Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 64

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64


Vừa nói, hắn vừa nhanh chóng trói chặt cổ tay nàng lại.

“Tiêu Hoài Huyền, ngươi đừng tự dối mình dối người nữa! Lừa được chính ngươi, nhưng đừng mong lừa được ta!”

“Ngươi phát điên đi tìm ta, cũng chỉ vì ta là thê tử của Tiêu Tri Nghiên! Ngươi muốn giữ ta lại bên người, muốn chiếm hữu ta, tất cả đều bởi vì ta là người của hắn! Bởi vì ngươi hận hắn! Ngươi không chịu nổi việc hắn có được ta! Ngươi tự dối trên gạt dưới đến nỗi chính ngươi cũng tin đó là tình yêu!”

“Không phải!”

Một cung nữ ở Cẩm Hoa cung vội vàng đến báo:

“Ngươi là quân vương cao quý, hậu cung ba ngàn giai lệ, nếu muốn ngươi có thể có bao nhiêu tùy thích, vì sao cứ phải ép ta?”

“Tiêu Hoài Huyền, ngươi muốn làm gì?!”

Tiêu Hoài Huyền bước vào trong, cởi áo choàng ném cho Trương Minh Hiền, leo lên giường, thân hình thon dài dựa vào mép sập. Đôi mắt đen tối sâu không lường được, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, cũng chẳng ai nhìn ra hắn đang nghĩ gì. Tầm mắt hắn thỉnh thoảng rơi xuống bàn nhỏ bên giường.

Hắn nói rất chậm, giọng có chút đùa cợt, nhưng lại cắn răng đến mức lộ ra sự đè nén cuồng nộ, nói xong thì đứng dậy, lại nhìn nàng lần nữa, rồi mới xoay người rời đi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Lê đẫm nước mắt, thân hình nghiêng đi, ánh mắt gắt gao nhìn người đàn ông đứng sau rèm, hồi lâu sau mới thấy hắn đưa bình hoa cho cung nữ đứng bên, khoanh tay vén rèm bước vào.

Từng biểu cảm của hắn, từng lời hắn nói, trong mắt nàng đều tràn ngập trào phúng và giễu cợt.

Cả gian phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng.

“Lê Lê, đừng rời khỏi trẫm. Hãy yêu trẫm. Khi tưởng nàng đã c·h·ế·t, trẫm như đứt từng đoạn ruột gan... Trẫm sợ hãi. Trẫm muốn nàng ở bên cạnh trẫm, vĩnh viễn ở lại cạnh trẫm... Lê Lê...”

Cười đủ rồi, hắn quay đầu lại, bước đến gần nàng, cúi người dán sát vào mặt nàng, môi áp lên tai nàng, vẫn là giọng nói trầm khàn như cũ, mang theo ý cười nguy hiểm:

Nam nhân kia bật cười, vừa cười vừa quay mặt đi, như thể lời nàng nói là trò hề, đến câu "gấp trăm lần, ngàn lần, vạn lần", âm thanh khùng khục trong cổ họng đã bật ra thành tiếng.

“Lê Lê, trẫm thề, nàng yêu ai... trẫm liền g·i·ế·t kẻ đó.”

Trình Lê quay đầu đi, cố giãy giụa thoát ra.

“Ta muốn gì, chẳng lẽ ngươi không biết?”

Khuôn mặt nàng bị hắn ép quay lại, môi bị cưỡng ép mở ra.

Bên trong Triều Dương cung, mọi âm thanh đều lặng im, chỉ còn tiếng bước chân của hắn.

Nàng không nhận lấy đồ vật hắn đưa, một lần nữa bịt chặt hai tai mình lại, kêu lên một tiếng đầy thống khổ.

“Bệ hạ, nương nương đang xúc động dữ dội, đã đập vỡ không ít đồ vật, cứ nhất định đòi rời đi, bọn nô tỳ sợ sẽ bị thương đến nương nương... không ngăn nổi nữa rồi…”

“Tiêu Hoài Huyền, thả ta ra!”

Tiêu Hoài Huyền nghe vậy liền ngẩng đầu lên, ánh mắt khóa chặt cung nữ kia, sau một thoáng liền đứng dậy bước nhanh đi.

"Nàng vừa mới trở về, chưa quen, trẫm không chấp nàng. Trẫm sẽ kiên nhẫn với Lê Lê. Từ nay về sau, Lê Lê nói thế nào thì là như vậy... Lê Lê bảo trẫm cút... trẫm liền cút..."

Hai người thể lực chênh lệch quá lớn, Trình Lê mềm mại nhỏ bé, chưa kịp phản kháng đã bị hắn áp ngã lên giường.

“Ngươi đang đùa giỡn vợ của huynh đệ ngươi! Ta chưa từng có một vị trí nào khác! Ngay cả lúc này cũng không!”

Trình Lê cố gắng muốn nhổ ra, nhưng hoàn toàn bất lực, không cách nào giãy dụa, cho đến khi ánh mắt nàng dần trở nên mờ mịt... rồi hoàn toàn mất đi ý thức.

Nàng cảm thấy hắn đã điên rồi. Cũng thấy hắn thật buồn cười, toàn nói những lời ngây ngô như trẻ con.

Lời nói hắn mang theo nụ cười, nhưng lại là một nụ cười mờ nhạt, ẩn ẩn sự điên cuồng.

Lần này đây, ánh mắt hắn còn u ám hơn vừa rồi, nhưng hắn vẫn không nổi giận. Lửa giận lần nữa bị hắn tự mình đè ép xuống, chậm rãi khôi phục vẻ ôn hòa ban đầu. Tay đang c** q**n áo nàng cũng ngừng lại, không tiếp tục nữa. Ánh mắt nhìn nàng rõ ràng có thêm vài phần kiên nhẫn.

"Lê Lê, hãy yêu trẫm... như trước kia..."

Cụ thể mà nói, là rơi xuống một chiếc bình sứ men lam tinh xảo đặt trên bàn.

Hắn cắn răng, nhưng vẫn cười, thản nhiên thừa nhận. Lạ lùng thay, lần này hắn không c** q**n áo nàng, cũng không chạm vào bản thân, mà lại rút ra từ trong áo một chiếc bình sứ nhỏ.

Sắc mặt Trình Lê đã trắng bệch không còn chút máu.

Trình Lê không ngừng lắc đầu.

Hôm sau, cũng là buổi chiều.

Hắn không buông, cũng không dừng lại, giữ chặt hai cổ tay nàng bằng một tay, ấn xuống. Hắn nhướng mày, cười lạnh:

Tiêu Hoài Huyền nở nụ cười, chậm rãi cụp mắt:

Trình Lê vẫn giãy giụa không ngừng, kéo lại quần áo bị hắn vạch ra, không lùi bước, càng không hề thỏa hiệp.

Trình Lê giãy giụa.

Hắn mở nắp bình, mỉm cười nói:

Hắn từng bước tiến đến gần nàng, bước chân thong thả. Vừa đến trước mặt nàng liền nở nụ cười, nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, mày hơi nhướng, giọng nói dịu dàng:

Nước mắt vẫn còn đọng trên lông mi nàng.

“Câu hỏi hay lắm. Trẫm càng muốn ép buộc, nàng càng chống đối, trẫm càng không thể kiềm chế được... Càng muốn có nàng, càng yêu nàng, không thể dừng lại …”

Trình Lê không yếu thế chút nào:

“Ngươi không hề yêu ta! Ta từ đầu đến cuối chỉ là công cụ để ngươi trả thù Tiêu Tri Nghiên! Hỏi lại lòng ngươi đi, có đúng không? Ngay từ ngày đầu tiên ngươi chiếm đoạt ta, ngươi đã biết rõ ta là ai. Nhưng trong lòng ngươi, cô gái ngu ngốc đó không đáng giá một đồng, ta trong mắt ngươi chỉ có một thân phận — vợ của Tiêu Tri Nghiên!”

"Ngươi căn bản không hiểu cái gì là yêu. Chữ ‘yêu’ từ miệng ngươi nói ra, đối với ta chẳng khác nào sự nhơ bẩn, khiến ta cảm thấy ghê tởm đến cùng cực!"

"Trẫm sao lại không hiểu? Trẫm nhớ nàng, nghĩ đến nàng, trẫm sợ... sợ Lê Lê của trẫm sẽ c·h·ế·t... Nàng đã từng yêu trẫm, hiện tại trẫm cũng yêu nàng. Chúng ta lưỡng tình tương duyệt, còn có cả hài tử nữa, vậy chẳng phải tốt lắm sao, Lê Lê? Ngày mai, trẫm sẽ lập hài tử của chúng ta làm Hoàng thái tử. Nàng và trẫm là một đôi được trời đất định sẵn, Lê Lê..."

“Nằm mơ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ngươi, cút đi!"

Chính vào lúc đó, nàng nhìn thấy hắn.

“Lê Lê, đừng sợ, trẫm chỉ cho nàng dùng một chút thôi. Dùng xong, nàng sẽ không còn hận trẫm nữa. Trẫm yêu nàng... yêu đến điên cuồng…”

“Nàng rốt cuộc muốn gì?”

Trong lòng Trình Lê lửa giận cuồn cuộn, từng đợt dâng lên.

Trình Lê hất mạnh tay hắn, đẩy cả người đối phương ra ngoài (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ngươi thả ta đi!”

Hắn chậm rãi nhướng mày, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ, thậm chí còn bật cười, dịu dàng nói:

“Nàng là... rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?”

“Tiêu Hoài Huyền, ai cũng hơn ngươi! Hiện tại, bất kỳ nam nhân nào từng tiếp xúc với ta — dù chỉ là người qua đường có giao tiếp một hai câu cũng đều sâu đậm hơn ngươi, đều tốt hơn ngươi! Thậm chí, ta thấy ngay cả Agoura cũng còn tốt hơn ngươi gấp mười lần, trăm lần, ngàn lần, vạn lần…”

“Ngô…”

Không dừng lại, hắn lập tức bước tới, ép sát nàng.

Lần này Trình Lê không im lặng.

Tiêu Hoài Huyền đứng dậy, vươn tay với lấy chiếc bình nhỏ kia, rồi quay trở lại chỗ cũ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Trình Lê, nàng ba lần bốn lượt chạy trốn chẳng phải đang định tìm đến Tiêu Tri Nghiên sao? Trẫm phái người đưa nàng đến tận nơi, đến thẳng trước mặt hắn. Sau đó, nàng cứ chờ xem — trẫm sẽ diệt Ninh Dương Vương và g·i·ế·t Tiêu Tri Nghiên ra sao! Đến lúc đó, trẫm muốn xem ngươi còn cảm thấy thế nào, ngươi rốt cuộc sẽ chọn ai? Hửm?”

Hắn nắm lấy tay nàng, nhét miếng ngọc vào trong tay nàng.

Hắn không đáp lời, chỉ mỉm cười, cúi đầu nhìn nàng. Rất lâu sau mới mở miệng, không phải để trả lời, mà là hỏi lại:

Giọng hắn vẫn nhàn nhạt như cũ:

"Nàng còn sống... trẫm thật sự rất vui mừng... Lê Lê, trẫm thật sự rất vui mừng..."

“Đúng vậy.”

“Cho nên, nàng vẫn còn vương vấn hắn, còn yêu hắn?”

Ngón tay thon dài của hắn chậm rãi xoay xoay cái bình, nhẹ nhàng vu.ốt ve, nheo mắt nhìn thật lâu…

Nhưng nàng không hề sợ hắn.

“Tiêu Hoài Huyền, ngươi đúng là s·ú·c sinh!”

Hắn vừa nói vừa lấy từ trong lòng ra một miếng ngọc bạch, chính là khối ngọc năm xưa trong sơn động hắn từng trao nàng. Sau này thì đã bị Trình Lê vứt bỏ.

“Tiêu Hoài Huyền, ngươi không cứu được nữa rồi! Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi! Ngô...!”

Hắn đứng thẳng lên, cúi mắt nhìn nàng hồi lâu, sau đó cúi người, ghé sát tai nàng.

Khi hắn đến nơi, trong phòng tiếng loảng xoảng vang lên không ngớt. Bên trong một mảnh hỗn loạn, cách rèm châu, đúng lúc có một chiếc bình hoa bị nàng ném ra, nhắm thẳng vào hắn mà bay tới.

“Ngô…”

Nam nhân lại cất tiếng:

Từ tận đáy lòng, nàng đáp:

Nam nhân ấy nhỏ một giọt thuốc vào miệng nàng, giọng hắn khàn khàn đầy điên cuồng pha chút khẩn cầu:

Lời vừa dứt, nàng vung tay tát hắn, nhưng lại bị Tiêu Hoài Huyền bắt lấy cổ tay.

“Không biết.”

Tiêu Hoài Huyền giơ tay bắt lấy.

Cơn xúc động của Trình Lê dâng trào mãnh liệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ánh mắt Trình Lê vỡ vụn. Đứa ngốc cũng đoán được trong bình là gì, huống hồ nàng thông minh tuyệt trác thế này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiêu Hoài Huyền mím môi, cười khẽ:

Chương 64

Miếng ngọc bạch bị hất xuống rồi lăn tròn ra mép giường, suýt nữa thì rơi xuống đất. Tiêu Hoài Huyền vươn tay nhanh chóng chụp lấy, ánh mắt thoáng tối sầm, quay đầu lại nhìn Trình Lê.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64