Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 45

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45


Nàng vô thức nói ra những lời đó, cầu xin hắn tha thứ, để đổi lấy sự yên ổn nhất thời, đêm nay đừng để nàng ch·ết ở đây. Dù sao tâm nàng đã tính toán xong rồi, cũng càng thêm kiên định, nàng nhất định phải vĩnh viễn rời xa hắn, sinh tử cả đời không gặp lại!

Lời nàng nói hoàn toàn vô ích, vừa dứt lời, nàng liền chợt cảm thấy một vật gì đó cứng rắn như sắt đâm vào trong mình.

Nàng nói rất ngoan ngoãn, thân mình khẽ run…

Một lần hai lần, Trình Lê còn chịu nổi, nhưng hắn muốn hành hạ cả một đêm thì cũng không khác gì muốn lấy mạng nàng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trình Lê liền phái cung nữ đi dò hỏi thời gian buổi yến tiệc cung đình tiếp đãi năm ngoại phiên bang lần tới.

Chương 45

Trình Lê nghe xong, trong lòng lập tức có sự dao động cực lớn.

Rất lâu sau, Tiêu Hoài Huyền giơ tay lau khóe miệng.

Nghĩ tới hắn, nàng liền không còn do dự, rất nhanh hạ quyết tâm, đưa ra quyết định.

“Vẫn chưa sạch sẽ đúng không?”

Hôm nay là mùng hai tháng tám, chỉ còn ba ngày.

Mấy ngày nay Trình Lê không rõ, chỉ biết trừ buổi yến tiệc tiếp kiến, hôm nay đã là lần thứ hai khoản đãi. Rất có khả năng, nàng chỉ còn buổi yến tiệc tiễn biệt để một lần nữa gặp lại vương tử kia.

“Nương nương, Bệ hạ cho phép nương nương chuẩn bị một chút, hoàng hôn sẽ đến Lân Đức Điện dự tiệc.”

Hiển nhiên chỉ một lần thì chưa phải kết thúc, hắn buông lỏng tay đang giữ chặt cánh tay nàng, ngược lại liền hướng xuống dưới, muốn nâng chân nàng lên một lần nữa.

Bước chân hắn không chậm, sau khi vào liền thẳng tiến về phía Trình Lê.

Thấy hắn vẫn chưa trả lời, nàng lại lập tức thức thời mà bổ sung một câu: “Thiếp thân chỉ tùy tiện nói vậy thôi, Bệ hạ không thích thì thôi, không cần sinh khí…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Có thể lên giường không?”

Ngày hôm đó Trình Lê không nhìn thấy hắn, bao gồm cả ban đêm. Tiếp đó, ngày thứ hai ban ngày cũng tương tự, đến chạng vạng là buổi thịnh yến cung đình khoản đãi ngoại bang.

Trình Lê quyết định xin tha. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trình Lê trong lòng hắn, ngoan đến mức giống một con mèo, không biết bao nhiêu lần, nàng ngẩng mắt lên nhìn sắc mặt hắn.

Năm mươi ngày qua rồi, hắn sao có thể tin.

Tiêu Hoài Huyền vẫn như cũ, lạnh lùng băng giá, sắc mặt thâm trầm.

Trình Lê từ sáng đã bắt đầu suy tư, làm sao để có thể nhìn thấy Vương tử Yết Hồ kia.

Đêm đó, cứ thế trôi qua.

Ngày mùng ba tháng tám, nữ quan của Cung Đình Cục lại đến hỏi thêm một lần, Trình Lê tự mình trả lời, vẫn là những lời đó.

Hắn chính vụ vô cùng bận rộn, đây là lý do thứ nhất; thứ hai, nữ quan của Cung Đình Cục đã đến hỏi thăm vấn đề ác lộ (sản dịch) của nàng đã sạch sẽ hay chưa.

Lần này kết thúc, Trình Lê mới cảm thấy hắn có chút dấu hiệu đã giải tỏa được cơn giận và từ bỏ.

Gần đây Trình Lê không gặp Tiêu Hoài Huyền, từ ngày nàng ở cữ xong, đến nay đã bảy ngày.

Nàng lập tức ứng lời, cũng nhanh chóng phân phó cung nữ chọn y phục cho mình, sớm sửa soạn trang điểm chỉnh tề. Đợi đến đúng giờ, nàng cùng hai cung nữ tiến đến Lân Đức Điện.

Ánh nến lúc sáng lúc tắt, một cỗ khí tức uy nghiêm tỏa ra. Các cung nữ trong cung vốn đang làm phận sự của mình, chuẩn bị cho Quý phi đi ngủ, thái độ lập tức cứng lại, thi nhau hành lễ,i động tác vô cùng đều nhịp, cúi đầu, khom lưng, lui ra ngoài.

Bỏ lỡ cơ hội lần này, có lẽ sẽ vĩnh viễn không đợi được lần tiếp theo.

Trình Lê không mấy sợ Vương tử Yết Hồ kia. Chẳng biết có phải là một loại trực giác hay không, nàng cảm thấy mình có thể dễ dàng làm kẻ này say mê, dễ dàng thoát thân khỏi tay hắn ta, tìm được đường lui, lên được đối sách.

Trình Lê khẽ rên một tiếng, một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kia bản năng đỡ lấy giá sách, hơi thở dồn dập.

Người đến báo là một thái giám ở ngự tiền.

Trình Lê phảng phất lúc này mới hoàn hồn, từ sự kinh hãi mà ý thức được.

Hơn một canh giờ sau, tin tức truyền về.

Bởi vì sắc mặt hắn cực kỳ trầm trọng.

Nàng sẽ không đánh đổi cả đời mình trên người hắn, một người không xứng đáng.

Nam nhân kia cho đến cuối cùng không nói một lời nào với nàng, càng không mở miệng đáp ứng.

Tiêu Hoài Huyền âm tình bất định, đối với nàng đã tích tụ rất nhiều lửa giận. Chưa nói đến việc hắn biết nàng đã qua thời gian ở cữ rồi thì sẽ làm gì mình, hắn có thể nào chớp mắt lại muốn g·i·ế·t nàng, hoặc giam nàng vào lãnh cung đều là điều không đoán trước được.

Trình Lê ngực kinh hoàng, đè nén sự xúc động, khẽ nắm chặt tay…

Đôi chân mảnh khảnh của nàng hơi run rẩy, giọng nói phát run, khắp người nóng bừng, sắc mặt lại có chút tái nhợt.

Sáng sớm hôm sau, hắn rời giường, Trình Lê liền cũng theo đó đứng dậy, lần đầu tiên hầu hạ hắn mặc quần áo, rửa mặt, dùng bữa.

Trình Lê lập tức bò dậy. Khi hắn át lại gần, nàng chủ động tiến lên, quỳ trên giường, cũng như vừa nãy mềm mại ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn. Hắn lại mưa rền gió dữ một trận nữa.

Vì sợ cung nữ hoài nghi, nàng giả vờ khát khao được nhìn thấy con, hy vọng còn có thể có kỳ ngộ như hôm qua, lại được ngắm con vài lần. Các cung nữ cũng không có bất kỳ nghi ngờ nào.

Nam nhân kia không nói một lời, cứ thế trên cao nhìn xuống, rũ mắt nhìn nàng. Rồi sau đó, bàn tay to lớn ôm lấy vòng eo thon gọn của nàng, đưa nàng đến giường, quăng lên.

“Nương nương, từ Thiện Phòng dò hỏi được, yến tiệc tiễn biệt sẽ diễn ra vào ngày mùng năm tháng tám, tại Lân Đức Điện.”

Trình Lê nửa đêm không ngủ, bởi nàng biết rõ, cơ hội chỉ đến một lần, phải biết tận dụng thời cơ, nàng không có quá nhiều thời gian do dự. Các sứ giả cùng vương tử của năm ngoại phiên bang sẽ không ở thượng kinh lâu.

Đến giờ thượng triều, nàng cuối cùng cũng tiễn hắn đi.

Đợi đến khi người đến, hắn một phen nắm lấy cổ tay nàng, xoay người nàng lại, ép cong vòng eo nàng, đẩy nàng dựa vào giá sách.

Trên người hắn, chiếc áo choàng thêu chỉ vàng với hoa văn phức tạp lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo trong ánh đèn lờ mờ.

“Trẫm tự mình thử xem!”

Chỉ nghe Tiêu Hoài Huyền sột soạt mấy tiếng c.ởi quần áo phía sau, nói với nàng hai câu:

Đến nơi, vừa mới ngồi xuống, nàng ngẩng mắt nhìn xuống dưới, nàng liếc một cái liền nhìn thấy Vương tử Yết Hồ kia, lại liếc một cái liền thấy người đó đang lén lút nhìn về phía nàng.

Trong lòng nàng tuy có kế hoạch, nhưng không mấy bảo đảm có thể nhìn thấy người. Đang lúc có chút tiến thoái lưỡng nan thì một tin tức được truyền đến chỗ nàng.

Nàng không có công cán gì, nhưng may mắn cũng không mắc sai lầm.

Trình Lê vừa mới từ trên giá sách chọn một cuốn thoại bản, đang đứng thơ thẩn. Chưa kịp phản ứng, thân hình cao lớn của nam nhân kia đã tiến sát về phía nàng.

Vấn đề lớn nhất chính là có dám hay không dám.

Đôi tay mềm mại của nàng gắt gao túm lấy cánh tay đang trói chặt nàng, nhưng dù dùng bao nhiêu sức lực cũng không thể lay chuyển hắn mảy may. Thể trạng hai người quá chênh lệch, hắn dường như đã bao bọc lấy toàn bộ cơ thể nàng.

Trình Lê bị hắn ôm chặt bằng một tay, bị động đón nhận từng lực độ của hắn. Trong lòng nàng chỉ có một cảm giác, không biết đêm nay mình còn sống hay phải ch·ết. Hắn sẽ là muốn tính tất cả các món nợ với nàng sao?

Không ngờ đến tối, nàng tắm gội xong, mặc áo lót, vừa định lên giường ngủ, nam nhân kia đột nhiên đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng tức khắc tim đập thình thịch, nín thở nhìn hắn tiến lại gần, đầu càng ngẩng càng cao.

Nàng nói xong, động tác và lực độ của nam nhân kia vẫn không hề thay đổi, cho đến khi kết thúc hành động.

Trình Lê nắm lấy thời cơ liền lập tức xoay người lại, hơi thở nàng quấn quýt lấy hắn, kiễng mũi chân, ôm lấy cổ đối phương. Đôi mắt trong veo đáng thương nhìn về phía nam nhân cao to đang áp sát người mình, nâng khuôn mặt nhỏ lên hôn lên môi hắn, vẻ mặt sợ hãi, chủ động lấy lòng.

Nam nhân kia rõ ràng đã bình tĩnh lại, nhưng vẫn không nói một lời.

Giọng nàng khẽ như tiếng muỗi kêu, giọng nói vốn đã rất ngọt ngào, mềm mại, lúc này khom lưng cúi đầu, cam nguyện ở vị trí thấp hơn hắn, kính cẩn nghe theo đến cực điểm. Mỗi câu nàng nói với hắn đều mang theo ý dỗ dành, trông thật đáng thương và yếu ớt.

Trình Lê chậm rãi nắm chặt tay dưới chăn, tim đập như trống, rồi sau đó lại nghĩ tới Tiêu Hoài Huyền.

“Ta… Là bởi vì không thoải mái… Nên mới nói dối… Nghĩ có thể kéo dài được ngày nào hay ngày đó…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng nhất định phải rời xa hắn!

Đợi đến khi cảm thấy hắn đã hoàn toàn trấn tĩnh, nàng mở lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kỳ thực nàng đã sạch sẽ hơn nửa tháng trước, cho nên nàng không thể lừa được hắn.

“Ta, ta biết lỗi rồi…”

Dứt lời, đã một phen xé rách y phục nàng. Ngực Trình Lê lập tức cảnh xuân đại hiện, băng cơ ngọc cốt tràn ra, đ** g* b*ng mềm mại, trắng muốt đứng thẳng không hề che đậy nửa phần. Cánh tay rắn chắc của nam nhân vòng từ phía sau lên, vừa vặn phủ lên đôi thỏ nhi, đầu gối tách chân nàng ra.

Nếu không gặp lại được, đương nhiên, dù nàng có hạ quyết tâm cũng vô ích.

Trình Lê trong lòng hiểu rõ, thầm nói quả nhiên chỉ còn lại lần cuối cùng đó.

“Thiếp thân nghe nói sứ giả phiên bang đến triều cống, gần đây rất náo nhiệt. Bệ hạ có thể nào cũng mang thiếp thân đi xem một chút không? Giống như lần Tết Thượng Nguyên trước, thiếp thân đã lâu không được thấy cảnh náo nhiệt như vậy. Thiếp thân về sau sẽ hầu hạ Bệ hạ thật tốt, không còn giở tính tình nữa. Bệ hạ sẽ tha thứ cho thiếp thân, ban cho thiếp thân cơ hội này chứ?”

Toàn thân Trình Lê run rẩy, khẽ nức nở, trong mắt nước mắt lưng tròng, nhưng động tác lại nhanh nhẹn. Nàng nhìn sắc mặt hắn, dịch lại gần, ôm lấy một cánh tay hắn gối đầu nằm lên, lại khẽ nâng khuôn mặt nhỏ, cẩn thận nhìn hắn. Mỗi cái liếc mắt, thậm chí mỗi lần hô hấp đều thấm đẫm sự khuất phục và ý dỗ dành.

“Ta… Ta có tội… Ta không nên cùng Tiêu Tri Nghiên chạy trốn… Không nên muốn phá bỏ con của ngươi… Không nên cùng ngươi càn rỡ… Cũng không nên uy h·iếp ngươi… Ta, ta có tội…”

Trong lư hương, khói nhẹ lượn lờ trầm trọng lơ lửng giữa không trung.

Chợt lại sửa lại xưng hô: “Thiếp thân, thiếp thân biết lỗi rồi… Thiếp thân, cũng không dám nữa…”

Đã hầu hạ nàng hơn nửa năm, sau này cũng muốn đi theo nàng. Tâm tư nàng không muốn thị tẩm các cung nữ đều rất rõ ràng, vì vậy, nàng dặn dò thế nào, họ liền trả lời như thế, không ai dám vạch trần nàng.

Trình Lê hơi thở dồn dập, ngắt quãng: “Ta, làm ơn, xin tha…”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45