Ký Ức Lạc Ngân Hà
Đồng Họa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 4 - Chương 16: Không phải đóng kịch
Những người những việc vốn nên quên đi, nay lại rõ ràng hiện lên trong đầu.
Cùng bọn họ chúc mừng được sống, lắng nghe bọn họ nhớ mong người nhà.
Trong màn đêm đen tối, ngọn lửa sáng rực phía sau lưng nàng hừng hực thiêu đốt, phản chiếu cả người nàng phát ra ánh sáng màu đỏ nhức mắt.
Phi cơ chiến đấu sau khi từ boong tàu chạy một đoạn, đột nhiên tăng tốc, bay vào vũ trụ bao la.
Hắn vốn đã chuẩn bị tinh thần bị Lạc Lan lớn tiếng mắng chửi, không ngờ Lạc Lan không chút để ý, vẫn như trước nhìn chằm chằm vào cái hộp cháy đen.
Lâm Lâu tướng quân còn muốn hỏi tiếp, thiết bị cá nhân đột nhiên vang lên, Lâm Lâu xem màn hình biểu hiện nữ hoàng, lập tức nhận tín hiệu.
“Vẫn chưa.”
………
A Thịnh bất đắc dĩ, chỉ có thể từ lầu một leo lên, nhảy qua lan can, nhảy đến sân phơi.
Quân nhân của Liên Bang Odin bị chọc giận, toàn bộ phi cơ chiến đấu ở xung quanh tập trung vào nó, bắt đầu phát động công kích mạnh mẽ.
————·————·————
Nàng lấy ra một chai rượu mạnh, trực tiếp đưa lên miệng uống vài hớp, sau đó đổ vào bộ quần áo bên trong hộp.
Phi cơ chiến đấu của Đế Quốc Ar không nghênh chiến, chỉ là trốn tránh, nhưng không một chiếc phi cơ chiến đấu nào có thể thành công ngăn chặn được nó.
Tối nay mây tầng dày đặc, không trăng không sao, trên bầu trời chỉ có tầng tầng lớp lớp mây mù, mang theo một màu xám đen quái dị, đè ép l*n đ*nh đầu.
Khắp trời tràn ngập nắng chiều.
Ráng vàng gợi tình lan tỏa trên tòa lâu đài cổ kính.
Người đàn ông tháo bỏ mặt nạ, gương mặt thật của bản thân rốt cuộc cũng hiện ra.
Tử Yến nâng nâng chai rượu trước mặt Lạc Lan, ra uy uống một hớp lớn, cười lạnh nói: “Anh Tiên Lạc Lan, chỉ cần Thần Sa còn sống này nào, sẽ không để cho cô hủy diệt Liên Bang Odin.”
Lạc Lan hạ lệnh: “Hủy bỏ kế hoạch tiến công, tất cả hạm đội rút về Tiểu Song Tử, bỏ qua Tiêu hạm trưởng, định lại chiến lược tác chiến, bố trí phòng ngự quân sự một lần nữa.”
Đã đến giờ tiến công theo thời gian dự tính, quan chỉ huy Tiêu Giao lại không biết đi đâu.
Hình ảnh trên màn hình theo dõi cùng với ký ức ở trong đầu dần dần hiện rõ, hòa nhập làm một.
Một cô gái tóc dài buông xõa, gương mặt tươi cười ngồi giữa đám hoa hồng, nàng đang chọn hoa, chuẩn bị làm mứt hoa hồng. Bên chân, trên đầu gối đều là hoa hồng, ngay cả trên đầu cũng vươn vài cánh hoa đỏ.
Thanh Sơ nghiêm nghị quát lớn với Tử Yến và A Thịnh: “Đi ngay!”
Đêm trước trận chiến.
Một đội cảnh vệ trang bị s·ú·n·g đ·ạ·n xông vào, bắt Tử Yến và A Thịnh, áp giải bọn họ đi.
Nàng giống như trở về năm mười bảy tuổi, bởi vì giải phẫu thi thể của cha, cho dù những thứ chưa từng ăn qua cũng cảm thấy buồn nôn.
Mua như trút nước.
Nếu là Tiêu Giao, vì sao hắn lại lạnh lùng phản bội lời thề, phản bội tin tưởng, vứt bỏ hiện tại?
Lạc Lan đột nhiên cười ha ha, giống như nghĩ đến chuyện vui, cười đến nỗi không thể khống chế, “Tôi để Lạc Tầm biến mất, Thần Sa để Tiểu Giác biến mất, thật đúng là một trò chơi trả thù công bằng!”
Trong tiếng chào hỏi liên tiếp, tất cả các binh sĩ nhìn thấy hắn đều lập tức cung kính nhường đường, tự mình hành lễ, trong ánh mắt tràn đầy kính trọng nể phục xuất phát từ nội tâm.
Càng đến gần tiền tuyến đang giao chiến, đ·ạ·n pháo càng dày đặc, ánh sáng lửa đ·ạ·n chói lóa gần như chôn vùi ánh sáng lấp lánh của sao trời.
Bởi vì đây là trận quyết chiến cuối cùng, nữ hoàng bệ hạ ở trong phòng làm việc xem trực tiếp chiến dịch, nên hiện tại Tiêu Hạm Trưởng đột nhiên mất tích, nữ hoàn bệ hạ hoàn toàn biết.
Có người thân làm bạn, có bạn bè sống chung, có công ăn việc làm, mỗi ngày đều có thể thấy được nhiều chuyện mới mẻ thú vị.
………
Trong “con đường chào mừng” của vô số phi cơ chiến đấu của Liên Bang Odin, chiếc phi cơ của Đế Quốc Ar lại giống như một con chim lao nhanh về phía chiến hạm Unicorn.
Tiểu Giác dáng vẻ ung dung đi tới.
Ngày đó, Tiểu Giác hứa hẹn cho nàng tương lai, nàng hứa hẹn cho Tiểu Giác một đời.
Khi phi cơ chiến đấu đến gần chiến hạm Unicorn, Túc Nhất, Túc Nhị, Túc Ngũ, Túc Thất toàn bộ đã đứng trên boong thuyền.
Trong phòng đèn đuốc sáng choang, bộ bàn ghế quen thuộc.
Lạc Lan im lặng xoay người, đem tất cả quần áo và đồ dùng hàng ngày còn lại trên mặt đất ném từng món từng món vào lửa.
Lạc Lan mặt mày trắng bệch lao ra khỏi phòng làm việc, chạy về phòng ngủ.
“Phi cơ chiến đấu sau khi bay đi, chưa trở về sao?”
Giọng của Hồng Cưu từ máy liên lạc vang lên: “Người anh em, có vẻ như các anh không ngăn được chiếc phi cơ của Đế Quốc Ar kia, muốn chúng tôi trợ giúp không?”
Túc Nhất, Túc Nhị, Túc Ngũ, Túc Thất nước mắt tràn mi, đồng loạt đưa tay lên cúi chào, các binh sĩ xung quanh vẻ mặt khiếp sợ, đều thu hồi s·ú·n·g, giơ tay cúi chào.
Lạc Lan nhìn thấy chiến hạm của Đế Quốc Ar bắt đầu lui lại, Liên Bang Odin cũng không thừa thế truy kích, biết Thần Sa chưa hoàn toàn thu phục quân quyền, tạm thời không tập trung phản kích, để bọn họ có cơ hội chạy thoát.
Sau khi Tiểu Giác nhận, người máy liền rời khỏi.
Tiểu Giác nhớ rõ tên của hai loài hoa Lạc Lan trồng trên sân phơi, một loài sớm nở tối tàn, một loài sớm tàn tối nở, hai loài hoa này ở cùng một chỗ, nhưng thật ra vừa đúng lúc trở thành sớm sớm chiều chiều, chiều chiều sớm sớm đều nở hoa.
Nàng đã sớm cảm nhận được tất cả đều là Thần Sa ngụy trang!
Không gian vô tận, đầy sao lóe sáng.
Lạc Lan đứng không nhúc nhích, tùy ý đề cơn mưa kéo dài không dứt kia quật vào người.
A Thịnh không đỡ nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Lan ngã sấp xuống bên chân mình.
Lạc Lan ném cái hộp ra sân phơi.
————·————·————
Tuy rằng tình thế vẫn thuộc về Đế Quốc Ar, tất cả các tướng sĩ đều tin tưởng vững chắc thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về Đế Quốc Ar, nhưng đối thủ lại là Liên Bang Odin.
Lâm Lâu tướng quân theo bản năng liếc nhìn tinh đồ, nghĩ đến vừa rồi nếu tùy tiện tiến công, rất có thể là “dê đưa miệng cọp”, không nhịn được cả người toát mồ hôi lạnh.
Thì ra đây chính là mục đích của nụ hôn đó.
Những chiến binh đặc chủng đang bao vây tiêu diệt phi cơ của Đế Quốc Ar nhận được mệnh lệnh lập tức dừng tấn công.
Tiếng sấm ầm ầm từ phía chân trời truyền đến, Lạc Lan giống như không nghe thấy gì, kinh ngạc nhìn ngọn lửa đang cháy rực.
A Thịnh thấy mưa càng lúc càng lớn, lo lắng gọi vài tiếng “Bệ hạ”, Lạc Lan không có chút phản ứng.
Chân của hắn nhanh khỏi, vết sẹo trên mặt cũng mờ đi, thân thể khiếm khuyết của hắn bình phục, thể năng tăng đến cấp B, học xong bắn s·ú·n·g và vật lộn.
― Cấp trên luôn bảo vệ ủng hộ hắn, Lâm Lâu tướng quân, Mẫn Công Minh tướng quân…
Trong khoang không người, vắng vẻ u ám, sạch sẽ ngăn nắp, tất cả vật dụng đều không chút rối loạn, giống như chưa từng có người ở, chỉ có một hộp quà chưa mở đặt ở trên bàn.
Trong không khí tràn ngập khẩn trương bận rộn cùng với chờ mong phấn khích, từng binh từng tướng, từng nhóm từng đội đều chuẩn bị cho trận quyết chiến cuối cùng.
Khi đó, nàng ngồi xe tuyến về chiến hạm của mình, dự định trở về hành tinh Hominis, Tiểu Giác vội vã đuổi theo, tiễn nàng đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi người đều nín thở tĩnh khí.
Chiến hạm phụ trách phòng thủ khu vực này là chiến hạm Unicorn, hạm trưởng là Túc Nhất.
“Có thể tra ra tung tích của phi cơ chiến đấu không?”
Lửa càng đốt càng lớn, sáng rực cả bóng đêm.
Phi cơ chiến đấu từ từ đáp xuống boong thuyền.
Bởi vì nàng quá ngu ngốc, Thần Sa đã ở trong quân đội Đế Quốc Ar chờ đợi mười năm.
Tử Yến lại cầm chai rượu uống rượu, ánh mắt lẳng lặng nhìn Lạc Lan, nước mưa đầy mặt đầy cổ hắn vẫn giống như không có chút cảm giác.
A Thịnh chạy đến muốn đỡ lấy nàng, nhưng cho dù nàng thần trí không tỉnh táo, nhưng vẫn quật cường dùng dằng, tình nguyện ngã ra đất, không cần hắn đỡ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng có thể bị lừa gạt, có thể bị khinh thường, có thể bị đánh bại, nhưng tuyệt đối không thể gục ngã!
Tính tooong.
Thầy giáo thể năng nói tư chất của hắn tốt, mặc dù tuổi tác hơi cao, nhưng cố gắng nỗ lực vẫn có hy vọng đột phá đến cấp A.
Cuộc sống từ nhỏ chật vật bấp bênh đã giúp hắn hiểu rõ, số phận chưa bao giờ nhân từ, tất cả những tốt đẹp cũng không thể tự nhiên mà đến, không công mà được.
Tiểu Giác trêu chọc hỏi: “Là phần thưởng anh đánh bại Liên Bang Odin sao?”
Hoa hồng đỏ lửa nở đầy vườn.
Túc Nhất ánh mắt sáng quắc nhìn chiếc phi cơ chiến đấu, hô hấp ngày càng gấp, giọng nói run rẩy hạ lệnh: “Nhường đường!”
A Thịnh đã nhận ra Lạc Lan nói căn bản không phải nói với hắn, nhưng vẫn không kiềm chế theo lời nói của nàng nhẹ nhàng xoa dịu: “Cô không phải là kẻ hủy diệt.”
Hắn nhìn Tử Yến xin giúp đỡ.
Lạc Lan ngẩng đầu, nhìn lên sao trời.
“Tướng quân chỉ cần phòng thủ vững chắc ở Tiểu Song Tử, chuyện sau này ta sẽ nghĩ biện pháp.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiểu Giác im lặng nhìn vào tên hiển thị trên màn hình ― Tân Lạc.
Lạc Lan hai tay vịn vào lan can, cúi thấp nửa người dựa vào rìa lan can, nói với Tử Yến: “Bỏ chai rượu trong tay xuống đi! Không cần phải giả vờ đóng kịch nữa, Thần Sa đã trở lại Liên Bang Odin.”
Chiến trường là nơi đặc biệt nhất đời người. Ở đó, cái c·h·ế·t có mặt khắp mọi nơi, sinh mạng vừa mỏng manh vừa bất khuất, tình cảm vừa ngắn ngủi vừa vĩnh cửu, thời gian càng trở nên đặc biệt nặng nề, tất cả những trải nghiệm sẽ bị vận mệnh dùng con dao khắc một bức tranh thật sâu vào ký ức.
“Cái gì?”
Mặt trời chiều ngã về tây.
Nàng có thể bị lừa gạt, có thể bị khinh thường, có thể bị đánh bại, nhưng tuyệt đối không thể gục ngã!
“Anh yêu Lạc Tầm, Tử Yến yêu Lạc Tầm, Thần Sa yêu Lạc Tầm, tại sao các người ai cũng yêu Lạc Tầm, đều muốn tôi c·h·ế·t?”
Lạc Lan nhìn chằm chằm ông ta, cương quyết nói: “Tất cả hạm đội lập tức lui lại! Ngay lập tức!”
Lạc Lan hỏi vị quan quân kia: “Anh nói Tiêu hạm trường lái phi cơ chiến đấu sau khi rời khỏi không trở về nữa?”
Vất vả lắm, hắn mới vượt qua được tầng tầng lớp lớp tường hoa, chạy đến trước mặt nàng, gọi một tiếng tên nàng.
Chỉ một thoáng, lửa lớn bị dập tắt, chỉ có lại một cái hộp bị đốt thành tro tàn.
Trên màn hình hiện ra liên tiếp các con số màu xanh lục sau đó xuất hiện ba dòng thông tin, cho thấy thông tin ba lần mở tablet gần nhất được ghi lại.
Thanh Sơ lo lắng nhìn Lạc Lan, cố gắng trấn an nàng: “Chẳng lẽ… có chuyện gì xảy ra rồi.”
Lạc Lan vuốt vuốt vai, cúi đầu nhìn Tử Yến, chế giễu nói: “Xem ra buổi tối hôm đó hai người đã bàn xong tất cả, anh biết rõ tim của mình có bệnh lại cố ý ngày nào cũng uống rượu, thật đúng là dùng sinh mạng để diễn kịch!”
Tất cả phi cơ chiến đấu ở xung quanh lần lượt cất cánh, cũng có phi cơ chiến đấu lần lượt trở về, một cảnh tượng vô cùng rộn rã.
Ngũ quan anh tuấn, mặt mũi sắc bén.
Thanh Sơ ra lệnh cho cảnh vệ lui ra.
Túc Nhất giống như hoàn toàn không nghe thấy Hồng Cưu nói gì, hắn chỉ nhìn chằm chằm chiếc phi cơ chiến đấu trên màn hình theo dõi, quan sát mỗi một động tác hành động.
Quyển 4 - Chương 16: Không phải đóng kịch
“Hạm trưởng!”
― Vô số thuộc hạ tôn kính hắn, tuy không cùng nhau xuất hiện nhiều, nhưng mỗi một mệnh lệnh của hắn, bọn họ đều không nề hà tận sức hoàn thành.
Người đàn ông đi về phía Túc Nhất bọn họ.
Nàng tâm ý rối loạn, hắn lại không chút động lòng, nhân cơ hội đánh cắp dữ liệu.
Cùng bọn họ sinh hoạt, trong quân đội ngoại trừ ăn mặc, ngủ nghỉ hầu như đều ở cùng nhau, mỗi một chiến hữu đều trở thành anh em đùa vui không đố kỵ.
Kèm theo tiếng kim loại va đập nhỏ, cửa khoang đóng lại.
Chỉ một thoáng lửa hừng hực bốc lên.
Lâm Lâu tướng quân không giải thích được, sốt ruột nói: “Cơ hội tiến công lần này ngàn năm có một, nếu như bỏ qua cơ hội này chính là cho Liên Bang Odin có thời gian nghỉ ngơi…”
Túc Nhất, Túc Nhị, Túc Ngũ, Túc Thất chỉ một thoáng đã đứng nghiêm, ánh mắt đều dừng lại trên thân thể người đàn ông.
“Anh đã thăm dò được tất cả bố trí quân sự của Relicta, là thời cơ quyết định thắng bại.”
Con đường đầy hoa lại giống như một mê cung, biến đổi không ngừng, cho dù hắn đi thế nào, cũng không thể đến được gần nàng.
A Thịnh bị dẫn ra khỏi dinh thự của nữ hoàng, hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn –
Lạc Lan cười khổ lắc đầu, “Anh đã sắp xếp tất cả, đối với cô ta thì như thiên sứ, đối với tôi thì giống ma quỷ! Dành ngọt ngào cho cô ta, vứt khổ cực cho tôi!”
Ngây ngẩn một lúc, hắn giống như đột nhiên phản ứng kịp, vội vàng kết nối tín hiệu.
Nàng uống say, quên mất dự tính ban đầu, hắn lại rất rõ mình muốn cái gì.
― “Tôi thuộc về cô, là đầy tớ của cô, chỉ vì cô chiến đấu” là Tiểu Giác nói, không phải đóng kịch.
Tiểu Giác hiểu ý Lạc Lan, hành động từ năm này qua tháng kia đã trở thành một loại thói quen trong cuộc sống hàng ngày, “Bây giờ cho dù không có ai cần nhớ đến, em cũng đã thích nhìn ra sao trời.”
Cửa khoang mở ra, một người đàn ông thân thủ dứt khoát nhảy xuống phi cơ chiến đấu.
Dưới mạng lưới lửa đ·ạ·n dày đặc, phi cơ chiến đấu nhạy bén, ung dung tới lui, xuyên qua mạng lưới hỏa lực của hai bên, tiến vào khu vực phòng thủ của Liên Bang Odin.
Nàng nhớ rất rõ, trước khi nàng đi gặp Lâm Kiên, đã mở tablet lên kiểm tra một lần, sau đó nàng không có dùng đến tablet này nữa, bây giờ đã có một dòng thông tin mới ghi lại, biểu hiện có người đã khởi động khôi phục dữ liệu.
Người đàn ông quét mắt nhìn hắn một cái, bình tĩnh trả lời: “Tôi là Thần Sa.”
“Tôi… Tôi…” A Thịnh muốn nói đều cảm thấy không đúng, nhưng không dám kích động Lạc Lan.
“Anh có!” Lạc Lan hai mắt đỏ lên, nước mắt chực trào, giống như một đứa bé chịu đựng tất cả ấm ức, “Anh dẫn cô ta đi cùng, luyến tiếc để lại cho cô ta một chút đau khổ, tất cả đau khổ, tất cả khó khăn đều để lại cho tôi!”
Thanh Sơ im lặng rời khỏi, lánh mặt vào phòng trong.
————·————·————
“Bệ hạ!” A Thịnh nắm lấy tay nàng, phát hiện bàn tay nóng hổi.
Phi cơ chiến đấu của Đế Quốc Ar giống như một con chim nhỏ đơn độc bị đàn chim ưng vờn quanh, nhưng nó vẫn không sợ bay về phía chiến hạm Unicorn.
Trên đó viết bốn chữ nhỏ, nếu không để ý đến hình vẽ, có thể đọc từ trái sang phải là “Triều Nhan Tịch Nhan”, hoặc đọc từ phải sang trái là “Tịch Nhan Triều Nhan”.
Túc Nhất nét mặt vô cùng lo lắng mong đợi, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào phi cơ chiến đấu.
Cùng bọn họ khóc thương c·h·ế·t trận, tưởng nhớ đến chiến hữu đã sát cánh bên nhau.
Đột nhiên, máy liên lạc vang lên âm báo.
Edit: Tiểu Lục
Từng đội ngũ quân nhân mạnh mẽ oai hùng đi qua bên cạnh hắn, từng chiếc phi cơ chiến đấu bay qua đỉnh đầu hắn, hắn ngưỡng mộ bọn họ, mong muốn trở thành một thành viên trong bọn họ.
Tất cả những quen thuộc ở xung quanh từ từ lùi về phía sau, đang dần dần rời xa.
Tiểu Giác uống một ngụm đồ uống, theo bản năng nhìn xuống cái chai.
“Tiền tuyến nơi hai nước đang giao chiến.”
“Lâm Lâu tướng quân!” Lạc Lan chợt lớn tiếng, ngắt lời trình bày của Lâm Lâu.
Tiểu Giác nắm lấy tay lái, từ từ khởi động động cơ.
Lâm Lâu tướng quân bước nhanh đi tới bàn chỉ huy, hạ lệnh: “Tất cả hạm đội nghe lệnh, toàn quân lui lại, quay về Tiểu Song Tử.”
Trong chớp mắt nàng ngẩng đầu, tòa lâu đài và vườn hoa hồng đều biến thành cát bụi, biến mất không thấy.
Một binh lính trẻ tuổi lo lắng cầm s·ú·n·g trong tay liên tục run rẩy, lớn tiếng quát hỏi: “Anh là ai?”
“Tại sao cái gì?” A Thịnh vô cùng hoang mang, không biết Lạc Lan đang hỏi gì.
Lạc Lan cười hỏi: “Từ khi nào Thần Sa hồi phục trí nhớ?”
Đây không phải là lần đầu tiên Lạc Lan nói những lời này, Tiểu Giác đột nhiên rất muốn hỏi rốt cuộc là loại ngạc nhiên thích thú gì, nhưng lời đến khóe miệng, vẫn một mực không nói ra, hắn chỉ lặng lẽ uống hai chai đồ uống.
Hắn nhìn vào lỗ quan sát ở trên cửa, một người máy giao hàng đang đứng bên ngoài.
Tiểu Giác thay đồng phục tác chiến, cầm mũ giáp tác chiến, tất cả đều được sắp xếp, chuẩn bị ra cửa.
————·————·————
“Không có nhiệm vụ quân sự, tại sao anh lại cho đi?”
Nhớ lại thời gian, chuyện cũ từng màn từng màn hiện ra trước mắt.
Tử Yến mặt không thay đổi trả lời: “Tiểu Giác đến khu căn cứ quân sự Hominis lái thử phi cơ chiến đấu sau đó ngất xỉu. Buổi tối hôm đó, người từ trong hôn mê tỉnh lại là Thần Sa, không phải Tiểu Giác.”
A Thịnh bỗng nhiên ý thức được, bất tri bất giác, hắn đã ở trong căn phòng ấy mười năm.
Lâm Lâu tướng quân từ từ giơ tay lên cúi chào: “Vâng!”
Lạc Lan trong ánh mắt thiên ngôn vạn ngữ đang kể lại câu chuyện, giống nhưng vô số tinh quang ở bên ngoài chiến thuyền, lấp lánh sáng chói động lòng người, khiến cho kẻ khác không nhịn được muốn say mê chìm đắm vào đó.
Tiểu Giác bỏ hộp quà lên bàn, thân thể đứng thẳng, ánh mắt nhìn chăm chú hộp quà.
Từng đợt tiếng sấm qua đi, cuồng phong nổi lên, mưa xối xả mưa tầm tã rơi xuống.
Tiểu Giác chợt nhớ lần đầu tiên hắn đến khu căn cứ quân sự Hominis.
Giống như một con dê đang diễu võ dương oai, nghênh ngang xông vào bầy sói, chiếc phi cơ chiến đấu của Đế Quốc Ar kia lập tức gây sự chú ý của mọi người.
Lạc Lan đang muốn ngắt tín hiệu, Tiểu Giác đột nhiên nói: “Bây giờ anh đang nghỉ ngơi ở một khoang có cửa sổ, có thể nhìn thấy sao trời.”
Lạc Lan sờ môi cười thảm.
Tiểu Giác đi đến phi cơ chiến đấu đang ở cửa boong thuyền.
Mười năm trôi qua, từng chút từng chút một, tôi luyện cùng lửa đ·ạ·n, lại đặc biệt rõ ràng.
Phòng nghỉ của hạm trưởng.
Rốt cuộc hắn là ai?
“Vâng!”
A Thịnh cúi cuống, muốn ôm Lạc Lan đã ngất xỉu vào đặt lên ghế sa lon, nhưng nhớ đến quật cường quyết liệt của nàng, hắn rút tay về, lớn tiếng gọi: “Thanh Sơ!”
Hắn cho rằng chỉ là cởi bỏ ngụy trang, không ngờ lại giống như lột da. Từng lớp từng lớp da thịt bị lột ra, từng bó từng bó kinh mạch bị róc lấy.
“Ta sẽ cho các anh một lời giải thích hợp lý, hiện tại hãy lấy chiến sự làm trọng.” Lạc Lan vội vàng tắt màn hình liên lạc.
Buổi tối hôm đó, hắn là Thần Sa!
————·————·————
Cảnh vệ tuân lệnh rời khỏi.
A Thịnh nhìn lên căn phòng ngủ trên lầu, là khoảng trời nhỏ mà người phụ nữ mạnh mẽ ấy đã cố gắng tạo ra.
Cùng bọn họ chiến đấu, chia sẻ hiểm nguy, chia sẻ vinh quang.
Tất cả rốt cuộc bắt đầu từ khi nào?
“Hạm trưởng!”
Chiếm hạm Lâm Tạ.
Tất cả binh sĩ đều hiểu rõ, đánh phá Relicta nhất định phải trả giá vô cùng lớn, sinh mạng của mình hoặc sinh mạng của chiến hữu.
Đột nhiên, Túc Nhất ra lệnh: “Ngừng tấn công!”
Hắn đã thật sự trở thành một thành viên của bọn họ.
Dự tính thời gian chắc chắn là sau khi nàng nói chuyện với Lâm Kiên xong.
Nàng không biết dạ dày đau đớn hay lòng đang đau đớn, lục phủ ngũ tạng giống như bị một bàn tay nắm lấy, dứt khoát bóp chặt khiến co rút đau đớn.
“Em rất thích nhìn sao trời.”
Cho dù bầu trời có đầy sao phát sáng, lửa đ·ạ·n có chói mắt không ngừng, thì hành tinh Relicta vẫn hiện lên rõ mồn một, không bất kỳ một ánh sáng nào có thể che lấp.
Một đối thủ khiến cho người ta sợ hãi, khiến cho người ta kính nể, đối mặt với thất bại diệt quốc, dị chủng sẽ không chùn bước, hay chạy trốn cầu xin, ngược lại sẽ giống cảm tử hiến mạng dũng cảm không sợ, cố gắng cùng loài người đồng quy vu tận.
Cô vừa khẩn cấp truyền gọi bác sĩ, vừa triệu tập cảnh vệ, ra lệnh đem Thiệu Dật Tâm và A Thịnh trói lại, nhốt vào ngục.
Lạc Lan ném vào hộp một bộ quần áo, xoay người nhìn về phía Tử Yến.
― Cái bánh gừng kia là Tiểu Giác làm, không phải đóng kịch.
Một phi cơ chiến đấu chưa từng thấy từ trước đến nay.
Mười năm ký ức, theo mỗi một hô hấp, mỗi một nhịp đập trái tim, sớm đã hòa vào sinh mạng, thứ hắn dứt bỏ không phải là ngụy trang, mà là một phần sinh mạng của hắn.
Tang thương nơi chân mày khóe mắt giấu đi sắc bén vốn có, một nửa cương nghị điềm tỉnh, tựa như một thanh bảo kiếm bén nhọn được từ từ chui rèn qua thời gian nay trở lại nguyên trạng, ẩn hiện phát sáng.
Quân quân trong phòng theo dõi vô cùng kinh ngạc, nhưng bởi vì tin tưởng và kính trọng nên không hỏi gì, lập tức theo mệnh lệnh của Tiểu Giác chẩn bị phi cơ chiến đấu tốt nhất.
Bảy tuổi năm ấy, giải phẫu cha xong, nàng sốt cao ba ngày ba đêm, Diệp Giới vẫn túc trực bên giường nàng, hiện tại không có ai có thể bảo vệ nàng, dốc lòng chăm sóc nàng.
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Sắc mặt nàng ửng hồng, ánh mắt mơ màng, thân thể rõ ràng không được khỏe.
Nếu là Thần Sa, tại sao hắn lại cảm thấy cởi bỏ ngụy trang giống như lột da đau đớn.
Một chớp mắt sau, hắn xoay người, không quay đầu lại rời khỏi.
Phi cơ chiến đấu bay qua ngân hà lấp lánh, bay qua không gian vô tận, bay qua dòng chảy thời gian, bay về phía quá khứ của chính mình.
Lạc Lan đứng lặng người, trước mặt là một màu tối đen.
Nàng nhìn A Thịnh, giống như đang cố gắng nhận ra hắn là ai, ánh mắt mơ màng dần dần có tiêu cự, trợn tròn đến rợn người, “Tại sao?”
“Lập tức đi ngay, quay về phòng của các anh!” Thanh Sơ không chút nể tình ra lệnh.
Tiểu Giác mặt không chút biểu cảm, đón lấy lưỡi dao từng bước đi về phía trước.
Lạc Lan hiện ra trước mặt hắn, “Lâm Lâu tướng quân nói sẽ phát động cuộc tiến công cuối cùng?”
Hắn đi đến tủ lạnh, tiện tay lấy một chai nước uống, ngồi trước cửa sổ, im lặng nhìn ra bên ngoài.
Lạc Lan lại giống như nhìn thấy cảnh đẹp, hai trong mắt trong suốt, khóe môi cong lên, nhìn vào khoảng không mỉm cười.
Lâu Lâu căm tức hỏi: “Tại sao Tiêu Giao lại trốn sang Liên Bang Odin?”
Lạc Lan khóe môi hơi nhếch, mỉm cười hỏi: “Anh nghĩ em sẽ thích?”
Nàng mở tablet, khởi động chương trình kiểm tra ẩn.
Binh lính Liên Bang Odin khẩn trương giương s·ú·n·g lên, nhắm vào phi cơ chiến đấu.
Tiểu Giác nghiêng về phía trước, ôm lấy Lạc Lan, nói bên tai nàng: “Ngủ ngon.”
Tiểu Giác bật ngồi dậy, cả người toát mồ hôi lạnh bừng tỉnh cơn mơ.
Lạc Lan nói: “Em có gửi một hộp quà cho anh, có lẽ sắp đến rồi.”
Triều Nhan Tịch Nhan, Tịch Nhan Triều Nhan.
“Chỉ là một món quà nhỏ.” Lạc Lan tự giễu cười, “Nếu như anh muốn được thưởng, em có một ngạc nhiên lớn có lẽ anh rất thích đang đợi anh.”
Tất cả phi cơ chiến đấu hướng ra hai bên tránh đường, nhường ra một lối đi.
“Vào đi.”
Lạc Lan lưng đứng thẳng, đấm vào ngực mình nói: “Tôi là là Anh Tiên Lạc Lan! Hoàng đế của Đế Quốc Ar! Là người trong lòng anh nghĩ là kẻ hủy diệt!”
Thân là dị chủng, lại sống trên hành tinh căm thù dị chủng nhất là hành tinh Hominis, nhưng mười năm nay cuộc sống của hắn trải qua yên ả nhất, ổn định nhất, sung sướng nhất, cũng phong phú nhất.
………
Hắn trong lòng tràn ngập vui vẻ đi về phía nàng.
Đợi tất cả hạm đội đều lui về khu vực an toàn, Lạc Lan chuyển máy liên lạc liên hệ đến kênh cơ mật, nói với Lâm Lâu tướng quân: “Tiêu Giao đã trốn sang Liên Bang Odin.”
Lạc Lan giật mình quay đầu lại, khuôn mặt đẫm nước mưa, tóc dính vào mặt, cực kỳ thảm hại.
Cuộc đời lần đầu tiên nở nụ cười rạng rỡ với hắn.
Lâm Lâu tướng quân nhìn Lạc Lan.
Lửa càng cháy càng lớn, giống như muốn đốt cháy cả Lạc Lan đang đứng bên cạnh.
Phi cơ của Liên Bang Odin không tấn công phi cơ của Đế Quốc Ar, nhưng cũng không lùi lại, trái lại càng tụ tập nhiều hơn, bốn phía dày đặc đều là phi cơ chiến đấu của Liên Bang Odin bay lượn vòng quanh.
Bởi vì có một loại tính khí phụ nữ khó hiểu, nàng đã giữ nguyên bộ quần áo này, trân trọng cất giữ.
Người đàn ông giơ tay lên muốn cởi mũ giáp, một binh lính khẩn trương muốn nổ s·ú·n·g, Túc Nhất giọng nói khàn đặc hét lớn: “Dừng tay!”
Lạc Lan gom hết tất cả quần áo của Thần Sa, những đồ dùng hắn đã dùng qua, vừa uống rượu, vừa ném vào trong hộp từng món từng món một.
………
Biểu cảm của nàng vô cùng kiên cường, ngữ khí cũng vô cùng quyết liệt, A Thịnh cảm giác được trong lòng nàng vô cùng đau đớn uất ức, khổ sở bất đắc dĩ, trong nháy mắt, hắn lại cảm thấy khó chịu không thể giải thích, lần đầu tiên hắn ý thức được dưới vương miện lộng lẫy của nhà vua kia, nàng cũng là con người bằng xương bằng thịt.
Lạc Lan toàn thân rét run, thân thể giống như bị nhốt trong tầng tầng băng đá, lồng ngực lại như có một ngọn lửa lớn đang hừng hực thiêu đốt, tựa hồ sẽ thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của nàng tan thành tro bụi.
A Thịnh theo bản năng phản bác: “Tôi không có.”
Hóa ra, lúc đó Tiểu Giác đã c·h·ế·t!
Bốn phía trong chốc lát hóa thành hoang mạc ngàn dặm. Cô gái biến thành tóc ngắn, gương mặt vẫn vậy, nhưng sắc lạnh.
Hơn nữa, hạm đội ở tinh vực Odin, mấy năm nay đều hoàn toàn nằm trong tay hắn. Hắn quen thuộc mỗi một chiến thuyền quân hạm, hiểu rõ mỗi một hạm trưởng quân nhân, nằm lòng tất cả lực lượng quân sự. Nếu Thần Sa nắm giữ quân đội Liên Bang Odin, vậy những hạm đội binh sĩ này chẳng phải tùy ý để hắn tàn sát?
————·————·————
Lạc Lan nhìn chằm chằm vào dòng thông tin cuối cùng.
Lạc Lan ôn hòa nói: “Bây giờ vẫn có người khiến em nhớ đến.”
― Trong phòng tối, trên vai bị cắn một cái thật sâu là Tiểu Giác làm, không phải đóng kịch.
Tử Yến lúc từ trong phòng đi ra, tâm trạng đang chán nản uống rượu, trong tay vẫn cầm một chai rượu.
Từ trước đến nay, Thanh Sơ luôn cử chỉ ôn hòa, lời nói lễ phép, A Thịnh lần đầu tiên gặp phải loại khẩu khí này của cô, hắn không khỏi thân thiết hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lạc Lan đột nhiên cảm thấy dạ dày cồn cào quặn thắt, nàng chạy vào nhà vệ sinh, nôn như điên.
Tử Yến đứng trong cơn mưa to, không nói một lời nhìn Lạc Lan.
“Sau khi ba qua đời, mẹ đã dẫn em và Diệp Giới đến Lam Nhân tinh định cư. Vừa đến một tinh cầu xa lạ, mẹ thì quanh năm không có ở nhà, lúc khổ sở, em thường nhìn sao trời đến đờ người, hy vọng mẹ nhanh trở về nhà. Sau đó, mẹ c·h·ế·t, em và Diệp Giới cũng bỏ đi. Nên khi ở một tinh cầu khác, em cũng sẽ nhìn sao trời, lo lắng cho anh ấy sống trên tinh cầu ấy có tốt hay không, có nguy hiểm đến tính mạng hay không.”
Từng màn rồi từng màn ký ức giống như lưỡi dao sắc bén bay thẳng đến mặt.
Lâm Lâu quá sợ hãi.
“Anh ta… là Tiêu hạm trưởng!”
“Không phiền anh nghỉ ngơi.”
Nàng có thể đau khổ, có thể bi thương, có thể khóc lóc, nhưng tuyệt đối không thể mềm yếu!
Khi mệt mỏi không chịu được, nàng lại ngồi ở sân phơi, ngắm nhìn sao trời từ từ ăn bánh gừng, từ từ nhớ đến hai đứa con ở Khúc Vân tinh và Tiểu Giác ở tinh vực Odin.
Túc Nhất, Túc Nhị, Túc Ngũ, Túc Thất nước mắt dâng trào, giọng nói nghẹn lại cổ họng, không nói được câu nào.
Lâm Lâu tướng quân lo lắng nói: “Tiêu hạm trưởng tại sao lại đột nhiên chạy ra tiền tuyến? Có gặp nguy hiểm hay không?”
― Chiến hữu chiến đấu kề vai sát cánh cùng hắn, Hoắc Nhĩ Đức, Lâm Kiên…
Nàng đốt lửa.
Lạc Lan cố sức đẩy tay hắn ra, nhìn chằm chằm hắn nói: “Tôi không phải Lạc Tầm, không cần anh quan tâm!”
Tử Yến nhìn Lạc Lan.
Hắn không nháy mắt nhìn vào màn hình theo dõi, biểu cảm càng lúc càng nặng nề.
Tiểu Giác nhảy lên phi cơ, đội nón bảo hộ.
Cửa sổ khép hờ, màn cửa lay động, tiếng đàn dương cầm du dương từ trong phòng truyền ra ngoài.
Tử Yến, A Thịnh đang ở trong phòng bị kinh động, cảnh vệ bên ngoài cũng bị kinh động, đều vây quanh ngoài sân phơi kiểm tra xem chuyện gì xảy ra.
Bên trong phòng chỉ huy, lòng người sợ hãi.
Hành động của nữ hoàng tuy rằng quái lạ, nhưng biểu cảm của nàng bình thản, mặt mang nét tươi cười, không chút khác thường, giống như đang xử lý một ít đổ cũ, chỉ là cách xử lý hơi đặc biệt, chắc hẳn bên trong có vật gì đó bí mật không muốn người ta biết.
Người đàn ông cởi bỏ mũ bảo hộ, trên mặt còn đeo một mặt nạ bạc.
Nàng chạy vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, từ sâu bên trong lấy ra một cái hộp bằng kim loại.
Tiểu Giác ra lệnh: “Chuẩn bị phi cơ chiến đấu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cửa khoang tự động mở, người máy đi vào, đưa một cái hộp hình vuông cho Tiểu Giác, “Tiêu hạm trưởng, mời kiểm tra và nhận, được phát chuyển nhanh từ phòng làm việc của nữ hoàng.”
Lạc Lan cười lắc đầu, giống như đang khen ngợi sự ngu ngốc của mình.
Tử Yến lạnh lùng nói: “Lúc Thần Sa khôi phục thân phận, tôi đã dự tính mình sẽ c·h·ế·t. Tôi tự g·i·ế·t mình so với cô g·i·ế·t tôi có gì khác đâu? Ít ra sau khi xong chuyện có thể giúp được Thần Sa.”
“Không thể, đã hoàn toàn mất tín hiệu.”
Chiến hạm Lâm Tạ.
― Học viên đích thân hắn huấn luyện, dốc sức chỉ dẫn.
Lâm Lâu tướng quân đứng ở góc phòng, đang tra hỏi vị quan quân lần cuối cùng nhìn thấy Tiêu Hạm Trưởng lái phi cơ bay đi.
Toàn thân trong ngoài giao chiến, băng ngâm lửa đốt, lúc lạnh lúc nóng, tâm thần giống như chơi vơi bên bờ vực thẳm, lảo đảo sắp ngã ngục.
A Thịnh cảm thấy sắc mặt của Lạc Lan ngày càng đỏ, ngay cả mắt cũng có chút hồng, hắn sốt ruột kéo nàng vào phòng, “Cô bệnh rồi, không được dầm mưa nữa.”
Cuộc sống mà nàng ban tặng, nàng muốn lấy lại sao?
“Phi cơ chiến đấu định vị cuối cùng là ở đâu?”
Toàn bộ hình ảnh của Lạc Lan xuất hiện trước mặt mọi người. Nàng sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lạnh băng dị thường, giống như cả người đều biến thành một khối băng.
A Thịnh không biết Lạc Lan rốt cuộc đang nói gì, nghi ngờ nhìn về phía Tử Yến.
Từ huấn luận viên khu căn cứ quân sự Hominis đến hạm trưởng chiến hạm Lâm Tạ, đã mười năm trôi qua.
Lạc Lan lảo đảo thân mình hướng vào phòng trong, bước chân loạng choạng, cả người té sấp lên mặt đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lạc Lan lấy ra một cái tablet từ trong túi áo.
Trong hộp có chứa một bộ quần áo cũ – Khi nàng đến mẫu hạm Anh Tiên số 2, gặp Tiểu Giác, nàng đã mặc bộ quần áo này.
Mười năm, rốt cuộc hắn đã đến được đây, nhưng có thể trở lại là chính mình, lại giống như phải trả giá bằng róc thịt lột da, hắn đã hoàn toàn thay đổi, ngay cả bản thân cũng không biết rõ bản thân.
Lạc Lan nhìn về phía sân phơi.
Thanh Sơ theo tiếng gọi xuất hiện, nhìn thấy Lạc Lan đang ngất xỉu dưới đất, vội vàng chạy tới kiểm tra.
Lạc Lan đứng ở rìa sân phơi, phất tay với Thanh Sơ một cái, cười nói: “Cứ để bọn họ ở lại, tôi còn có chuyện muốn hỏi bọn họ. Sau khi tôi hỏi xong, nhốt cả hai vào ngục giam, không có mệnh lệnh của tôi, không ai được quyền thăm hỏi.”
Tiểu Giác bước đi liên tục, vẫn bước nhanh về phía trước.
Đ·ạ·n pháo xẹt qua bầu trời, vô số ánh sáng chợt lóe chợt tắt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.