Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Làm Nô

Cuồng Thượng Gia Cuồng

Chương 66

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66


Tân Nô khẽ mỉm cười: "Nếu Trâu tướng quyết lập công kỳ này có thể gom số lượng vàng lớn, ta dám cam đoan trong vòng mười ngàysẽgiúp ngài giải mối lo lắng trong lòng."

Lờinóigiống nhau, nhưng từ trong miệng ân sư, dễ nghe hơn rất nhiều, Trâu Kỵ nghĩ lại, xác thực như thế trong lòng lo lắng, tâmsựchồng chất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trâu Kỵ hiếm khi bị Điền Kỵ chèn éptrênvương đình, cả đườngđimĩ nam tử nổi danh nước Tề đều sầm mặt.

Nghe lờinóinày hai mắt Trâu Kỵ trợn to, hàm răng nghiến lại, oán hậnnói: "Lòng lang dạ sói! Lòng lang sạ sói!"

Vương Hủ uống hớp trà, mở miệng hỏi: "NghenóiTề chuẩn bị xuất chinh viện trợ Triệu, nhưng ngươikhôngđồng ý, là vì sao?"

Nhưng hôm nay hai người tranh cãi kịch liệt, Điền tướng quân lại giống như có người chỉ điểm, lờinóinhạy bén, thậm chí nhiều lần ép Trâu Kị nghẹn đỏ mặtkhôngnóinên lời.

Mà phái Điền Kỵ cầm đầu lại chủ trương bảo hộ quyền lợi của m ình,nóivới Tề vương đạo lý môi hở răng lạnh, nếu Ngụy thâu tóm Triệu,sẽhình thành thế vây quanh Tề, vậy Tề sớm tối phải đối mặt với cảnh nước Ngụy rình rập.

Tất nhiên là Tân Nôsẽkhôngnóira quá trình đấu đá giữa hai ngườitrênđài cao cho Cơ Oánh nghe. Nhưng tiếp theo đó nàng nghe được chân tướngrõràng từ miệng của Tử Hổ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vương Hủ gật đầunói: "Vấn đề khó khăn là Tề vương muốn dụng binh, nhưngkhôngcó lương thảo. Cho nên trong lòng Tề vương, hiền thầnkhôngphải là người ra chiến trường đánh giặc, mà là người giải mối lo lương thảo trong lònghắn! Ngươi là văn thần,mộtmặt ngăn cản Điền tướng xuất quân, khó tránh khỏi tiếng xấu ghen tị,đãnhư vậy, saokhôngđiđường vòng, nghĩ biện pháp giải mối lo lương thảo, để Tề Vươngkhôngcòn bận tâm, toàn lực xuất binh, giải quyết vấn đề gian nan của Tề?"

Trâu Kỵkhôngchút kinh ngạc vì sao ân sư hiểurõchuyện trong triều, chỉ nhắc tới việc này, khó tránh khỏi oán hận: "Quốc quân nước Triệu đúng là rảnh rỗi sinhsự, gây ra sóng gió, vốn việc ngộ sát sứ Triệu được dàn xếp ổn thỏa, nước Vệ phái công tử mang hậu lễ tới bồi tội. Nhưng ai ngờ công tử nước Triệu mấy ngày nay bởi vì ca cơ xinh đẹp nước Triệu mà gây xích mích với công tử nước Vệ. Nước Triệukhôngthèm giải thích, lập tức đánh lén nước Vệ,mộtđêm công thành! Rất có xu thế diệt Vệ. Cho dù nước Ngụy có lấy cớ xuất binh, cũngkhôngthể hòa giải, Điền Kỵ biết đánh trận nhưng lạikhôngnghĩ nước Tề lúc này còn nạn đói, dân khắp nơi c·h·ế·t đói, làm sao có lương thực cung cấp chohắn? Đây...thậtsựlà muốn nước Tề lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục!"|

thậtra lúc Vương Hủnóilời này, cũng chỉ ra tâm tư của Trâu Kỵ.hắncực lực ngăn cản xuất binh,mộtphần cũng lo lắng Điền Kỵ lập công, dần dần đoạtđiân sủng của Tề vương. Hơn nữa Điền Kỵ còn có Tôn Tẫn tham mưu, Tôn Tẫn là sư đệhắn, dù là đồng môn, nhưng Tôn Tẫn cũng có chút bản lĩnh, nếukhôngBàng Quyên cũngkhôngđánh liều chọc giận ân sư muốn đánh gẫy chân Tôn Tẫn.

Nhưng lần này nàng và Vương Hủ cùng chiến tuyến, trong khố phòng còn rất nhiều da trâu, nàng rất là gấp gáp đấy! Cho nên dù Vương Hủkhôngdặn trước lúc này nàng cũng biết mình nênnóinhững gì.

nóixong đứa cuốc cho thị nữ,khôngđể ý tới chân dính bùn đen,nhẹnhàng thong thảđivào nội viện. Dáng ngườihắncao lớn cân đối, khí thế siêu tục thoát trần, dù Trâu Kị tự xưng mĩ nam thân cao tám thước, đứng trước ân sư cũng giảmđinhiều.

Vương Hủ nhìn vẻ mặthắn,khôngbiến sắcnói: "Ta dạo chơi bốn phía, đúng lúc tới đây, thấy ngươi gặp vấn đề khó, liền khuyên ngươimộthai, Trâu Kỵ,khôngghét bỏ ta nhiều lời chứ?"

Lúc Tân Nô bưng mứt vào, thấy Trâu Kị tướng mạo bậc nhất lại quỳ dưới đất lau chân cho Vương Hủ, trong lòng chán ghét,nhẹnhàng đặt mứt hoa quả xuống, quay người chuẩn bị ra ngoài.

Tân Nô khẽ cườinói: "Nhưng mà ta làmộtnữ tử, kiến thức ít, chỉ nghe cây cao có thể che khuất bầu trời, nhưng lại chưa bao giờ nghenóicỏ dại có thể cao hơn đại thụ, quá mức cuồng vọng bấu víu lên cao kết quả chỉ có thể là bị gió giật mưa vùi rơi vào trong đất bùn. Nếu Điền tướng quân nếu muốn tranh cao, sao Trâu tướngkhônggiúphắnmộtđoạn đường?"

Vương Hủ nghe xong cũng gật đầu: "Ngươinóirất có đạo lý, nhưngkhôngxuất binh, nước Ngụy tình thế mạnh mẽ, mà Bàng Quyên là kẻ dụng binh kì tài, cứ theo đà này, nước Ngụy diệt Triệu. Đến lúc đó nước Tề mấtđitrợ giúp của Triệu vậy tự mình làm thế nào?

Chương 66

Vương Hủ tiếp nhận khăn thị nữ đưa qua, lau mồ hôinói: "Chuyến này tađibí mật, ngươikhôngbiết là đúng, giờ ngươi là tướng nước Tềkhôngcần đa lễ, đứng lên mànói."

Lờinóidịu dàng mềm mại, nghe xong Trâu Kỵ giống như bị đánhmộtcái, lập tức tỉnh ngộ hiểurõlời ân sư vừa rồi chưanóihết.

Vương Hủ lúc này cũngkhôngnóinhiều lời, chỉ gọi Tân Nô đến: "Chúng ta mới tới đất Tề, Tân Cơ, nàngnóimộtchút kiến thức về phố xá trong thành mấy ngày nay mà nàng lĩnh ngộđi."

Hóa ra Cơ Chức lúcđitắm rửa, bị Tử Hổ đánh choáng, còn thị vệ củahắncũng bị thị vệ nước Tề chế phục, giống công tử của mình hôn mê bị đưa về trạm dịch.

Nhìn phản ứng Điền Kỵ, sau đó nhận được tin ân sư, trong lònghắnthầm sợ hãi.

Mà lúc này toàn bộ đám sĩ khanh ở trong thành Lâm Truy cũng tề tụ trong vương đình, vì trợ giúp liên bang nước Triệuđangtranh cãi để đưa ra biện pháp giúp đỡ. Phái Trâu Kỵ cầm đầu chủ trương bảo trì trung lập, để tránh cho của cải tích cóp những năm gần đây bị hao tổn trong chiến tranh.

Trâu Kỹ vừa nhìn chữ viết quen thuộc kinh ngạc thầm nghĩ: "Sao ân sư tới chỗ này? Lập tứckhôngdám trì hoãn, vội theo địa chỉ ghitrênthẻ trúc tới phía Tây thành."

Lúcnóilời này, Trâu Kỵ chỉ nhìn chăm chú vào Tân Nô,khôngthấy gương mặt lạnh lùng của ân sưđangtrừng mắt nhìn Tân Nô, khẽ cử động hai ngón tay thon dài, đồng thời sử dụng khẩu hình miệng: "thậtsựkhôngnhớ lời giáo huấn, sao lại ra hạn thời gian?"

Ngày thứ hai Cơ Chức tỉnh lạithìcũng biết tin tức nước Triệu vì đánh lén nước Vệ chọc tới liên bang nước Ngụy xuất binh.

Sĩ khanh trong triều biếtrõĐiền tướng quân mặc dù đánh trận giỏi, nhưng tính tình l* m*ng ngang ngược.hắnvà tướng Trâu Kị từ lâukhônghợp, trước kia mấy lần tranh cãi với Trâu Kỵ chỉ thiếu chút là ra tay. Điền tướng quân bị Trâu tướng quân chọc tức, lúc tức giận, chỉ kém bê đại đỉnh đập Trâu tướng thành thịt vụn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trâu Kỵ vội vàngnói: "Xin ân sư chỉ bảo, Kỵ có thể được khuyên bảo, mừng vô cùng, sao dám trách ân sư?"

Tuy là tin tức truyền đến buổi trưa, hơn nữa Tề Ngụy còn chưa đối chiến, nhưnghắncó chơi có chịu. Về phần người đánh lén,khôngcần nghĩ cũng biết là người của Tân cơ, kiểu như Mạnh Thường Quân.

Ý kiến hai vị trọng thần văn võkhôngthống nhất, Tề vương cũng khó đưa ra được quyết định. Chỉ phất tay để quần thần lui ra đại điện.

Thanhâmdịu dàng vang lên: "Mấy ngày nay ở trong thành thị, thường xuyên nghe tiểu nhị ca ngợi tướng quân Điền Kỵanhminh thần võ. Ngay cả hiệp khách lúc nhàn rỗi rõi cũng tụ tậpmộtchỗ khen diệu kế của Điền tướng uy vũ thắng lớn trong cuộc đua ngựa. Trong nhất thời những người mới tới thành Lâm Truy,khôngnghe danh Tề vương Trâu tướng,thậtsựlầm tưởng tướng quân Điền Kị chính là chủ nhân của thành Lâm Truy, là quân hầu nước Tề!

Trong lòng Cơ Chức có chút ấm ức,khôngbiết làm thế nào với chuyện hẹn ước này,thìchờ đợihắnchính là cuộc chiến nước Tề Ngụy,khôngthểnóivới ai, cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, miễn cưỡng nuốt trái đắng, xế chiều hôm đó vội thu thập hành lí rời khỏi thành Lâm Truy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mặc dù Trâu Kỵ và Điền Kỵkhônghợp, nhưng chuyện quốc gia đạisựhắnkhôngdám làm việc theo cảm tính, điềuhắnlo cũng là nguyên nhân mà Tề vương chậm chạp khong chịu mở miệng xuất binh.

Nhưng trong lòng Trâu Kỵ vẫn lo lắng nguyên do ân sư tìm mình, chờ lau chân cho ân sư xong mới hỏi.

Lúc này Điền Kỵ như hổ thêm cánh,hắnsao để cho Điền Kỵ thêm kiêu ngạo.

Tân nô thầm mắng, tên này đúng là thích gây khó khăn cho người khác, đào hố để người ta nhảy vào nhưng chiêu thức của Vương Hủ quảthậtlà lần nào cũng đúng!

Nhưng Vương Hủ lại mở miệngnói: "Tân cơ, nàng cũng lưu lại."

Khi thấy Vương Hủmộtthân áo trắng, mái tóc dài buông thả, tay cầm cái cuốcđichân trần trong viện chăm sóc cây giống, vội vàng chạy tới trước, quỳ tại chỗnói: "Ân sư vào thành Lâm Truy lúc nào, Kị mới biết, chưa kịp tiếp đón ân sư, người mệt mỏi lại ở chỗ đơn sơ thế này,thậtsựlà Kị bất hiếu..."

Trâu Kỵkhônggiống Bạch Khuê bởi vì ở lâu trong Cốc, nên hiểurõnội tình Tân cơ. Lúc trướchắncũng thấy Tân Nô mấy lần, nhưng ấn tượng khắc sâu. Nữ tử này dung mạo xinh đẹp hiếm thấy, đứng cạnh ân sư tuấn mỹ quả là xứng đôi cực kì!

Đúng vậy, Điền Kỵ muốn tranh côngthìthế nào? Công laohắncàng to,thìkiêng kỵ trong lòng Tề vương càng lớn!

Thế nhân đều thích cái đẹp, Trâu Kị cũng vậy, trong lòng cũng mừng thầm ân sư của mình dung mạo xuất chúng,thậtsựkhiến lòng người hâm mộ. Thấy ân sư ngồi xuống, chủ động cầm khăn ướt, quỳ xuống đất thay ân sư lau lòng bàn chân,điguốc gỗ.

Nhưng lúc lên xe ngựa còn chưa hồi phủ, nửa đường nô bộc ngăn cản xe ngựa củahắndâng tới thẻ tre. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66