Kinh Trập - Minh Yến Đăng
Minh Yến Đăng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Chương 18
“Cậu—” Tóc vàng chỉ tay vào Thư Diểu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lời Nguyễn Vụ quá mức khiêu khích, tóc vàng hừ lạnh một tiếng: “Được, cùng chơi.”
Tần Tri Dự còn chưa lên tiếng, Nguyễn Vụ đã lạnh nhạt nói: “Chạy xe thôi mà cũng cần người đồng hành sao?” Gió dưới chân Nam Sơn thổi tung mái tóc buộc cao của cô, khóe môi khẽ nhếch, “Hai người đua với nhau có gì vui đâu, phải cùng chơi với mọi người chứ.”
Tóc vàng vừa đi, Tần Tri Dự quay sang hỏi: “Từng chơi chưa?”
Tần Tri Dự cũng thấy cảnh vừa rồi, khẽ cười, không hề bất ngờ với hành động của cô. Như có cảm ứng, anh liếc nhìn người đang mặt lạnh nắm vô lăng bên cạnh. Mái tóc phía sau đầu cô bay tung trong gió, đôi mắt tràn đầy tự tin không giấu giếm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đi, chọn xe với tôi.”
“Không cần.”
Chưa đi được hai bước, cổ áo đã bị kéo giật lại.
Tần Tri Dự cũng sững lại một giây khi thấy Nguyễn Vụ lướt ngang mình. Nửa chặng đầu cô chạy rất chắc tay, bám chặt Từ Minh. Giờ thì như biến thành người khác.
Xe dừng lại.
“Chỉ là góp vui thôi mà, anh Thanh Doãn~”
Phía Phó Thanh Doãn nhìn rõ hơn cả – anh thấy rất rõ Tần Tri Dự đã nhường Nguyễn Vụ ở khúc cuối.
5… 4… 3… 2… 1…
Nguyễn Vụ lập tức tăng tốc, kim chỉ trên đồng hồ quay nhanh đến chóng mặt. Vòng cua rộng vừa dứt, cô đã vượt qua Tần Tri Dự đang dẫn đầu.
Xe của Tần Tri Dự nhanh chóng chiếm vị trí, nghiêng góc cực hẹp để drift qua đoạn cua.
Tần Tri Dự giữ cô lại: “Đi cái gì mà đi, buổi sáng đã hứa với tôi thế nào rồi?”
Nguyễn Vụ bước xuống xe đầy khí thế, thản nhiên nhìn Tần Tri Dự. Giữa ánh mắt mọi người, Tần Tri Dự nắm tay đặt lên môi, nhìn thẳng vào cô mà bật cười – tràng cười như lăn ra từ cổ họng, khiến tim Nguyễn Vụ nóng bừng.
Một cô gái mặc đồ nóng bỏng – “race queen” – đứng giữa đường vẫy cờ hiệu. Đèn xe bốn phía đồng loạt nhấp nháy, ánh sáng vàng dịu hắt xuống mặt đường.
Trên đường đua bốn làn xe đỗ sẵn bốn chiếc xe. Xe của Tần Tri Dự thường chỉ có hai chiếc, vừa khéo mỗi người một chiếc. Luật chơi được anh giải thích sơ lược cho cô.
Một cậu trai tóc nhuộm vàng tiến đến, giọng điệu khinh khỉnh đầy mỉa mai khiến Nguyễn Vụ khẽ nhíu mày.
Phó Thanh Doãn khẽ cười khẩy, trong mắt hai người kia đúng là ánh nhìn khinh bỉ sống động.
[Ừ.]
Đã là vòng thứ tư.
Thư Diểu hào hứng: “Cá gì?”
Khoảnh khắc gió quất vào mặt, adrenaline dâng cao, tim đập thình thịch cùng dopamine tuôn trào mang lại cho Nguyễn Vụ một cảm giác phấn khích mãnh liệt không thể diễn tả thành lời.
Cất điện thoại xong, cô liếc nhìn người bên cạnh đang tập trung lái xe. Bàn tay lơ đãng đặt trên vô-lăng, tay áo hoodie xắn nhẹ để lộ cổ tay trắng muốt có buộc một sợi dây đỏ.
“Lên xe.” Tần Tri Dự hạ kính xe xuống, nghiêng người qua ghế phụ nói vọng ra.
Trước cổng nhà họ Nguyễn chỉ đậu một chiếc Bentley, chiếc Ferrari đỏ chói mắt của Trương Nam hôm nay không thấy đâu.
Nguyễn Vụ nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi bên ghế lái, có chút khó xử, lên thì không tiện, mà không lên cũng ngại. Ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thư Diểu, nhưng Thư Diểu lại cố tình quay đầu nhìn chỗ khác, giả vờ không thấy ánh mắt của cô – cơ hội ngàn năm có một như thế, sao đến lúc quan trọng thì con bé này lại nhát gan thế không biết!
Từ Minh đạp ga hết cỡ, lao thẳng về phía xe của Nguyễn Vụ. Nguyễn Vụ trong xe nhìn qua gương chiếu hậu thấy chiếc xe của “tóc vàng” càng lúc càng áp sát, trong lòng đã có quyết định.
Tần Tri Dự đặt tay trên vô-lăng, nghiêng đầu, trong mắt lộ rõ hứng thú: “Muốn tôi làm người đồng hành cùng cậu không?”
Nguyễn Vụ máy móc mở cửa xe, cứng nhắc cài dây an toàn.
“Cho cô nàng mới này làm người đồng hành của mày, thấy sao?”
Hai bên đường lên Nam Sơn, đèn đường sáng trưng, xe cộ lác đác lướt qua.
Tiếng s·ú·n·g nổ, bốn chiếc xe như tên rời cung lao vút đi.
Cô ngẩn người. Sao trước giờ không để ý thấy cổ tay anh lại đeo dây đỏ nhỉ?
“Dĩ nhiên là cá xem ai thắng! Em Nguyễn hay A Dự!”
Anh nói: “Lần sau, để tôi làm người đồng hành cùng cậu, được không?”
“Ồ, chẳng phải là Tần thiếu gia đây sao? Sao hôm nay lại hạ mình đến chỗ này thế?”
“Cậu cái gì mà cậu? Còn chỉ tay vào bà đây, tin không tôi bẻ gãy tay cậu luôn giờ?”
[Không rõ nữa, chắc còn có người khác. Chứ chỉ năm đứa mình thì chán c·h·ế·t.]
“Chơi rồi.”
C·h·ó cùng rứt giậu muốn đâm xe à, quá đê tiện rồi.
Nửa vòng cuối cùng.
Cô nhẹ đạp phanh, giảm tốc độ, ngay khoảnh khắc trước khi bị đâm trúng, Nguyễn Vụ bất ngờ vặn mạnh vô lăng, hướng xe về phía sườn núi mà đâm vào xe của tóc vàng. Sau đó nhanh chóng quay đầu xe, rượt theo Tần Tri Dự.
Trương Nam như lên đồng, ngay từ khi thấy Nguyễn Vụ leo lên ghế lái là anh ta đã biết cô gái này không phải dân thường. Cộng thêm ánh mắt khó đoán của Tần Tri Dự – ôi chao…
Trương Nam nhìn màn hình trực tiếp đến sững người: “Đệt! Cô nàng này đạp ga drift qua cua luôn kìa!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
*
Thư Diểu bùng nổ: “Họ Từ kia, tối nay ăn cơm trong nhà vệ sinh à? Mồm thối thế!”
“Đúng đó, làm gì ghê thế!”
Sau đó mới thong thả đi tiếp.
Thư Diểu thấy Nguyễn Vụ đi chọn xe thì lập tức cuống lên: “Mình cũng đi! Cơ hội làm nhục Từ Minh thế này sao có thể thiếu mình được!”
Thư Diểu bên ngoài đã sững người. Cô biết bạn mình mạnh mẽ, nhưng đến cả Tần Tri Dự cũng chưa chắc dám làm chuyện điên rồ như đâm xe. Vậy mà Nguyễn Vụ lại tính toán chính xác khiến Từ Minh bị vố đau.
[Trên Nam Sơn chỉ có mấy đứa mình thôi à?]
Bốn chiếc xe đồng loạt đạp ga. Trong xe, khi thấy Nguyễn Vụ dẫn đầu từ xa, Từ Minh không nhịn được chửi thề. Ánh mắt thoáng hiện lên tia tàn độc – không thắng được thì đâm xe vậy.
Nguyễn Vụ mở cửa bước ra, cứ nghĩ buổi tối chắc ít người đua xe, ai ngờ dưới chân núi lại đậu một hàng xe dài.
Tần Tri Dự tháo dây an toàn: “Dậy đi, đến nơi rồi.”
Bên trong xe rất yên tĩnh, Thư Diểu và Trương Nam – hai cái loa thường ngày – cũng không ai nói gì, mỗi người nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngồi ở ghế phụ, Nguyễn Vụ len lén nhắn tin cho Thư Diểu.
Nguyễn Vụ hạ kính xe, nhìn sang Tần Tri Dự bên cạnh, trên mặt là vẻ tự tin chắc thắng.
Đến khúc cua rồi.
Tần Tri Dự vừa ngồi vào ghế lái, ba người phía sau cũng đồng loạt lên xe, ngồi vào hàng ghế sau, cố ý để trống ghế phụ cho Nguyễn Vụ – người vẫn còn chưa lên xe.
Gã tóc vàng nhìn thấy Nguyễn Vụ đứng sau lưng Tần Tri Dự, lại buông lời trêu chọc: “Gái mới à? Trông xinh phết đấy.”
Phó Thanh Doãn nhìn cô gái trước mặt đang ngẩng đầu nũng nịu, chẳng còn cách nào khác: “Chờ họ chơi xong ván này đã.”
Không đấu lại Thư Diểu, tóc vàng lại quay sang Tần Tri Dự: “Có muốn thi lại không? Lần này tao nhất định không thua mày đâu.”
Nguyễn Vụ liếc qua gương chiếu hậu, thấy gã tóc vàng đang bám rất sát phía sau. Cô bình tĩnh đạp côn, sang số, đạp ga, xe lập tức vọt lên một đoạn.
Hai người nhìn nhau một giây, đồng thanh hét: “Tôi cược Nguyễn Vụ!”
Đếm ngược bắt đầu.
Tần Tri Dự hơi nheo mắt, nụ cười như có như không: “Vậy à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chiếc Bentley màu đen như mãnh thú lặng lẽ lao vút trên đường, tiến về trường đua Nam Sơn nhất Kinh Cảng.
Đua xe kiểu rally thông thường, chạy tổng cộng năm vòng, ai về đích trước là thắng.
Anh ta kéo Thư Diểu: “Cá không?”
Trương Nam không phục: “Tư bản thì giỏi lắm à!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trương Nam cũng sững sờ, lẩm bẩm: “Quả không hổ là cô gái lọt vào mắt Tần Tri Dự.”
Hết cách, đành phải lên xe thôi.
Như theo bản năng, Tần Tri Dự chậm rãi giảm tốc độ khi còn cách vạch đích vài mét, nhìn Nguyễn Vụ vượt qua trước.
Thư Diểu bên ngoài nghển cổ: “Hai người họ nói gì nhỏ to thế?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.