Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 55: Chương 55

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55: Chương 55


Tần Tri Dự thấy cô gỡ tay thì buông thật, mặt sa sầm.

“Đến thăm anh làm gì?”

“Trách em à?” Cô lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn người đang nằm trên giường, máy theo dõi điện tâm đồ trên bàn để lộ biểu đồ nhấp nhô và nhịp tim tăng vọt của anh.

Thấy cô cuối cùng cũng chịu lên tiếng, Tần Tri Dự gật đầu lia lịa, chỉ thiếu điều viết hai chữ “thề thốt” lên mặt, “Sau này anh tuyệt đối không tái phạm lỗi lầm tương tự nữa.” Nói xong lại đáng thương nhìn cô, “Sau này đừng nói những lời chia tay như vậy nữa, anh chịu không nổi.”

“Em không chia tay, chẳng lẽ nhìn anh và Sở Hàn ở dưới lầu tình tứ với nhau à?”

“Anh không nên ghen tuông bừa bãi, còn không nghe em giải thích, uống say làm bậy, làm chuyện không tốt với em.”

“Chắc là ngủ không ngon.” Cô lúng túng rút tay khỏi tay Tần Tri Dự, dụi mắt đỏ hoe.

Tần Tri Dự thấy cô không đáp, trong lòng bứt rứt, bên ngoài vẫn tỏ vẻ lạnh lùng: “Không nói gì à?”

Anh siết chặt cằm, trừng mắt nhìn người cố tình chọc tức mình. Gồng cứng cổ nói: “Xem cũng xem rồi, không có gì thì về đi. Chia tay rồi, nam nữ ở riêng, không thích hợp.”

Thư Diểu nhìn chiếc bánh trên bàn, thắc mắc: “Nguyễn Nguyễn đâu? Em đến nhà, chú Nguyễn bảo tối qua đã đi rồi, sao giờ không có ở đây?”

“Hôm qua đưa cậu về xong, Tưởng Phương Dật báo là ba đứa các cậu đạt giải vàng, chúc mừng nhé! Năm sau chắc suất trao đổi du học có tên cậu rồi đấy.”

Sợ làm Nguyễn Vụ tỉnh giấc, bà Thẩm không tiện trách mắng anh, chỉ có thể ngồi một bên lấy điện thoại ra xử lý công việc.

Nguyễn Vụ ngẩng đầu, đôi mắt bối rối, né ống truyền, cố gắng gỡ tay anh ra, mặt đỏ ửng: “Vậy thì buông tay tôi ra!”

“Không phải đi ngang qua còn giả vờ không thấy anh à?”

Thấy cô vẫn không lên tiếng, Tần Tri Dự buông cổ tay cô ra, chỉ hờ vào cô, tức giận nói: “Em không thể qua cầu rút ván được, ngủ với anh rồi đến cơ hội để anh chịu trách nhiệm cũng không có.” Nói xong lại kéo cổ tay cô lại, sợ cô chạy mất.

“Thôi, mấy đứa ở lại đây, mẹ với ba con về trước, không cản trở mấy đứa ăn mừng sinh nhật. Trên bàn có lê, A Dự không được ăn, lát nữa mấy đứa mỗi người một quả. Tối nay tụi con về hết, để A Hàng đến trông.”

“Anh yêu em nhất.”

“Anh không dám đi tìm em, Diểu Diểu nói em muốn chia tay với anh.”

Nghiến răng nói: “Tần Tri Dự! Con không thể bớt khiến người ta lo lắng chút à? Thiết bị lặn bên đó hỏng nặng đến thế nào rồi? Nếu không có Thanh Doãn, bây giờ con định để hai ông bà già này tiễn đưa con à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Tri Dự khẽ ho một tiếng, không may kéo động vết thương ở ngực trái, đau đớn cau mày, giọng nói yếu ớt khàn khàn: “Chắc là tối qua đã đến rồi.”

“Dì Thẩm cũng đến rồi sao? Bọn cháu ở đây trông là được rồi, dì với chú Tần bận rộn như thế còn đến xem cậu ấy làm gì.” Vừa đẩy cửa bước vào, Trương Nam thấy bà Thẩm đang ngồi trên sofa, liếc mắt thấy Tần Tri Dự đã tỉnh, giọng khá lớn.

Cô ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc nức nở, tiếng khóc vụn vỡ rơi vào lòng Tần Tri Dự lại như dao đâm.

Không đợi ai đáp, Phó Thanh Doãn kéo Trương Nam, tay kia ôm vai Thư Diểu bước nhanh ra cửa: “Mãn Mãn, trên bàn có bữa sáng, ăn xong canh chừng cậu ấy, chờ anh Hàng đến rồi nhắn tin, bọn anh quay lại đón em.”

Nguyễn Vụ cúi đầu nhìn tay anh đang truyền dịch, không dám giằng mạnh, đành để anh nắm lấy, cũng không nắm lại. Bên tai vang lên lời trách móc có chút tủi thân của anh.

“Hả?” Nguyễn Vụ vội buông bữa sáng, chạy đến bên anh, lo lắng kiểm tra ống truyền dịch: “Không có mà, vẫn ổn mà?”

“Vậy thì sao?”

Tiếng bước chân vội vã, chân anh bị một vật không rõ tên ném mạnh vào. Sau đó là giọng nói nghẹn ngào của Nguyễn Vụ.

Tần Tri Dự nghe thấy tiếng, khóe môi cong lên một độ cong nhỏ, anh bỏ tay đang che mắt ra, nắm chặt lấy cổ tay cô, “Anh hối hận rồi, Mãn Mãn.”

Mấy giây sau, Nguyễn Vụ khẽ “Ừm” một tiếng.

Chương 55: Chương 55

Tần Tri Dự nhắm mắt lại, rồi lại lên tiếng, “Anh yêu em.”

Lại Kinh Trập nữa đến, ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng, nhiệt độ cũng không lạnh như năm ngoái, cây tầm gửi trong con hẻm nhỏ nơi họ gặp nhau lần đầu lại một lần nữa kiên cường sinh trưởng.

“Biến đi.”

“Không phải chia tay rồi sao?”

“Anh không nên cố ý lợi dụng cô gái mà em không thích để chọc tức em.”

“Để em thất vọng rồi, mạng lớn, chưa c·h·ế·t được.”

Bà Thẩm lau nước mắt, liếc anh một cái: “Vẫn là Diểu Diểu làm mẹ vui.”

Bà Thẩm thấy vậy bước tới, sờ nhẹ cổ cô, giọng lo lắng: “Mãn Mãn bị vẹo cổ à?”

Tần Tri Dự mím môi: “Này, hình như anh đang bị chảy máu ngược rồi.”

Không biết qua bao lâu, cửa lại mở ra lần nữa.

“A Dự, tỉnh rồi à?” Cánh cửa phòng bệnh đột ngột bị đẩy ra, bà Thẩm và Bí thư Tần cùng nhau bước vào. Thấy Nguyễn Vụ vẫn đang ngủ say bên giường bệnh, bà Thẩm hạ giọng, hỏi: “Mãn Mãn đến từ lúc nào vậy?”

“Anh sợ anh đi tìm em, em thấy anh sẽ buồn, rồi sẽ không cần anh nữa.”

Bàn tay Tần Tri Dự đang nắm cổ tay cô không ngừng siết chặt, rồi lại từ từ thả lỏng, sau đó lại cố chấp siết chặt.

Phó Thanh Doãn cười khẩy: “Tôi vừa cứu cái mạng c·h·ó của cậu đó, còn đòi gì nữa?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khóe mắt Nguyễn Vụ để ý thấy hành động nhỏ của anh, không nhịn được cong môi, giọng nói nghèn nghẹn vang lên, “Em không phải là vật sở hữu của anh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Tri Dự nằm trên giường, tinh thần rõ ràng tốt hơn nhiều so với lúc mới tỉnh, nhướng mày nói lấc cấc: “Sinh nhật mà chẳng có quà gì hết là sao?”

Nguyễn Vụ nắm túi, quay người bỏ đi với bóng lưng kiên quyết.

Cô im lặng, cúi đầu không nói.

Nguyễn Vụ quay mặt đi.

“Anh không ăn được, tụi em ăn mà. Hơn nữa sinh nhật anh, nhưng dì Thẩm là làm chủ, có liên quan gì anh?” Thư Diểu lè lưỡi chọc anh.

Bước chân Nguyễn Vụ khựng lại, rồi cô nhấc chân rời khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại.

Tần Tri Dự nhìn mẹ rơi nước mắt, cũng không nỡ, cố gắng nở một nụ cười: “Mẹ, con khát.”

Nguyễn Vụ vẫn im lặng, không nói gì.

“Chúc mừng sinh nhật Nhị ca!”

Không lâu sau, Trương Nam và Phó Thanh Doãn quay lại, trong tay còn xách theo túi đồ ăn sáng.

“Cũng đừng ghét anh.”

“Em không biết!” Nguyễn Vụ gầm lên khe khẽ như thú bị nhốt.

Anh cũng không ngăn cản, im lặng nhìn lên trần nhà, ngay khoảnh khắc Nguyễn Vụ kéo cửa ra, nhấc chân định rời đi.

“Vâng, dì Thẩm, chú Tần, đi đường cẩn thận.”

Tần Tri Dự cau mày: “Diểu Diểu, em cố ý à? Anh còn chưa được uống nước, em đem cái bánh to thế này là định trêu ai?”

“Trương Nam mang bữa sáng đến rồi, Mãn Mãn đi rửa mặt rồi ra ăn chút gì đi.”

Trương Nam phụ họa: “Có lý đó, nhân dịp chủ nghĩa tư bản cứu cậu, miễn luôn quà sinh nhật của tôi đi, tiết kiệm tiền tán gái.”

Thuốc tê đã tan, Tần Tri Dự vẫn còn yếu: “Tóc hai người vẫn còn đen mà…”

Chớp mắt một cái, trong phòng chỉ còn hai người.

“Anh nói một câu yêu em là có thể xóa bỏ hết sao?” Mắt Nguyễn Vụ đỏ hoe, bướng bỉnh nén nước mắt không cho rơi xuống. Tủi thân nghĩ về những ngày tháng khó khăn này, nghĩ đến cảnh anh và Sở Hàn đứng nói cười vui vẻ với nhau. Ghét mọi thứ liên quan đến anh như không khí tràn ngập trong cuộc sống của cô, trốn thế nào cũng không thoát được.

Phó Thanh Doãn liếc sang Tần Tri Dự đang nằm trên giường, ra hiệu lia lịa, lập tức hiểu ý: “Tụi mình nên về nhỉ? Ở đây cả ngày rồi, về nghỉ chút, cái giường này cứng c·h·ế·t đi được.”

Anh nói: “Anh không hề muốn chia tay, là em đề nghị trước.”

Tần Tri Dự nhìn cô, mỉm cười, “Kỷ niệm một năm vui vẻ.”

Tần Tri Dự nhanh tay nắm lấy tay cô định rút về, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát đan chặt tay mười ngón, nhìn cô chăm chú: “Sao lại đến thăm anh?”

Lời vừa dứt, Thư Diểu bước vào với chiếc bánh sinh nhật: “Tèn ten ten ten~ Bánh sinh nhật đây!”

Giọng anh càng nói càng nhỏ, gần như cứ nói một câu lại liếc nhìn Nguyễn Vụ một cái, cẩn thận quan sát cảm xúc của cô.

Anh không cách nào biện minh cho tình yêu của mình dành cho em, nhưng anh lại vô cùng may mắn, đã để anh gặp được em vào năm mười chín tuổi đẹp nhất, lại có được em vào năm hai mươi tuổi đầy sức sống, thật may mắn biết bao, anh đã có thể được như ý nguyện.

Sau khi cô rời khỏi phòng bệnh, bà Thẩm đặt điện thoại lên bàn, đi đến giường bệnh.

“Không trách em.” Tần Tri Dự khẽ này.

Ra khỏi phòng bệnh, bắt gặp Nguyễn Vụ đang quay lại, bà Thẩm nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Mãn Mãn, lát nữa về nhà ngủ một giấc ngon, đừng lo cho cái thằng ranh đó nữa.”

Miệng nói câu chua chát, tay lại càng siết chặt hơn.

“Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh quờ tay thì không có ai bên cạnh, anh liền biết em giận anh rồi.”

*

“Không phải theo cái tên đeo kính đó rồi à?”

“Anh đợi mấy ngày liền, em đều không cho anh bậc thang đi xuống, anh liền nghĩ đến thư viện tìm em, kết quả em lại hất tay anh ra, giả vờ không quen biết anh. Còn đi cùng người khác nữa.”

Nguyễn Vụ gật đầu.

Chia tay thì chia tay, đừng có mà hối hận. Lời anh nói ra. Anh lại là người hối hận trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không phải bảo không cần anh nữa à?”

“Khát c·h·ế·t con đi! Mới mổ chưa đến 24 giờ, chưa được uống nước!” Bà Thẩm tức giận mở tăm bông, nhẹ nhàng làm ẩm môi anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Tri Dự lắc lắc cổ tay cô, hơi thở không ổn định, nhịp tim tăng vọt, “Em đừng không để ý đến anh nữa, em nói một câu đi.”

“Con mẹ nó anh là đồ khốn!”

Nguyễn Vụ hơi co rút ngón tay, chậm rãi mở đôi mắt sưng đỏ, cổ đau nhức, khẽ kêu “A…”

Nguyễn Vụ lúng túng cầm bữa sáng trên bàn, từng chút cho vào miệng. Món bánh bao cua mà bình thường cô rất thích giờ cũng nhạt như nước ốc. Ánh mắt cô lảng tránh, nhất quyết không nhìn Tần Tri Dự trên giường.

“Xem anh đã c·h·ế·t chưa.” Năm từ nhẹ hẫng rơi vào căn phòng bệnh yên tĩnh.

“Em biết rõ là anh cố ý chọc tức em mà!”

Nguyễn Vụ đúng lúc đẩy cửa vào: “Mình ở đây nè, Diểu Diểu.”

Tần Tri Dự đưa tay lên, cố chấp che mắt lại. Những giọt nước mắt nơi khóe mắt không kìm được rơi xuống gối, nhanh chóng thấm ướt rồi biến mất.

“A Dự, sinh nhật vui vẻ.”

Bà Thẩm giận dữ đập vào chân anh, nghẹn ngào: “Sinh nhật tốt lành lại phải nằm viện, còn ra cái thể thống gì! Con có biết mẹ với ba cả đêm không dám chợp mắt, sợ đến thắt tim! May mà mạng con lớn! Con nhìn mắt Mãn Mãn sưng đến cỡ nào rồi kìa! Trương Nam với Thanh Doãn cũng không rời nửa bước, con thấy thế có đáng không?”

“Hôm nay là sinh nhật con đó, mẹ chẳng thương còn mắng con, bà Thẩm à, vậy là mẹ không đúng rồi~”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55: Chương 55