Lạc Nhóm Chat, Hốt Trọn Drama
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4
Ôn Hạ Dao hơi biến sắc, tay siết chặt hơn.
Chương 4
Nhìn đôi mắt đỏ hoe đầy mệt mỏi của cô ấy, tôi bỗng cảm thấy… hơi xót xa.
Tôi nhớ là… Phó Diễn Thu có WeChat của tôi?!
Nhưng đến ba giờ sáng, Phó Diễn Thu lại bất ngờ chuyển khoản riêng cho tôi hai vạn tệ. 「?」 (Cái gì vậy trời?) (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kết quả là mấy người kia thả cả loạt dấu hỏi: 【Bị tẩy não ở nước ngoài à? Sao thay đổi tính cách ghê vậy?】 【Chắc là thẻ bị khóa rồi, không có tiền mới biết quý tiền.】
Ba người trong nhóm lập tức ăn ý thả dấu hỏi: 【?】【?】【?】 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhất là về khoản tiền bạc, mỗi lần nhận xong lì xì, tôi đều ngoan ngoãn cảm ơn một câu: 「Cảm ơn đại gia.」
Tôi cắn răng chịu đựng, dùng hết sức bình sinh hỏi một câu cuối cùng:
“Anh… có thể chuyển khoản qua Alipay không?”
Nữ chính mà không yêu thì để tôi yêu cũng được!!
Dạo gần đây, tôi gom được không ít lì xì trong nhóm. Bản thân cũng trở nên tích cực lên tiếng, suýt nữa thì lệch vai diễn (OOC).
Tôi đau khổ thoát giao diện WeChat, mặt kéo dài như cá c·h·ế·t, ngẩng đầu nhìn hắn, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mở WeChat đi, tôi chuyển tiền.”
Cũng nhờ cái nhóm này, tôi mới biết tên thật của vài người. “Băng Lạnh” là Mạnh Phàm, đúng chuẩn thiếu gia ngốc nghếch, hào sảng bất cần đời. “Vô Vị” là Tần Thanh Độ, con nhà làm quan, hành xử đàng hoàng, đúng chuẩn con nhà quan chức.
Nếu hắn phát hiện tôi chính là “Giang Nhiên” trong nhóm chat thì tiêu đời.
Không biết có phải vì cái vòng hay không, hắn lại nhìn sang tôi:
Phó Diễn Thu cất điện thoại vào túi, không nói thêm gì, quay người rời đi mà không thèm liếc lại.
Bên cạnh tôi, Ôn Hạ Dao đột nhiên siết chặt tay, không nhìn theo hắn nữa. Sau đó quay sang tôi, cố nặn ra một nụ cười: “Thật sự xin lỗi, hôm nay đã khiến bạn bị vạ lây.”
Buổi tối hôm đó, vì mất trắng hai vạn tệ, tôi trằn trọc mãi không ngủ nổi. Cuối cùng, tôi cầm điện thoại lên, mặt dày gửi một câu trong nhóm: 【Chán quá đi! Hay mình phát lì xì chơi đi, ha?】
Trời ơi, đúng chuẩn khí chất nam chính luôn đó trời!
Hắn chau mày, lạnh lùng đáp: “Thẻ bị khóa rồi, không có tiền.”
Phó Diễn Thu là người thẳng thắn, nhíu mày nhìn Ôn Hạ Dao: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôi có nói chuyện với cô à?”
Tôi không chút ngại ngùng mở WeChat. Nhưng rồi bỗng nhận ra điều gì đó—con ngươi co lại.
Tôi cười gượng vài tiếng: “Haha… nghĩ gì đấy, đùa thôi mà… Tiền này, anh giữ lấy đi…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dòng bình luận cười đến điên cuồng: 【HAHAHAHA! Nữ chính ơi chị tỉnh lại đi! Không thấy bên cạnh chị là con bé mắt sáng rực khi nghe đến tiền sao?!】 【Cũng hết cách, người nghèo như chúng ta chịu không nổi thử thách của tiền bạc đâu HAHAHA!】【Tôi cảm thấy Vu Tiêu Tiêu sắp bám dính lấy nam chính luôn rồi, nữ chính mau dằn mặt cổ đi…】
“Haha… cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, đúng không? Huống chi cô ấy tự bơi lên được mà. Chuyện nhỏ thôi, tiền tôi không cần đâu…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.