Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 39: Minh Tiêu tiến hóa.
Minh Tiêu sử dụng thiên phú: “Bước nhảy của ếch.”
Một mình Biết Tuốt tự tung tự tác dùng thiên phú ‘phi tiêu chỉ thiên’ kết hợp cùng ‘hơi thở của rồng’ liên tục chọc phá từng ổ ‘tổ phụ ve c·h·ó’
Anh Quân bực mình nghiến răng dùng thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ nhìn thẳng vào các ổ trứng tổ phụ hình kén màu cánh gián. Tuy lửa đang thiêu chúng nhưng lớp vỏ lại vô cùng cứng không hề sứt mẻ.
Ngay lập tức một lực đẩy xuất hiện tống hắn ra ngoài.
“Được rồi, tới thông số tiếp theo đi.” Anh Quân quyết định bỏ qua, hắn không có thói quen làm khó những câu trả lời có vẻ thuyết phục.
Anh Quân thở dài, càng ngày hắn càng không ứng phó nổi với con mắm hệ thống, miệng lưỡi không xương nhiều đường lắt léo. Nghĩ tới đây hắn chợt nhớ ra: “Này Biết Tuốt.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếng động lớn vọng lại từ phía trước, cây cối nơi đó bị hất tung lên cháy phừng phực, dạng lửa đỏ này chắc chắn là của Minh Tiêu.
[Cô dâu tám tuổi đã tiến hóa, nói thật chứ bây giờ tôi thấy hai người chẳng môn đăng hộ đối tí nào.]
Ầm ầm.
Mái tóc cô bé tỏa ra xung quanh, lao vun v·út như đỉnh đầu của nữ thần rắn Medusa, tóc lao tới đâu cây cối ve c·h·ó bị t·hiêu r·ụi tới đó, tàn phá tới mức mặt đất chuyển sang màu nâu đỏ nóng hừng hực.
Phóng v·út lên không trung mất hút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mày hình như không có hình dáng con người, chỉ là một con nhộng, vậy vì sao nhiều lúc tao có cảm giác mày hành động cứ như một con người ấy.”
“Vậy thì anh giao cho em đi.” Dứt lời cô nhét chậu cây Khánh Ngọc qua cho hắn. “Giữ hộ em.”
Từng lớp Ve c·h·ó bự lao tới liền gục ngã tự động b·ốc c·háy trước khi chạm được vào Minh Tiêu, lớp này tới lớp khác. Trong trận đánh này Minh Tiêu hoàn toàn trên cơ, khi đã trở thành quái vật cùng với độ linh lực tăng lên cấp B, cô nhóc không còn là Minh Tiêu yếu ớt chỉ biết rụt rè theo dõi hắn từ đằng xa như trước kia.
[Độ biến dị, ồ lần này khả quan phết. Độ biến dị của anh hiện tại là 80 đã giảm xuống rất nhiều, xem ra ‘cây thế giới’ có thể trị độ biến dị của anh. Ký chủ cố lên vì tương lai của Khánh Ngọc cũng vì tương lai của anh, hãy cố tìm cho bằng được những loại thảo dược có danh hiệu mà anh đã nói trên. Anh yên tâm chỉ cần được tiếp xúc với các loại thảo dược đó tôi tự khắc sẽ có được phân tích cụ thể và cho anh biết lợi hại khi loại thảo dược đó được đưa vào bên trong cơ thể anh.
Tiếng ngã của lũ ve c·h·ó cùng tiếng cây cối đổ xuống vang lên không ngừng. Anh Quân buộc phải lùi lại, hơi nóng tỏa ra từ lửa đỏ cùng mùi hơi cay rất xốc, đứng lâu khiến cho mũi hắn tê rầm, mắt cay xè rất khó chịu.
“Trời, cao và xa dữ!”
Cuối cùng phương hướng biến dị: thực vật hóa chủng cây dược cực độc thế giới. Từ cây cứu thế thành cây độc luôn, ký chủ xin chúc mừng anh. Tôi không hy vọng anh chuyển về dạng này, đến lúc đó tôi e rằng anh không chỉ không cứu được thế giới mà còn giúp đẩy nhanh quá trình diệt vong của loài người và các chủng loài khác.]
[Thiên phú thì anh biết rồi, giờ đến linh lực.] Biết Tuốt vuốt nhẹ trán. [Linh lực của anh đã chuyển về số âm, trước kia là 0 giờ thì nó chuyển sang trừ 0, một con số độc đáo, bất thường và khó lý giải.]
[Lùi nữa đi, anh yếu đừng ra gió, cứ để đồng đội anh bảo kê được rồi.] Giọng điệu Biết Tuốt hết sức mỉa mai.
Cô gái vỡ thành từng mảnh nhỏ theo sau là tiếng hét lớn của Biết Tuốt: [Cút ra ngoài!]
[E hèm!] Biết Tuốt trở lại, giọng điệu nghiêm túc lạ thường, [lửa của Minh Tiêu đã thay đổi, lửa đỏ này mang theo mùi hơi cay, đối thủ hít phải khói tỏa ra từ lửa này rất dễ dàng bị tàn phá lục phủ ngũ tạng từ bên trong. Anh nhìn đi những con Ve c·h·ó bựa chưa hóa ‘tổ phụ’ không thể nào tiến quân được về phía Minh Tiêu, chúng bị hạ do hít phải lớp khói đang tỏa ra ngùn ngụt.]
Anh Quân nghe được kết quả tệ lại cảm thấy rất vui, vì có thành loài cây độc hắn vẫn có thể mang theo n·gười c·hết chung, khoái khoái.
Biết Tuốt cười đểu: [Thanh mai trúc mã thì cần đéo gì xem mắt.]
“Sắp tới chúng ta sẽ đối mặt với quái vật biến dị.” Hắn nói với Minh Tiêu.
“Này Biết Tuốt phải không?” Hắn che mắt lại, nhưng năm ngón tay lại hở tách hách đủ để nhìn thấy những thứ muốn thấy. Biết Tuốt hình như không có bướm cũng chả có chim, cô bé này. “Mày vô tính à?”
Anh Quân gật đầu. “Chúng sợ lửa vừa khéo em đã tiến hóa có thể dùng lửa.”
[Giề!]
[Tới rồi, phía trước.]
Từng ổ tổ phụ b·ốc c·háy ngùn ngụt cuốn theo cây cối gần đó bị t·hiêu r·ụi, cả một khoảng rừng ngập tràn trong lửa đỏ.
Nghe rất hấp dẫn, dù suốt ngày được Biết Tuốt gọi là người giải cứu nhân loại nhưng Anh Quân sẽ không vì thế mà tự đắc mình được buff chỉ số vai chính thường xuyên gặp nguy hóa an, có đồng đội mạnh bảo kê khi gặp tình huống xấu như vậy mới sống lâu. Hơn nữa sắp tới hắn sẽ vào căn cứ an toàn, nếu chỉ mình hắn và Minh Tiêu thì e rất khó để sống tốt, hắn cần phải tìm thêm bạn đồng hành mạnh mẽ để chấn nh·iếp những kẻ có dã tâm bất chính.
[Tôi vẫn chưa nói xong về thông số của anh, nói thật với ký chủ chứ đời tôi sinh ra chưa bao giờ tôi thấy trường hợp như này. Ký chủ anh chắc sinh vật đột biến.]
Minh Tiêu làm theo dồn lực đâm vào nơi đó, với hơi nóng cùng sự cứng cáp của những sợi tóc đỏ, sau liên hoàn mũi nhọn cuối cùng tổ phụ bị phá. Bên trong đổ oành ra hàng tỷ con non bé tí, tràn ra như một dòng dung nhan.
“Phi tiêu chỉ thiên, phá nát, hủy diệt.” Minh Tiêu hô lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh Quân cùng Minh Tiêu tiến về phía trước băng qua khu rừng bị thiêu cháy trước đó bởi thiên phú ký sinh của hắn, tiến vào khu vực cây cối xanh tốt nhưng không quá cao, mặt đất bị xới tung không một cây cỏ nhỏ nào mọc trên bề mặt, điều này cho thấy ở đây có rất nhiều sinh vật với đôi chân sắc nhọn thường xuyên qua lại.
[Khuyên anh nên g·iết lũ ve c·h·ó vì bên dưới khu vực này có Thiên thần thế giới. Có được một người bạn cấp bậc đó thì còn gì bằng, từ nay tương lai anh không cần phải lo nghĩ tới nữa, cứ để đồng đội bảo kê cho.]
Hắn lần nữa thấy mình xuất hiện trong không gian vũ trụ bao la, trước mặt là một con nhộng màu xanh nhàn nhạt đang bay lơ lửng. Lát sau con nhộng hóa ánh sáng trắng, chờ ánh sáng tan đi phía trước mặt hắn xuất hiện một cô bé có mái tóc màu xanh dài chấm gót chân nhẹ nhàng lay động, nước da trắng quan trọng hơn là – không mặc đồ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh Quân rùng mình, nếu số con non này lớn lên không biết chuyện gì sẽ xảy ra, cả khu vực này lẫn căn cứ an toàn của tỉnh N sẽ đi về đâu.
“Này mắm, mày nên học lại cách dùng từ đi, đặt lộn xộn hết cả lên.”
[Cảm ơn lời khuyên, tôi tự biết mình đang nói gì.]
Phía trước Minh Tiêu dùng tay không bẻ xuống một cành cây khô, mở miệng phả hơi nóng từ chính hơi thở của bản thân để khoét rỗng lõi cành cây tạo một cái chậu trồng Khánh Ngọc vào.
[Còn, chủng Ve c·h·ó bự, bọn này chỉ có tác dụng ký sinh mà gặp ngay anh thì có ký sinh đằng trời, hơn nữa trận vừa rồi đã c·ướp đi gần hết chủng Ve c·h·ó con của bọn này nên không ít Ve c·h·ó bự đã bắt đầu vào trạng thái quái vật hóa hoàn toàn ‘tổ phụ ve c·h·ó’ hiện giờ nếu anh đi qua đó chỉ phải đối mặt với một số lượng khá khiêm tốn, Minh Tiêu có thể giải quyết được, ‘hơi thở của rồng’ kết hợp cùng ‘phi tiêu chỉ thiên’ đủ để thiêu c·hết hàng ngàn con. Tiến lên thôi.]
Thực tế và tương lai thật xa vời, xem ra chặng đường cứu vớt thế giới của nó và chủ nhân còn rất dài rất dài. Biết Tuốt bỏ qua vấn đề nhức não đau đầu về thuốc của Anh Quân, lên tiếng bổ sung thêm:
“Ý anh là bọn c·h·ó lai ve c·h·ó?” Minh Tiêu hỏi lại.
Khung cảnh tối sầm lại, hắn nhìn thấy một điểm đỏ nằm giữa kén tổ phụ: “Minh tiêu tập trung t·ấn c·ông vào điểm ở giữa kén ngay trung tâm, không cần đâm chỗ khác.”
Chương 39: Minh Tiêu tiến hóa.
Ầm!!!
Anh Quân theo lời Biết Tuốt thẳng tiến tới chỗ Ve c·h·ó bự.
[Đúng rồi.] Biết Tuốt đáp lại. [Nhưng hiện tại tôi không dám khẳng định, nên tôi kiến nghị anh hãy tìm một đối tượng mới để thực hiện ‘vay mượn’ con số âm này hình như có liên quan tới kỹ năng đặc biệt này của anh, chờ tới lúc đó tôi sẽ có được đáp án hoàn toàn chính xác.]
Anh Quân xoa đầu cô bé nhìn về phía trước, hiện tại hắn không có ý định đi tìm Minh Nguyệt báo thù, bây giờ trời sắp tối bọn họ cần phải vượt qua được khu vực này để tìm một chỗ nghỉ chân, chuyện trả thù không cần vội, hơn nữa có vội thì với lượng sức mạnh lên xuống thất thường của hắn rất dễ tèo trong tay cô ta.
Đùng!
Anh Quân quên béng hình dạng của Biết Tuốt lao tới đó, ngay khi vừa tới nơi cảnh tượng trước mắt khiến Anh Quân không biết phải nói gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tìm biện pháp băng qua chỗ này an toàn nhất đi.” Anh Quân không muốn chiến đấu với ve c·h·ó.
Anh Quân bĩu môi nhưng vẫn rất tò mò về hình dáng của Biết Tuốt, vì thế bèn nhắm mắt lại.
“Phía trước còn ve c·h·ó không?” Hắn hỏi Biết Tuốt.
“Bọn tao có từng ăn hỏi hay xem mắt nhau à? Sao mày lại dùng cụm từ ‘môn đăng hộ đối’ lạc quẻ quá rồi đấy.”
“Mày là Biết Tuốt đấy.” Anh Quân khiêu khích.
Giọng điệu của Biết Tuốt khiến Anh Quân đâm lo.
Minh Tiêu mang chậu cây tự làm tới khoe với Anh Quân. Hắn khen ngợi cô bé: “Giỏi lắm, từ nay anh giao cho em toàn quyền chăm sóc Khánh Ngọc, nhớ bảo vệ con bé.”
[Ai nói anh tôi không có hình dáng con người. Nhắm mắt lại đi để cô đây cho anh chiêm ngưỡng nhanh sắc chim sa cá lặn của ta.]
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.