Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 39

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39


Dư Nặc bị dọa đến ngây người tại chỗ.

"Em không về à?"

Trần Du Chinh có hơi đăm chiêu “ồ” một tiếng, nheo mắt nhìn Dư Nặc: "Sao em biết?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi bước đến cửa khách sạn, Dư Nặc mới phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ Dư Qua gọi đến. Cô liếc nhìn người bên cạnh, trong lòng có chút chột dạ, nghĩ rằng lát nữa về phòng rồi hẵng gọi lại cho anh ấy sau.

Dư Nặc: “…”

Trần Du Chinh đứng trên bậc thang, bung ô ra, quay đầu nhìn cô. Thấy cô vẫn đứng yên, anh nói: “Lại đây.”

Dư Nặc gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ, không kìm chế được, bèn hỏi: “Cậu bắt tôi nói cái này làm gì?”

...

Trần Du Chinh: “Cũng tạm.”

Trần Du Chinh nhìn qua theo ánh mắt cô, chậm rãi nói: "Tôi qua chào một tiếng nhé?"

Dư Nặc phồng má tức tối, không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn anh.

Dư Nặc hé nữa lời.

Bước chân Dư Nặc hơi khựng lại: “Hả?”

“…”

Dư Nặc không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Trần Du Chinh, cậu cầm ô che cho mình nhiều vào, sắp đến trận chung kết rồi, đừng để bị cảm.”

“Ừ.”

Đúng lúc này, điện thoại rung lên, Dư Qua gửi tin nhắn qua Wechat:

Dư Qua vẫn không thèm ngẩng đầu: “Rảnh không có gì làm thì đi đánh thêm vài trận rank đi, đừng ở đây phiền tôi.”

Dư Qua cố gắng kiềm chế cơn tức, liếc mắt nhìn A Văn: “Will nói gì với anh?”

"Nếu em rảnh rổi không có gì làm, thì có thể an ủi tôi nhiều vào."

“Tôi thì khác.”

Thấy sắc mặt Dư Ca như núi lửa sắp phun trào, giọng A Văn bất giác nhỏ dần: "Thì là... Cái tên."

Hai người lặng lẽ đi một đoạn, Dư Nặc phát hiện cánh tay cầm ô của anh, từ cổ tay đến tận vai, đã bị mưa làm ướt sũng, màu xanh đậm dần loang ra.

Dư Qua mất kiên nhẫn: “Nói đi.”

Dư Nặc giật mình, cô vội thu ánh mắt về từ phía Dư Qua: "Hả... gì cơ?"

“Được rồi.”

Dư Qua bị làm ồn, khẽ nhíu mày, vẫn ngồi dựa vào ghế xem lại trận đấu, thuận miệng hỏi: "Chuyện gì?"

“Cậu nhìn tôi này.”

“Chức vô địch mà anh trai em giành được, tôi cũng sẽ giành được.”

Trần Du Chinh nhìn cô, móc điện thoại ra, bấm nút ghi âm, lặng lẽ chờ đợi.

Cô cắn mio: “Được thôi, vậy để tôi… tôi chuẩn bị một chút.”

Dưới màn đêm dày đặc của Paris, bên vệ đường mưa rơi tí tách, giọt nước từ mái hiên nhỏ xuống chân, vỡ tan thành đóa hoa trong suốt.

Dư Nặc không hiểu: “Hả?”

Trong khách sạn, A Văn hớp ha hớp hải xông vào phòng, túm lấy Roy đang đi ngang qua: “Xong rồi xong rồi, Fish đâu? Cậu ấy đâu rồi! Mau nói tôi biết đi! Có chuyện lớn rồi!"

"Tên nào?"

Trần Du Chinh: “Đi thôi.”

Họ men theo con đường cũ quay về, Trần Du Chinh bỗng hỏi: "Vừa rồi, em cũng đã nói câu đó với anh trai mình rồi phải không?"

Trần Du Chinh: “Anh ta vô địch giải gì?”

Anh ấy cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh, lập tức bật dậy khỏi ghế, chuẩn bị gọi cho Dư Nặc: "Em ấy đi với ai?"

Nhìn thấy tin nhắn này, Dư Nặc giật mình, cô lập tức đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Cách đó mười mét, Dư Qua đang đứng khoanh tay, một tay cầm điện thoại, khóe môi nhếch lên cười khẩy.

Dư Nặc bị cách dùng từ không biết xấu hổ của anh làm nghẹn họng: "Chúng ta... chắc không gọi là vụng trộm đâu nhỉ?"

Trần Du Chinh mặt không đổi sắc: “Tôi muốn nghe.”

Dư Qua vẫn điềm nhiên như không: “Rồi sao?”

Trần Du Chinh ho nhẹ một tiếng: “Tôi đùa em chút thôi mà.”

"Vậy em sợ cái gì?" Trần Du Chinh lười biếng liếc mắt nhìn Dư Qua: "Tôi có gì đáng xấu hổ sao?"

Dư Nặc: "Hả?"

Dư Nặc cũng im lặng theo, chẳng biết phải nói gì nữa. Nói nhiều cũng chẳng có ích gì.

Dư Nặc hơi xấu hổ, nhưng trong lòng lại không kìm được mà dấy lên những nụ hoa nhỏ bé tràn ngập vui sướng.

Cô ấp úng: "Tôi... anh trai của tôi đến rồi."

Từ nhỏ, Dư Nặc đã không giỏi nói dối, đặc biệt là trước mặt Dư Qua.

Dư Nặc không hiểu hàm ý trong lời anh, ngơ ngác: “Không thì sao, anh tôi hai mươi mấy tuổi rồi.”

Trần Du Chinh không để tâm, mở miệng cam đoan: “Sau này không đùa nữa.”

Nhiệt độ lúc rạng sáng khá thấp, cô hà ra một luồng hơi, trước mắt phủ một lớp sương mờ. Thấy anh mãi không lên tiếng, Dư Nặc đành chủ động tìm đề tài: “Cậu có thấy khá hơn chút nào không?”

Họ tùy tiện tìm một mái hiên đỏ trước một cửa tiệm ven đường, đứng dưới đó chờ mưa tạnh bớt.

Trần DU Chinh gật đầu, không nói gì thêm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dư Nặc do dự một lúc, cuối cùng vẫn cảm thấy ngại ngùng không nói ra được, bèn hỏi: "Tại sao tôi phải nói lại lần nữa?"

Anh ấy thở hổn hển nói: “Will vừa kể tôi nghe một chuyện.”

“Rồi…” A Văn ngừng lại: “Em ấy một mình ra ngoài đi dạo với một tên đàn ông, hai người còn che chung một chiếc ô nữa."

Dư Qua: "Bạn cùng phòng của em chuyển giới rồi à?"

"Không cần không cần!" Dư Nặc vội vàng xua tay: "Cậu cứ về trước đi."

Dư Nặc lải nhải một hồi, Trần Du Chinh bỗng nhiên ngắt lời cô: “Tôi rất nhỏ sao?"

A Văn có chút nghiêm túc, trong mắt còn mang theo chút thương hại: "Cậu ấy nói, cậu ấy nhìn thấy Dư Nặc."

Dư Nặc chưa kịp phản ứng: “Câu nào?”

A Văn chưa kịp thấy người đã gào lên: “Ngư Thần! Chuyện lớn rồi, Ngư Thần!!!"

Chương 39

“Tôi khá yếu đuối.” Trần Du Chinh trông cực kỳ nghiêm túc, nhướn mày: “Tôi thích được người ta an ủi.”

A Văn chậc một tiếng: “Không kịp nữa rồi, lát nữa tôi nói với cậu sau."

Đứng trú mưa thêm một lát, thấy trời cũng khuya, cơn mưa dường như đã tạnh đi ít nhiều, Dư Nặc nói: “Chúng ta về nhé?”

"Em mới tắm xong, đang xem phim với Giai Giai, là bạn cùng phòng của em. Bọn em đang chuẩn bị ăn khuya."

Dư Nặc chợt hiểu ra, vội cắt ngang anh: “Cậu đừng nói nữa, tôi biết câu nào rồi.”

Chiếc ô mang theo chỉ là ô che nắng tạm thời, diện tích hơi nhỏ, hai người che chung khá chật chội. Dư Nặc buộc phải đứng sát anh, nhưng vai hai người thỉnh thoảng lại chạm vào nhau. Cô lặng lẽ dịch sang bên một chút.

Trần Du Chinh cất điện thoại vào túi: “Không phải đã nói rồi sao, tôi muốn nghe.”

Nước mưa bắn lên bắp chân, Dư Nặc cúi đầu, lơ đãng nhìn mặt đường chăm chăm: “Cậu hỏi cái này làm gì?”

Anh lập tức ngưng lại.

Hai người đều im lặng. Trần Du Chinh thấy biểu cảm đó của Dư Nặc thì khẽ cười, gọi cô: “Chị ơi.”

"Em đang ở đâu? Ở cùng ai? Sao không nghe máy?"

“Câu nào?” Dư Nặc nghĩ một chút, lắc đầu: “Câu đó... Không có.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dư Nặc khựng lại một chút, không nghĩ sâu, trả lời câu hỏi của anh: "c** nh* hơn anh tôi."

Nói xong, cô chờ một lát, thấy Trần Du Chinh không phản ứng, Dư Nặc thận trọng hỏi: “Được chưa?”

Roy thấy dáng vẻ hớt ha hải hải của A Văn, mái tóc vàng dựng ngược cả lên. Anh ấy chẳng hiểu chuyện gì, chỉ vào trong : “Cậu ấy đang xem lại trận đấu hôm nay, có chuyện gì mà cậu gấp gáp thế?"

Anh "ừm" một tiếng.

Chủ đề đột nhiên chuyển sang chuyện này, có chút nghiêm túc, lại hơi nặng nề. Dư Nặc không tiện giận dỗi nữa, trả lời anh: "Ba năm."

Dư Nặc: “…”

Nhận ra Trần Du Chinh đang nói bậy, Dư Nặc nghẹn lời, sắc mặt lập tức thay đổi, từ cổ đến mặt lập tức đỏ bừng.

Dư Nặc lặng lẽ bước đi một lúc, trong đầu lục lọi mấy câu nói truyền cảm hứng, sắp xếp lại từ ngữ rồi lên tiếng gọi anh: "Trần Du Chinh."

Trần Du Chinh: “Xích lại chút.”

Dư Nặc liếc anh một cái: “Thì là vô địch LPL, còn có MSI nữa.”

Trần Du Chinh không nói gì, chỉ nghiêng ô về phía cô nhiều hơn.

“Đàn ông nhỏ hay không, đâu liên quan đến tuổi tác?”

Dư Nặc cũng đã hơi nguôi giận nhưng giọng nói vẫn pha chút bực bội: "Gì?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn biểu cảm của anh, cô giải thích: "Anh trai tôi... Bình thường anh ấy không bao giờ nhắc đến chuyện thi đấu trước mặt tôi, tôi cũng không dám hỏi. Tính cách anh trai tôi khá mạnh mẽ, dù bị dân mạng chửi hay bị huấn luyện viên mắng cũng chưa bao giờ nói ra, cũng không thích người khác an ủi mình."

Dư Nặc nhất thời không phân biệt được Trần Du Chinh thực sự bị đả kích hay chỉ đang đùa với cô. Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, dường như anh không hề nói chơi...

Nhìn biểu cảm đầy lo lắng của cô, Trần Du Chinh bật cười, sau đó gọi cô một tiếng: "Thích ăn cá."

"Làm sao đây." A Văn im lặng một lúc, rồi nói: "Fish, nhà cậu sắp bị Conquer đánh sập rồi kìa."

Trần Du Chinh thấy cô đột nhiên dừng lại, liền nghiêng đầu hỏi: "Sao thế?"

Dư Nặc ngẩng đầu, giọng điệu chậm rãi, từng câu từng chữ, lặp lại câu cô từng nói với Trần Du Chinh hồi chiều.

A Văn hét thất thanh: “Mẹ nó, tôi nghiêm túc thật đó!"

Anh đưa tay sờ sờ cánh mũi: "Không buồn cười thì thôi vậy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dư Nặc do dự một lát, rồi dịch bước chân, ngoan ngoãn tiến gần về phía anh hơn.

Cô “ồ” một tiếng, chủ động đưa ô ra: “Bên ngoài đang mưa, tôi có mang theo ô nè.”

Lúc này chỉ có thể để Trần Du Chinh tự mình điều chỉnh. Tuyển thủ chuyên nghiệp là như vậy, thi đấu có thắng có thua, không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, có lúc xuống dốc, có lúc l*n đ*nh cao, những lời mắng chửi hay những tràng hoa tán thưởng đều là một phần của con đường này.

"Bị bắt quả tang đang vụng trộm với tôi à?"

Một luồng hơi lạnh len lỏi dọc theo bắp chân, Dư Nặc không kìm được mà khẽ run lên. Cô đút tay vào túi để sưởi ấm.

Vừa gửi tin xong, cảm giác tội lỗi vì nói dối lập tức trào lên. Cô cảm thấy có chút cắn rứt lương tâm, lo lắng chờ đợi tin nhắn tiếp theo của anh ấy.

Dư Nặc khóc không ra nước mắt, cô nhỏ giọng nói với anh: "Cậu cứ về trước đi."

A Văn lay anh: “Chuyện này nghiêm trọng lắm, cậu dừng tay, nghe tôi nói đã.”

Cô nghiêm túc nói: "Thật ra cậu vẫn còn trẻ, lại mới bước vào con đường tuyển thủ chuyên nghiệp, thua một trận cũng không có gì to tát cả. Anh tôi hồi đó cũng tầm tuổi cậu, cũng phải cố gắng suốt nhiều năm, mãi về sau mới giành được chức vô địch. Dù sao... thành công chưa bao giờ là điều dễ dàng."

Dư Nặc: “…”

Trời mưa ngày càng nặng hạt, khách sạn đã cách họ một đoạn đường.

Trần Du Chinh mỉm cười, quay đầu, nhìn chăm chú vào ánh mắt Dư Nặc: “Tôi không cần ba năm.”

Dư Qua: “?”

Trong thành phố xa lạ nơi đất khách quê người này, cơn mưa dường như đã cuốn trôi mọi ồn ào, ngay cả tiếng gió cũng trở nên tĩnh lặng. Xuyên qua màn mưa rơi lất phất, Trần Du Chinh dán mắt vào ánh đèn của một quán ăn nhỏ nơi góc phố xa xa.

Trần Du Chinh "ồ" một tiếng: “Vậy à?”

Dư Nặc suy nghĩ một chút, sau đó nhắn lại:

Anh gợi ý: “Sẽ có một này nào đó, Conquer…”

Cô vừa định mở miệng hỏi anh có muốn quay về không thì chợt nghe Trần Du Chinh nói: “Câu em nói hôm nay, nói lại tôi nghe lần nữa đi."

“Anh trai em mất bao lâu mới giành được chức vô địch?”

Trần Du Chinh gọi hai tiếng “chị ơi”, cô cúi đầu lầm lì bước tiếp, không thèm để ý đến anh nữa.

Dư Nặc: “…”

Dư Nặc như bị mê hoặc, ngơ ngẩn nhìn góc cạnh thanh tú trên gương mặt anh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39