Làm Nũng Trong Lòng Anh (Ngọt Ngào Hóa Thô Bạo Trong Anh)
Xuân Phong Lưu Hỏa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 86: Giấc Mộng Lớn Một Đời (4)
Tạ Tùy thoáng sờ túi tiền, xem mình có mang theo thẻ không.
“Anh Tạ, anh trước đừng kích động. Anh xem cô bé này giống anh như vậy, lại luôn miệng gọi anh là ba. Chúng ta thử nghĩ tới loại khả năng này xem, có phải là đứa nhỏ người yêu anh lúc trẻ lưu lại, nhưng anh không biết, cô gái ấy sinh con xong nuôi lớn lại đưa về bên cạnh anh.”
“Vậy ba con rất yêu mẹ con.”
Tạ Tùy hỏi nhân viên bán hàng: “Bao nhiêu tiền?”
———-
“Tốt hơn so với con?”
Tạ Tùy kéo khăn tay, lau khuôn mặt ướt át nhỏ nhắn của cô bé: “Đừng khóc nữa, ngoan ngoãn ăn cơm đi.”
Cảnh sát Trình lắc đầu: “Tôi dùng chính là hệ thống nhận diện khuôn mặt, cô bé này không có trong kho dữ liệu cư dân.”
Tạ Anh Đào cúi đầu, bả vai nhỏ bé co giật, đứt quãng nói: “Giấc mơ thật đáng sợ, nhanh, nhanh tỉnh lại, con muốn ba mẹ đều tốt, thật tốt ở bên cạnh Anh Đào.”
Tạ Anh Đào thấy Tạ Tùy sững sờ, thế là duỗi ngón tay ra, chỉ chỉ bàn tay nắm chặt tay lái của anh: “Ba, hôm nay chúng ta còn phải đi kiếm tiền sao?”
“Kể cho chú nghe về cuộc sống bên ngoài giấc mơ của con đi.” Tạ Tùy bỗng nhiên nói: “Con có anh chị em khác không?”
Muốn đưa cô bé trở về sao.
Tạ Anh Đào đã thay xong chiếc váy nhỏ màu hồng phấn xinh đẹp, từ trong phòng thay đồ đi ra, cầm váy xoay vòng trước mặt anh: “Ba, được không?”
Tạ Tùy dẫn Tạ Anh Đào ra khỏi cục cảnh sát, trong cơn gió thu lạnh, một lớn một nhỏ khó hiểu nhìn nhau.
Tạ Anh Đào buông đũa xuống, đôi mắt mông lung đẫm lệ nhìn Tạ Tùy, nghiêm túc cam đoan với anh: “Từ giờ trở đi, Anh Đào sẽ không tiếp tục tùy hứng, ngoan ngoãn nghe lời ba nói, đúng giờ đi ngủ, cố gắng học tập, học thuộc lòng bảng cửu chương… Như vậy, ba có thể hay không… không đi c·h·ế·t?”
“Ai, con không muốn bộ này.”
Ngoại trừ Tiểu Bạch, trên thế giới này anh không còn bất kỳ người thân nào.
Nhân viên bán hàng cũng đành cười trừ: “Đây là kiểu mới, không bớt.”
Tạ Tùy dùng lòng bàn tay dịu dàng v**t v* gáy cô bé, trầm giọng nói: “Tôi sẽ không đưa con bé đến viện mồ côi. Các anh mau chóng tìm đi, trước khi tìm được tôi sẽ nuôi con bé.”
Đây cũng quá nói mơ giữa ban ngày rồi. Tạ Tùy không cách nào thuyết phục chính mình tin tưởng.
Cảnh sát Tiểu Trình cúi đầu nhìn Tạ Anh Đào, trên mặt lộ ra thần sắc hoang mang: “Mấy vụ báo án gần nhất trong nửa năm của các gia đình bị lạc mất con tôi đều đã xem qua rồi, không có gia đình nào có cô bé này.”
“Chiếc váy này là kiểu mới của tiệm chúng tôi, một ngàn rưỡi.”
Tạ Tùy lần đầu đi theo con gái vào cửa hàng quần áo trẻ em, nhìn mấy chiếc váy nhỏ đủ màu sắc xinh đẹp, anh lại nghĩ tới Tiểu Bạch, nghĩ đến tình cảnh đi dạo cùng cô.
Tạ Tùy lắc đầu, mở cửa xe ôm cô bé ra, nắm tay đi vào đồn công an. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 86: Giấc Mộng Lớn Một Đời (4)
Sáng sớm vài ngày sau, cảnh sát Tiểu Trình liên hệ với Tạ Tùy, bảo anh hiện tại mau chóng tới cục cảnh sát một chuyến, dẫn theo cô bé, có việc gấp.
Tạ Tùy nhìn Tạ Anh Đào, cô bé nhíu chặt lông mày, khóe mắt có giọt nước óng ánh, vẻ mặt vừa lo vừa sợ, khóc thút thít như heo con.
Đây là lần đầu tiên Tạ Anh Đào nhìn thấy ông ba hung dữ này cười, còn cười đến dịu dàng như vậy.
Tạ Tùy không nói liếc cảnh sát Trình một cái: “Sức tưởng tượng của anh thật phong phú, làm cảnh sát làm gì, đi viết tiểu thuyết đi.”
Tạ Anh Đào lắc đầu: “Không có. Lúc Tiểu Bạch sinh con, sinh ròng rã ba mươi tiếng. Nghe mấy chú nói, khi đó ba đứng ngoài phòng sinh, hai ngày liền không ngủ. Ba nói không sinh nữa, ba không nỡ để Tiểu Bạch bị đau cho nên cũng chỉ có con thôi.”
“Không quan trọng, dù sao cũng không mang theo đống tiền tiết kiệm đó…”
Tạ Tùy duỗi đầu ngón tay thon dài ra, chọt vào giữa trán Tạ Anh Đào, nhẹ gật gật: “Nằm mơ mà thôi, đừng lo lắng.”
Cô bé bỏ đũa xuống, nước mắt chảy ào ào, khàn giọng chất vấn: “Có phải ba chuẩn bị tự sát!”
Nếu Tạ Anh Đào thật sự là con gái của anh và Tiểu Bạch, vậy bọn họ ở một thế giới nào đó hẳn là sống rất hạnh phúc đi.
Tạ Tùy gắp miếng thịt cá đặt vào trong chén cô bé: “Mau ăn.”
“Vậy chẳng phải ba tiêu tiền như nước à?”
Cô bé và Tiểu Bạch rất giống nhau, hai lúm đồng tiền nhỏ khi cười lên không có khác biệt gì.
Cô bé ngân ngấn nước mắt, cũng đi theo cười ngây ngô.
“Bớt nói nhảm.”
“Vậy con liền không thích cái này rồi.” Tạ Anh Đào nói xong nhặt bộ quần áo bẩn của mình quay lại phòng thay đồ. Tạ Tùy ở phía sau xách cổ áo cô bé: “Lấy cái này, tính tiền đi.”
“Ba, bộ này đẹp không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Tùy yên lặng nghe Tạ Anh Đào thuật lại chuyện, những chuyện này anh chỉ cảm thấy loáng thoáng giống như đã từng quen biết, nhưng lại có chút lạ lẫm.
Tạ Tùy nhìn cô nhóc bên người một cái, cô bé ôm chặt chân anh, ngẩng đầu, sợ hãi nhìn anh.
Cô bé hỏi một câu: “Sao ba chán sống rồi?”
“Vậy…”
Tạ Tùy nhìn bốn phía, cũng không nhìn thấy cha mẹ cảm xúc kích động như tưởng tượng, ngoại trừ mấy cảnh sát khác thì không còn người nào trong phòng làm việc.
Đưa đến viện mồ côi chỉ sợ là cơn ác mộng mà đứa trẻ nào cũng sợ hãi.
Tạ Tùy dựa vào ghế, khoanh tay đánh giá cô gái nhỏ, mặt mày cô bé linh động, đường nét lanh lợi, khuôn mặt bụ bẫm mang theo nét ngây thơ của trẻ nhỏ, thật sự rất ngoan.
“Đương nhiên rồi, ba mẹ con là thanh mai trúc mã chân chính nha, là bạn học thời cấp ba đó!”
Tạ Tùy bỗng nhiên có chút tức giận, cái loại cha mẹ gì mà không đăng ký thân phận cho con mình, hiện tại lại quăng con không tìm, đây coi như là vứt đi rồi.
Tạ Tùy nắm tay cô bé đi đến trước bàn làm việc, hỏi: “Cảnh sát Trình, ba mẹ con bé tìm tới rồi?”
Cô bé há to mồm, ngáp một cái thật dài, mặt ủ mày chau, hoàn toàn là bộ dáng chưa tỉnh ngủ.
“Bởi vì người chú yêu nhất rời khỏi thế giới này rồi.”
Cảnh sát Tiểu Trình nhìn Tạ Tùy, lại khẽ liếc Tạ Anh Đào quả thực như cùng một khuôn của anh khắc ra, bỗng nhiên đề nghị: “Anh Tạ, anh có muốn đi xét nghiệm máu không?”
Anh nghĩ tới giấc mộng hôm qua, có chút đắn đo không rõ rồi, chẳng lẽ cô bé này thật sự là con gái của anh và Tiểu Bạch ở một thế giới khác?
Tiểu Bạch cũng thích líu lo không ngừng hỏi ý kiến anh, anh nói xong cô mới cầm đi thử, thử xong lại xem giá cả, do dự xoắn xuýt.
“Tôi kiểm tra kho dữ liệu cư dân cả nước cũng không thấy cô bé này.”
“Anh Tạ, tôi sẽ cố gắng, chỉ là chuyện điều tra này không phải chuyện một sớm một chiều, cho nên tôi đề nghị trước đưa cô bé tới viện mồ côi đi.”
Tạ Anh Đào rất thông minh, chi tiết này khiến cô bé nhìn ra ba trẻ không giống ông ba giàu có như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Tùy cảm thấy rất hoang đường: “Tôi nói anh biết rồi, tôi không có con.”
Lúc Tạ Anh Đào nhớ tới cha mẹ, trên mặt tràn đầy hạnh phúc: “Ba nói mẹ ở vào lúc ba chán nản nhất cùng ba vượt qua thung lũng cuộc đời, cho nên ba đối với mẹ siêu tốt nha.”
Cô bé hai mắt đẫm lệ nhìn anh, bộ dáng thật đau lòng.
Tạ Anh Đào xuất hiện, phá vỡ toàn bộ kế hoạch của anh, khiến anh loay hoay, căn bản không có thời gian đi giải quyết tính mạng mình.
Tạ Tùy rũ mắt, không nỡ khẳng định là có.
Nhân viên bán hàng nhanh chóng tính tiền, Tạ Tùy quẹt thẻ thanh toán.
Tạ Tùy vốn muốn xóa bỏ nghi ngờ của cảnh sát Trình, để anh đặt toàn bộ sức lực vào việc tìm ra cha mẹ Tạ Anh Đào, đừng có hoài nghi anh lung tung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Anh Đào căm giận nói: “Hừ, ba đối xử với mẹ còn dịu dàng hơn với con nhiều! Ba bóc vỏ hạt thông, lột tôm, lột chân cua, còn bắt con cùng lột cho mẹ nữa.”
Tạ Tùy biết suy đoán của cảnh sát Trình tuyệt đối không có khả năng là sự thật. Trước khi xảy ra chuyện anh không có bạn gái, sau khi xảy ra chuyện nhiều năm như vậy anh cũng chỉ ở cùng Tiểu Bạch, hơn nữa cho dù là ở cùng Tiểu Bạch, nhiều nhất chính là xoa xoa sờ sờ, cũng không có làm chuyện gì khác.
Khóe miệng Tạ Tùy không kiềm được nhếch lên, nếu như Tiểu Bạch ở cùng anh, anh cũng sẽ nguyện ý vì cô làm tất cả những chuyện này.
“Chính là kiểm tra DNA đó, xem cô bé này..”
“Đừng gọi chú là ba nữa, ba ruột con nghe được sẽ không vui.”
Ban đêm, Tạ Tùy dẫn theo cô bé đến cửa hàng quần áo trẻ em trong khu thương mại mua cho cô bé mấy bộ quần áo. Chiếc váy nhỏ của cô hiện tại đã bẩn đến không đành lòng nhìn thẳng rồi, đi trên phố giống như đứa trẻ ăn xin.
Tạ Tùy tưởng rằng đã tìm được cha mẹ Tạ Anh Đào rồi, cũng không chậm trễ, sáng sớm liền kéo cô nhóc còn đang ngái ngủ ra khỏi giường, dùng khăn lau rửa qua loa mặt cho cô, thắt bím tóc lệch trái lệch phải, đổi váy, đeo cặp sách Doraemon mới tinh, vội vàng đến cục cảnh sát.
Tạ Anh Đào vội vã tránh sau lưng Tạ Tùy, sợ hãi nhìn chú cảnh sát.
Chờ cảnh sát điều tra rõ ràng, tìm được cha mẹ cô bé, mọi chuyện đều sẽ rõ ràng.
Tạ Anh Đào cúi đầu ăn cá, ăn ăn, nước mắt bỗng nhiên chảy ra, cô bé nhanh chóng lau đi.
Đó là tiền anh để dành để kết hôn với Tiểu Bạch, bây giờ có thể dùng thì dùng, anh cũng không có người thân khác trên thế giới này.
Tạ Anh Đào nghe lời bưng chén lên, không hề kén ăn. Tạ Tùy gắp cho cô bé cái gì cô liền ăn cái đó, ngoan đến không tưởng nổi.
Nói cho cùng, anh cũng không phải cha đứa trẻ ngốc này, không biết cô bé đang bận tâm cái gì.
Cảnh sát Trình cũng rất nan giải, nhưng mấy ngày nay anh thật sự nghĩ hết mọi biện pháp, cũng không có cách nào tra được thân phận thực sự của Tạ Anh Đào, thực sự bất lực rồi.
Nhưng Tạ Tùy thật đúng là mẹ nó không tin vào chuyện này nữa, anh lần nữa đi tìm cảnh sát Trình, hai người dẫn theo Tạ Anh Đào đến bệnh viện làm giám định DNA.
“Con con không đến viện mồ côi đâu, chỗ đó đều là chỗ của những bạn không có nhà, con con có ba nha.”
“Bộ này được, lấy bộ này đi.”
“Xét nghiệm máu gì chứ?”
Kết quả DNA cho thấy Tạ Anh Đào là con gái ruột của anh.
Tạ Tùy uống một ngụm bia lạnh: “Con vốn không phải.”
Có lẽ chỉ là do anh quá nhớ Tiểu Bạch, cũng quá cô độc rồi, mới có thể mơ giấc mơ như vậy.
Tạ Tùy không biết cô bé có thể nghe hiểu hay không, nhưng anh vẫn nói: “Cô ấy sợ tối, sợ lạnh, sợ cô đơn, chú phải tới bên cô ấy.”
“Anh Tạ, tôi và bên viện phúc lợi đã liên lạc với nhau rồi, bên kia đồng ý nhận cô bé này.”
Tạ Anh Đào nặng nề mà thở ra, cảm thấy ba trẻ mặc dù dữ nhưng nhất định vẫn yêu thương cô.
Xe dừng bên cửa đồn công an, Tạ Tùy một tay cầm tay lái, nghiêng đầu nhìn Tạ Anh Đào.
Nhưng không nghĩ tới, một tuần sau, kết quả giám định DNA ra tới khiến Tạ Tùy sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Cô là chỗ dựa và niềm tin để anh sống tiếp, cho nên sau khi cô rời đi, Tạ Tùy liền không còn lưu luyến gì với thế giới này.
Sau này ở cùng cô, Tạ Tùy lần nữa dấy lên h*m m**n cố gắng kiếm tiền, anh dùng hết khả năng, muốn cho Tiểu Bạch cuộc sống tốt hơn.
Tạ Tùy nhíu mày: “Con lại sao rồi?”
“Ba chán sống sao!”
Mua xong đồ, anh lại dẫn Tạ Anh Đào đi ăn một bữa cá nướng.
“Sao có thể, anh kiểm tra kỹ một chút, có khi trùng tên.”
Tạ Tùy đặt tay lên vai cô bé, nói với cảnh sát Trình: “Tôi có thể nuôi cô bé thêm mấy ngày, các anh cố gắng tìm xem, chỉ cần cha mẹ cô bé còn trên đời, cảnh sát các anh không thể không tìm thấy.”
“Tôi cũng chỉ suy đoán mà thôi.” Cảnh sát Trình xoa gáy cười cười: “Chuyện này quả thật có chút ly kỳ.”
Cô bé được nuông chiều từ bé này cũng khiến cho Tạ Tùy lần đầu tiên trong đời cảm giác được… thì ra tiếp tục tồn tại là một chuyện tầm thường lại tinh tế như vậy.
Tạ Anh Đào nghi hoặc nhíu mày.
Cô nhóc môi hồng răng trắng, dịu dàng cười một tiếng hết sức đáng yêu. Cô bé mặc chiếc váy rộng màu hồng phấn, giống như tiểu thư giai cấp thượng lưu.
Nhưng chỉ cần cô thích, cho dù đắt cỡ nào, Tạ Tùy cũng sẽ mua cho cô.
“Anh đang nói đùa gì vậy.”
Chung quanh có không ít khách nhìn bọn họ bằng ánh mắt khác thường, thậm chí có người yên lặng lấy điện thoại muốn báo cảnh sát.
Cô bé mặc dù tinh quái nhưng rất hiểu chuyện, mở miệng một tiếng ba, gọi một cách gần gũi, khiến Tạ Tùy nhất thời thật xem cô gái ngốc này là con gái ruột mà nuôi nấng, mua cho cô thật nhiều chiếc váy xinh đẹp, còn học cách thắt bím.
“Xấu hơn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy còn bộ này?”
Tạ Anh Đào cười tủm tỉm nói với nhân viên bán hàng: “Rất đắt nha, gọi chị một tiếng chị gái xinh đẹp có thể bớt được không?”
Tạ Tùy cảm thấy vô cùng mất mặt, đưa tay che miệng cô bé lại: “Chú bảo này bà cô nhỏ ơi, con nhỏ giọng một chút.”
Tạ Anh Đào nghi hoặc hỏi: “Ba, nếu như con không phải con gái ba, sao ba lại mua áo mắc như vậy cho con?”
Buổi tối, Tạ Tùy dẫn Tạ Anh Đào tản bộ về nhà. Tạ Anh Đào đem mọi chuyện cô bé biết về cha mẹ kể cho Tạ Tùy nghe, bao gồm rất nhiều chuyện xảy ra lúc họ học cấp ba, còn có ba thi rớt đại học, bị thương, sau đó trở mình thành công.
Tạ Tùy biết vì sao sắc mặt của cảnh sát Trình lại nghiêm trọng rồi. Nếu như Tạ Anh Đào không có trong kho dữ liệu cư dân của công an, điều này nói rõ cô bé không có hộ khẩu, căn bản không có thân phận.
Cảnh sát Tiểu Trình đang ở phòng làm việc kiểm tra hồ sơ, nhìn thấy Tạ Tùy vào, vội vàng ngoắc anh: “Anh Tạ, mau vào.”
“Xấu.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.