Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8: Ngọn cỏ cứu mạng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Ngọn cỏ cứu mạng


Thực sự đáng giận.

"Trần ca, mau giúp ta rời khỏi nơi này, chỉ cần thoát đi nơi đáng sợ này, ngươi bảo gì ta cũng sẽ làm."

Suy nghĩ miên man, cuối cùng lắc lắc đầu.

Ngay tại Trần Hoàng đứng dậy, muốn thực hiện ý định.

Trần Hoàng lau mồ hôi trên trán, hắn tiếp tục đi tiếp, đồng dạng kết quả tương tự.

"Bảo lưu kí ức là cái quỷ gì."

"Ta muốn khám phá nơi này, có ai muốn đi cùng."

Có như vậy hắn mới yên ổn sinh hoạt.

Vẫn luôn đứng im tại chỗ, Trần Hoàng có chút khó hiểu, từng chữ ban nãy quanh quẩn trong đầu, hắn lẩm bẩm:

Dãy phòng đánh số quen thuộc, khởi đầu bốn trăm linh một.

Vỏn vẹn một câu nói, cơ hồ ai nấy tái mét mặt mũi, tự giác tránh sang một bên, bọn họ chưa quên khung cảnh ban nãy, đến nỗi y phục thấm máu vẫn còn trên sàn.

Lâm Vũ thản nhiên mỉm cười, sau đó ra lệnh Doãn Hiệp đẩy xe xuống dưới.

Cúi người nhặt đồ vật lên, bỗng chốc toàn thân chấn động, đáy mắt thoáng qua vài tia dị sắc.

Đến khi nhìn rõ ràng, đã quay lại điểm xuất phát, số phòng bốn trăm linh một. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Công rất lớn phải kể tới Côn Luân đệ tử, người tận một tháng sau mới tiến vào.

Xe lăn tiếp tục đi, Lâm Vũ chống tay lên má, vẻ mặt hờ hững.

Đương nhiên một mình Trần Hoàng không thể nào phá giải phó bản quỷ dị được, đối phương chỉ là phàm nhân, kiến thức hạn hẹp.

Nam tử cao lớn vì muốn phá hư đại môn, sau đó đối mặt kết cục thảm trạng.

Trước tất cả con mắt chú ý, trấn an tinh thần mọi người.

Nàng toan nhảy vào lồng ngực thiếu niên.

Chương 8: Ngọn cỏ cứu mạng

Cho dù như thế nào, hắn cũng phải sống sót, không được bỏ qua kể cả cơ hội nhỏ nhất.

Xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình.

Có mặt chứng kiến, toàn bộ hít vào ngụm khí lạnh, ngoại trừ thống hận càng là e sợ cực điểm, đồng loạt tự giác lùi ra xa mấy bước.

Trần Hoàng không cho rằng đối phương lừa gạt mình, có lực lượng tùy ý đi lại ở đây, còn bận tâm một kẻ như hắn sao.

Trần Hoàng cắn chặt răng, hắn liều mình bước đi.

Chỉ là.

Đã có người lẩm bẩm, vô thức thốt lên thành tiếng.

Trần Hoàng lớn tiếng, nhất thời không ai hưởng ứng, tất cả im lặng, sâu trong ánh mắt thoáng qua sợ hãi, hầu hết đều bị tràng cảnh vừa rồi chấn nhiếp, tinh thần vẫn đang hoảng loạn.

Phải biết.

Một nhóm bốn người dọc theo hành lang, đi tới số phòng bốn trăm chín chín, đột ngột sương mù bao phủ, ai cũng choáng váng, tầm mắt vặn vẹo đáng sợ.

Khách sạn vô tận tuy rằng tương đối an toàn, nếu lựa chọn ở mấy tầng trên, không đi xuống dưới, nguy hiểm gần không có.

Tê...

Thời điểm đi qua Trần Hoàng, xe lăn hơi chững lại, Lâm Vũ hứng thú nhìn qua, miệng nhếch lên cười nhạt:

Năm ngón tay siết chặt, như thể rất quyết tâm.

Mà người được chọn, không có ai ưu tú bằng Trần Hoàng.

Chính là không được phá hư đại môn.

Thậm chí không lo sợ bị người phá cửa.

"Ngươi tên gì?"

Cho đến phòng bốn trăm chín mươi chín, sương mù nồng đậm, đầu óc choáng váng, tỉnh táo lại đã ở vị trí cũ.

Bởi vì vẫn còn lầu dưới vẫn chưa kiểm tra, cầu thang đi xuống bại lộ trong tầm mắt.

Hai người xuất hiện như ngọn cỏ cứu mạng.

Những tưởng có thể thong dong đi tiếp, thế mà nữ sinh kia hoá điên một dạng, cởi hết quần áo, bại lộ da thịt trắng nõn, bộ ngực cao vút tràn đầy dụ hoặc.

Chẳng lẽ liên quan tới tổ chức tà giáo nào.

"Trần Hoàng."

Trần Hoàng nhìn rộng hơn nữa, hắn cho rằng, quy tắc như vậy quá mức đơn giản.

Suy nghĩ trong đầu hỗn loạn, cuối cùng bất đắc dĩ nói:

Lâm Vũ liếc qua ba nam một nữ bám víu lấy mình, gương mặt lộ vẻ chán ghét, thanh âm lạnh lùng cực điểm:

Quá quỷ dị.

"Không hề theo lẽ thường, đây tuyệt đối là khoa học viễn tưởng, sự kiện siêu nhiên."

Càng suy luận, Trần Hoàng càng thấy khó hiểu, nguyên bản hắn chỉ là công chức bình thường, chưa từng đắc tội với ai.

"Nếu ai lựa chọn đi cùng thì theo sát ta."

Trần Hoàng mặc kệ có ai hưởng ứng, cứ thế thẳng tiến phía trước, đằng sau có một số người đi theo, bọn họ đều chung suy nghĩ, không muốn ở đây chờ c·h·ế·t.

Người thường một khi bị trọn trúng, sẽ vĩnh viễn luân hãm bên trong, trừ khi có siêu phàm giả, mới tạo nên khác biệt.

Cẩn thận suy nghĩ.

Đợi cho bóng dáng hai người biến mất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thử không dưới mười lần, cuối cùng lựa chọn bỏ cuộc.

Môi đỏ răng trắng, giọng nói trong trẻo.

Yên lành nhô ra bốn người, còn là từ hư không trống rỗng xuất hiện.

Kì thực ở đây một mình, nhìn đám người bị làm mới liên tục, có chút nhàm chán.

Nữ sinh trực tiếp bất tỉnh tại chỗ.

Nâng tay lên, muốn gõ gõ đại môn, phút chốc rụt tay lại.

Nữ sinh mếu máo, nàng bám chặt cánh tay Trần Hoàng, nhất quyết không buông.

Đã từng có người ăn quả đắng, hắn không dám lặp lại lịch sử.

Trần Hoàng đỡ nữ sinh đứng dậy, hắn tạm thời đáp ứng.

Lâm Vũ muốn tạo ra khác biệt, để cho ngày tháng về sau thêm chút thú vị.

Hắn nhìn nhiều vài lần, lại mở miệng nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Hoàng bất lực, có cảm giác kiến thức mười hai năm học đổ sông đổ biển, kinh nghiệm sống đảo lộn.

Đúng là phòng bốn trăm linh một.

Thế nhưng.

Nghe xong Lâm Vũ gật gù, hắn có chút tán thưởng, bởi vì nam tử trước mặt đây, chính là người đầu tiên sống sót đi ra.

Nhưng mà hắn có thể khẳng định, thiếu niên trong phòng, tuyệt đối biết được cái gì.

Đối phương đem mọi chuyện kể cho chính phủ, về sau tổ chức siêu phàm tiếp nhận phó bản, đặc biệt cải tổ nơi này, trở thành khu huấn luyện siêu phàm giả.

"Đại gia cần phải đoàn kết, ta tin tưởng nơi này tồn tại quy tắc nào đó, nếu tìm ra được sẽ có cơ hội rời đi phó bản." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cách duy nhất chính là mạnh tay xử lý, làm gương răn đe kẻ khác.

Trần Hoàng chứng kiến từ đầu tới cuối, tuy rằng nơi này quá quỷ dị, giống như trong phim giả tưởng.

"Đại nhân, ta nguyện hiến thân cho ngài, van cầu ngài thu lưu."

Đúng thế.

Nhưng mà.

Nếu đặt tại trước tận thế, quả thực dư sức trở thành minh tinh người mẫu, hàng dài người theo đuổi, cầu được trở thành liếm c·h·ó.

Nếu đổi lại là hắn, sẽ đặt thành không được phá hư bất cứ đồ đạc nào.

Có thể nói.

Lâm Vũ ngửa lòng bàn tay, tức khắc đồ vật ngưng thực, một quang cầu dị dạng màu đen, thi thoảng bốc lên từng cỗ khói trắng.

Chẳng lẽ hắn biểu hiện ra cái gì, khiến đối phương coi trọng.

Hắn ném xuống đất, ngón tay chậm rãi chỉ vào đầu, vẻ mặt đầy thâm ý.

Kéo theo rất nhiều người bắt chước.

Quay người ra đằng sau, cũng có lối đi, hành lang trống trải.

Trung niên nam tử vung một cái tát, lực lượng mạnh tới nỗi, đem đầu đánh xuống sàn nhà, thanh va chạm vang dội, mơ hồ nghe thấy sương sọ nứt vỡ.

"Nhắc nhở ngươi một câu, muốn sống sót thoát ra, luôn phải bảo lưu kí ức."

Gương mặt xinh đẹp nặn ra nước mắt.

Đương nhiên hi vọng còn chưa tắt.

Trần Hoàng trầm mặc, hắn chứng kiến hết thảy, người bộ dáng thiếu niên này quá tàn nhẫn, giống như mọi chuyện chỉ là trò chơi, coi nhẹ mạng sống người khác.

Bất chợt cánh cửa đằng sau vang lên kẽo kẹt, bóng dánh từ trong đi ra, trung niên nam tử đẩy xe lăn, thiếu niên ngồi trên bình thản, ngón tay gõ gõ thành xe, mặt không đổi sắc.

Không chỉ người đi kinh ngạc, thậm chí lựa chọn ở lại cũng đang ngơ ngác.

Loại người này, ở trong tận thế xuất hiện rất nhiều, đánh chửi không có tác dụng, muốn dính vào người cầu dựa dẫm.

Lúc này chẳng còn ai theo sát, bọn họ đều đang không ổn, số ít ngồi xổm chờ c·h·ế·t, tinh thần mệt mỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ở nguyên tại chỗ chưa chắc đã là đúng đắn, chi bằng tự mình lắm lấy cơ hội, tìm đường sống trong nguy hiểm, may mắn còn có tỷ lệ thành công.

Đương nhiên đây chỉ là suy đoán, vẫn cần thời gian kiểm chứng.

Hơn nữa còn đang trong giờ tăng ca, chớp mắt một cái, liền xuất hiện ở đây.

Trần Hoàng ngẩng đầu nhìn kĩ, số phòng từng cái được hắn ghi nhớ, thử mở một phòng tùy ý, thế mà đồng dạng bị khoá.

Cùng lúc vô số người bật dậy, bọn họ quỳ trước mặt Lâm Vũ, cầu xin một con đường sống, mặt khác có người nhanh chóng phát hiện cửa phòng chưa khoá, vui sướng đi vào bên trong.

Trần Hoàng miễn cưỡng trấn tĩnh lại, nội tâm chưa thôi kích động.

Thế mà còn chưa đi được mấy bước.

"Còn không buông ra đừng trách kết cục như tên xui xẻo."

Sợ rằng, quy tắc đầu tiên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Ngọn cỏ cứu mạng