Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Vạn Lỵ Tháp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2
Nửa đêm, đường phố im lặng đến đáng sợ, sương mù sau mưa giống như một tấm lưới lớn màu xám, bắt lấy người đi đường mơ màng.
Chỉ năm, sáu phút sau, Hạ Hành đã trả lời:
Qua cửa sổ phòng bệnh, Thi Họa liếc mắt một cái đã nhìn thấy hôn phu của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
…
Cô sẽ ngửa bài với Hạ Hành, tìm một lời giải thích, nhưng không phải bây giờ.
Dưới bóng đèn dây tóc, người đàn ông trẻ ngồi bên cạnh giường bệnh đang mặc một chiếc áo sơ mi màu yến mạch, cổ áo hơi hé mở, đường nét gương mặt đẹp mắt, dù khí chất cao quý, nhưng vẫn tràn ngập sự trẻ trung.
Cũng không thể không nói, hệ thống quảng bá trên nền tảng video này rất được việc, Thi Họa chưa từng theo dõi chủ nhân của đoạn video này, @Uyển Uyển gió mát, nhưng cô ấy thật sự là người quen.
Tin nhắn thoại kết thúc, nhưng dường như giọng nói trầm khàn của ông cụ vẫn còn quanh quẩn trong căn hộ trống trải.
[Anh vẫn đang họp, mưa tạnh là tốt rồi, về nhà nhớ nhắn tin cho anh biết.]
Thi Họa vừa bình tĩnh lại, định xem mấy đoạn video ngắn để thả lỏng một chút, lát nữa mới ra lấy xe đi về nhà.
Nhưng chắc chắn cuộc hôn nhân này không thể diễn ra.
—— Không phải là anh ta đang đi công tác ở thành phố B, mà là đang ở bên cạnh người khác trong bệnh viện.
Y tá trực trong khu nội trú hỏi cô: “Xin hỏi, cô là gì của bệnh nhân Từ…”
Anh ta ôm một người phụ nữ trắng trẻo, yếu ớt trong lòng, gương mặt của cô ấy xanh xao, đôi môi nhợt nhạt, hai mắt ngấn nước, cô ấy dịu dàng và thâm tình nhìn anh ta, đôi mắt hoa đào trong trẻo ngấn lệ, càng làm cho người ta đau lòng.
Nhưng lúc này đứng trong thang máy, đồng nghiệp hỏi cô, cô vẫn mỉm cười lịch sự, nhỏ giọng từ chối khéo: “Không, bây giờ tôi không đói lắm, mọi người cứ đi đi.”
Ba mẹ của Thi Họa mất sớm, nhiều năm qua, cậu của cô ngoảnh mặt làm ngơ trước cô cháu gái được nhà họ Hạ nhận nuôi, từ nhỏ đến giờ, Thi Họa chưa từng thân thiết với người chị họ này.
Cô và Hạ Hành đều là những người có học thức.
Mà chưa kể, cô nói tiếng phổ thông rất kém, thường xuyên bị bắt nạt, bị trêu chọc.
Gương mặt của Hạ Hành để lộ sự cưng chiều, sau đó anh ta giơ cánh tay đang đeo đồng hồ cặp lên, v**t v* gò má của người đẹp đau ốm, giống như là để dỗ dành cô ấy, ngón trỏ còn chạm vào chóp mũi của cô ấy.
Cực kỳ hoang đường.
Căn hộ được thiết kế theo phong cách tối giản, chỉ có tông màu đen, trắng, xám, lạnh lẽo và trống trải. Vào giờ phút này, bóng dáng lạnh lùng phản chiếu trên cửa sổ kiểu Pháp đang nhìn ra cảnh đêm.
Thi Họa từ từ mở mắt, cảnh tượng thân mật bên trong cửa sổ kính vẫn tiếp diễn.
Thi Họa bấm dừng đoạn video ở điểm mấu chốt, cô dùng ngón cái và ngón trỏ để phóng to hình ảnh, một bàn tay đột ngột xuất hiện trong đoạn video mờ nhòe.
Một đứa trẻ ngang bướng phản bác: “Anh, anh không thấy em ấy nói năng chậm chạp như vậy là rất ngốc sao?”
Khả năng cao lý do mà mấy tháng qua anh ta bận rộn như vậy có liên quan mật thiết đến người trong vòng tay của anh ta.
“Dạ, con sẽ về.”
Từ Thanh Uyển cũng không phải một người vô danh, Thi Họa mất chưa đến nửa phút để tìm ra số phòng bệnh của cô ấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông nội Hạ đối xử với cô rất tốt, nhưng lúc đó ông chưa về hưu, không có thời gian chăm lo chuyện trong nhà. Thi Họa là một cô bé đến từ đảo nhỏ, gầy yếu, thẹn thùng, bị mấy đứa trẻ khác trong nhà xem là kẻ xâm nhập.
Một lát sau, cô mở WeChat, giống như đang thăm dò điều gì đó, cô trả lời tin nhắn quan tâm mà Hạ Hành đã gửi trước khi cô lên sóng.
–
Chỉ là không biết vị hôn phu của cô trở thành “fan” của người đẹp đau ốm này từ lúc nào, đêm hôm khuya khoắt còn xuất hiện trong phòng bệnh của Từ Thanh Uyển?
[Còn anh thì sao, vẫn đang làm việc à?]
Không chần chừ chút nào, cô vội vàng xuống tầng hầm lấy xe, lái thẳng đến Bệnh viện Kinh Bắc 3.
Thi Họa dựa vào ghế làm việc, đây là lần đầu tiên cô không nôn nóng kết thúc công việc để về nhà.
Ngón tay thon dài lướt qua mấy tin nhắn WeChat chưa đọc.
Sau ca đêm, đồng nghiệp của tổ thời sự nửa đêm vừa thu dọn đồ đạc, vừa vui vẻ bàn chuyện sẽ đến quầy thức ăn khuya nào để ăn nhẹ.
Nhưng hóa ra Hạ Hành lại không nghĩ như vậy.
Bình thường, Thi Họa cũng đi cho hòa hợp với tập thể.
Nửa đêm, vẫn có người trực trong bệnh viện, đèn đuốc vẫn sáng, biển người đông đúc ban ngày đã tản ra, mùi thuốc khử trùng nồng nặc tràn ngập trong không khí.
Chương 2
Cảm xúc của cô luôn ổn định, cô không phải kiểu người thích tưởng tượng và hoài nghi người khác, tối nay bị cho leo cây, cô cảm thấy hơi ấm ức, còn tình cờ nhìn thấy bài viết trên trang web kia.
Nhưng cuối cùng, giọng nói lại bình thản phát ra từ đôi môi mỏng, tựa như chuyện này không liên quan gì đến anh.
Nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại, giọng điệu vẫn giống như cũ, tràn đầy sự dịu dàng và chu đáo.
Không có gì khác lạ, có lẽ là cô nghĩ nhiều quá thôi.
Giọng nói của ông cụ nhà họ Hạ phát ra, mặc dù đã ngã bệnh nhiều năm, nhưng giọng nói vẫn thâm sâu, trầm bổng: “Lão Cửu, thứ bảy tuần sau là lễ đính hôn của A Hành và Tiểu Họa, bây giờ bác ngã bệnh, tổ chức tiệc lớn cũng không hay lắm, chỉ mời mọi người đến nhà ăn một bữa cơm, con dành thời gian quay về đi, đừng vắng mặt.”
Vì tình nghĩa bạn bè, ông nội của Hạ Hành mới đưa cô bé này từ đảo Liên đến Kinh Bắc, cho cô sống ở nhà họ Hạ.
Trái tim thấp thỏm của Thi Họa từ từ bình tĩnh lại.
Thiếu gia nhỏ kiêu ngạo dùng ống tay áo lau nước mắt cho cô bé, kiên định nói: “Không, em gái lớn lên ở đảo Liên, ngôn ngữ chính thức trên đảo Liên là tiếng Quảng Đông, anh thấy em ấy nói tiếng Quảng Đông rất êm tai, em có biết nói không?”
Đôi mắt hoa đào ngấn nước của Từ Thanh Uyển chớp chớp, cô ấy chủ động vươn tay, vòng qua cổ của người đàn ông kia.
Bởi vì trên cổ tay quen thuộc đó chính là chiếc đồng hồ còn quen thuộc hơn.
Nhưng tối nay, vận mệnh kiên quyết giáng một cú vào đầu cô.
Một đồng nghiệp khác cũng nói: “Cô Tiểu Thi eo nhỏ như vậy rồi mà còn kiểm soát chế độ ăn à, cứ ăn đi, không ăn khuya thì cuộc đời còn có ý nghĩa gì chứ, tối nay bọn tôi định đến quán thịt ếch và đầu cá mới mở đấy!”
Không mấy người biết, tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời cao 632 mét này thật ra đã bị người cầm lái Hạ Nghiên Đình dùng làm nhà riêng.
Đường đi thuận lợi, cũng không gặp nhiều đèn đỏ, chỉ mất vỏn vẹn mười bảy phút là đến được bệnh viện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tầm nhìn tối lại, ký ức lại ùa về như cơn sóng.
Trước khi lên sóng, cô đã cố hết sức để ngăn cản bản thân suy nghĩ lung tung, giữ trạng thái bình tĩnh và nhẹ nhàng để hoàn thành công việc, nhưng sau khi lên sóng, dường như hơi thở mà cô giữ lại nãy giờ lại lộ ra.
Đoạn video được đăng nửa tiếng trước, Thi Họa bật định vị, dễ dàng tìm ra địa chỉ cụ thể của bệnh viện, cách Đài truyền hình Kinh Bắc khoảng mười một cây số.
Luồng gió lạnh bên ngoài phòng bệnh làm Thi Họa run rẩy, giống như hai mắt cô bị ai đó xịt một loại khí khó chịu, cảm giác đau xót làm cô đột ngột nhắm chặt hai mắt.
Sau cơn mưa, mây mù che khuất mặt trăng, bầu trời đêm chìm trong làn sương trắng, cảnh đêm xa xỉ nhất thành phố cũng dần dần lùi xa.
Đốm lửa lay động khi anh hút xì gà, nhưng nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ xuống thấp, hơi lạnh bao trùm người đàn ông anh tuấn như băng tuyết.
“Tôi là em họ của cô ấy.” Thi Họa tự giới thiệu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi đăng ký, y tá cũng không nghi ngờ gì, nhanh chóng chỉ đường cho cô.
Tầng cao nhất của tập đoàn Hạ Tỳ vẫn sáng đèn rực rỡ.
“Bác biết con vừa về nước, phải xử lý rất nhiều việc, nhưng bây giờ con là người đứng đầu nhà họ Hạ, cả nhà họ Hạ phải dựa vào con, A Hành thì không nói, nhưng con cũng biết hoàn cảnh của Tiểu Họa, sau này, nhà họ Hạ chúng ta sẽ vừa là nhà chồng, vừa là nhà mẹ đẻ của con bé, bác là ông nội, cũng hy vọng cho con bé đủ thể diện, để đứa nhỏ này không bị người khác xem thường.”
Cô im lặng đứng đó một hồi lâu, sau đó quay người rời đi, không nhìn lại.
Đó là một mùi hương rất khó tả, giống như tâm trạng của cô hiện tại.
Dường như sắc mặt dịu dàng và cưng chiều của anh ta đã đưa ra câu trả lời mạnh mẽ nhất cho sự vắng mặt trong buổi thử đồ cưới hôm nay.
Thi Họa tưởng mình sẽ cảm thấy buồn nôn, nhưng không ngờ cô lại tương đối bình tĩnh.
Cô và Hạ Hành đã quen biết nhau mười một năm.
Cô hoàn toàn bối rối.
Không cần độ phân giải cao, chỉ một lướt qua một chút cũng đủ để Thi Họa nhận ra.
Từ Thanh Uyển, con gái của cậu ruột, chị họ của cô.
“…” Mấy thiếu gia và tiểu thư ngạo mạn lại im lặng.
Người đàn ông đang mặc áo choàng tắm tối màu, rõ ràng là vừa tắm xong, giọt nước đọng trên đuôi tóc trượt xuống cằm, lướt qua yết hầu sắc bén và đầy đặn của anh, chảy dọc theo đường nét cơ bắp trên bụng dưới, cuối cùng thấm vào áo choàng tắm.
Hai tin nhắn thoại sau đó cũng tự động phát ——
Người đàn ông ngồi xuống ghế sofa da, một lát sau, anh quay đầu châm xì gà, hút một hơi giữa bóng tối u ám.
Những năm gần đây, Từ Thanh Uyển trở thành chủ một trang blog thư pháp nổi tiếng trên mạng, vì mắc bệnh tim bẩm sinh, cơ thể cô ấy yếu ớt, thường xuyên nằm viện vì phát bệnh, làm cư dân mạng thương xót, được fan gọi là người đẹp đau ốm.
Cô không muốn khàn giọng chất vấn, càng không có hứng thú với việc biểu diễn tiết mục hai người phụ nữ đánh nhau sứt đầu mẻ trán vì một người đàn ông trong bệnh viện.
Một giờ năm phút sáng, Thi Họa kết thúc bản tin đúng giờ, cô đứng lên, rời khỏi phim trường.
Mãi đến một ngày, thiếu gia nhỏ trắng trẻo, đẹp trai của nhà họ Hạ, Hạ Hành, nắm lấy tay cô, kéo cô ra sau lưng mình, giọng nói ngây thơ mà lại tràn ngập uy quyền: “Không được bắt nạt em gái, em vừa đến Kinh Bắc, không biết nói tiếng phổ thông là chuyện bình thường.”
Tin nhắn gửi đi, trái tim nhỏ bé của thiếu nữ vụng trộm run rẩy, ngón tay nhỏ nhắn, trắng hồng của cô nắm chặt điện thoại, không biết cô đang chờ đợi hay kháng cự câu trả lời của đối phương.
Thi Họa ngây người một lát, sau đó lại cười khẽ.
Tin nhắn thoại đầu tiên được gửi vào lúc tám giờ rưỡi, hai tin nhắn nữa được gửi vào khoảng chín giờ, rõ ràng là ông cụ rất quan tâm đến chuyện này, không thì đã không đích thân nói với anh như vậy.
Cùng có mặt trong Kinh Khuyên, Thi Họa cũng có nghe đồn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đó là món quà mà Hạ Hành đã mang về từ một chuyến công tác cách đây không lâu, là một cặp đồng hồ đôi được chế tác riêng, Thi Họa không thích phụ kiện, ít khi đeo nó, nhưng Hạ Hành lại rất thích, cả ngày không rời tay.
Sau khi lướt nhanh qua ba, bốn đoạn video nhàm chán, ánh mắt mệt mỏi của cô đột nhiên chú ý đến đoạn video trước mắt, đến từ cùng thành phố, chỉ cách cô vỏn vẹn 11,2 cây số.
Sau đó, mọi người đều biết thiếu gia Hạ Hành có cái đuôi nhỏ bám theo.
Đó là bàn tay thuộc về một người đàn ông trẻ tuổi, ngón tay thon dài, trắng trẻo, rất đẹp mắt, cũng rất quen thuộc với cô.
Giữa tiếng cười đùa vui vẻ của đồng nghiệp, Thi Họa yếu ớt bước ra khỏi thang máy.
Nực cười.
[Em vừa ghi hình xong, hình như mưa đã tạnh rồi.]
“Trưa thứ bảy tuần sau sẽ mở tiệc, có thời gian thì về sớm một chút, nhớ đấy.”
Vị hôn phu mà nửa tiếng trước còn lo lắng cho cô, bây giờ lại đang ôm ấp người phụ nữ khác trong lòng.
Không có đứa trẻ nào muốn chơi với cô.
Cô tưởng mình sắp có một gia đình nhỏ của riêng mình, không còn là cô bé mồ côi không người thân thích.
Từ hình ảnh của đoạn video, không khó để nhìn ra đoạn video này được quay trong một phòng bệnh, chiếc bàn trong phòng bệnh chất đầy hoa tươi và quà tặng.
Đương nhiên đồng nghiệp không để ý sắc mặt cứng đờ của cô, chỉ đùa giỡn: “Suýt nữa tôi quên mất, cô Tiểu Thi sắp đính hôn rồi, nhất định phải mặc đồ đẹp. Thời gian này thật sự không thích hợp để đi ăn khuya, vậy cô về sớm nghỉ ngơi đi.”
Lúc quay về chỗ làm việc của mình, xung quanh vô cùng trống trải và yên tĩnh, ánh đèn trong các văn phòng đều tắt ngóm.
Năm cô mười tuổi, ông bà nội lần lượt qua đời, ba mẹ cô mất sớm, vậy là cô không còn người thân nào trên thế giới này.
Còn chú thích: [Lại nằm viện, hơi ghét thân thể yếu ớt này rồi đấy. Cảm ơn quà tặng của các cục cưng, Uyển Uyển mãi mãi yêu mọi người.]
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.