàng hỏi: “Rồi sao nữa?”

Chút hi vọng còn sót lại tan mất, vẻ mặt A Tụ thê lương nói:

Ngay lúc đó, dưới lầu vang lên tiếng huyên náo.

“Tiểu thư, cô tỉnh rồi ạ?” Bên ngoài, giọng San Hô vang lên, “A Tụ tới, nói có việc gấp muốn gặp cô.”

Liêu Trinh Trinh gả cho ai không gả, lại dùng đủ trò để ép cưới người trong lòng của Phùng Gia Ấu. Chưa hết, nàng ta còn xúi giục đám quý nữ gây sự, suýt nữa khiến Phùng Gia Ấu bị hủy dung.

Song lại không tài nào nhớ nổi nó có ý nghĩa gì.

“Tuy tiểu thư nhà em… Nhưng cô biết rõ mà, tiểu thư rất có chừng mực. Em đề nghị phái hộ vệ đi rải lông mèo, tiểu thư còn la em rằng đàn ông há có thể vào khuê phòng tiểu thư nhà người ta. Làm sao tiểu thư có thể gi.ết ch.ết Liêu Trinh Trinh được?”

Phủ Trấn Quốc Công từ đó lụi bại.

Thê thảm đến vậy, hỏi làm sao nàng có thể ngủ yên được?

Quán này thuộc sở hữu của Tùy gia. Trước đây, nàng từng nhiều lần đến đây cùng Tùy Anh, đã thành khách quen.

Ánh chiều tà dần ngả về tây, nhuộm một lớp sáng cam nhạt lên khắp kinh thành.

Chương 1: PHẦN I – THẬT GIẢ TẠ TÀI TỬ

Tùy Tư Nguyên nheo mắt, cười lạnh: “Hay lắm, thì ra là Huyền Ảnh Ti làm tỷ đệ bị thương.”

Phùng Gia Ấu lập tức hét lớn: “Tùy Anh, ngươi làm sao vậy!”

Phùng Gia Ấu đã quen thuộc với kiểu này: “Tùy Anh lại gây chuyện gì rồi?”

Trấn Quốc Công đang trấn giữ biên cương, thời trẻ đã mất con trai, bây giờ nghe tin cháu trai c·h·ế·t, lửa giận công tâm mà hộc máu, đột quỵ qua đời.

Chưởng quầy chợt nhớ ra, nói thêm: “Nhưng hồi chiều thế tử có ghé qua, lấy ít bạc rồi đi rạp hát bên kia đấu khúc với mấy vị công tử…”

Nàng vội ngăn A Tụ định chạy đi gọi đại phu.

Nhắc đến Huyền Ảnh Ti ai nghe cũng hãi kia, A Tụ càng không ngăn được run rẩy.

Phùng Gia Ấu đẩy cửa, vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, trái tim nàng chùng xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)


Giọng A Tụ run run kể tiếp:

A Tụ vội vàng bước tới: “Phùng tiểu thư, tiểu thư nhà em có đến đây không ạ?”

Phùng Gia Ấu không khỏe, đến chạng vạng đã lên giường nghỉ.

Trong thành không có lệnh giới nghiêm, những nơi họ đi qua vẫn phồn hoa náo nhiệt. Tửu lâu, cửa hàng san sát, đèn đuốc sáng rực, tiếng người huyên náo còn ồn ào hơn cả ban ngày.

Người trong kinh thành đều biết, nàng và Thẩm Thời Hành, con trai của Chỉ huy sứ Huyền Ảnh Ti, vốn là một đôi.

“Cửa hông nhà họ đang mở tự nhiên bị đóng lại, còn đặt thêm hộ vệ canh gác. Em liền rời khỏi đó, trên đường đi lại nhìn thấy kỵ binh của Huyền Ảnh Ti đằng đằng sát khí tiến về phía phủ Liêu Thị lang.”

“Tư Nguyên, đệ hứa với ta được không? Bất kể lát nữa có chuyện gì xảy ra, đệ cũng không được động thủ.”

Dặn thêm: “Phải cẩn thận, dù thế nào hôm nay cũng không thể để Tùy Anh rơi vào tay Huyền Ảnh Ti.”

Trong bối rối, dường như nàng nhớ ra điều gì, nói “Khoan đã!” rồi quay trở lại phòng, “Chờ ta viết một bức thư.”

Tùy Tư Nguyên, em trai Tùy Anh, tiểu thế tử của phủ Trấn Quốc Công hay tin liền chạy đến.

“Tiểu thư không về phủ, cũng không đến đây, vậy cô ấy chắc chắn còn ở Liêu gia.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Huyền Ảnh Ti phá án, người không liên quan lập tức cút khỏi đây!”

Đây chính là tử kiếp trong số mệnh của tiểu thế tử, không ăn khổ không thấy máu thì e là trốn được mùng một cũng không tránh khỏi mười lăm.

Cậu gỡ thanh trường kiếm treo trên tường, xoay người lao ra ngoài.

“Em đi chuẩn bị cho ta một bộ đồ nha hoàn.”

ông nội

Đây là cách đơn giản nhất để sửa mệnh.

Đường đường là đích nữ phủ Trấn Quốc Công, Tùy Anh vốn rất có tiếng nói ở kinh thành. Nàng che chở Phùng Gia Ấu, ai dám bắt nạt Phùng Gia Ấu, tức là gây chuyện với nàng.

Phùng Gia Ấu không đáp, chỉ khẽ rũ mi như đang nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng thực ra, nàng đang cố gắng đào sâu ký ức về giấc mộng.

Nhưng chỉ hơn một canh giờ sau, nàng giật mình tỉnh giấc, ôm đầu thở hổn hển. Mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương, áo ngủ cũng đã thấm ướt.

Đột nhiên, nàng nhớ đến một cái tên – Tạ Lãm.

Chưởng quầy lắc đầu: “Mấy ngày nay không thấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mời thêm vài đại phu khác đến khám, ai nấy đều bảo vết thương đã lành, có chăng là do nàng nghĩ ngợi nhiều.

Phùng Gia Ấu rất thân với Tùy Anh nên luôn xem cậu như em trai, nàng kéo tay cậu, nghiêm túc nói:

“Bao vây xung quanh, không cho ai ra vào!”

A Tụ thoáng nhìn đã nhận ra ngay, lập tức lao đến: “Tiểu thư!”

Nhưng chợt nhận ra, thằng nhóc này đã cao ngang nàng rồi, không dễ lừa nữa!

Phùng Gia Ấu liền dẫn theo A Tụ ngồi xe ngựa thẳng tiến thành nam.

Trong khi đó, Liêu Trinh Trinh thì ung dung, mỹ mãn chờ ngày xuất giá. Chuyện đời sao có thể ngang ngược như vậy được?

“San Hô, mau chuẩn bị xe ngựa.” Không hi vọng ngăn được tiểu thế tử, Phùng Gia Ấu thầm nghĩ cần nhanh chóng tìm được Tùy Anh trước.

Nói xong thì xoay người định đi.

Ám vệ của Huyền Ảnh Ti trải rộng khắp mọi ngõ ngách kinh thành, nhanh chóng tra ra tung tích Tùy Anh và phái người đến quán trà bắt giữ.

Một thiếu nữ vận y phục giản dị, tóc búi song hoàn, đang nằm nghiêng trên trường kỷ.

A Tụ giật mình khi nghe sự nghiêm trọng trong giọng nàng.

Thẩm gia vốn quyền thế, đương nhiên không để mắt tới một cô nương côi cút như nàng. Thẩm Thời Hành cũng quay lưng, lập tức đính hôn với Liêu Trinh Trinh, con gái của Thị lang Binh Bộ.

“Thất thần gì nữa? Mau kéo đệ ấy lên giường!”

Vậy mà, phụ thân nàng đột ngột mất tích, sống không thấy người, c·h·ế·t không thấy xác. Sau khi Phùng các lão qua đời mấy năm trước, Phùng gia chỉ còn lại một mình Phùng Gia Ấu.

) trước đây giữ chức Chính khanh Đại Lý Tự, lại là thành viên Nội Các, ai gặp cũng kính trọng gọi một tiếng “Phùng các lão”. Còn phụ thân nàng, năm mười tám tuổi đỗ thám hoa, làm quan ở Hình Bộ, tiền đồ rộng mở.

“Hừ, bọn họ canh lúc ta không ở kinh thành! Nếu không, mỗi cước một đứa, ta đá hết cả đám xuống hồ rồi!”

Chính khanh Đại Lý Tự còn gọi tắt là Đại Lý Tự khanh

“Đại Lý Tự thật sự sẽ ra tay giúp sao ạ?” A Tụ lo lắng, không giấu được vẻ bất an trong mắt.

Tùy Tư Nguyên giật mình, vội quay lại xem xét chị mình.

Phùng Gia Ấu cũng sững sờ. Chuyện này không đúng chút nào. Với bản lĩnh của Tùy Anh sẽ không dễ gì bại lộ. Cho dù bại lộ, nàng ấy là tiểu thư phủ Trấn Quốc Công, không lý nào Liêu gia phải kinh động đến Huyền Ảnh Ti.

A Tụ quay sang nhìn Phùng Gia Ấu, thắc mắc tại sao nàng lại chắc chắn rằng Tùy Anh sẽ đến đây.

Phùng Gia Ấu nhìn theo hướng ông ta chỉ.

Tiếc rằng, ngoài đoạn kết cục bi thảm của Tùy Anh, những gì còn lại vẫn chỉ là một màn sương mờ mịt.

Mặt Phùng Gia Ấu trắng bệch: “Đừng đi, Liêu Trinh Trinh c·h·ế·t rồi, lúc này em quay lại đồng nghĩa đưa dê vào miệng cọp.”

Chưa kịp mở miệng, sau gáy cậu đã đau điếng.

Cất nghiên mực, Phùng Gia Ấu lau mồ hôi trong lòng bàn tay, chỉnh lại váy áo, đội lại mũ có rèm che, chờ đợi Huyền Ảnh Ti phá cửa.

A Tụ nào biết: “Cả ngày nay không thấy thế tử đâu.”

Vừa mới chạy đến cửa thùy hoa thì nghe tiếng Phùng Gia Ấu gọi giật lại: “Quay lại đây!”

A Tụ nói:

Liêu Trinh Trinh là con dâu chưa vào cửa của Chỉ huy sứ Huyền Ảnh Ti, c·h·ế·t thảm ngay trước hôn lễ chính là vả vào mặt Huyền Ảnh Ti. Mà, Trấn Quốc Công và viên Chỉ huy sứ thích g·i·ế·t chóc kia cũng không phải người chung đường, thậm chí còn đối nghịch.

“Chúng ta lên lầu trước.”

Nhưng chưa kịp nghe câu trả lời, cậu đã thấy Tùy Anh nằm bất tỉnh trên trường kỷ.

Trong giấc mơ, khi Tùy Anh lẻn vào khuê phòng của Liêu Trinh Trinh, nàng ta đã bị g·i·ế·t. Hung thủ đánh ngất Tùy Anh và đưa ra khỏi phủ Liêu Thị lang. Chạy đến ngõ nhỏ gần đó, cướp một chiếc xe ngựa rồi vứt Tùy Anh vào nhã gian của quán trà.

Phùng Gia Ấu sải bước đến bên cửa sổ, cúi nhìn xuống dưới quán trà. Quả nhiên, trong ngõ nhỏ phía sau có một chiếc xe ngựa đang đậu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: PHẦN I – THẬT GIẢ TẠ TÀI TỬ