Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí
Nguyệt Nguyệt Dục Thí
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 89
Một luồng khí nóng quét qua bụng dưới, như hỏa xà uốn lượn, mang theo cảm giác trướng căng mãnh liệt! Mồ hôi hột to như hạt đậu rơi lộp độp xuống. Sắc mặt hắn đỏ bừng, mắt vằn tơ máu.
Rồi lại nói: “Ta đi rồi sẽ quay lại ngay.”
Bước chân Khương Thừa Linh lập tức chậm lại mấy phần, lỗ tai ửng đỏ, không trả lời ngay, một lúc sau mới khẽ cúi đầu, bật cười: “Ngươi đừng sờ loạn a.”
Quả thật giống như Trình Lê nghĩ, trong lòng hắn cũng thấy kỳ lạ. Bởi lúc hắn cướp đi Trình Lê, Tiêu Tri Nghiên vẫn chưa lập tức phái người ra tay. Giờ lại âm thầm cho người tới ám sát... rốt cuộc là có ý gì? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Thừa Linh bật cười ha hả: “Không có gì đâu... chỉ là khối ngọc bội, đeo trên cổ, chắc tụt xuống đó.”
Hắn không đi theo đường chính mà trực tiếp “xoạt” một tiếng, nhún người nhảy qua tường.
Trong ngực hừng hực thiêu đốt, d.ục vọng bị khuếch đại đến cực hạn, cả người run rẩy không ngừng.
Nàng cần thời gian để tiếp nhận. Rất nhiều chuyện... đều cần tiếp nhận.
Nhưng hắn không biết thứ độc này là gì.
“Khương Thừa Linh là nhân trung chi long, bách độc bất xâm, vạn người khó địch, cực kỳ khó g·i·ế·t. Nhưng hắn cũng không phải không có nhược điểm. Suy cho cùng, hắn vẫn là một nam nhân. Chỉ cần hắn đã đ*ng t*nh với vương phi, lần này hai người lại ở cùng một chỗ. Hắn vừa nhận được tin về tung tích Tiêu Hoài Huyền, tất sẽ lập tức phái hết thảy thủ hạ đến nghênh tiếp, bên mình nhất định chẳng còn ai. Đây là thiên thời địa lợi nhân hoà, cơ hội ngàn năm khó gặp! Chỉ cần một chút sơ suất cũng có thể g·i·ế·t được một nhân vật như vậy mà chẳng tổn một binh một tốt. Chuyện này chẳng khác nào bánh nướng từ trời rơi xuống! Điện hạ đã hận hắn đến thế, còn có gì phải do dự?”
Hai mắt hắn đỏ bừng, lý trí sắp tan rã.
Đừng nói là một người, cho dù hắn mang cả đám sát thủ đến, cũng chỉ là công dã tràng.
Ánh nến le lói. Khương Thừa Linh đang dùng khăn lau vết máu trên bàn.
“Ta đây.”
Nàng không phải không sợ. Chỉ là... cố gắng không để lộ ra ngoài.
Trình Lê không nói thêm lời, nhưng lòng vẫn tò mò, liền gặng hỏi: “Vậy, rốt cuộc là cái gì?”
Trình Lê nhỏ giọng gọi: “Khương Thừa Linh?”
Ánh mắt hắn tối sầm. Lập tức rút một con dao nhỏ màu bạc, cắt phăng con nhện. Dịch tím b*n r* tứ phía.
“Ta ở phòng sát vách. Nếu sợ, cứ gọi ta. Không thì... ta ngủ ngay trước cửa ngươi.”
Nàng giận dữ: “Ta khi nào thì sờ loạn? Là ngươi chạy nhanh quá!”
Chưa đợi hắn mở miệng, nàng đã phát cáu: “Ngươi thả ta xuống! Ta không cần ngươi cõng, khỏi để ngươi tưởng ta sờ ngươi!”
Tiêu Tri Nghiên quả thật độc ác, không từ thủ đoạn.
Nàng giật mình.
Trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Không biết đã lăn qua lộn lại bao lâu, cuối cùng mới có chút buồn ngủ. Vừa định thiếp đi...
Trình Lê cuối cùng mới mở miệng:
Ánh mắt hắn cũng dần biến đổi.
Trình Lê không muốn nghĩ sâu thêm.
Hắn đã biết rõ... đây là loại độc gì rồi.
Tiêu Tri Nghiên, Trần công công, thậm chí tên sát thủ kia đều hiểu rõ trong lòng: ám sát Khương Thừa Linh là chuyện không thể nào thành công.
Là bởi vì... vừa rồi ba lần nàng chạm trúng, trong đó có hai lần sờ được, nàng cảm thấy... hình dạng và kích thước... có hơi giống... thứ kia.
Thứ chạm phải... cứng rắn đến kỳ lạ.
Ý gì đây?
Hắn vẫn ôm nàng tới tận cửa phòng mới chịu thả xuống.
Nàng đốt nến, đứng trước cửa, không dám bước ra. Rất nhanh sau đó, cửa phòng bên cạnh mở ra.
Yết hầu trượt lên trượt xuống, hô hấp ngày càng dồn dập, tay nắm chặt mép giường, quần áo sũng mồ hôi, lộ ra cơ ngực căng cứng. Hắn nghiến răng.
Là Tình ti cổ!
Khương Thừa Linh biết, Tiêu Tri Nghiên chắc chắn có mưu tính khác. Nhưng hắn vẫn chưa nhìn thấu âm mưu đó là gì.
Nghĩ xong, Trình Lê đi rửa mặt, nằm lên giường. Lại nhớ tới huynh trưởng...
Tiêu Tri Nghiên vẫn nắm vạt áo Trần công công, ánh mắt như băng.
Vươn tay bắt lấy, lại thấy trong lòng bàn tay là... một con nhện to cỡ nửa đốt ngón tay! Không dừng lại, con nhện còn vừa cắn trúng vết thương!
Khương Thừa Linh lập tức vận nội lực, thử bức độc ra.
Trong viện vắng tanh, không một bóng người. Chỉ có hai chiếc đèn lồng treo ở mái hiên, đung đưa theo gió lạnh.
“Chỉ một mình hắn?”
Mọi thứ đều được chuẩn bị chu đáo, hắn đứng lên, lấy điếu hương trong miệng ra, trong mắt ánh lên tia sáng, nhoẻn miệng cười nhìn nàng:
Trình Lê đang nằm trên lưng hắn, khoác áo choàng, trùm mũ kín, tay ôm chặt cổ hắn, nghênh đón gió tuyết quất mặt. Gió lớn quật đến khiến tay nàng tuột khỏi tay áo, một bàn tay bất ngờ rơi xuống, trong lúc hoảng loạn liền vung lên loạn xạ, chạm trúng lồng ng.ực hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phủ đệ tạm này hiện giờ đã không còn người. Khương Thừa Linh hẳn đã điều toàn bộ nhân thủ đi đón Tiêu Hoài Huyền. Bản thân hắn cũng vốn định rời đi nơi này.
Không gian như đặc quánh lại.
Phòng bên.
“G·i·ế·t ngươi?”
Trình Lê gật đầu, ngoài miệng đáp lời, nhưng đầu ngón tay vẫn run run.
Thứ đó, tuyệt đối không giống ngọc bội, cũng chẳng giống thứ treo lủng lẳng trên cổ rớt xuống. Rõ ràng là được cố tình để ở ngực.
Đúng lúc này—hắn bỗng cảm thấy cổ ngứa râm ran.
“Tối nay ngươi cứ ngủ trong phòng ta, nghĩ cho kỹ, ngày mai muốn đi đâu, ta đưa ngươi đi.”
Hơn nửa canh giờ sau, Khương Thừa Linh đã đưa nàng tới phủ đệ tạm thời mà hắn đang cư trú.
“Điện hạ chẳng qua là lo cho vương phi, sợ hắn thú tính nổi lên, không nhịn được mà... mạo phạm nàng. Nhưng xin điện hạ suy nghĩ lại, giữa hai người ấy còn có Tiêu Hoài Huyền chắn ngang! Khương Thừa Linh vốn là người coi trọng quân thần chi nghĩa, lòng trung không đổi. Ngài muốn hắn làm chuyện đó chẳng khác nào muốn mạng hắn! Hắn nhất định—thà c·h·ế·t chứ không chạm vào vương phi!”
Ngay lúc đó—bên ngoài truyền đến một tiếng gọi nhẹ nhàng:
Một câu khiến mặt Trình Lê đỏ bừng!
Tiêu Tri Nghiên dựa lưng vào ghế, ngón tay xương khớp rõ ràng nhẹ nhàng vuốt lên chóp mũi, mắt phượng dần dần tối sầm, như bị bóng đêm nuốt chửng.
Chỉ trong một đêm, mọi chuyện đã thay đổi đến chóng mặt.
Trong phòng ánh nến yếu ớt như ma trơi, nhấp nháy mờ ảo, trong màn u tối vẽ ra bóng ảnh vặn vẹo, quỷ dị khôn cùng.
Đột nhiên, từ phòng sát vách truyền đến tiếng động lớn!
“Mấy tháng trước, lão nô có được một loại cổ trùng, nguyên xuất từ Miêu Cương, tên gọi Tình ti cổ, cực kỳ hiếm thấy, vô cùng trân quý. Tương truyền, đây là một loại xuân dược chí cực, nếu nam nhân lỡ nuốt phải mà không nhanh chóng hành sự giường chiếu, chẳng mấy chốc liền toàn thân vô lực, đau đớn khó nhịn. Nghe đồn, chưa từng có nam nhân nào chịu nổi. Nếu không chịu được... sẽ kiệt tinh mà c·h·ế·t, thậm chí ngũ tạng vỡ nát mà c·h·ế·t! Mà càng đối diện với nữ tử xinh đẹp, lại càng thống khổ tận cùng!”
Trình Lê lập tức tỉnh hẳn, bật dậy, xỏ giày, khoác áo rồi chạy ra ngoài.
“ĐỪNG VÀO ĐÂY!”
Nàng tò mò là vì sao?
Khương Thừa Linh lập tức câm nín, giọng nhỏ đi thấy rõ, như mèo bị vạch tội, lí nhí nói: “Ta nói sai rồi... ta không có ý đó... đừng giận nha...”
Không biết qua bao lâu, hắn mới chậm rãi mở mắt, lạnh lùng nói:
Hắn dùng khăn bọc xác nhện lại, ra hậu viện, chôn dưới một gốc cây, rồi quay vào, dù không dính máu vẫn rửa tay sạch sẽ.
Trình Lê đoán, có lẽ hắn ra ngoài xử lý thi thể, tiện thể điều tra xem còn kẻ đồng bọn nào hay không. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên đường chạy thoát, lặp đi lặp lại đến vài lần, cuối cùng nàng không nhịn được, mở miệng hỏi:
Chương 89
Nhưng—vừa khởi công, lập tức toàn thân như bị thiêu đốt! Cả người khô nóng đến cực hạn, như thể đặt trong lò nung!
Trần công công lập tức cúi đầu, cung kính đáp: “Tuân lệnh.”
Nàng thật không chịu nổi tốc độ này, đầu choáng mắt hoa, cả người chẳng bấu víu vào đâu được, bị hắn nói thành như thể cố tình sàm sỡ, mặt mũi nàng liền không còn chỗ giấu.
“Ừ?”
Trình Lê nghĩ thầm, nhưng đoán Khương Thừa Linh chắc cũng đang cảm thấy vậy.
Người vừa bị hắn g·i·ế·t là tử sĩ. Việc ám sát chẳng qua là cái cớ. Thứ nhện cổ mới chính là mục đích thật sự của Tiêu Tri Nghiên.
Gió lớn cuốn tuyết trắng bay rào rạt trên nền đất, như từng lớp sương phất mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đêm đen, bầu trời không sao, mây mù vần vũ, ánh trăng chỉ lộ một nửa.
Trên cổ đạo phủ tuyết, một bóng người lướt đi như gió, tựa tia chớp, phút chốc đã biến mất giữa nền trời trắng xoá.
Trình Lê mím môi, còn định nói thêm điều gì, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.
Khương Thừa Linh gật đầu: “Tốt.”
Tiếng hắn rít qua kẽ răng, lạnh lẽo vô cùng, mang theo mệnh lệnh sắc bén như đao chém gió—
Bàn tay thon dài của hắn cuối cùng cũng buông lỏng, chậm rãi thả Trần Thuận ra, ngồi xuống, trầm giọng hỏi:
Hắn đáp lại: “Đừng sợ.”
Qua cửa sổ, nàng lờ mờ thấy bóng hắn lướt đi trong nháy mắt, biến mất.
Hắn đẩy cửa vào, tự tay thắp đèn, soi sáng căn phòng, lại bưng đến một chậu sương than. Trong miệng còn ngậm một điếu hương huân mộc mềm mại, nghiêng đầu, ngồi xổm xuống đốt than, thong thả liễm mi, thái độ nhàn nhã như thường ngày. Cuối cùng còn đốt cả hương giúp nàng.
Nói là làm, hắn lập tức đổi chăn gối cho nàng, rồi còn nấu nước nóng, bưng vào đặt cạnh, sau đó mới rời đi.
“Trình Lê?”
Hai người đối diện, ánh mắt gắt gao nhìn nhau.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc, hắn quay lại.
Khương Thừa Linh gồng sức, gân xanh nổi bật, cắn chặt hàm dưới, cơ thể như bị lửa thiêu từ trong ra ngoài.
Trình Lê lạnh mặt nhìn hắn, không nói lời nào.
Hắn đã biết rõ, đây là cổ độc.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Không cần. Ta không nhát gan đến vậy. Có gì phải sợ?”
Hắn... đã trúng kế.
“Tiêu Tri Nghiên phái người tới.”
“Ngươi nói, nếu không hành sự sớm, thì sẽ dần dần mất hết khí lực?”
Mồ hôi túa ra ướt cả giường, từng giọt từng giọt lăn từ thái dương xuống cổ, trượt vào làn da nóng rực.
“Không có gì, ngủ đi.”
Rõ ràng là tiếng đánh nhau! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Khương Thừa Linh?”
“Ta thay cho ngươi cái mới.”
Nơi này là Lâm Hoài, cách Bành thành – nơi Tiêu Tri Nghiên đang ở – cũng không xa, nàng phải nhanh chóng rời đi mới được.
Thật là lạ...
Nàng ở lại nhiều nhất một ngày, không thể trì hoãn lâu.
“Vậy thì… cứ làm như thế đi.”
“Trên ngực ngươi là cái gì vậy? Sao lại cứng như thế?”
Yên tĩnh đến mức... nàng có thể đoán được: người kia, căn bản không đỡ nổi ba chiêu.
“Ừ.”
Giằng co hồi lâu.
Khương Thừa Linh quan sát sắc mặt nàng, không biết có phải hiểu lầm ý gì không mà bật cười ha hả, rồi ôm toàn bộ chăn đệm trên giường lên:
Trình Lê nhắm chặt hai mắt, đến khi mở ra, thì đã từ ngoài vào được trong sân.
Trước khi đi, hắn đứng ở cạnh cửa, vẫn là nụ cười rạng rỡ đó:
Trần Thuận cong lưng cười: “Đúng vậy. Qua thời gian đó, cho dù hắn có muốn... cũng lực bất tòng tâm.”
Hắn đi rồi. Trình Lê đóng cửa, ngồi ngẩn người trong phòng một lúc rất lâu.
Nàng vẫn không dám nghĩ sâu, hiện tại chỉ mong Tiêu Tri Nghiên không lừa nàng, thật sự chỉ là nhốt người lại, không ra tay...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.