Là Thầy Hay Là Chồng?
Diệp Hy
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Có thật là tôi muốn sao cũng được?
"Xì" cô xì một tiếng rồi lạch bạch chạy vào phòng lấy ra bộ Âu phục hồi sáng mua đưa cho anh ta, nhưng vẫn là cái giọng điệu ngứa đòn:
----------------------------------------------
Ngày mai có một buổi tiệc tụ tập bạn bè của Lâm An Vũ, phàm là người đã có "một nửa" thì nhất định phải dẫn họ theo, còn nếu độc thân thì có thể đi một mình. Lâm An Vũ vò đầu bứt tai, cái bữa tiệc quái gở này anh còn không hiểu bọn chúng muốn làm gì sao? Nhất là khi anh có vợ... mà cũng như không thế này. Thấy sắc mặt Lâm An Vũ có gì đó do dự, Bội Vy ngẩn mặt ra khỏi cái TV mà nhìn anh, quan tâm hỏi một tiếng:
"Hết rồi?"
"Không" mặt anh sầm sì
"Tôi muốn cô học nấu ăn, nấu cho tôi mỗi bữa" Ơ? Chỉ đơn giản vậy thôi hả?
Hôm sau Bội Vy mặc một bộ váy nho nhã màu đen đi theo Lâm An Vũ đến bữa tiệc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ui, tôi chỉ quan tâm chút thôi, có cần trưng cái mặt trứng thối đó ra không?" Bội Vy nhún nhún vai
"Ừm" Bội Vy cắn răng trả lời, cô có dự cảm không lành
"Có thật là tôi muốn sao cũng được?" anh nhướn mày hỏi
"Tối mai có buổi tiệc của nhóm bạn, cô đi vơi tôi đi"
"Tại sao tôi phải đi với anh?"
"Xấu à? Chê thì tôi vứt đi vậy" nói rồi định mang đi vứt thật, nào ngờ cổ tay đã bị anh giữ lại. Mặt thì mừng như vớ được vàng, nhưng giọng nói lại rất gợi đòn: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cô là vợ tôi"
"Cô chắc chắn đây là quan tâm tôi?"
Chương 14: Có thật là tôi muốn sao cũng được?
"Anh bị làm sao vậy? Ai thiếu nợ anh không trả hả?"
"Ừ, hết rồi" anh ta lại muốn ăn cơm cô nấu mỗi bữa, cái này hình như không khoa học nha! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tối đến là khoảnh khắc Bội Vy không muốn đối mặt nhất, cô chỉ có thể mặt dày nhờ vả Lâm An Vũ:
"Từ nay, anh ngủ cạnh tôi có được không? Tất nhiên anh yên tâm, tôi không có ý đồ gì với anh hết, nếu anh đồng ý tôi sẽ trao đổi với anh một điều kiện. Anh muốn sao cũng được"
"Ai nói tôi chê chứ. Nhưng miễn cưỡng chắc cũng mặc được" nói rồi giật lấy bộ quần áo. Chợt anh nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thấy anh mặc đồ lúc nào cũng có mấy màu tối thui, tôi có lòng tốt mua cho anh một bộ ra dáng thiếu niên đó". Nhìn bộ Âu phục đắt tiền trước mặt mà Lâm An Vũ cứ ngẩn ra, anh không ngờ cô lại mua quần áo cho mình. Thấy vậy cô nghĩ anh không thích nên giật lại, nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.