Làm Nô
Cuồng Thượng Gia Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 60
Vương Hủ sai tỳ nữ mang bồn tắm bồ kết và đậu nành tới. Đợi lúc nàng tắm xong, c** q**n áo, vào bồn tắm ngâm mình giải lao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bởi vì nước Tề có đầu bếp trứ danh Dịch Nha, vị trù thần này cómộttay nghề nấu ăn rất ngon. Nổi danh là món "Ngư phúc tàng dương nhục", dùng cá chép, thịt dê, hai món này cùng sử dụng kết hợp với nhau ngoài giòn trong non mềm, ngon vô cùng, cho nên mới gọi là "Tiên", mĩ vị tuyệt đỉnh.
Tân Nô gọihắnmấy lần, đềukhôngcó phản ứng, liền nhịnkhôngđược cất cao giọng: "Quân muốn ở chỗ này ngây người tu hànhmộtngày? Nếu vậy ta trước tiên quay về..."
Đợi lúc ăn tới bụng phình ra, Tân Nô mới uống sữa đậu tráng miệng, rồi trở về phòng, thay đổi xiêm y trang điểm.
Tân Nôkhônghiểuhắnlên cơn gì, cúi giọng đáp "Vâng!" rồi vội vàng xuất phủ.
Tân Nô đột nhiên nhớ tới lời hẹn với Quy Khương, và chuyện công tử nước Yến, vội thu dáng vẻ lười biếng, chuẩn bị đứng dậy ra ngoài.
nóixong, lôi kéo lừa gạt nàng tới ao tắm lộ thiên trong viện sau thư phòng. Vương Hủ thích hưởng thủ, ngày hè thích bơi trong ao sau hậu thư phòng. Ao này đều là cam tuyền ở thành Lâm Truy, cách hai ngày lại dùng xe trâu vận chuyển từtrênnúi xuống, nước ao trong, sâu tới ngực, lúc nhàn nhã có thể thoải mãi hưởng thụ bơi lội trong ao.
Cũng là lờinóinhục mạ cực hạn của nàng, nếu có thêm chút rượu, chỉ sợ tại chỗ mắng chửi tên nhãi ranh này nọ rồi.
Quy Khương ở bên cườinói?: "Tân cơnóiđùa thôi, còn chưa ăn uống rượu ngon, sao lại để bụng rỗng rờiđi? Kính xin quân dẫn đường, thay chúng ta dẫn kiến!"
Nhưng lúc chuẩn bịđi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngửi thoáng cổ tay áo mình, cuối cùng lấy hương liệu Cơ Oánh tặng mình, bôi dưới cổ tay áo, đợi mùi hương tản ra, mới yên tâmmộtchút.
Từ lúc Tân Nô chống đỡ toàn bộ chi phí trong nhà, thường xuyên có nô bộc tới báo cáo sổ sách cho nàng. Cho nên cái hạng mục bơi lội xa xỉ tốn tâm tốn sức này cũng thường bị nàng oán!khôngnghĩ tới hôm nay mình có phúc hưởng thụ, cả người đều bị ném xuống ao nước!
Lúc Tân Nô tới dịch quán, Mạnh Thường Quânđãsớm chờ bên ngoài. Tân Nô đội mũ sa bước xuống xe,mộtcơn gió thoảng qua, lộ ra gương mặt phù dung của mĩ nhân, cơn gió cũng mang theo mùi hương làm say lòng người.
Lúc ấy lòng nàng còn hờn dỗi, ngoan ngoãn thu hồi nước mắt, dụng tâm học bơi, đểhắnnhìn nàngmộtcái! Nhưng nửa ngàyđãthành thạo bơimộtvòng trong hồ rồi.
Về kĩ thuật bơi,thậtsựlà Vương Hủ dạy cho Tân Nô đấy.
Cuối cùng bịhắnkhônglưu tình kéo xuống, vứt vào trong hồ, vừa mới đầu bị sặc nàng còn khóc hu hu, nhưnghắnlại ngồi bình thảntrênbờ,khôngthèm để ý nàng.
Tân Nô nghi hoặc nhìn lại gương,khôngthấy gì bất ổn, liền thi lễ cáo từ gia chủ.
Tắm rửa sạchsẽngủmộtgiấc, quả nhiên ngườinhẹnhàng khoan khoái hơn.
Đột nhiên Vương Hủ đưa tay, lau sontrênmôi nàng, lạnh lùng bổ sung: "Về sau sáng sớm chuyện đầu tiên phải làm là rửa mặt trang điểm, nếu dám để tóc tai bù xù hầu hạ ta dùng cơm, tasẽđuổi nàng tới chuồng heo, ở cùng đám heo con!"
Mấy ngày nay nàng bận rộn bỏ bữa trưa, nhưng nghe Vương Hủnóivậy, trong lòng thầm hạ quyết tâm nhất định phải ăn trưa,khôngtiết kiệm cho tên nhãi khoản bạc này!
Tân Nô rất thích nghe cổ khúc. Giai điệu cứ phảng phất, triền miên giống như nội tâm người nhạc công lan tỏa khắp núi sông... Thời gian dần qua cảm xúc cũng đượcâmluật an ủi dần buông lỏng thiếpđi...
Tân Nô cũng dần thay đổi, vốn thân thể hơi gầy yếu mấy ngày nay thêm chút thịt, nhất là hai b** ng*c, quần áo cũng có chút chật. Thực ra nàng cũng chưa phát giác, nhưng hôm nay dưới ánh mặt trời, lại bị nước ao quấn lấy,thậtsựlà nước chảy phù dung, bao trọn mật đào...
Đay cũng lànóimóc Vương Hủ người làm gương sáng cho đồ đệ, sau lưng làm chuyện đen tối, trong ngoàikhôngđồng nhất, cònkhôngbằng c·h·ế·t cho rồi!
Bữa sáng đồ ăn cũng rất ngon.
Khi đó nàng mơ hồ cảm giác được, thiếu niên tuy ngày thườngnhẹnhàng săn sóc nàng, nhưng nếuhắnnhẫn tâm...thìsẽgiống như bàn thạch lạnh băng cứng rắn, cho dù nàng khóc đến ruột gan đứt từng khúc,hắncũngkhônghạ thủ lưu tình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn dáng vẻ bối rối của Tân Nô, Vương Hủ nhướng màynói: "Dáng vẻ lếch thếch như thế cũng tới đưa cơm, chẳng lẽ để ta khai vị sao?" Tân Nô bưng khay lại quay ngườiđira ngoài, bị Vương Hủ kéo lạinói: "điđâu? Cả người đầy mùi thối còn muốn ra ngoài hun cho toàn bộ mọi người ngã gục sao?"
Muốn gặp thái tử nước Yến,khôngthểkhôngnhờ Mạnh Thường Quân đáp cầu dắt mối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cơm còn chưa ănđãra ngoài. Nàng quên mất quy củ?" Vương Hủ trầm mặt xuốngnói, "Ngồi xuống, ăn xong rồiđi! Sao dạo này nàngkhôngluyện quyền sáng? Muốn lười biếng? Từ mai theo ta sáng sớm luyện quyền!"
Cho tới lúc lên bờ, nhìn thấy đám hoa dại bên bờ sông. Cảnh đẹp như vậy khiến mỏi mệt rã rời lúc trước tan biến sạch, lúc này nàng mới tha thức chosựlạnh lùng củahắnlúc trước, đểhắnbện vòng hoa, đội lêntrênđầu...
Vương Hủ ngồi xêm bằngmộtbênnói: "thậtsựlà phải tắm rửathậttốt, cái miệng này cũng dính mùi hôi, mà bây giờ ta là thầy của nàng, cho nên mới kiểm tra xem nàng có quên kĩ năng bơi lộikhông!"
Nhưng sáng sớm ăn món ăn đầy dầu mỡ,thậtsựkhiến dạ dày khó tiêu!
Nhưng hôm nay nàngkhôngcòn là đứa trẻ ham chơi năm đó, bận rộnmộtngày trong xưởng, chế tạo da trâu khiến cánh tay nàng đau nhức, điều duy nhất nàng muốn bây giờ chính là nghỉ ngơithậttốt,khôngngờ lại bịhắnném vào trong ao.
Ngược lại thần sắc Vương Hủ bình thườngnói: "Đầu bếpthậtyêuquý nàng, biếtrõnàng kiếm tiền vất vả, ngày ba bữa ănkhôngđầy đủ, sợ nàng đói, nàng ăn nhiều chút, cũng coi như giảm bớt bữa trưa, tiết kiệm chi phí.
Nàng trang điểm xong xuôi mới pháthiệnkhôngbiết Vương Hủ tới từ lúc nàođangđứng cạnh cửa sổ, mặtkhôngbiểu cảm, có chút sâu xa khó hiểu nhìn nàng.
Vương Hủ nheo mắt, cũngkhôngnóithêm, thuận tay lấy đàn cổ ở bên, khép mắt lại, khảy đàn, tiếngâmcổ thanh nhã, là giai điệu thất truyền, là khúc "Vô ngữ vi giải ưu". Người viết ca khúc trời sinh bị câm, nhưng lạiyêumộtnữ tử xinh đẹp, bao nhiêuyêuthương đành gửi vào trongâmluật, dùng đầu ngón tay gảy dây đàn biểu đạt nỗi nhớ thương.
Chương 60
Tân Nô ngạc nhiênmộtchút, sau đó giọng điệu bình thườngnói: "khôngcó gì, chỉ là chuyệnnhỏcó thể tự giải quyết."
Nhất thờikhôngthể rời khỏi giường, vẫn là tỳ nữ luôn miệng thúc d·ụ·c Tân Nô mới đứng dậy rửa mặt.
Núi Vân Mộng có rất nhiều hồ nước, năm đó tiểu nữ oa cực kì hâm mộ Vương Hủ có thểnhẹnhàng nhảy xuống hồ bắt cá. Vì vậy năn nỉ Vương Hủ, muốn học bơi, hết lần này tới lần khác giả bộ rơi xuống nước chơi xấu, giống như rái cá ôm chặt lấy lưng Vương Hủkhôngchịu xuống, Vương Hủ đành phải cõng nàng bơimộtvòng lạimộtvòng quan hồ.
Lúc Vương Hủ gảyâmcuối cùng, chậm rãi mở mắt nhìn nữ tử ngủ thiếpđi, giống như thầm nhủnói: "Lưỡng sương vô ngữ hà giải ưu..."
Tân Nôkhôngmuốn nghĩ nhiều, mặc kệ chỗ này có phải nơi tắm rửa haykhông, dứt khoát ngụp đầu vào trong nước, gội rửa mái tóc dài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Điền Văn xấu hổ phản ứng kịpđiqua, vội vàngnói: "Tân cơ chớđi, yến hội có người nàng muốn gặp, còn cần ta dẫn kiến..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ở trước mặthắn, nàngkhôngbao giờ chịu thua!
Lờinóiđạo mạo, nhưng ánh mắt lạikhôngchút khách khí ngắm nhìn thân thể lả lướt của mĩ nhân dưới làn nước trong ao.
Lúcnhỏnàng còn vìhắnném vào trong nước mà khóc hu hu,làm nũnghắn. Nhưng bây giờ dù bị ném vào trong nước, nàng cũngkhôngthèm mở miệng chỉ nhìnhắnvới ánh mắt khó hiểu.
Nhìnhắntức giận, Tân Nô đành ngoan ngoãn ngồi dùng bữa. Mái tóc dài chưa kịp chải buông thả sau lưng,khôngcó chút lễ nghĩ đứng cạnh Vương Hủnhỏgiọngnói: "Nô nhi tới hầu hạ gia chủ dùng bữa..."
Tức giận theo dòng nước trào ra, nhìn thấyhắnung dung ngồitrênbờ, lại vô tình hoảng hốt nhớ tới bờ sông phía bắc núi Vân Mộng.
Thiếu niên nhất thời ngây ngốc tại chỗ, cảm thấy như ngàn vạn đóa hoa cũngkhôngthể đẹp như nàng.
Nàng bên này tóc tai bù xù hai mắt còn mơ màng, gia chủđãluyện quyền sớm trở về, thần thái sáng láng.
"Ah!" Tân Nôkhôngphòng bị sau tiếng kêu sợ hãi vội ngậm miệng nín thở, chao đảo vài lần mới đứng lên được. Lau nướctrênmặt, nhịnkhôngnổi tức giận quát: "Vi sư giả nhi vô nghi! Bất tử hà vi!"
"Nàng gần đây gặp chuyện phiền não?" Vương Hủ đột nhiên mở miệng hỏi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.