Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 67: Đạo chích.
[Anh dùng đường đao tinh chuẩn sẽ g·iết sạch chúng nó, anh muốn g·iết người không?]
Anh Quân nghe Biết Tuốt đánh giá thay vì hổ thẹn do đánh người yếu hơn mình hắn lại hưng phấn dồn linh lực vào chân, tung lên một cú đạp chính xác vào bụng tên mở cửa, đá hắn bay thẳng vào cửa gian chính đập vỡ cửa gỗ bay thẳng vào trong.
Minh Anh bật dậy chạy vào, nhìn thấy cảnh này liền lao tới ôm chặt cô gái. “Không sao anh ấy không làm gì em đâu, là anh ấy cứu chúng ta, nào ngoan, bình tĩnh nào.”
“Tên c·h·ó nào đánh lão Tam!”
“Ý thức con C!” Tên nhổ bậy xông lên trước, hô. “Nắm đấm thép.”
Bốp!
Tên mở cửa đơ ra nhìn Anh Quân, lát sau hắn cười lớn: “Mày nói gì vậy, ngôi nhà đó vốn là nhà hoang bọn này muốn lấy gì chẳng được.”
Anh Quân cười nhếch mép. “Chủ nhân căn nhà 23 tới để lấy đồ, hy vọng nhà 18 hợp tác.”
Tiếng hô hào nhốn nháo vang lên trong nhà vọng ra ngoài, rất nhanh một tốp ba người nhảy ra khỏi phòng, hùng hổ hướng về phía hắn.
[Linh lực 400, dùng tay không có thể bóp nát nắm đấm thép của hắn.]
“Này!” Anh Quân day nhẹ thái dương. “Mày kiếm đâu ra bài hát đó vậy, chẳng hợp với hoàn cảnh tí nào cả.”
Anh Quân xoa cổ tay. “Chưa có ai thì có tao. Tao vốn chẳng muốn đòi, nhưng tình hình bây giờ trong nhà rất cần nên thông cảm nhé.”
“Mẹ kiếp!”
Anh Quân nhìn theo bóng bọn họ trong số đó có một tên mặc áo cộc tay, dáng người hắn khá cao cơ bắp cân xứng, trông như thể thức tỉnh thiên phú về lực lượng, ở phần bắp tay có một hình xăm rất lạ màu đỏ như máu, hình dạng quả cầu và đôi cánh chim. Nguyên nhân hình xăm thu hút hắn là vì cánh chim kia rất giống đôi cánh của Điểu hắc ám mà Minh Anh gọi ra khi thực hiện ‘truyền nhiễm’.
“Lão Tam!”
Tay của hắn được cường hóa theo thiên phú ‘nắm đấm thép’ khi chạm vào Anh Quân vang liên tiếng động độc đáo y như lúc hai vật sắt đập vào nhau.
“Mày muốn lấy gì vào lấy đi.” Hắn tức tối chỉ vào trong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Level đạo chích lại tăng lên, ký chủ càng lúc anh càng trộm đồ thuận tay hơn.]
Anh Quân nhăn mặt. “Còn cách nào hay hơn không?”
Anh Quân đi ra đường lớn, có tiếng ồn ào náo nhiệt vọng tới. Hắn dừng lại bên mép đường, giữa lối đi một đoàn người khoảng 5 tên hùng hổ bước qua mặt hắn.
Vút.
Tên đang đứng bên ngoài thấy hắn vác chiếu vác nồi ra liền gào lên: “Mày không được lấy mấy cái đó.”
“Ưm!”
“Cút, mau cút!”
Anh Quân ra gian ngoài, tranh thủ kéo chiếc nồi vừa chôm được rửa sạch. Lúc này hắn phát hiện thiếu củi, bèn đứng lên rời khỏi nhà lần nữa.
Xoảng.
Phía trước tên mở cửa sau khi làm dịu cơn đau liền ra tay, tung nắm đấm về phía Anh Quân. Trong lúc bối rối Anh Quân đẩy linh lực về trán đỡ cú đấm như vũ bão của tên kia.
[Xạo ke, đi c·ướp thì có.] Biết Tuốt chế nhạo.
[Có, dùng linh lực tụ vào chân và tay đánh tay đôi, nhưng tôi không tin lắm khả năng của anh vì anh không học võ, cũng chẳng thường tập gym.]
“Mày đùa à, phần mềm NTC ngỏm từ đời nào rồi.”
“Sáng mai mới được, điện hôm nay đã mở quá 1 tiếng nguồn năng lượng cung cấp sắp cạn, phải cho tắt thôi.”
[Tôi có thể lưu trữ mọi thứ kể cả âm thanh trống hội thời xưa, tiếng tù và vang lên trong các trận đánh lớn thời ông cha mới dựng nước lập cơ đồ.]
Anh Quân rất tự tin bước vào, vuốt nhẹ mái tóc hơi rối vì cử động mạnh. “C·h·ó nào cắn được lão Tam của bọn bay, tấn cả là do chân tao đó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh ra ngoài đi để đây tôi lo cho.” Minh Anh nói.
Anh Quân thụi một đấm cực mạnh vào bụng tên mở cửa.
Ầm!
Tên mở cửa cười lớn hơn. “Mày làm tao mắc cười quá, chưa ai tới Vùng giáp trung lại đi đòi đồ như mày.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cả năm nhấc chân tiếp tục tiến về phía Vùng trung tâm.
“Cô tỉnh rồi?” Hắn vui vẻ hỏi thăm.
“Mày còn từ nào hay hơn không?” Thái dương Anh Quân xuất hiện hai đường hắc tuyến.
“Á! Con mẹ mày làm trò gì đó!” Tên giữ của hét toáng lên, ôm lấy bụng mình ánh mắt thâm độc nhìn Anh Quân.
“Được rồi, mày giữ mấy thứ đó cho riêng mình đi tao xin phép không nghe.”
Cô gái đột nhiên mở mắt, vừa nhìn thấy hắn liền hét toáng lên, vung tay đánh vào mặt hắn.
“Tìm được đứa nào nướng thằng Bảo thành tro chưa?”
[Ký chủ, chúc mừng anh đã nâng cấp thành phường đạo chích.]
Chờ cho nhóm 5 người kia đi vào Vùng trung tâm hắn chạy tới căn nhà 18, cánh cổng đóng chặt nhưng chỉ với một cú tung chân hắn dễ dàng phá cửa đi vào trong.
“Trong căn cứ chúng ta có ai mang hệ này sao?”
Vừa nghe thông tin Biết Tuốt cung cấp Anh Quân vừa vung quyền tán loạn đánh tan các phân thân. Quyền cước của hắn vốn là món võ mèo cào chỉ biết đánh bậy ấy vậy mà rất dễ dàng đập nát từng phân thân một còn đã thương được chủ nhân thật sự.
[Anh có thể nghe tại NTC bài Giang Hồ của Phong Lê.]
“Á!” Tên mở cửa cầm lấy nắm tay nhảy loạn lên. “Đầu mày làm bằng sắt à!”
Hắn đi vào trong lấy đầy thau nước, ra ngoài bế cô gái vào. Anh Quân nâng tay toan cởi áo cô gái nhưng liền dừng lại, hắn là con trai cô đã là thiếu nữ 16 tuổi, nam nữ thụ thụ bất thân hắn không nên chạm vào cô thì hơn.
Anh Quân nắm chặt nắm đấm của hắn dồn linh lực tụ vào các ngón tay bóp mạnh.
Bọn họ đột ngột dừng lại cả năm đều rơi vào trầm tư.
Anh Quân cười cười. “Không sao tỉnh lại là tốt rối, cô thấy trong người thế nào?”
Anh Quân vuốt nhẹ trán, cảm thấy mình đúng là thiên hạ vô địch, còn có thể thực hiện được tuyệt chiêu ‘thiết đầu công’ siêu đỉnh.
“Chính hắn, lại tới trộm đồ của chúng ta nữa rồi mau chặn hắn lại.”
“Có lẽ có người bên ngoài mới vào.”
Anh Quân đi nhanh về nhà, vừa bước vào trong liền thấy Minh Anh đã tỉnh ngồi dựa vào tường tâm trạng trông rất tệ.
“Hu Hu, cút cút đi!” Cô gái khóc lớn, nhưng theo thời gian dưới từng cái vỗ lưng nhịp nhàng của Minh Anh cô dần nít khóc.
[Không còn từ nào hợp với khí thế ký chủ đang tỏa ra lúc này.] Biết Tuốt hắng giọng đọc rap. [Bạn bè của con là lưu manh, ở tù ra trông rất bảnh. Bạn bè của ba dân đá banh, chỉ biết cắm đầu đi học. Bạn bè của ba đi học xa, ra trường song làm chủ người ta. Bạn bè con ở tù ra, kiếm việc không song đi móc bọc. Bạn bè của con là băng đảng, bốc c·ần s·a đem đi bán.]
Minh Anh nhìn hắn, buồn bã nói: “Xin lỗi.”
Anh Quân nghiêng nhẹ đầu, híp mắt nói: “Tao thích, mày nói nữa tao đập cho một trận ra trò đấy.”
Anh Quân chẳng khách khí đi thẳng vào nhà bỏ qua tên đầu tiên bị hắn đạp bay vào đây nằm ngất lịm trên mặt đất, dùng mũi giày đá nhẹ các mảnh vỡ và chai lọ lăn lê trên nền nhà, tiến thẳng vào phòng tắm lấy một chiếc thau lớn, nhìn quanh thấy có dầu gội xmen, hắn tiện tay thó luôn một chai, sau đó vặn luôn bóng đèn phòng tắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người còn lại chứng kiến cảnh bạn mình b·ị đ·ánh bại rất thông minh đứng nguyên tại chỗ không lao lên chịu đòn. Anh Quân nhìn hai kẻ nằm lăn lê trên đất, cảm giác bản thân rất ưu việt, đầu vì thế mà ngẩng lên rất cao, nhìn tên còn lại.
“Mày là...” Một tên trong số chúng lắp bắp.
[E hèm!] Biết Tuốt ho nhẹ. [Vui lòng biết mình biết ta, ký chủ thân mến, linh lực của người ta có 300, anh 4000, kiểu này thì không khác gì lấy dao cắt cà chua, chớ tự hào thái quá.]
Rầm!
Anh Quân đặt đồ xuống. “Đi lấy về đấy.”
[Căn cứ mở điện hai tiếng lâu hơn so với tính toán ban đầu của tôi, có vẻ do có liên quan tới sự kiện của tên mập vừa c·hết.]
“Phiền trả tao chút đồ.”
Một trong số đó chửi lớn.
Chương 67: Đạo chích.
Anh Quân bình tĩnh lấy ra bóng đèn thay vào chuôi bóng. Ánh sáng trắng bừng lên soi rõ tình trạng mọi người trong phòng. Minh Anh nheo mắt, nở nụ cười đầy mệt mỏi về phía hắn. Anh Quân cầm thau chứa nước lên: “Cô nghỉ ngơi chút đi tôi tranh thủ lấy nước cho cô và cô gái kia lau người đề phòng điện cắt.”
Rà mắt một vòng hắn nhìn thấy một chiếc nồi treo có nắp đậy chuyên dùng cho những dịp du lịch nấu ăn ngoài trời, liền xách lên, mở ra bên trong chỉ còn lại chút cặn nước dùng. Hắn chẳng nể nang bỏ thẳng vào thau đồ, nghênh ngang đi ra ngoài.
Bên trong chẳng còn ai, hắn tiến lên chẳng hề e dè dùng chân đạp bung chốt cửa chính tiến vào phòng, tìm được bật lửa, tiện tay xách luôn hai chiếc ghế về làm củi.
“Dựa theo hiểu biết của Bảo Nhi, thì có khả năng người ra tay thuộc thiên phú hệ lửa.”
“Cảm ơn lời khen, mày đừng thêm nó vào mục thiên phú.”
Minh Anh vỗ lưng cô.
Anh Quân hỏi nhanh Biết Tuốt: “Tính toán xem tao có thể đánh bại những tên bên trong không.”
Hắn nhẹ nhàng né được, không hài lòng lắm với cử chỉ thô lỗ bẩn thỉu kia, Anh Quân nhắc nhẹ. “Đàn ông thì cấm nhổ bậy, ô nhiễm môi trường, có ý thức chút đi.”
Hắn rướn đầu tới hạ tông giọng. “Nói cho mày hay, lúc bọn tao tới đó bồn cầu đã bị người ta đào từ lâu rồi, chỉ còn lại bồn rửa tay, bọn tao đang thiếu nên lấy thôi.”
“Á!” Nắm đấm thép gào lên đầy đau đớn.
“Hơi đuối sức.” Minh Anh hất nhẹ đầu. “Anh mua chúng ở đâu đó?”
[Không dễ đâu, anh đây chỉ là xài ké từ đạo chích, chứ gặp phải thiên phú ‘đạo chích’ thật, anh chỉ là kẻ múa rìu qua mắt thợ.]
[Thiên phú này rất mạnh đáng tiếc chủ nhân lại quá yếu, linh lực 100.]
Dứt lời liền đi khỏi căn số 18.
“Đéo!” Một tên nhổ bọt về phía Anh Quân.
Rắc.
“Được.”
Rất tốt không đánh cũng khai! Anh Quân cười thầm, nói: “Nếu vậy thì bọn mày lấy của nhà tao bồn rửa tay, cửa sổ cửa chính, ngói, gạch lát nhà, bàn ghế, bóng đèn. Đúng không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếp đó đi ra ngoài, nhìn một vòng xung quanh, thấy có chiếu và chăn mỏng, lấy luôn. Hiện tại hắn chỉ có một mình không thể mang vác nhiều nên quyết định lấy những thứ có giá trị trước.
“Liên hệ Bảo Nhi cung cấp thông tin người vừa vào căn cứ đi, càng nhanh càng tốt.”
Anh Quân đứng thẳng lưng hệt như một quý ông, nâng tay lên đón lấy cánh tay cường hóa của tên kia.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.