Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 93: Anh Có Chút Nhớ Em (Cuối)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 93: Anh Có Chút Nhớ Em (Cuối)


Hôm đó, có bạn hẹn cô đi dạo phố, nửa đường Trình Thuật gọi điện thoại cho cô, hỏi cô sao vẫn chưa về nhà.

Tô Tiểu Đường tỉnh dậy, cảm thấy hô hấp khó khăn, toàn bộ cơ thể người đàn ông đè lên cô, cô như con ốc mượn hồn, cố sức đẩy vai anh ra, thở dồn dập.

Anh có chút bất đắc dĩ, gửi tin nhắn cho cô, nhắc cô ăn gà rán không tốt cho sức khỏe.

“Anh uống rượu hả?”

“Nếu không đổi thường xuyên người khác sớm nói ông đây không ổn rồi, biết hay không, đồ ngốc.”

Nhìn cô từng ngày đi ra khỏi quá khứ mù mịt, chầm chậm trải qua cuộc sống bình thường của nữ sinh, Trình Thuật cảm thấy tất cả cố gắng đều có hi vọng.

Trình Thuật:…

Tô Tiểu Đường xoay người, lần đầu tiên giương mắt nhìn thẳng vào người đàn ông này.

Thỉnh thoảng Tô Tiểu Đường cũng nghe thấy người xung quanh nhắc đến, nói người con trai thứ ba của nhà họ Tịch làm càn, thường xuyên ra vào quán bar, phụ nữ xinh đẹp bên người đổi hết người này đến người khác

Tô Tiểu Đường ngẩng đầu nhìn anh, tay nắm chặt góc áo anh, rất lâu sâu, cô bỗng nhiên ngẩng đầu hôn lên môi anh.

“Trên người toàn mùi son phấn phụ nữ, nồng c·h·ế·t em rồi!” Giọng cô gái có chút giận dữ: “Đừng có đụng em.”

Trình Thuật giật mình, đây là lần đầu tiên cô nhóc hẹn bạn học ra ngoài chơi, tâm tình có chút kích động.

Mấy người đàn ông mặc vest vây xung quanh Trình Thuật, nịnh bợ: “Bây giờ Tịch tổng đã là hồng nhân bên cạnh Bạch tổng rồi, cũng phải giúp chúng tôi nói tốt vài câu chứ.”

Tô Tiểu Đường vừa hối hận vừa khổ sở, lau lau nước mắt, sau đó quấn mền khắp người, vùi mặt vào gối.

Trình Thuật đồng ý ngay lập tức, lắp cho Tô Tiểu Đường mắt giả tốt nhất. Có điều về phương diện tâm lý Tô Tiểu Đường không vượt qua được, cho nên tuy đã lắp mắt giả, cô vẫn đeo bịt mắt đơn, đồng thời luôn tránh ánh mắt của Trình Thuật.

Tô Tiểu Đường trợn tròn mắt nhìn anh, tuy không hiểu anh đang nói gì lắm, có điều cô cũng biết tình hình hiện tại của anh có chút gay co.

Ở trường, Tô Tiểu Đường nhìn cao hơn mấy nữ sinh còn ngây thơ chưa thoát khỏi bộ dạng cô gái nhỏ, trưởng thành hơn một ít, đương nhiên càng xinh đẹp hơn rất nhiều, bất kể là dáng người hay diện mạo, đều đã hoàn toàn nẩy nở.

Tô Tiểu Đường không để ý tới anh, cũng không ngẩng đầu.

Tô Tiểu Đường thấp thỏm giải thích: “Thuật ca, em đi dạo với bạn.”

Tô Tiểu Đường xoay người tính đi, Trình Thuật chợt giữ tay cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, nắm cả bờ vai cô, ôm cả người cô vào lòng.

Cô ôm cái gối nhung mềm lông vịt không buông tay, Trình Thuật vội vàng mặc quần vào: “Ok, vậy anh qua phòng em ngủ.”

Trình Thuật trầm tư trong khoảnh khắc, nói: “Vậy anh tìm gia sư cho em, phụ đạo một chút.”

Trình Thuật đưa Tô Tiểu Đường đến bệnh viện lớn nhất thành phố làm kiểm tra sức khỏe tổng quát, ngoại trừ có chút suy dinh dưỡng, phương diện sức khỏe không có vấn đề gì quá lớn.

“Vậy em đi rót cho anh cốc nước.”

Tô Tiểu Đường xoay người, ngắm nhìn đôi mắt đen của anh, cười nói: “Anh không sợ em đi Mỹ quen được bạn trai đẹp trai, không để ý tới anh nữa hả.”

Cô đưa tay, khẽ vuốt tóc mai của anh, sau đó xuống vầng trán anh, hốc mắt, sau đó là bờ môi mỏng.

Trình Thuật cười cười, ôm cô từ phía sau, vùi mặt vào mái tóc đen của cô, nhẹ nhàng hít lấy.

Thế là Tô Tiểu Đường ngồi sát vào một bên ngực anh như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn tựa vào anh.

Tô Tiểu Đường xoay người lại cũng cùng lúc Trình Thuật khép cửa phòng lại, để lại cô một mình trong căn phòng trống rỗng.

Nhưng dù vậy, Tô Tiểu Đường vẫn có thể cảm nhận được tình cảm dịu dàng tràn đầy của người đàn ông này.

Cô gái chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng vải mỏng, cánh tay trắng nõn mềm mại bị bàn tay to rộng của anh nắm chặt, toàn thân cô đều khô nóng.

Anh cúi đầu hôn lên trán cô gái, dịu dàng nói: “Đi ngủ đi, không còn sớm nữa.”

Trình Thuật khoan dung cười: “Con nít cũng có lúc xù lông, mau ngủ đi.”

Tô Tiểu Đường chớp chớp mắt, có chút không tin: “Anh không có gạt em?”

Cô đeo mắt giả, gần như không ai phát hiện mắt trái của cô có vấn đề.

Nước mắt oan ức chảy ra từ khóe mắt Tô Tiểu Đường, nhưng cô cũng không muốn huyên náo với anh, tất cả mọi thứ của cô đều do anh cho, cô còn có gì không hài lòng?

Đợi cô học xong trở về, anh tự mình đến sân bay đón cô.

———–

Trình Thuật lấy từ trong túi ra một cái hộp nhung nhỏ, mở ra, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương cực lớn.

Tô Tiểu Đường mím môi, rốt cuộc gật đầu, ngẩng lên nhìn anh: “Trình Thuật, rốt cuộc anh có thích em không?”

Cô lường trước là cô giúp việc sẽ gọi điện thoại cho anh, nói mình tan học không về nhà.

Trong lúc dưỡng bệnh, phần lớn thời gian Trình Thuật đều ở nhà với cô. Hai người không có chuyện gì để làm, ngồi trên ghế sofa, bốn mắt nhìn nhau. Trình Thuật nhìn cô chằm chằm, cũng không biết nhìn cái gì, khóe miệng không tự chủ giương lên cười với cô.

Tô Tiểu Đường trốn đằng sau trạm xe buýt, nghe bọn họ cười đùa, cảm giác trái tim muốn co rúm.

“Ngồi với anh một lát.” Giọng người đàn ông trầm khàn, “Ngồi một lúc là được.”

Tô Tiểu Đường đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Trình Thuật, nói mình sắp về nhà, lại không ngờ lúc này mấy người đàn ông đi từ hộp đêm Thịnh Đường ra, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ừm.”

Ý thức của Trình Thuật rất nặng nề, anh biết có gì không đúng, nhưng anh không muốn mở mắt nữa, cứ vậy ngủ tiếp.

Mấy tên đàn ông cười ha ha, nói Tịch tổng thật hài hước.

Trình Thuật đi tới bên cạnh cô, ngồi xuống, nâng mặt cô lên: “Anh nói, anh về rồi.”

Anh bỗng nhiên thức tỉnh, vội lui về sau, ngồi dậy: “Em làm gì trong này!”

Nhưng anh cảm thấy, người khác không hiểu chân tướng, nhưng Tô Tiểu Đường hẳn phải tin tưởng nhân phẩm của anh, dù sao bọn họ là giao tình cùng chung hoạn nạn.

“Em” Gương mặt Tô Tiểu Đường ửng hồng: “Không thể hôn anh sao.”

Tô Tiểu Đường ngẩn ra, kéo vali to đi đến trước mặt anh, quơ quơ tay trước mắt anh: “Này, anh đang đợi em hả?”

“Thích mua gì thì mua, dạo phố với bạn, xem thử váy áo, anh không có thời gian đưa em đi, em tự mình mua đi.”

“Anh nói là chờ em lớn lên đã.”

Phần lớn thời gian, Trình Thuật ở trước mặt cô đều đóng vai cha, quản cuộc sống của cô, cũng quản việc học của cô, tuy không thường về nhà, có điều không chút nào buông lỏng việc trông coi cô.

Nhờ nắng sớm mờ mờ, anh và cô nhóc bốn mắt nhìn nhau

Thủ tục nhập học rất thuận lợi, một trường chuyên cấp 3 xếp hạng đầu ở Giang Thành tiếp nhận cô. Trình Thuật dùng một khoản tiền kếch xù đầu tư quyên tặng cho trường xây dựng cơ sở.

Trong đầu Trình Thuật như có vật gì đó nổ tung, anh nhắm mắt lại, bắt đầu vội vàng hôn lại cô, trêu chọc cô. Cô gái rất nhanh đã không chịu được, ưm ưm đẩy anh ra, xấu hổ không dám nhìn anh, vùi mặt vào gối: “Ai ai bảo anh làm vậy.”

“Anh ghé xem em một chút.” Trình Thuật đổi giày đi vào nhà, ngồi vào một bên ghế sofa, dụi mắt, xem ra rất mệt mỏi.

Ngày đó cô đeo kính râm, cả thế giới chỉ toàn màu đen trắng và xám. Về sau, người đàn ông kia đã vẽ một vòng lương thiện trong thế giới của cô.

Trình Thuật thuê người giúp việc cho cô, chăm sóc cơm nước hằng ngày cho cô, thậm chí còn có vệ sĩ đưa đón cô đi học. Bạn cùng lớp đều cho rằng Tô Tiểu Đường là tiểu thư nhà giàu, vì mỗi ngày đều có xe sang trọng đưa đón cô đi học.

“Gạt người, mỗi tối anh đổi một người, khẩu vị lớn vậy còn nói không có!”

————-

Trình Thuật ngẩn người, lập tức buông cô ra, trầm mặt không nói một lời đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy rất nhanh truyền ra.

“Tiểu Đường, em phải học cho tốt, tương lai có tiền đồ, biết không?”

“Nếu không biết thì đeo thử lên xem thế nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tô Tiểu Đường không dám nói không được, chỉ có thể buồn bực quay trở về phòng.

Tô Tiểu Đường lắc đầu liên tục, nắm chặt tay anh: “Không, em không muốn. Nếu anh đi xa quá, em không tìm được anh nữa.”

Cô gái tránh mắt, không nhìn anh.

Trong lúc mơ màng, cảm thấy một thân thể mềm mại tiến vào trong chăn của anh, áp vào phía sau anh, bàn tay nhỏ cũng vòng từ hông qua bụng anh, khẽ ôm lấy.

“Anh đã liên hệ được một trường học cho em, em đến đấy học trước, sau khi tốt nghiệp trung học, xem coi muốn thi đại học hay là đi Mỹ, chỉ cần sau này em có thể hài lòng, anh sẽ thỏa mãn em hết.”

Dạng con gái như cô thế này giống như một chiếc thuyền nhỏ phiêu diêu trong gió, một bọt nước nhẹ nhàng bắn lên cũng khiến cô vỡ nát, có thể có được một người đàn ông như Trình Thuật chăm sóc cả đời, cô hẳn nên thỏa mãn, không phải sao.

Cô nhóc uể oải mấy tháng nay bây giờ có chút hoạt bát thì phải.

Trình Thuật bất đắc dĩ cười cười, cúi đầu hôn lên mặt cô. Tô Tiểu Đường nghiêng mặt qua hôn vào môi anh. Trình Thuật mở mắt ra, nhìn thấy cô gái nhỏ ôm mặt anh, ngậm lấy môi anh, nghiêm túc hôn, mang theo chút non nớt và ngây ngô.

Tô Tiểu Đường ngửi thấy mùi son phấn nồng nặc trên người anh, nhíu mày: “Anh tởm quá.”

Cô biết, anh đối tốt với cô phần nhiều chỉ là thương hại và bù đắp.

Trình Thuật thấy dưới người có gì không ổn, từ từ mở mắt

Hôn lễ của cậu ba nhà họ Tịch do Tịch Bạch chuẩn bị, cậu ba chỉ có một yêu cầu, có bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu.

Bởi vì mỗi ngày sau này có lẽ đều rất bình thường, cho nên Trình Thuật muốn đem thời khắc phồn hoa nhất cuộc đời cho cô dâu của anh.

Anh đi tới phòng của cô, cửa không khóa, cô ôm đầu gối một mình ngồi trên giường, quay lưng về phía anh, không biết đang suy nghĩ gì.

———-

Trình Thuật nhéo nhéo lỗ tai cô, dịu dàng nói: “Thuật ca của em hồi con bé hâm mộ nhất là những bạn có thể cắp sách tới trường. Anh không có cơ hội, nhưng anh muốn em học thật tốt, đi Mỹ học đại học tốt nhất, ngắm nhìn thế giới bên ngoài.”

“Bạch tổng giao chuyện cần phải làm.”

“Ừm.”

Cô gái nhỏ đã không còn bộ dáng ngây ngô non nớt ngày trước nữa rồi. Bây giờ cô đã trở nên phóng khoáng lại thanh lịnh, không che giấu được tỏa sáng trong đám người.

Trong điện thoại, Tô Tiểu Đường nghe âm thanh bên Trình Thuật dường như rất ồn ào nhưng cũng rất quen thuộc, hẳn là đang ở hộp đêm.

Anh còn rất trẻ, giữa tóc mai đã có vài sợi tóc bạc.

Lúc mới thấy Trình Thuật, Tô Tiểu Đường còn chút ái ngại, đi chậm qua, dừng lại trước mặt anh vài mét.

Gió thổi qua đều trở nên nhẹ nhàng.

Hai năm sau, Tô Tiểu Đường nhận được thư ngỏ của một trường trung học bên Mỹ, Trình Thuật đặc biệt làm hộ chiếu, tự mình đưa cô sang Mỹ, sắp xếp ký túc xá cho cô, mua đồ sinh hoạt, sắm cả sách giáo khoa đắt đỏ.

Trình Thuật về đến nhà luôn là đêm khuya, Tô Tiểu Đường vốn đã lên giường ngủ rồi, nghe thấy tiếng ô tô lái vào dưới lầu, cô vội vã rời giường, chạy ra khỏi phòng, đứng ở chỗ rẽ bậc cầu thang nhìn anh.

Lúc này xe buýt chạy tới, Tô Tiểu Đường nhanh chóng chạy lên xe, ngồi vào hàng ghế cuối, nước mắt không ngừng rơi.

“Tịch tổng, sớm vậy đã về rồi?”

“Ừm, em biết rồi.”

Tô Tiểu Đường đang tính nói gì, Trình Thuật lại cúi đầu hỏi cô: “Em có muốn anh đi xa hơn không? Chỉ cần em muốn, anh có thể buông tay đánh cược một lần, cho dù cuối cùng lưới rách cá c·h·ế·t.”

Trình Thuật nở nụ cười lạnh: “Tin tôi đi, anh mà bảo tôi nói tốt vài câu, mãi mãi chỉ có phản tác dụng.”

Trình Thuật nhéo cằm cô, trầm giọng nói: “Có lá gan này thì em cứ thử đi, đợi về rồi coi ông đây có đánh gãy chân em không.”

Trước giờ anh ngủ không yên ổn, mơ màng xoay người một cái liền đè cô gái xuống dưới người.

“Em cũng không biết em có phải không nha?”

“Nhanh đi ngủ đi.” Trên mặt Trình Thuật tựa hồ toát ra vẻ bực bội không kiên nhẫn: “Đồ con nít.”

Tô Tiểu Đường đến bên cạnh anh, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cô nhìn về phía anh, hai gò má anh tuấn của anh ửng đỏ.

“Nói nhảm gì đấy.”

Cô không có tư cách tùy hứng trước mặt anh. Hiện tại tất cả những gì cô có được là nhờ sự lương thiện và thương xót của người đàn ông này, cô có tư cách gì mà cáu gắt trước mặt anh, hơn nữa còn biết rõ anh ở trong tình huống bất đắc dĩ.

“Mang theo thẻ không?”

Một năm này dường như anh trưởng thành rất nhiều, đáy mắt thâm thúy như mực không tan. Tô Tiểu Đường có thể tưởng tượng được, một năm nay chắc chắn anh chịu không ít đau khổ.

Sau khi cúp điện thoại không lâu, điện thoại Trình Thuật nhận được tin nhắn chi tiền, cô nhóc không mua quần áo, chỉ đi ăn KFC.

Chương 93: Anh Có Chút Nhớ Em (Cuối)

“Tiểu Đường, em nói anh có nên đấu với chị ta không, hay là nghe lời chị ta, ngoan ngoãn làm con c·h·ó của chị ta đây.”

Anh vỗ gáy cô: “Nói chuyện cho đàng hoàng.”

“Em đã lớn rồi.”

“Cái gì mà làm c·h·ó với không làm c·h·ó, thật là khó nghe.”

Tô Tiểu Đường vội vã nắm lấy góc áo anh, lầu bầu nói: “Anh ngủ với người phụ nữ khác thì vui vẻ đúng không?”

Thế là lúc cô lại ngẩng đầu nhìn trời, dưới ánh trời chiều, bầu trời biến thành màu hồng phấn.

Tuy biết rất rõ chỉ là đóng kịch, anh nhất định phải làm cho tất cả mọi người đều cho rằng anh là phế vật, ngoại trừ uống rượu và chơi gái, còn lại không biết gì hết, như thế bọn họ mới không phòng bị.

Trong lòng Tô Tiểu Đường biết có lẽ Trình Thuật có nỗi khổ tâm, nhưng nếu nói cô không chút để tâm thì không thể nào.

Tô Tiểu Đường cùng bạn dạo phố xong, còn có thể kịp đón chuyến xe buýt cuối cùng về nhà. Cô đứng chờ ở trạm xe buýt, đối diện là hộp đêm Thịnh Đường.

Hôn lễ thế kỷ vừa lớn vừa xa hoa, gần như kinh động toàn bộ Giang Thành.

“Chưa ngủ nữa?”

“Ai cho em tùy tiện vào phòng anh.” Anh vuốt vuốt đầu, bất đắc dĩ nói: “Ra ngoài.”

Trình Thuật cười chua xót: “Nhưng sự thật là thế, hoặc là chế trụ người, hoặc là bị người quản.”

Có điều thời gian Trình Thuật xuất hiện không nhiều, địa vị của anh ở nhà họ Tịch còn chưa vững chắc, cho nên phần lớn thời gian, anh đều bận rộn chuyện công ty.

Cô biết mình không nên như thế, quá tùy hứng rồi.

Cô tức giận nói: “Con gái mới lớn thì nghĩ chuyện yêu đương, rồi sao!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng Tô Tiểu Đường vẫn rất khó chịu, không kiềm được nước mắt, không kiềm được bản thân nhớ lại khung cảnh đó.

Trình Thuật ôm cô từ phía sau, vén lọn tóc mềm của cô lên, ấn xuống cần cổ một nụ hôn nhẹ.

Trình Thuật cũng không định đi ngủ nữa, ngồi bên cạnh cô, kiên nhẫn giải thích: “Anh có nói với em rồi, nếu anh làm cùng cô hai nhà họ Tịch thì phải làm tai mắt cho người ta, diệt trừ chướng ngại.”

Trình Thuật tắm hơn 40 phút, lúc đi ra mặt bị nóng đến ửng đỏ.

Tô Tiểu Đường biết mình phải hoàn thành giấc mộng của Trình Thuật, nên cô ra sức học tập. Tuy các bạn cùng lớp đều phàn nàn học tập vất vả, có điều người thực sự đã nếm qua đau khổ sẽ hiểu rõ, so với khốn khổ trong cuộc đời, sự vất vả trong trường học không đáng là gì.

Tô Tiểu Đường thường sẽ nghĩ tới ngày đầu tiên gặp anh.

Trình Thuật thản nhiên nói: “Tiễn được chị cả, tưởng là không cần phải lo lắng nữa, không ngờ thủ đoạn của chị nhỏ còn lợi hại hơn. Chị nhỏ đã bắt được nhược điểm của anh, ông đây bây giờ thật sự sau lưng vừa hổ vừa sói, không biết phải làm thế nào.”

“Trình Thuật.” Cô gọi tên anh, sau đó hôn nhẹ lên cằm anh một cái.

Giọng cô gái nhẹ nhàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cậu ba nhà họ Tịch không có thanh danh gì tốt.

Buổi tối Trình Thuật trở về nhà riêng, thấy cô nhóc không xuống đón anh, có chút khác thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trình Thuật nhắm mắt lại, mặc cho cô gái hôn mình, nhưng anh không trả lời, ít nhất cho đến khi cô trưởng thành, anh sẽ không đáp lại cô.

Tô Tiểu Đường đã tròn 18 tuổi, tuổi này hẳn là đã tốt nghiệp trung học, nhưng cô lại mới học lớp 10.

Mắt trái của cô gần như đã hỏng, bác sĩ nói có thể lắp mắt giả, nghĩa là giống mắt thật, lại không ảnh hưởng tới vẻ ngoài, cô cũng không cần phải đeo kính râm nữa.

————

“Anh cảm thấy dáng vẻ em bây giờ khá hay, giống thuyền trưởng hải tặc.”

“Dạo này học hành thế nào?”

Trình Thuật khẽ giật mình, sau đó vội vàng buông cô ra, nhích ra phía sau sofa.

“Sao thế, hôm nay ăn gà rán không đủ, chuyển sang ăn thuốc nổ hả?”

Tô Tiểu Đường nhìn người đàn ông khôi ngô đẹp trai trước mặt, gương mặt cô hơi đỏ, bước chầm chậm tới trước mặt anh, còn chưa kịp mở miệng thì Trình Thuật đã trực tiếp tránh cô, giống như không nhận ra được.

Trình Thuật gõ gõ cửa phòng: “Này, anh về rồi.”

“Toán hơi khó, có điều em sẽ cố gắng.”

Cô đưa tay xoa mặt anh: “Thích một người, sao lại không muốn hôn người ta vậy.”

Cô gái giả vờ giận dỗi: “Ai lại không biết cậu lớn nhà họ Tịch là hoa hoa công tử, mỗi lần tới đổi một cô, còn đa tình hơn Sở Lưu Hương nữa, lần sau tới có khi anh còn không nhớ em là ai nữa là.”

Tô Tiểu Đường biết mình không trọn vẹn, cô thoáng cúi đầu, quay lưng đi không muốn để anh trông thấy.

“Em còn chưa mù hết hai mắt.”

“Mang rồi.”

Đêm khuya, Trình Thuật về lại phòng mình, anh lên giường thì ngủ ngay. Mỗi ngày anh phải ứng phó với quá nhiều người quá nhiều chuyện, thật sự quá mệt mỏi.

“Anh không có ở cùng với phụ nữ khác, không một người nào.”

“Em không phải trẻ con nữa!” Tô Tiểu Đường vội vàng nói: “Anh hứa với em, chờ anh quay lại, em có thể ở bên cạnh anh rồi.”

“Em xin lỗi.” Cô dùng giọng mũi nghèn nghẹt nói: “Em không nên nói như vậy.”

“Em đang làm gì vậy?”

Có dáng phụ nữ thướt tha đi tới, vuốt ngực Trình Thuật, ngẩng đầu hôn anh nhưng Trình Thuật tránh đi, làm cô ta chỉ hôn lên má: “Tịch Tổng, lần sau lại đến nha.”

“Em ngủ với anh.” Tô Tiểu Đường nằm duỗi người trên giường, “Anh giỏi ghê, làm em đau cả lưng.”

Tô Tiểu Đường buồn buồn đáp lại: “Sao, anh vẫn muốn tìm bạn gái có trình độ học vấn cao sao?”

Tô Tiểu Đường học liên thông lên thạc sĩ, vừa đi liền 7 năm. Trình Thuật chờ cô 7 năm.

Tô Tiểu Đường quá sức ngại ngùng, liền cầm gối nện vào anh: “Anh nhìn gì mà nhìn.”

Đàn ông toàn là đồ xấu xa.

“Lần sau đến, nhất định không dễ dàng buông tha cho em vậy rồi.” Trình Thuật vỗ eo cô gái, xoay người rời đi.

Anh giữ chặt cái đầu nhỏ của cô, lắc lắc: “Anh nói em lớn thì mới là lớn.”

Trình Thuật càng muốn cười: “Được, đợi thêm hai năm nữa, em lớn thêm chút, tình hình chỗ anh chắc chắn rồi hãy suy nghĩ thêm những chuyện này, được không?”

Đàn ông xung quanh đều nở nụ cười, cậu ba nhà họ Tịch này đúng là thường xuyên đổi phụ nữ. Mấy người phụ nữ này đều là người trong nghề, tâm vững như trong quân đội, rơi vào tay kẻ ăn chơi nổi tiếng này lại khiến họ vừa yêu vừa hận.

“Anh ngủ với người khác hồi nào?”

Tô Tiểu Đường đã đi ngủ, Trình Thuật đứng bên cửa phòng cô một lát, sau đó nhẹ nhàng tắt đèn.

Trong đôi mắt của Trình Thuật cũng có ánh sáng, dường như nhìn thấy ngôi sao lộng lẫy nhất trong bầu trời đêm

Trình Thuật chưa nói hết thì dừng lại, liếc mắt nhìn cô, thấy mặt mũi cô đầy oan ức. Không cần phải nói anh cũng đoán được, cô gái này nghe được lời đồn đại bên ngoài.

Trình Thuật rũ mắt xuống, chọc cô: “Tôi đợi vị hôn thê của tôi, em có phải không?”

Trình Thuật đang ở độ tuổi hoàng kim của đàn ông, toàn thân đều toát ra khí chất thành thục của tổng giám đốc bá đạo.

Trình Thuật dùng ống tay áo lau nước mắt cho cô, cười nói: “Khó trách thành tích không tốt, cả ngày trong đầu toàn nghĩ chuyện yêu đương đúng không?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 93: Anh Có Chút Nhớ Em (Cuối)