Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Vạn Lỵ Tháp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29
“Phải đấy, cô ấy vô tình hay là…”
Đốm lửa lập lòe trên đầu điếu thuốc chiếu sáng sóng mũi của anh.
Nói đến đây, cô lại im bặt.
Nhưng cũng không đến nỗi làm lớn chuyện đấy chứ?
Vào thẳng vấn đề, không được tranh cãi.
Vừa mở ứng dụng ra, cô đã bị một dòng tin nhắn thu hút.
Vừa ngước mắt đã nhìn thấy nút thắt Windsor trên cổ anh.
Là phong cách thường ngày của anh.
“Tiên nữ cố lên! Nhất định sau này cô sẽ được quay về Tổ Phát sóng!”
Thấy tình hình tiến triển theo chiều hướng xấu, rốt cuộc Đỗ Sâm cũng không chịu được nữa, đành phải nghiêm nghị lên tiếng: “Đừng nói nhiều nữa, mau cứu người đi, cô Thi vừa phỏng vấn Hạ tổng cũng ở trong thang máy đấy!”
Cũng may, hình như bác sĩ không phát hiện ra bầu không khí mập mờ này, chỉ lịch sự hỏi thăm cô: “Cô Thi, đến đây nghỉ ngơi một lát đi, tôi sẽ kiểm tra cho cô.”
Thi Họa nhận được rất nhiều tin nhắn WeChat, cuối cùng cũng có thời gian trả lời từng tin một.
Giám đốc đài truyền hình phản ứng không nhanh nhẹn lắm, ông ấy cũng sợ hãi một chút, nhưng lại không nhận ra có chuyện gì không đúng, trong lòng ông ấy chỉ sợ mình sắp về hưu mà còn có chuyện lớn xảy ra, khó giữ được danh tiếng tuổi già.
Cô chậm rãi đặt ly trà xuống, giọng nói mềm mại: “Hạ Nghiên Đình, cảm ơn anh…”
“Sẽ không c·h·ế·t ở đây đấy chứ!”
Nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy khoảng cách giữa hai người họ quá xa, một trời một vực.
…
Thành viên của những gia tộc giàu có nổi tiếng sợ c·h·ế·t mà.
Nhân viên tạp vụ rất ấm ức, bà ấy chỉ tay về phía Triệu Duyệt Lâm: “Là cô ấy, cô Triệu yêu cầu thật mà, không tin thì các vị lãnh đạo cứ hỏi cô ấy.”
Ngay cả Tưởng Lam và chủ nhiệm Nhâm cũng đến.
“Hạ tổng, anh có cần đến phòng VIP nghỉ ngơi một lát không, chúng tôi sẽ sắp xếp chuyên gia trong bộ phận kỹ thuật kiểm tra tất cả thang máy thật kỹ càng.”
“Chuyện này không thể trách tôi được.” Lúc này, nhân viên tạp vụ sợ hãi chạy đến, bà ấy khoát tay, lắc đầu lia lịa, mặc dù bà ấy cũng biết hôm nay đài truyền hình tiếp đón một nhân vật quan trọng, nhưng bất kể người đó là ai cũng không thể đổ lỗi cho bà ấy được.
Phó giám đốc nữ trẻ hơn một chút là người đầu tiên phản ứng, bà ấy nhìn mấy vị quản lý cấp cao một lát, sau đó bước lên, mỉm cười nhận lỗi: “Xin lỗi, tối nay có sự cố, đều là lỗi của chúng tôi, chúng tôi xin lỗi vì đã làm anh hoảng sợ, Hạ tổng.”
Trước mặt người ngoài, không hiểu sao Thi Họa lại cảm thấy lúng túng, bước chân cũng chậm lại.
Chủ nhiệm Nhâm rời đi, một đồng nghiệp nhìn thấy gương mặt của Thi Họa hồng hào trở lại thì đến gần trêu chọc: “Cô Thi, buổi phỏng vấn thuận lợi như vậy, đứng đầu xu hướng tìm kiếm trên nhiều nền tảng rồi, con đường tương lai của cô xán lạn quá.”
Thi Họa khẽ nhíu mày, cảm giác cực kỳ ngạc nhiên, Tiểu Nguyễn bên cạnh cô còn cảm thấy khó hiểu hơn, giống như “mặt trời mọc ở đằng Tây”.
“Tôi nghe nói lúc biết cô bị kẹt trong thang máy, sếp Hạ rất tức giận, bây giờ lầu trên đang đồn sếp Hạ tức giận chỉ vì cô, trong lúc làm việc, hai người có… rung động gì không? Nghe nói anh ấy vẫn còn độc thân đấy.”
Thi Họa hơi sợ hãi một chút, sau đó cũng hiểu.
Chủ nhiệm Nhâm nghiêm túc nói: “Tiểu Thi, lãnh đạo đều đã biết chuyện này, chúng tôi sẽ cho cô câu trả lời thỏa đáng.”
Mãi đến khi được Đỗ Sâm dẫn đến phòng tiếp tân.
Giống như chuyện cô mắc kẹt trong thang máy đã… làm phiền anh.
Mặc dù thang máy đã đứng yên, nhưng mọi người lại càng sợ hãi hơn.
Vị giám đốc tròn trịa hoàn hồn, thành khẩn xin lỗi.
Sắc mặt của Triệu Duyệt Lâm vô cùng lo lắng, có lẽ là vì đổ mồ hôi quá nhiều, lớp trang điểm của cô ấy cũng hơi nhòe đi: “Cô không sao chứ?!”
Đội ngũ kỹ thuật cố gắng giải cứu, trưởng phòng sốt ruột toát mồ hôi, vội vàng chạy đến báo cáo tình hình: “Các vị lãnh đạo, thang máy đã dừng lại, nhưng vẫn cần thêm một chút thời gian mới có thể mở cửa được, thang máy không hỏng, nó rơi xuống là vì hệ thống đang trong quá trình bảo trì, gặp sự cố sẽ rơi xuống hố pit, người bên trong cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng, cáp thang máy của chúng ta rất an toàn, các vị lãnh đạo cứ yên tâm.”
“Con gái tôi vừa tròn hai tuổi, không thể tưởng tượng được nó mất mẹ sẽ thế nào…”
[H: Phòng tiếp tân thương mại, đến đây.]
Nhưng lúc cô chuẩn bị đứng lên, cổ tay lại bị nắm lấy.
“…” Thi Họa âm thầm nuốt nước bọt, vô thức chống đối, “Tại, tại sao…”
Bàn chân không hề nhúc nhích.
Sau khi phó giám đốc lên tiếng, rốt cuộc mấy quản lý cấp cao cũng hiểu ra.
CP này quá kỳ lạ, cũng không dám sùng bái mù quáng.
“Ha ha ha, quá đúng.” Đồng nghiệp bị Thi Họa chọc cười, cũng không còn nghi ngờ gì nữa.
Mấy đồng nghiệp nữ vừa sống sót qua tai nạn vội vàng vây quanh cô.
Thi Họa bình tĩnh nói: “Không sao, chỉ là sự cố thôi mà.”
Sắc mặt của Thi Họa cứng đờ, đầu óc hơi hỗn loạn, nhưng cô bình tĩnh trở lại rất nhanh.
Ngoại trừ trà nóng, trên bàn trà còn có mấy món điểm tâm Trung Quốc đẹp mắt, hình như là được chuẩn bị cho cô.
Tiểu Nguyễn đang vùi đầu vào hot search xem người ta tán dương tiên nữ nhà mình, nghe vậy, cô ấy ngẩng đầu, hoang mang chớp mắt: “Hả? Có phải là tầng ba mươi tám không nhỉ, nghe nói tầng ba mươi tám có một phòng tiếp tân dùng để tiếp đón các lãnh đạo quan trọng.”
Mấy giây trôi qua, anh nhẹ nhàng kiềm chế cảm xúc, trong bộ âu phục màu đen, anh khẽ nâng tay lên, để lộ cổ tay trắng trẻo, mạnh mẽ.
Trời đất chứng giám, điều mà Triệu Duyệt Lâm sợ nhất lúc này chính là chịu trách nhiệm.
Có lẽ vừa rồi Hạ tổng đợi thang máy, suýt nữa đã bước vào?
Cô bị kẹt trong thang máy, Hạ Nghiên Đình là chồng trên danh nghĩa của cô, lo lắng cũng là chuyện bình thường.
Nếu làm người khác chú ý, không chỉ công việc của cô bất tiện, mà cô còn sợ danh tiếng của anh bị ảnh hưởng.
Thật đúng lúc làm sao, cô Triệu xinh đẹp đã quay lại trên đôi giày cao gót.
Sự cố xảy ra bất ngờ, các đồng nghiệp ăn mặc đẹp mắt lại vô cùng phiền muộn.
Cùng lúc đó còn phải đối mặt với cảm giác mất trọng lực và bóng tối, đi cùng nỗi sợ không biết khi nào nó lại trượt xuống.
Cửa sổ trong suốt phản chiếu gương mặt sắc nét và ánh mắt lạnh lẽo, đơn độc của anh.
Sếp Hạ vừa hạ mình tham gia một buổi phỏng vấn, lại suýt gặp sự cố thang máy, đúng là đài truyền hình quá sơ suất.
“Ai mà biết, phải kiểm tra máy quay an ninh thôi.”
Hàng mi của Thi Họa khẽ run rẩy, đôi mắt sáng long lanh hơi hỗn loạn.
Tầng này rất tĩnh lặng, rất trống trải, hình như không có nhiều người trên đây.
Đỗ Sâm: Không có tui là cái nhà này tan nát (#^.^#)
Đa số đồng nghiệp trong thang máy là nữ, phụ nữ có khả năng đồng cảm, tốc độ lan truyền cũng rất nhanh.
Anh kiêu ngạo như vậy, nhưng đôi mắt đen lạnh lùng vẫn nhìn về phía cô, không biết là vô tình hay cố ý.
Lúc này vừa gặp sự cố thang máy rơi xuống, cô lại muốn gặp anh ngay lập tức.
Đúng là có hiệu quả an thần, hỗ trợ giấc ngủ.
Đồng nghiệp xung quanh cũng trốn đi thật xa, chăm chú theo dõi tình hình, họ không dám thở mạnh, cũng không dám bàn tán xôn xao.
Chương 29
Giờ phút này, Hạ Nghiên Đình bị các lãnh đạo cấp cao của Đài truyền hình Kinh Bắc vây quanh, anh là người cao nhất, dáng vẻ đẹp mắt nhất, góc mặt lạnh lùng khó tả.
Triệu Duyệt Lâm mặc bộ áo vest cùng váy màu xanh, nổi bật như chim công, đôi mắt lấp lánh của cô ấy vô cùng hoang mang, hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra, chỉ là cô ấy vừa quay lại đã thấy tất cả mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ.
Nhân viên tạp vụ mạnh dạn nói: “Là cô Triệu! Là cô Triệu của Tổ Phát sóng bảo tôi dời bảng thông báo đi…”
Trong lòng cô ấy chùng xuống, vừa bị chủ nhiệm Nhâm phê bình đã là xui xẻo lắm rồi, có ai nói cho cô ấy biết chuyện gì vừa xảy ra được không?
Triệu Duyệt Lâm: ???
Mọi người lần lượt ra ngoài trong sợ hãi, sắc mặt của ai cũng giống như vừa sống sót sau tai nạn.
Mặc dù anh rất bình tĩnh, không hề có dấu hiệu mất kiên nhẫn, nhưng anh đã châm một điếu thuốc, đôi lúc lại nghiêng đầu hút một hơi.
Tiếng kêu cứu và tiếng nức nở vang lên.
Không phải là ảo giác!
Nhưng bất kể giám đốc và quản lý cấp cao có cúi đầu thấp đến đâu, sắc mặt của sếp lớn cũng không dịu đi chút nào.
Cứ tưởng phải tìm một hồi mới thấy phòng tiếp tân thương mại.
Đồng nghiệp xung quanh lần lượt tan ca, văn phòng rộng lớn yên tĩnh hơn một chút.
Hóa ra anh sợ chịu trách nhiệm, chẳng trách sao anh lại tức giận như vậy.
Nhưng khả năng cao sự cố thang máy chỉ là tai nạn thôi.
“Không có gì.” Bác sĩ không biết là cô vô tâm hay là tính cách của cô sơ sài, sau khi cho thuốc, bà ấy đứng dậy tạm biệt, “Vậy tôi xong việc rồi, cô có thể kết bạn WeChat với tôi, khi nào không khỏe thì cứ nhắn riêng cho tôi.”
“Phải đấy, cũng may cô Thi bình tĩnh, tôi còn tưởng mình sắp c·h·ế·t rồi.”
Cô chậm rãi bước vào trên đôi giày cao gót, lúc này mới phát hiện trong phòng không chỉ có một mình anh.
Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra xong, vừa thu dọn đồ đạc, vừa cười nói:
…
Tác giả có lời muốn nói:
Giọng nói trầm khàn của anh vô cùng lạnh lẽo, nhưng người nào có EQ cũng biết anh rất nghiêm túc.
Cảm giác tuyệt vọng khi mất trọng lực vượt ngoài giới hạn chịu đựng nội tại của con người, làm người ta toát mồ hôi lạnh, hít thở nặng nề.
“Cô Thi, sức khỏe của cô không có gì đáng ngại, chỉ là vừa rồi mới gặp chuyện chấn động, cần thêm một chút thời gian mới có thể hồi phục được, cô lưu ý hai ngày tiếp theo nên ăn uống thanh đạm, tránh món cay, tránh hút thuốc, uống rượu, tôi sẽ kê thuốc an thần cho cô, cô có thể dùng trước khi đi ngủ.”
Mà chưa kể anh đã nhắn cho cô mười lăm phút trước, cô chỉ vừa nhìn thấy mà thôi.
Đầu óc của Thi Họa vẫn rối bời.
Mặc dù tiếng thét chói tai đã dừng lại, nhưng tiếng nức nở vẫn làm người ta sốt ruột hết sức.
“Cô Thi còn trẻ quá, vừa mới tốt nghiệp sao? Quá bình tĩnh, thật nể phục.”
Chớp mắt một cái, Thi Họa lại cảm nhận được sự thay đổi kỳ lạ.
——————– (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cái gì?” Thi Họa sửng sốt.
Thi Họa không nghĩ ngợi, chỉ cầm chiếc ly trong suốt lên theo bản năng, khói tỏa ra mang theo hương thơm.
Sau khi cô quay về bàn làm việc nghỉ ngơi một lát, nhiều đồng nghiệp quen thuộc lại đến hỏi thăm.
Nghe thấy lời khuyên này, các đồng nghiệp đang hoảng loạn cũng buộc bản thân phải trấn tĩnh lại.
Đùa sao, làm gì mà ngay cả lãnh đạo của Đài truyền hình Kinh Bắc cũng phải sợ hãi như vậy?
Giọng nói của Thi Họa hơi gấp gáp, đầu óc cũng đang phiêu đãng, cô nói: “Ừm, chị có chút chuyện, lát nữa nói sau.”
Bắp chân mềm nhũn, cơ thể yếu ớt.
Thi Họa hơi thẹn thùng: “Tôi không sao, cảm ơn mọi người đã quan tâm.
Anh… vẫn còn đợi cô chứ?
Sự cố bản thảo bị ướt có lẽ có liên quan đến cô ấy.
Nhưng thang máy vừa ổn định được ba phút ngắn ngủi, nó lại trượt xuống lần thứ hai ——
Không hiểu tại sao.
Trong lòng cô run rẩy, ngón tay nhỏ nhắn bấu chặt lòng bàn tay, cũng có một giây phút nào đó, cô lại khao khát bước về phía anh ngay lập tức.
Mọi người đồng loạt im lặng.
“Vừa rồi cũng nhờ có cô Thi.”
Anh tức giận… Cô thật sự không tưởng tượng ra được.
Bây giờ lại sợ hãi, đã có triệu chứng tuột huyết áp.
Cô mới vừa ăn hai miếng chocolate đen, còn có vô số loại thức ăn vặt mà đồng nghiệp nhiệt tình đưa đến cho cô lót dạ, tình trạng tuột huyệt áp đã được cải thiện.
Nhưng tiếng nghẹn ngào bất lực của Tiểu Nguyễn buộc cô phải thật vững vàng.
“Tôi không dám đi thang máy nữa đâu.”
“Có lý, vậy chúng ta cố gắng hỗ trợ nhau đứng vững, tuyệt đối đừng cử động, chúng ta đông người, trọng lượng lớn, cử động sẽ nguy hiểm hơn.”
Chưa từng nghe đến nơi này.
Giọng nói của anh hờ hững, nhưng thái độ không cho người ta tranh cãi: “Bảo em đến đây thì em đến đây đi, mới kết hôn hơn một tháng, nếu em mất đi một sợi tóc, anh biết giải thích thế nào với ông cụ bây giờ?”
Thi Họa ngơ ngác.
Bầu không khí tĩnh lặng, phòng tiếp tân này được dùng để tiếp đón lãnh đạo cấp cao, là căn phòng tốt nhất của Đài truyền hình Kinh Bắc.
“Rõ ràng là có người gây chuyện, nghe nói Triệu Duyệt Lâm đã nhờ người dời tấm bảng đi.” Một đồng nghiệp nhỏ giọng bất bình.
Rõ ràng sáng nay còn cẩn thận dặn dò anh buổi tối không được để lộ mối quan hệ của hai người họ.
Suýt nữa thì đầu óc của Triệu Duyệt Lâm đã đứng hình, trợ lý Vu Thần nhỏ giọng thì thầm: “Chị Duyệt Lâm, thang máy đang được bảo trì, các đồng nghiệp vừa vào đã gặp sự cố rơi thang máy, Thi Họa cũng ở trong đó…”
Cô hơi xấu hổ, thật sự cảm thấy chuyện không đến mức phải gọi bác sĩ kiểm tra cho mình, nhưng cô nhanh chóng hoàn hồn: “Được, làm phiền bác sĩ rồi.”
Giọng điệu của Tưởng Lam nghiêm trọng: “Có phải là sự cố hay không thì còn cần cấp trên cho người điều tra rõ ràng để tìm ra chứng cứ. Tiểu Thi, mặc dù chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng em cũng không thể để người khác thoải mái bắt nạt em được, Đài truyền hình Kinh Bắc chúng ta không dung túng chuyện bắt nạt nơi công sở.”
Cô thật sự không dám tưởng tượng sắc mặt của anh lúc đó.
Thi Họa hơi lo sợ, hơi bất an, hoặc là do trong lòng ngứa ngáy.
Thật sự là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan này, đâu phải cô ấy cố tình hại Thi Họa.
Bây giờ cô đang ngồi đối diện Hạ Nghiên Đình, khoảng cách vừa phải, không xa không gần, an toàn lại lịch sự.
Cô vô thức c*n m** d***, không rõ mình nhắc đến Đỗ Sâm có gây phiền phức cho anh ta hay không, vậy là cô im lặng, không nói tiếp nữa.
Đỗ Sâm vừa nói lời này, khung cảnh càng trở nên hỗn loạn.
Thang máy trượt xuống lần thứ hai, cảm giác sợ hãi tăng lên gấp mười, bản thân cô hít thở vô cùng khó khăn.
Nhưng sự nhiệt tình này quá chân thành, Thi Họa không chống cự được, đành để họ kết bạn WeChat…
Giờ phút này cô rất cảm động.
“Tiểu Nguyễn, em có biết phòng tiếp tân thương mại ở đâu không?”
Giọng nói lạnh lùng, bình tĩnh phá tan tiếng nức nở vì sợ hãi.
Cô vừa vào cửa đã nhìn thấy bóng dáng cao ráo, mạnh mẽ của Hạ Nghiên Đình đứng trước cửa sổ.
Cô ấy là người đẹp số một của Tổ Phát sóng, kiểm soát toàn bộ Tổ Phát sóng, lại trẻ trung, xinh đẹp, mới ngoài ba mươi, đang trên đỉnh cao của sự nghiệp, ít nhiều cũng biết giữ tiếng tăm, tuy làm không ít chiêu trò nho nhỏ sau lưng người ta, nhưng cô ấy cũng không có can đảm hại người theo cách đó.
Giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Lẽ nào Hạ Nghiên Đình… thật sự phản ứng mạnh vậy sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ trước đến nay, người đồng nghiệp này rất nhiều chuyện, cho nên Thi Họa cũng không để trong lòng, chỉ đùa giỡn: “Sao cô dám nghĩ thế chứ, người ta lạnh lùng như vậy, trong công việc cũng rất ít nói, làm gì có rung động, chỉ toàn thấy hơi lạnh.”
Vòng tay của anh vững chãi lại ấm áp, còn mang đến cảm giác an toàn khó tả, một cảm giác mà cô chưa từng tưởng tượng ra.
“Đáng sợ quá, sao chúng ta lại xui xẻo vậy chứ…”
“Hy vọng là không rơi xuống nữa, sợ muốn c·h·ế·t.”
Không ai mong Thi Họa bình an vô sự hơn cô ấy.
“Đến đây.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bác sĩ rời đi, cả không gian lớn như vậy chỉ còn có cô và Hạ Nghiên Đình.
“Tuyệt vọng quá, có tín hiệu không, tôi muốn gọi cho mẹ…”
Sắc mặt của giám đốc đài truyền hình rất thê thảm, ông ấy căng thẳng hết sức, giọng nói khàn khàn còn khẽ run rẩy: “Tại sao bảo trì mà không tạm ngừng hoạt động, các cậu làm việc bất cẩn vậy à?”
“Xin mọi người giữ bình tĩnh, dựa lưng vào vách thang máy, cong chân lại, hơi nâng gót lên. Đây là tư thế an toàn nhất, có thể giảm thiểu chấn thương, xin mọi người hãy làm theo lời tôi.”
Không ngờ vừa bước ra khỏi thang máy đã thấy thư ký Đỗ Sâm đợi trước cửa.
Không chỉ có mình cô đi trong chiếc thang máy đó, chuyện này còn liên quan đến sự an toàn của mười mấy người. Triệu Duyệt Lâm chỉ hơi vênh váo một chút, nhưng cô ấy không phải là người thiếu hiểu biết về pháp luật, cô ấy thật sự định vào chiếc thang máy đó.
Mặc dù được bày trí theo phong cách tối giản, nhưng rõ ràng các thiết bị vẫn mới tinh lại còn đắt tiền, không gian yên tĩnh, rộng rãi, còn có một cửa sổ sát đất có tầm nhìn rất rộng.
Cô đi thẳng lên tầng ba mươi tám.
Trong thang máy số 12.
Triệu Duyệt Lâm thật sự ấm ức, đúng là cô ấy khó chịu với Thi Họa, nhưng vừa rồi chính cô ấy là người muốn vào thang máy, nếu chủ nhiệm Nhâm không gọi cô ấy đến để trách mắng, bây giờ cô ấy cũng đã mắc kẹt trong thang máy.
Ngay cả thư ký đã theo anh nhiều năm cũng phải sợ hãi.
Nghe thấy phó giám đốc đài truyền hình nói vậy, mấy quản lý cấp cao cũng bừng tỉnh, họ vội vàng phụ họa:
Mặc dù Thi Họa được xem là người đẹp yên tĩnh ở đài truyền hình, nhưng tuổi trẻ tài cao, tố chất con người cô như vậy, chuyện được gả vào nhà giàu cũng đâu phải không thể, mà nhan sắc cũng xứng đôi với ông chủ nhà họ Hạ.
Mà cô lại không muốn gây thêm rắc rối cho anh.
Ảnh đại diện hình núi tuyết quen thuộc.
Đỗ Sâm thở hồng hộc, giọng nói tràn đầy sợ hãi, không nhịn được nữa, anh ta đành phải nói hết với cô để tự xoa dịu bản thân, anh ta rất nghiêm túc, trông không giống như đang giả vờ chút nào:
Lúc này, Thi Họa cũng tái mặt, vì để duy trì trạng thái tốt nhất trước giờ phát sóng, bụng cô gần như trống rỗng, buổi trưa cô chỉ ăn hai viên cơm nắm cá hồi.
Tưởng Lam vỗ vai cô: “Không sao là tốt rồi, sau này mọi người đi thang máy phải chú ý an toàn nhé.”
Bàn tay khô ráo và ấm áp của anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, không có dấu hiệu buông ra.
“Thật đấy, tôi cũng hơi sợ. Cô bị kẹt trong thang máy mười mấy phút, đầu óc tôi rất hỗn loạn, lại nhớ mấy năm trước Hạ tổng bị một đám người Mỹ ở phố Wall nhắm vào, suýt mất một dự án mấy chục tỷ, lần đó không gặp vấn đề gì, Hạ tổng chỉ hơi tức giận một chút, nhưng ngay cả khi xảy ra chuyện đó, tôi cũng chưa từng nhìn thấy sắc mặt của anh ấy như vậy, đáng sợ lắm.”
Dù sao cũng đã đăng ký kết hôn, cứ giữ mối quan hệ vừa lạ vừa quen này cũng không tiện.
“Tôi, tôi không biết… Tôi thật sự không cố ý.” Cô ấy yếu ớt giải thích.
“…” Thi Họa nghĩ mình không có cách nào từ chối.
Đông người xôn xao, không gian ồn ào.
Vậy thì chẳng trách sao người ta tức giận, anh là tỉ phú đáng giá hàng trăm tỉ, không chừng từng sợi tóc cũng được bảo hiểm, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có khi nền kinh tế của châu Á cũng phải chấn động.
Triệu Duyệt Lâm cuống cuồng: “Cô nói đi, Thi Họa, cô không bị thương chứ? Có cần đến phòng y tế kiểm tra không?”
Cô cũng không còn suy nghĩ linh tinh, lại ngoan ngoãn đi sang ngồi bên cạnh anh, nhưng không biết giày cao gót vô tình vướng vào thảm nhung lót sàn, vậy là cô ngã vào lòng anh ——
Thấy Thi Họa đột ngột đứng dậy rời đi, Tiểu Nguyễn hoang mang hỏi cô: “Chị đi đâu thế, lát nữa có tiệc mừng, chị có tham gia không? Em thấy cô Tưởng đang chuẩn bị một buổi liên hoan đấy.”
“Được rồi, mọi người hãy nghe tôi, thang máy bị hỏng sẽ thiết lập lại tốc độ cố định, tương tự như nguyên lý khởi động lại máy tính, chúng ta không nên sợ hãi, cố gắng đứng yên, tránh tăng thêm sức nặng lên thang máy.”
Nghe thấy giọng nói này, Hạ Nghiên Đình chậm rãi xoay người lại, ngồi xuống chiếc ghế sofa màu nâu, giọng nói hờ hững của anh không bộc lộ cảm xúc nào.
Trước đây Thi Họa không có thiện cảm với thuốc lá.
Hạ Nghiên Đình nhướng mày, bàn tay to lớn của anh vỗ vỗ lên ghế sofa: “Đến đây ngồi trước đã.”
Cô đành phải che giấu cảm xúc, nhẹ nhàng, lịch sự lên tiếng: “Hạ tổng, anh tìm tôi sao?”
Một giây, hai giây, ba giây, cuối cùng cô cũng trấn tĩnh bản thân.
Đồng nghiệp bình tĩnh lại một chút, cố đứng vững như lời cô nói, người nào không thể dựa lưng vào tường cũng cong chân lại, cúi người xuống, mọi người hỗ trợ nhau.
“Đã tạm ngừng hoạt động rồi! Đồng nghiệp của chúng tôi có đặt bảng thông báo tạm ngừng, chúng tôi vừa kiểm tra, phát hiện nhân viên bộ phận tạp vụ đã dời nó đi.” Trưởng phòng kỹ thuật lau mồ hôi trán.
Có một nhân viên y tá mặc áo blouse trắng cách đó không xa, có lẽ là bác sĩ trong phòng y tế của đài truyền hình.
Đỗ Sâm luôn cho Thi Họa ấn tượng rằng anh ta rất điềm tĩnh, rất dày dạn kinh nghiệm.
Giọng nói trong trẻo của Thi Họa trấn an mọi người.
Mà chưa kể, Thi Họa cũng không tưởng tượng được Hạ Nghiên Đình tức giận trông như thế nào.
Trượt xuống tầng hai mươi lăm, thang máy đột ngột dừng lại, toàn bộ ánh đèn trên đỉnh đầu vụt tắt, xung quanh tối đen như mực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ở phương diện này, Tiểu Nguyễn luôn rất nhanh trí.
Sếp lớn của nhà họ Hạ đang… rất tức giận.
Giọng nói của Thi Họa rất trẻ trung, nhưng lại cực kỳ bình tĩnh, thanh âm dịu dàng, êm tai như đang thông báo một tin tức vô cùng quan trọng, làm người ta cảm thấy đáng tin.
Đương nhiên người làm công bình thường như họ phải trốn đi càng xa càng tốt, nhỡ đâu bị đổ lỗi, họ sẽ gặp rắc rối lớn.
Mặc dù đang trả lời Triệu Duyệt Lâm, nhưng ánh mắt cô lại hướng về người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm ở phía xa xa.
Có người cũng lên tiếng: “Phải, cô ấy nói đúng đấy, tôi nhớ mình cũng từng đọc qua tin tức tương tự, bây giờ thang máy đều được trang bị hệ thống bảo vệ, xui xẻo lắm thì cũng chỉ bị xây xát nhẹ, không nghiêm trọng như mọi người nghĩ đâu, đừng sợ hãi.”
Nghe thấy giọng nói ầm ĩ của Triệu Duyệt Lâm, cô đau đầu hết sức, chỉ thấp giọng nói: “Tôi không sao.”
Mười sáu người nhìn thang máy trượt từ tầng cao nhất xuống tầng bốn mươi chín, cuối cùng mới dừng lại.
“Có thể kết bạn WeChat không, cô Thi, buổi phỏng vấn tối nay hay quá, cố lên!”
Hạ Nghiên Đình vươn tay giữ chặt vai cô.
Cô chậm rãi uống một ngụm, vị ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi, sau đó cô mới nhận ra đó là trà hoa hồng dâu tằm.
“Phu… Cô Thi, cô đến rồi.”
Vừa rồi đồng nghiệp nhiều chuyện trong văn phòng, cô cũng nghe họ nói như vậy, nhưng chỉ nghĩ người ta nói quá thôi.
“Á.” Cô vô thức kêu lên một tiếng.
Tối nay anh ta lại nói nhiều như vậy, Thi Họa vô cùng hoang mang.
Bình thường anh lạnh lùng, xa cách, như vậy cũng đủ làm người ta phải tránh xa.
Cô cảm nhận được đôi mắt lạnh lùng kia cũng lộ ra sự lo lắng rất ý nhị.
Tốc độ rơi lần này giống hệt như lần trước, nhưng đối với những người vừa trải qua nỗi sợ hãi, họ có cảm giác nó đã tăng tốc gấp mấy lần!
Cô ho khẽ một tiếng, chủ động phá tan bầu không khí gượng gạo: “Có phải anh phản ứng hơi thái quá không, em không sao, anh còn gọi bác sĩ đến làm gì…”
Thi Họa cố kìm nén thôi thúc muốn bước đến gần anh, nói chuyện với anh.
Bình thường, mấy vị quản lý cấp cao này cũng không phải là những người quá khéo léo, nhưng tối nay lại là ngoại lệ, khí chất của Hạ Nghiên Đình quá đáng sợ, dù cho anh không nổi giận, nhưng như vậy cũng đủ khiến cho mọi người run sợ.
Bất kể là xuất phát từ mối quan hệ nào, tâm tư nào.
Thi Họa vội vàng dời mắt, đỏ mặt lầm bầm: “Xin lỗi, em bị vấp…”
Ánh mắt của anh hờ hững, anh cũng không trả lời ngay.
Nhưng không hiểu sao lần nào nhìn thấy người đàn ông này hút thuốc, cô đều cảm nhận được dáng vẻ cô độc lại gợi cảm của anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“A Di Đà Phật, Bồ Tát phù hộ.”
Cho nên không thể nào phản ứng ngay lập tức được.
Đang yên đang lành, bảo cô ngồi gần làm gì?
Khuôn mặt của Tiểu Nguyễn giàn giụa nước mắt, cô ấy nắm chặt tay Thi Họa, giọng nói run rẩy: “Chị ơi, chúng ta sẽ không sao chứ?”
Không người nào nhúc nhích, suốt mười phút tiếp theo, thang máy cũng không trượt xuống lần thứ ba.
Đúng rồi.
“…Được rồi.”
Đỗ Sâm lắp bắp một chút, sau đó lập tức sửa lời, thái độ vô cùng cung kính.
“Phải.” Đỗ Sâm dẫn cô đến phòng tiếp tân, vừa đi vừa thì thầm, “Cô có biết vừa rồi sắc mặt của Hạ tổng đáng sợ thế nào không, tôi đoán giám đốc đài truyền hình kia sợ c·h·ế·t khiếp rồi, phải đo huyết áp ngay thôi.”
Lẳng lặng đẩy ly trà nóng trên bàn trà đến trước mặt cô.
Chỉ là tư thế này quá kỳ cục, cô chỉ muốn trốn thoát ngay lập tức.
Cũng may, quy trình kiểm tra đều là những hạng mục bình thường, đo huyết áp, đo nhịp tim và mạch đập.
Nghe vậy, cô ấy tái mặt, đối diện với ánh mắt chất vấn của các lãnh đạo, đôi môi đỏ của cô ấy hé mở, nhưng cô ấy không dám hành xử thô lỗ trước mặt lãnh đạo.
Đằng sau còn có… yết hầu sắc bén quá mức.
Gò má trắng trẻo ửng hồng, làn da mềm mại sau tai cũng đỏ bừng.
Sau khi ra khỏi thang máy và biết hết mọi chuyện, thật ra cô đã hoàn toàn tin rằng Triệu Duyệt Lâm không cố ý.
Không hiểu sao cô lại cảm nhận được những cơn sóng ngầm mãnh liệt bên trong đôi mắt sâu thẳm đó.
Thi Họa cười: “Cảm ơn lời khen của cô.”
Rõ ràng Hạ Nghiên Đình rất lo lắng cho sức khỏe của cô.
Thật ra Thi Họa không ra sức né tránh anh.
Thi Họa chỉ cười, không nói gì nữa.
Dù sao thì… ban đêm về nhà cũng gặp nhau.
Thi Họa vừa bước ra, người đầu tiên xuất hiện trước mặt cô chính là Triệu Duyệt Lâm.
Muốn gặp anh.
“Ngực tôi nặng nề quá, hy vọng là không thiếu oxy.”
Phòng tiếp tân thương mại… là ở đâu? Cô đã đi làm ở đây được hơn một năm.
Thiếu nữ nhỏ nhắn trước mắt ngã lên đùi anh ——
Đành phải để bác sĩ nữ hoàn tất quy trình kiểm tra.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.”
Tê dại, chua xót.
Đồng nghiệp vừa trải qua chấn động lớn lại nhiệt tình quá mức.
Như thể anh đang đợi ai đó.
Họ kết hôn bí mật.
Thi Họa uống trà, ăn một miếng bánh hạt dẻ, triệu chứng tuột huyết áp trước đó đã biến mất.
Anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn thuốc bằng thủy tinh.
Hạ Nghiên Đình dựa vào lưng ghế sofa, ngước mắt nhìn cô.
Thi Họa thả lỏng một chút, lại nhỏ giọng hỏi: “Hạ Nghiên Đình bảo anh đứng đây đợi tôi sao?”
Anh chỉ im lặng đứng đó một hồi lâu, đôi mắt đen sâu thẳm không biểu lộ cảm xúc gì, làm người ta không thể suy đoán cảm xúc của anh, giống như thần linh quan sát chúng sinh, kiêu ngạo nhìn xuống người trần.
Cuối cùng, sau mười sáu phút bị kẹt, cửa thang máy cũng mở ra ——
“Uống đi, giúp an thần đấy.”
Cô lại tiếp tục lẩm bẩm: “Ừm, em thật sự không sao, cũng không bị thương. Anh đang… lo lắng cho em sao? Thư ký Đỗ Sâm vừa nói…”
“Rơi xuống từ độ cao như vậy, có khi nào chúng ta sẽ tan xương nát thịt không?”
Muốn nói gì thì nhịn lại một chút, buổi tối lại nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.