Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Tức Tức Đích Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57
Anh thuận theo cô, đổi lại cách nói: "Anh là bạn trai mà em vất vả lắm mới theo đuổi được đấy. Trước đây bao nhiêu cô gái tỏ tình với anh, anh còn chẳng thèm để ý. Thế nên, em phải trân trọng mối tình khó khăn lắm mới có được này, biết không?"
Dư Nặc hồi tưởng lại: "Chính là lúc anh ấy tham gia giải đấu Liên Lục Địa."
Bên ngoài nắng gắt như đổ lửa, Dư Nặc bị câu hỏi làm toát cả mồ hôi. Cô đứng khựng lại, luống cuống đến mức lắp bắp: "Cậu nghĩ nhiều quá rồi, bọn tớ mới, mới, mới quen nhau được mấy ngày thôi, cùng lắm chỉ nắm tay."
Phó Dĩ Đông: "Cậu biết rồi??"
Không ít fan đang spam tin nhắn.
Phó Dĩ Đông khoác tay Dư Nặc, ghé sát lại, tỏ vẻ thần bí: "Là… đã lên giường chưa ấy? Mấy em trai ở tuổi này, cậu hiểu mà, ai làm rồi là biết liền."
Dư Nặc ngồi không yên, nghiêng đầu quan sát vẻ mặt anh một lúc, rồi đưa ngón tay chọc chọc vào người anh.
Một tuần trôi qua, các đội tuyển lần lượt công bố ảnh tạo hình cho giải đấu mùa hè lên Weibo, đúng lúc trùng với chủ đề đang lên hotsearch: #Các chàng trai thích chơi game ngoài đời trông như thế nào#.
Sau khi Dư Nặc nói chuyện điện thoại với Dư Qua xong, Trần Du Chinh không nói gì thêm, chỉ tháo tai nghe, tựa lưng vào ghế, lặng lẽ nhìn mấy người phía trước đùa giỡn.
Chiều hè oi bức, ngay cả cơn gió thổi qua cũng mang theo hơi nóng hầm hập. Từ xa, chiếc xe buýt trắng bạc của TG chầm chậm tiến vào khu vực phía sau sân vận động. Đám đông người hâm mộ đã chờ sẵn từ lâu lập tức bùng nổ trong tiếng hét vang trời.
[Tôi nói mệt rồi, nhưng Conquer thì tôi vẫn chịu được!!]
Đến cả người dày dặn kinh nghiệm tình trường như Phó Dĩ Đông, cũng bị tình huống này làm cho mặt đỏ tía tai: "Tên nhóc này, sao mà giỏi vậy trời!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Đúng đúng đúng! Trong diễn đàn có người tìm ra rồi!!!]
"Trần Du Chinh đúng là khác xa những gì tớ nghĩ! Ban đầu tớ còn tưởng cậu ấy chỉ là kiểu trai hư nửa mùa, hơi xấu tính, có vẻ lăng nhăng, yêu đương cũng chẳng mấy nghiêm túc. Hu hu hu, nhưng ai mà ngờ được, cậu ấy! Vậy mà lại! Xăm giọng nói của cậu! Lên người! Là giọng nói! Chứ không phải tên! !"
Dư Nặc thấy áy náy, nhỏ giọng xin lỗi: "Em xin lỗi..."
*Ý chỉ hai người mạnh mẽ cùng tồn tại nhưng không gặp mặt, giống như rồng và hổ khó thể đứng chung.)
Xem một lúc, cô ấy như phát hiện ra bí mật động trời, lập tức khoe với Dư Nặc: "Này, cậu biết chuyện hình xăm trên tay Trần Du Chinh là giọng nói của một cô gái chưa!"
"Chẳng phải chỉ là bị anh vợ tương lai ghét bỏ thôi sao." Trần Du Chinh chán nản thở dài một hơi: "Anh sớm nhìn thấu rồi."
Dư Nặc hơi bất đắc dĩ, nghĩ ngợi một chút rồi trả lời: "...Thì cũng giống các cặp đôi bình thường thôi, ăn cơm, xem phim các thứ."
Các blogger liệt kê ảnh của Trần Du Chinh, Dư Qua và Chu Đãng:
Phó Dĩ Đông im lặng vài giây, rồi thở dài một hơi: "Trần Du Chinh… có khi nào là không được không thế?"
Dư Nặc do dự một chút, rồi nói: "Là tớ."
Dư Nặc không hiểu: "Riêng tư hơn là sao?"
Tuy lượng fan vẫn chưa thể so sánh với các đội tuyển danh tiếng lâu năm, nhưng độ hot của họ thì không thể xem thường.
Van quay đầu hỏi Killer: "Đệch, chắc không phải những người này đều là "fan ảo" chị Nam mời đến đâu nhỉ? Chỉ bốc thăm thôi mà, có cần làm quá vậy không?"
Dư Qua dặn dò xong, nghe thấy bên kia có người gọi mình, anh ấy nói: "Được rồi, cứ thế đi, cúp máy đây."
… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc dù trên mạng thường có người trêu chọc rằng Dư Kỳ và Trần Du Chinh như "*vua không thấy vua", fan hai bên cũng thường xuyên cãi nhau túi bụi. Nhưng thực ra, hai người bọn họ ngoài đời không hề có giao thiệp gì, cũng không đến mức có thù sâu hận lớn nào. Sau giải đấu Liên Lục Địa lần trước, thậm chí các thành viên của OG còn đến uống rượu cùng thành viên TG.
Đuôi mày dài hẹp của Trần Du Chinh hơi nhướng lên, anh hờ hững ừ một tiếng: “Không sao.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người ngồi trong quán ăn vặt, mỗi người cầm một chiếc điện thoại. Phó Dĩ Đông lướt Weibo một lúc, rồi mở nhóm fanclub của TG.
Thấy vẻ mặt "sượng trân" của Dư Nặc, Phó Dĩ Đông sợ cô giận, vội vàng nói: "Tất nhiên, nếu cậu không muốn nói thì thôi, tớ cực kỳ tôn trọng sự riêng tư của em, chỉ là tớ chỉ muốn quan tâm bạn mình chút xíu thôi mà."
Dạo gần đây Phó Dĩ Đông bận tăng ca suốt, không theo kịp tin tức về vụ hình xăm của Trần Du Chinh. Cô ấy ngồi trong nhóm hóng chuyện một lúc rồi tò mò vào diễn đàn lục lại bài đăng trước đó.
"Chuyện này thì có gì phải xin lỗi?"
Dư Nặc: "…"
Chỉ là, tính cách Dư Qua vốn dĩ đã khó gần, cộng thêm một số chuyện trước đó, nên anh ấy có ấn tượng không tốt với Trần Du Chinh, cảm thấy một vài hành vi của anh có phần tùy tiện.
Sau nửa năm tích lũy, TG từ khi ra mắt đã gây náo động không ngừng, luôn là tâm điểm của những cuộc tranh luận. Với tư cách là "ngựa ô" mạnh nhất trong năm, dù để thua sát nút trước OG ở giải mùa xuân, nhưng màn lội ngược dòng ngoạn mục tại giải đấu Liên Lục Địa đã khiến tất cả phải kinh ngạc. Chỉ trong thời gian ngắn, TG đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, thu hút được lượng lớn người hâm mộ.
Van và Ultraman không biết lại nói tới chuyện gì, đang cãi nhau ầm ĩ ở hàng ghế trước. Thomas chạy đến ngay trung tâm "chiến trường", ba người quấn lấy nhau ầm ĩ trên ghế.
Ultraman: "…"
Ultraman ngồi trên xe, nghe thấy động tĩnh bèn len lén vén rèm cửa nhìn ra ngoài, không khỏi sững sờ. Trước đó, anh ấy cứ nghĩ lần được đón tiếp tại sân bay đã là đỉnh cao trong đời rồi, không ngờ lần này số người đến còn đông hơn nữa.
...
"Cậu á??!!"
Dư Nặc: "…"
Killer tỏ vẻ ghét bỏ liếc anh ấy một cái, chỉnh lại trang phục, vuốt tóc rồi hỏi: "Sao, trông anh đây ngầu không? Lát nữa lên sân khấu bốc thăm có làm đổ gục hàng triệu fan nữ không?"
"Chưa chắc chắn cái gì?"
Phó Dĩ Đông sững người, đờ ra vài giây, rồi vội hỏi: "Cậu nói khi nào? Cậu nói câu đó khi nào thế?"
"Chỉ cần chị gái chịu đối tốt với anh một chút..." Trần Du Chinh lại quay về dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, kéo dài giọng: "Mấy ấm ức này, nhịn một chút là qua thôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dư Nặc: "…"
Dư Nặc mím môi, nhìn về phía Trần Du Chinh. Anh chỉ bình thản nhìn cô. Cô cố gắng giải thích: "Cái đó... anh trai em..."
Dư Nặc gật đầu.
"Chậc, cậu đừng có keo kiệt thế được không? Đứng thẳng lưng lên nào, bây giờ tụi mình cũng có fan rồi đấy."
Trần Du Chinh im lặng.
Cô không nhịn được, hỏi nhỏ: "Không phải em theo đuổi anh sao?"
Dư Nặc hoàn toàn không nhận ra mình đang bị "tẩy não", ngoan ngoãn cam đoan: "Em biết rồi."
"Hả?"
Dư Nặc đang ăn chè bột báng, nghe vậy thì hơi dừng lại, đặt muỗng xuống, trả lời cô ấy: "Tôi biết rồi."
Nhưng nói đến mức chán ghét thì chắc chưa đến mức ấy.
Dư Nặc: "..."
[Ba người đàn ông thống nhất gu thẩm mỹ của LPL]
Anh chậm rãi nói: "Chẳng phải là do anh sợ anh trai em chia rẽ đôi uyên ương, khiến bạn gái mà anh khó khăn lắm mới theo đuổi được rời khỏi anh sao."
Chớp mắt đã đến cuối tháng Sáu, mùa giải chính thức của LPL lần này kéo dài trong mười tuần. Mười sáu đội tuyển được chia thành hai khu vực: Khu vực Miền Đông và Khu vực Miền Tây, áp dụng thể thức vòng tròn hai lượt trong nội bộ nhóm. Trước khi vòng bảng kết thúc, các đội thuộc hai khu vực sẽ không chạm trán nhau. Dựa theo bảng xếp hạng cuối cùng của giải đấu mùa xuân, TG và OG lần lượt đứng đầu hai khu vực.
Phó Dĩ Đông lại vào trang chủ chính thức của TG, bấm vào tấm ảnh tạo hình của Trần Du Chinh, phóng to lên, xem đi xem lại hình xăm ấy không biết bao nhiêu lần.
Nếu anh không cố tình dụ dỗ Dư Nặc, e là có đợi đến trăm năm, cô cũng chẳng chịu hành động.
...
Dư Nặc kéo tay áo Trần Du Chinh: "Anh cho em chút thời gian, nhất định em sẽ nói với anh trai em."
"..."
Bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng náo nhiệt.
Nghe Dư Nặc kể lại chi tiết, Phó Dĩ Đông bị chấn động đến mức thốt lên ba tiếng "Mẹ kiếp", rồi thất thần lẩm bẩm: "Vậy là… Cậu chỉ thuận miệng động viên cậu ấy một câu, thế mà khi cậu ấy về nước lại lập tức đi xăm luôn à?"
Phó Dĩ Đông bắt được trọng điểm, có vẻ khó tin: "Chỉ nắm tay thôi á? Còn chưa hôn luôn à?"
Dư Nặc: "..."
[Cái kiểu chào quân đội kiểu Mỹ của anh ấy thật sự làm tôi ngại giùm anh ấy luôn, nhưng mà ảnh của mấy người trong TG thì chưa bao giờ bình thường cả...]
Chương 57
Chỉ là... nếu bây giờ để anh trai biết cô và Trần Du Chinh đã ở bên nhau, có lẽ Dư Qua sẽ khó mà chấp nhận ngay lập tức, thậm chí có khi còn yêu cầu cô lập tức từ chức khỏi TG.
Dư Nặc im lặng.
Cô lúng túng nói: "Em chưa nói với anh trai em về chuyện của hai đứa mình. Anh ấy không biết gì cả, có lẽ sẽ có chút thành kiến với anh."
"…"
Trần Du Chinh bật cười, hừ khẽ một tiếng, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Lúc nói ra câu này, chính cô cũng không nhận ra ánh mắt mình mang theo chút đáng thương, trông giống một chú mèo nhỏ bị bỏ rơi.
"Ừm... Anh ấy có cho em nghe rồi."
[SOS!!! Cảnh báo Trần Du Chinh dầu mỡ!]
Trần Du Chinh khẽ nhướng mắt, giọng hờ hững: "Không sao."
Các đội còn lại sẽ được phân nhóm bằng hình thức bốc thăm, do đại diện của OG và TG đảm nhận.
Phó Dĩ Đông nhắc khéo Dư Nặc: "Đoạn đó bỏ qua cũng được, tớ muốn nghe mấy chuyện riêng tư hơn cơ."
"Bây giờ anh vẫn thấy chưa chắc chắn lắm."
Trần Du Chinh liếc mắt nhìn sang: "Sao thế?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Du Chinh hài lòng gật đầu.
Dư Nặc hơi dịch người qua gần Trần Du Chinh hơn, nhẹ nhàng kéo vạt áo anh: "Anh giận à?"
"Không sao, không cần vội." Trần Du Chinh đưa tay nâng cằm cô lên "Để sau đi."
Trong suốt quãng thời gian sau đó, Phó Dĩ Đông cũng chẳng còn tâm trí đi dạo mua sắm, trên đường đi cứ quấn lấy Dư Nặc, bắt cô kể về chuyện tình giữa cô với Trần Du Chinh.
"Là giọng của ai thế?" Phó Dĩ Đông cảm thấy tò mò không thôi: "Là mẹ, em gái hay chị gái gì đấy của cậu ấy à?"
[Nói mới nhớ, mọi người có để ý hình xăm trên tay anh ấy không? Thực ra đó là giọng của một cô gái đó.]
Phó Dĩ Đông được nghỉ phép vài ngày nên đã đến tìm Dư Nặc chơi.
[Dầu chỗ nào chứ? Tôi thấy cũng đẹp trai mà...?]
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.