Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9


Đường khá xa, lại đúng cuối tuần, tình trạng ùn tắc xe rất nghiêm trọng.

“Hơn nữa, anh cũng chẳng muốn nghe tôi nói đâu. Tôi đâu biết nói chuyện gì với anh, toàn là quấy rầy anh thôi.”

Dù anh ấy không thích tôi thì cũng không thể giả vờ một chút sao?

Trong hợp đồng viết rất rõ — chỉ nửa năm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 9

Ngả người lên sofa, tôi gọi điện cho quản lý:

Hôm sau là cuối tuần.

Phải cùng Bùi Thanh Hoài về nhà.

Quản lý "cạch" một tiếng dập máy luôn.

Vu Miễu cạn lời: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ồ, thì ra em cũng tự biết.”

"Tại sao tớ lại buồn thế này?" Tôi thật sự không hiểu: "Chẳng lẽ tớ đã yêu anh ta rồi?"

“…”

"Khổ thân." Vu Miễu lắc đầu: "Giờ cậu mới nhận ra à?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngừng lại hai giây, giọng thản nhiên: “Cần chứ.”

Ngón tay thon dài của anh ấy đặt lên vô-lăng.

“Em nghe ai nói vậy?”

“Thắt dây an toàn vào.”

Tôi: “…”

“Ừ.”

Bùi Thanh Hoài lúc này mới thu ánh mắt về, quay đầu xe, khởi hành.

“Thì sao?”

Biết là Bùi Thanh Hoài không thích mình.

8

Hóa ra, đây là một mối tình thầm lặng mà ngoài tôi với Bùi Thanh Hoài ra, ai ai cũng biết.

Sao lúc đó tôi không viết là năm mươi năm chứ?

Tôi xong đời rồi.

"Em ghét vai nữ bác sĩ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lồng ngực Bùi Thanh Hoài khẽ rung lên, như thể bật cười thành tiếng:

"..."

Bùi Thanh Hoài lái xe rất vững. Tôi dụi mắt, cơn buồn ngủ lại ập đến, khẽ hỏi:

Bố mẹ anh ấy sống ở một khu nhà giàu khác trong thành phố.

Nghe thấy tiếng "tách" khe khẽ vang lên.

“…”

“Bác sĩ Bùi, khi anh lái xe… chắc không cần ai bên cạnh nói chuyện hay giúp giữ tỉnh táo đúng không?”

Sáng sớm ngồi bật dậy, nằm trên giường, lật đi lật lại bản hợp đồng kết hôn giữa tôi và anh ấy.

Chuyện đó... tôi đúng là có chút ấn tượng.

"Nhưng Bùi Thanh Hoài chưa bao giờ đối xử tốt với tớ cả, tớ thích anh ta ở điểm nào chứ?"

Tôi lủi thủi một mình về nhà.

“Tôi đọc trong tiểu thuyết, xem phim truyền hình, đều nói vậy mà.”

Tôi sửng sốt đến mức bật dậy khỏi ghế:

"Trời ạ, Thịnh Duy, ai có mắt cũng nhìn ra rồi, được không. Mỗi ngày đi học cậu đều lén nhìn anh ta, cả lúc tập thể d·ụ·c cũng nhìn trộm. Giờ ra chơi, tớ rủ cậu đi mua nước, cậu còn mơ màng bảo không uống, bảo tớ hỏi thử Bùi Thanh Hoài có uống không."

Tôi hỏi lại: “Chẳng phải anh là bác sĩ ngoại khoa sao?”

Tôi bừng tỉnh: “Hử? À… được…”

"Phim nào?"

Tôi thích Bùi Thanh Hoài.

Ăn sáng trong nỗi hối hận, rồi lại chìm trong nỗi hối hận mà leo lên xe với Bùi Thanh Hoài.

Tôi: "..."

"Em có thể không nhận phim đó được không?"

Nhưng tôi cứ tưởng mình che giấu rất tốt.

Tôi mất ngủ tới tận nửa đêm, năm giờ sáng đã tỉnh.

Bên tai bất chợt vang lên giọng nam trầm thấp: "Tiểu Duy."

"Chuyện đó thì cậu phải tự hỏi mình. Cậu thích anh ta từ hồi cấp ba cơ mà, ai mà biết vì sao."

Anh ấy nghiêng người về phía tôi, hơi thở ấm áp thoảng qua rồi biến mất:

Nhưng mà anh ấy thể hiện rõ ràng như thế, tôi vẫn cảm thấy buồn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tức quá, tôi đấm mạnh vào con gấu bông.

"Tớ từng thích anh ta á? Sao tớ lại không biết?"

Nhiều năm rồi không gặp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9