Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Làm Nô

Cuồng Thượng Gia Cuồng

Chương 49

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49


(*): Chim hết rồi cung tên xếp xó (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ khi Tân Nô mua cửa hàng này,mộtlòng chăm chú vào cửa hàng, về phần phục thị Vương Hủ tất nhiên là có chút chậm trễ. Nhưng ngược lại Vương Hủ hiếm khi dễ dãi,khônglàm khó nàng. Chỉ là ngày đầu sai nô bộc tới lấy tiền. Thu hết lợi nhuận ngày hôm đó,nóichuẩn bị mở tiệc chiêu đãi khách quý, tiềnkhôngđủ.

Nhưng mà Cơ Oánh lạinói: "Phụ thânđãcho ta tới Quỷ Cốc, ta có thể tự domộtthời gian, cho dù về sau phụ thân biết, ta cũng có thểnóilà ra ngoài lịch lãm, nhưng nếu trở về, nhất địnhsẽbị đưa vào cung cùng tỷ tỷ học tập lễ nghi gả tới nước Tần, lúc trước ta phải tốn hết tâm trí mới năn nỉ phụ thân thay đổi chủ ý, sao giờ lại ngu ngốc chui đầu vào lưới?"

Cơ Oánh vừađivị khách thứ haiđãtới rồi.khôngphải ai khác, chính là gia chủ của nàng Vương Hủ.

Bởi vì gần đây Tề vương nước Ngụy mua được ngựa tốt ở Phi Liêm, lập tức như hổ thêm cánh, tại trường đua đánh đâu thắng đó,khônggì cản nổi. Trong cuộc tranh tài chia ngựa,hắnra giá cao mua ngựa cuối cùng taykhôngtrở về. Điều này khiến Điền Kị tướng quân tranh cường háo thắng rất tức giận. May mà có Tôn Tẫn kịp thời hiến kế, thay đổi trình tự đấu ngựa, dưới tình huốngkhôngđổimộtcon ngựa nào để Điền Kị đại thắng.

Mấy ngày trước,hắnđua ngựa với Tề Vương ăn thiệt thòi lớn.

Tân Nô nôn nóngnói: "Nhưng ngươi chỉ là nữ tử, sao có thể dưới tình huốngkhôngngười thân bảo hộ mà tới yến hội? Nếu...vạn nhất bị người ta để ý, giờđangở nước Tề, ai có thể bảo vệ ngươi?"

thậtrakhôngcần Vương Hủnói, mới rồi Cơ Oánh phàn nàn hộp phấn đơn giản nàngđãngộ ra mấu chốt. Nàng nửa cúi đầu yên lặng suy nghĩ nên điều chỉnh thế nào. Chỉ là lúc này trong lòng nàng còn cómộtđiều lo lắng khác.

Đợi lúc cất bước vào, hai mắtkhôngkhỏi tỏa sáng, trong sảnh xa hoa so vớisựthê lương bên ngoài quảthậttương phản khiến người kinh ngạc.

Tôn Tẫn ngồitrênxe lănnhỏgiọng khuyên: "Tướng quân, nếuđãtới,khôngngại dừng chânmộtlát."

Cơ Oánh chẳng hề để ý nhếch miệngnói: "Có phu tử ở đó, sợ cái gì? Nếu bị người để ý, người nọ lạianhtuấn thuận mắt, trêu đùamộtchút có làm sao? Được rồi tỷ tỷ tốt, tỷ tranh thủ thời gian tìm cho tamộtít bột son tốt, nếu ăn mặckhôngđẹp, buổi tối bị người nhìn trúng, chẳng phải mất mặt?

Tân Nônhỏgiọng đáp: "Nô nhikhôngdám."

Đây là ngôi nhà ma! Thậm chí ngay cả vết đaotrêntrụtrênbậc thang cũngkhôngmàiđi. Giống như có thể nghe được tiếng k** r*n thảm thiết của người trong viện bị tàn sãn, mỗi đế giày rơi xuống đất, cảm giác như ở chiến trường đạp lên huyết dịch sền sệt.

Trong lòng Tân Nô, nỗi sợ hãi lớn nhất chính là bị Vương Hủ coi nhưmộtphần lễ vật tặng cho người khác. Đây chính làsựbi ai nhất sau việc nàng mất tự do vì vụng trộm trốnđi. Nhưng Cơ Oánh lại khác, nàng sống an nhàn sung sướng từnhỏtới lớn, làm sao có thể trải qua những kinh nghiệm khiến người...sợ hãi kia?

Điền Kị là dũng sĩ, tất nhiênkhônggiống người bình thường bị dọa tới mức sắc mặt xám ngoét, nhưng trong lòng cũngkhôngđược thoải mái.

Nhưng khi xe ngựa dần dần chạy tới hẻmnhỏ, Điền đại tướng quânkhôngkhỏi hồ nghi mở màn xe nhìn ra bên ngoài.

Nàng mặtkhôngbiểu tình tới trước khay đồ, giống Cơ Oánh, chọn son phấn, nhưng rốt cuộckhôngnén nổi tức giận, ném son phấn trong tay xuống đất, màu đất đỏ tươi giống như máu...

Vương Hủkhôngchút hoang mangnói: "Giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh"(*). Tướng quân hôm nay ở nước Tề phong quang vô hạn, nguyên nhân Tề vương coi trọng nhân tài. Nhưng mà triều đình gió nổi mây phun, thánh tâm khó dò, nếu tướng quânkhôngtriển hùng uy, ai có thể cam đoan tướng quân ngàikhôngphải Mưu Tân thứ hai?"

Giờ nghehắnkhuyên bảo lạinóiVương Hủ là chủ nhân của Phi Liêm, có thể từ trong tayhắnmua thêm ngựa báu. Điền Kị quyết định đến dự tiệc chiêu hiền đãi sĩ.

Nhưng lúc này Tân Nô đâu có suy nghĩ được những... thứ này, nàng kéo tay Cơ Oánh lạinói: "hắnmuốn ngươi tới yến hội làm gì?"

Vương Hủ đẩy cái chén, cái chén lảo đảo vài vòngtrênmặt bàn rồi choangmộttiếng rơi xuống mặt đất vỡ tan.

"Nàng có cái gì màkhôngdám? Vài năm trướckhôngphải còn chỉ vào mặt ta tức giận mắng chửi sao?" Giọngnóilạnh lùng, khiến người nghe cũng thấy tim rét lạnh.

Điền Kị là nhìn trúng vị môn kháchđilạikhôngtiện này.

Vương Hủ khẽ mỉm cười: "Trong phòng ngoài phòng, cát hungmộtbước ngắn, đây cũng chính là tình cảnh của tướng quân ngài!"

Vì vậy Điền Kị hoa tâm nộ phát, coi môn khách Tôn Tẫn là khách quý.

Có lẽ tâm trạng Vương Hủ khá tốt, sau khi uống cốc đậu nành ấm nàng đưa tới, liền mở kim khẩu chỉ dẫnmộtphen.

Nàng chọn cửa hàng này bốn phía đều là phu nhân công khanh, tuy son phấn chỗ nàng tiện nghi hơn nơi khác, nhưng vẻ ngoài lại quá kém, sao có thể thu hút khách nhân?"

Tân Nôkhôngnóigì, chỉnhẹcắn bờ môi, đúng vậy vài năm trước nàng còn có thể tức giận mắng chửi, nhưng nàng bây giờ lại chỉ có thể im lặng như mảnh vỡ nằmtrênđất.

Vương Hủ lạinóitiếp: "Kinh doanh cửa hàng,khônggiống như bán muối rang chỉ là chút sinh ýnhỏ. Bởi vìkhôngthể tùy ýđilại, liềnkhôngrõđược mìnhsẽbuôn bán với người thế nào?

Thỏ c·h·ế·t rồi c·h·ó bị phanh thây

Đoạn đường này nàng và Cơ Oánh ở chung, lòng nàng cũng coi Cơ Oánh như muội muội mình, mắt thấy nàng ta bị người đẩy vào miệng cọp,thậtsựbăn khoăn, nhưng làm sao để mở miệngnóivưới Vương Hủ...

Tân Nô hítmộthơithậtsâunói: "Cơ Oánh tuổi cònnhỏ,khônghiểu đạo lí đối nhân xử thế, có thể nhờ gia chủ dàn xếp, đừng để nàng tham gia tiệc tối..."

Cuối cùng Cơ Oánh saumộthồi tìm tòi lấymộthộp son mịn, bỏ vào hộpnhỏ, rồi thukhôngít phấn mới đứng dậy rờiđi.

Tân Nô siết chặt hộp son trong tay. Sớm biết lần nàyhắntuyển nữ đệ tử chủ tâm bất lương, nhưng mà nhanh như vậyđãxuất thủ.

"Ngươi... vẫnkhôngnênđi, hơn nữa ngươi rời nước Ngụy cũngkhôngphải là biện pháp, tốt nhất... nênnóichuyện với phu tử sớm về nhà mới tốt." Tân Nô nghĩ nghĩnóira suy nghĩ của mình.

Nhưng hôm nay gia chủ lại hạ mìnhđivào nơi son phân, quákhôngphù hợp với hình tượng Quỷ Cốc Tử, chả lẽhắntới tự mình lấy tiền?

Điền Kị nghe xong lông mày khẽ cau: "Chỉ giáo cho?"

Điền Kị nhìn, quảthậtnhư Vương Hủnói, mĩ thựckhôngmón nào màkhôngtinh xảo, nhâm nhi thưởng thức hương vị so sánh với mĩ thực cung đình chính làmộttrờimộtvực, vừa hỏi mới biết, chính là dùng nồi sắt nấu.

Điền Kị liếc mắt nhìn Tôn Tẫn,khôngkhỏi hừ lạnhmộttiếng, lúc này mới bước chân vào tiền sảnh.

Gương mặt Tân Nô hơi căng thẳng dời bước tới trước mặthắncúi chào: "Tối nay gia chủ đãi khách, sao lại dời bước tới đây?"

Vương Hủkhôngnóigì, ngón tay chậm rãi đảo vòng quanh miệng chén, đôi màyanhtuấn khẽ nheo lại, chậm rãinói: "Nàng cảm thấy ta ép nàng ta tiếp đãi khách?"

Tôn Tẫn lại ởmộtbênnói, đúng vậy chính là chỗ này.

Vương Hủ cười nâng nàng dậy, dời bước vào cửa hàngnói: "Nhìn xem tiền của ta lúc nào mới có thể đẻ ra tiền."

Nếuhắnkhôngnhớ lầm, ngõ hèm này chính là chỗ ở của đại phu Mưu Tân lúc trước. Năm đó Tề vương tức giận giáng tội Mưu Tân, cả triềukhôngngười nàokhônghiểu. Nghenóinơi này hoang vuđãlâu, sao đêm hôm xe ngựa hết lần này tới lần khácđivào hẻmnhỏ?

Lời này vừanóira, Điền Kị tức giận vỗ bàn: "Thất phu lớn mật! Ngươi dám nguyền rủa ta?"

"Tất nhiên là kết giao với Điền Kị tướng quân nước Tề rồi!"

Lúc xuống ngựa, Điền Kị vừa nhìn, đây chính là chỗ ở của Mưu Tân mà! Ngay cả cỏ dại đầu tường còn chưa nhổ sạch đâu!

Tân Nô trừng to mắt, tuyệt đốikhôngnghĩ tới nàng dẫn lửa thiêu thân, cũngkhôngmuốn tiếp khách, hai bàn tay nắm chặt trừng mắt nhìn bóng nam nhân cao lớn.

Điền Kị nước Tề có thểnóilà nổi danh, Vương Hủ chỉ là kẻ sơn dã đưa lời mời,hắnvốnkhôngrảnh mà để ý. Nhưng môn khách củahắnTôn Tẫn lại góp lời,nóivị này chính là "Vương Vũ" cao nhân khó có được,đitất có thu hoạch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn xem, đây chính là tận dụng tuyệt đối, nàng thân là đệ tử của Vương Hủ, mỗi ngày nên thu đấu vàng,khôngnghĩ tớimộtkhi lỗ vốn, mỗi ngày phải bồi thường bao nhiêu, đối mặt với nghi vấn của Vương Hủ, quảthậtkhôngphản bác được.

Uống mấy chén rượu ngon, sắc mặt Điền Kị hòa hoãn lại: "Xem ra tôn giá cũng là người biết hưởng lạc, vì sao hết lần này tới lần khác lại muamộtngôi nhà ma trong thành Lâm Truy, bên ngoài cũngkhôngsửa sang, khiến người sinh lòng kinh ngạc."

Cơ Oánh hào hứng loay hoay với mấy cái chai chai lọ lọ trong cửa hàng Tân Nô, nhướng màynói: "Tỷ tỷ, những son phấn này...có vẻ đơn giản..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vương Hủ nghenói, khẽ mỉm cười: "Điền tướng quân chịu đến dự tiệc, chắc hẳnkhôngphải cầu rượu thịt tầm thường, ăn uống linh đình. Nhưng nếu các hạ thích xa hoa,khôngngại đến tiền sảnh nhìn qua, mỗ vì quân chuẩn bị đồ ăn rượu ngon nơi kháckhôngcó được."

Còn chưa chờ nàngnói, Vương Hủ cũng nhìn ra tâmsựnàng hỏi: "Có chuyện gì muốnnóivới ta?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nam tử mặc trường bào gai gương mặt phi phàm đứng trước cửa hàng vắng vẻmộtlúc, giống như thưởng thức cảnh yên tĩnh hiếm khó trong nội thành xa hoa.

Nếu cần dùng nữ sắc, Vương Hủ đều dùng những cơ tùy tùng trong Cốc, hôm nay lại lấy danh nữ đệ tử ngụy trang, càng thêm nghiêm trọng, ngay cả chi nữ của gia đình quyền quý cũng lợi dụng!

Chẳng lẽ cao nhân sơn dã đều gan lớn như vậykhôngsợ quỷ thần? Đợi đến lúc nô bộc dẫn đườngđivào trong, Điền Kị càng kinh sợ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ thấy trong sảnh đèn đuốc sáng rực, mặt đất rải gỗ đàn đương, đồng án ngưu hổ, nướ sơn vàng bạckhôngchỗ nàokhôngtinh xảo phi phàm.

Chương 49

Khi thấymộtnam tử cao lớnanhtuấn khoanh tay đứng trong nội viện cung nghênh, sắc mặtkhôngkhỏi trầm xuống, cười lạnhnói: "Vốn tưởng hôm nay gặp được học sĩ, sao biếtmộtđườngđicỏkhôngnhổ, mạng nhệnkhôngphủi, đây chính là đạo đãi khách? Nếukhôngthành tâm mời Điền mỗ, tự nhiên trở về,khôngchậm trễ thời gian các hạ."

"Mời Điền tướng quân ghếtrên!" Vương Hủ dẫn Điền Kị vào ghếtrên, sau đó sai nô bộc bưng món ngon.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49