Kinh Dị Nhân Tâm - Quyển 1
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 46: Ma Da
Nghe lời hắn nói, Lê Minh có chút sợ hãi, nhìn hắn ta thật lòng khen một câu.
Liền thấy lực lượng Bất Động Minh Vương chú tăng lên gấp đôi so với lúc trước, ánh sáng thần thánh vàng rực như một khỏa mặt trời, theo khe hở chiếu thẳng ra bên ngoài làm đám ma vật đang vất vưởng gần hang động cũng phải vội vàng tránh ra xa để không gặp họa sát thân.
- Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta!
Nghe Lê Minh nói giống như chuyện hiển nhiên, tên Thiên Tổ này giống như bị xúc phạm, lập tức muốn nhảy ra sống còn với tên nhân loại này, nhưng lại bị Bất Động Minh Vương chú áp chế nên đành bất lực chửi lớn.
- Quái lạ! Những câu chửi của tên này nghe rất quen tai, hình như là thằng Duy cũng rất hay chửi lộn với đám bạn trong lớp bằng những ngôn ngữ thô tục này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Không đúng, không chỉ có thần chú, còn cả phật chú và ma chú. Ngươi là con hoang hả?
- Ngươi… vậy mà là Ma Da?
Thấy vậy, tên này lại hạ giọng nịnh hót nói.
- Ma Da cái ông nội mày, thằng cha mày là Ma Da, cả nhà mày cũng là Ma Da.
Cũng không đợi Lê Minh trả lời, hắn nhìn cậu một lượt từ đâu đến chân, lần nữa ngạc nhiên hỏi tiếp.
Lê Minh như nghe được chuyện hài, vừa đưa tay chỉ chỉ lên trời, vừa dùng ánh mắt khinh thường nhìn vị “Thiên Tổ” này. Còn không để hắn lên tiếng bào chữa, Lê Minh lại nói tiếp.
Vừa định cho Lê Minh thêm một tràng chửi, nhưng như nghĩ đến điều gì đó, đầu lâu kia mới phát ra tiếng cười hèn nịnh nói.
Nói đến đây, như nghĩ đến thứ khác, cậu nhìn hắn ta với ánh mắt cầu người tài, cười hiền lành dụ dỗ.
- Hehe người anh em.
Vừa nói, hắn vừa hóa ra thêm hai cái tay nhỏ mọc tại trên đầu, đưa tay chỉ chỉ sang sợi dây thừng của Bất Động Minh Vương đang trói chặt rồi nói.
Nghe hắn nói, Lê Minh như không tin vào tai mình, liền hỏi lại.
Dừng lại vài cái chớp mắt, đúng lúc nó đang thao thao bất tuyệt thì Lê Minh phất nhẹ tay, pháp tướng Bất Động Minh Vương bất ngờ dùng dây thừng trói yêu trói nó lại, phòng ngừa thứ này nhân lúc cậu sơ ý mà bỏ trốn.
Lê Minh nãy giờ vẫn ngồi xổm bất động, sau khi thấy cái đầu lâu này vậy mà có thể từ trong nước xuất ra, còn có thể nói chuyện, cậu mới hứng thú nhìn nó thêm một chút.
- Không ngờ một tên như ngươi ngoài cái miệng nói dóc không biết ngượng ra, còn có chút kỹ năng nhìn người đoán năng lực. Nhưng ta chỉ có thần chú cùng phật chú, ma chú thì ta còn chẳng biết nó là cái dạng gì chứ đừng nói tu luyện.
- Con mẹ… A, mẹ mày thằng oắt, kính ma yêu người âm chút… Aaaa, được rồi, được rồi, dừng lại, dừng lại.
Mãi một lúc lâu sau, cậu mới nhếch mép cười nói.
Sau một hồi suy nghĩ nhưng không xác định được cái đầu lâu này là thứ tồn tại gì, Lê Minh liền mang hình cảnh của nó vào tra khảo trong hệ thống. Chỉ chớp mắt sau đó, ánh mắt cậu trợn tròn có chút ngạc nhiên nhìn lại cái đầu kia lần nữa, sau đó không nhịn được mà hỏi.
- Trẻ con thì biết cái gì? Ta sống trước cả thời đại Lạc Kiếp… Ngươi có biết toàn bộ sinh linh trên thế gian này phần nào đó đều nhờ ta mới có ngày hôm nay hay không?
- Ông…
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút như để nhìn xem vẻ mặt hoảng sợ của Lê Minh, nhưng còn chưa kịp nhìn thấy vẻ mặt tên họ Lê này đang như thế nào thì một bàn chân đã đạp mạnh vào đầu lâu của hắn ta.
*** Lời tác: Cốt truyện dần mở rộng, cầu đề cử, comment để tác thêm động lực. Ngày mai còn hai chương sẽ update vào trưa mai đúng mười hai giờ.*** (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Hahaha, Có Thiên Tổ yếu như ngươi sao?
- Được được, ta nói ta nói. Ta là tổ cha ngươi…. À không phải, miệng hơi hỗn, lâu ngày khó bỏ haha. Ta nhớ man mán hình như mọi sinh linh đều quen gọi ta là Thiên Tổ.
Tên này không biết Lê Minh đang nghĩ gì trong đầu, nhưng khi nghe thấy tên sinh linh trước mặt vậy mà dám gọi mình là Ma Da, nó liền tức giận chửi lớn.
Bên dưới người Thiên Duy, mặt nước trong vũng nhỏ bỗng dưng động đậy, làn nước trong vắt vậy mà chớp mắt lập tức biến thành đen ngòm, một cái đầu lâu trắng hếu, chỉ có xương không có da thịt theo từ dưới nước đen đúa kia nổi dần lên, đến khi toàn bộ đều ra khỏi mặt nước, khung xương đầu đó liền mở miệng, phát ra giọng hèn mọn hơi ẻo lả nói.
Tiếng lực lượng v·a c·hạm đập mạnh vào tường đá vang lên trong hang động, kèm theo đó là tiếng kêu la oai oái của Thiên Tổ.
Xong xuôi, Lê Minh mới đứng dậy phủi phủi tay, mặc cho tiếng kêu la thảm thiết phát ra liên hồi từ cái đầu cậu vẫn mắt điếc tai ngơ đến bên cạnh quan sát thật kỹ chiếc đầu lâu này, một lúc sau không nhịn được mà thầm nghĩ.
Vừa nói ra, Lê Minh cũng khó hiểu tự nghĩ.
Nghĩ là thế, nhưng Lê Minh cũng không nói thẳng ra, sắc mặt vẫn bình tĩnh như không nghe thấy gì, cậu thở ra một hơi sau đó mới gằn giọng nói.
Cậu vừa dứt lời, “thứ” kia chỉ kịp phát ra một chữ.
Vừa nói, tên này vừa lượn lờ, bay vài vòng xung quanh Lê Minh như một tên đầy tờ đang nịnh bợ, chờ chủ nhân ban thưởng.
- Ui da… Thằng c·h·ó đẻ, Tiên, Ma, Thần, Phật, Quỷ còn phải kính nhường ta mười phần. Ngươi có tin ta chỉ cần nói một câu, thằng Diêm liền cho ngươi đầu thai thành ruồi, chỉ chuyên đi dạo quanh các hố xí có đàn ông đi ngoài hay không?
- Kỳ lạ, nhìn bằng mắt thì rõ ràng là xương, nhưng khi quan sát kỹ thì nó lại giống như chỉ là những hạt bụi mịn hợp lại với nhau, có thể tiêu tan đi bất cứ lúc nào. Hơn nữa ma khí trong thân nó lại cực kỳ tinh khiết, có thể hòa hợp với bất kỳ vật chất nào mà nó tiếp xúc, từ đó che giấu bản thân.
- Thiên Tổ? Tổ tiên của ông trời?
- Tao cho mày một cơ hội, hoặc ra đây, hoặc tao cho mày địa ngục cũng không được xuống.
Nghe Lê Minh hỏi, Thiên Tổ như nghe được thứ khó tin, đầu lâu không giấu được vẻ ngạc nhiên liền hỏi lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Thằng con hoang, ta mà cần đến cái dạng ma nữ, quỷ nữ để giải quyết sao? Ngươi quỳ xuống, bái ta trăm bái, nói không chừng Thiên Tổ ta vui lòng có thể cho ngươi một chân chạy vặt. Ngoài ra… a a a a khó chịu quá, thằng nhãi, thả, thả, thả… được được, ta không nói nữa, ta không nói nữa, nếu người tiếp tục dùng thần chú, ta sợ thật sự không trụ nổi rồi.
- Chẳng phải ở Trái Đất truyền nhau rằng Ma Da là những oan hồn c·hết đ·uối chưa siêu thoát ư? Làm sao lại có Ma Da có năng lực ẩn nấp dưới Văn Thù chú của mình? Thứ này nếu là Ma Da thật thì chắc cũng phải là ông tổ của Ma Da mất…!
- Người anh em thả nhẹ ra chút, ta bị hội chứng Claustrophobia - sợ không gian hẹp…
Lê Minh không có chút nào tin tưởng những lời hắn nói, nhưng bất chợt nghĩ đến một vấn đề, có chút nghi ngờ liền hỏi lại.
Nghe hắn nói, Lê Minh vẫn im lặng thầm nghĩ.
Lê Minh vẫn một mực thúc giục Bất Động Minh Vương chú giam cầm lấy lực lượng ma khí đang ẩn mình trong vũng nước bên dưới cơ thể họ Trần, mặc cho cái giọng ẻo lả kia vẫn đang chửi bới không ngừng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Vừa nãy ngươi nói thời đại Lạc Kiếp? Đó là thời đại nào?
- Hả? Ngươi tu thần chú mà lại không biết thời đại Lạc Kiếp?
Nghe Lê Minh trêu chọc, hắn không những không tức giận, mà có chút đắc ý, hếch đầu lên cười ha hả nói.
Hắn còn chưa nói hết câu, Lê Minh đã vận dụng Bất Động Minh Vương chú áp chế khiến hắn kêu van không ngừng xin tha.
Sau khi tiếng kêu la thảm thiết kia không ngừng vang lên, Lê Minh mới để lực lượng Bất Động Minh Vương chú giảm đi một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
- Không ấy ngươi đi theo ta, ma nữ xinh đẹp, quỷ nữ đủ loại hình thù Ngựa, Heo, Bò, C·h·ó…. tùy ngươi chọn lựa. Chỉ cần ngươi phân tích mọi năng lực của bọn chúng cho ta bắt về là được. Thế nào, món hời đấy! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe hắn chửi rủa, Lê Minh nhếch mép cười lớn nói.
- Hé hé hé. Này người anh em, cùng là sinh linh với nhau, ra tay nhẹ chút. Ông nội ngươi… à không, ý ta là ta già cả, xương cốt yếu rồi. Dĩ hòa vi quý, dĩ hóa vi quý.
Ẩn bên dưới vũng nước, “thứ” kia biết nếu hôm nay nó không hiện thân lên cho tên Chú Sư này nhìn thấy, e rằng thật sự nó sẽ bị thằng nhãi đó làm thịt.
- Thằng Diêm? Ý ngươi là Diêm La Vương. Ngài ấy còn phải cảm ơn ta vì vừa bắt được một ma vật miệng hỗn như ngươi, tránh làm ô nhục danh dự địa phủ nữa đấy.
Theo những câu chửi liền vần này vang lên, trạng thái của Thiên Duy vậy mà dần ổn định lại, người hắn đã bắt đầu có chút hồng nhuận không còn tím tái như lúc nãy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.