Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí
Nguyệt Nguyệt Dục Thí
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29
Trình Lê chưa từng thấy hắn trong bộ dạng như vậy, mà bây giờ trong phòng lại còn có người khác.
“Trước đó trên đường về thần đã cho người đã tìm ở dưới vách núi vẫn không thấy th·i th·ể của Tiêu Tri Nghiên. Người có bảy phần khả năng, còn sống…”
Không biết qua bao lâu, nam nhân kia đột nhiên nâng chân, lập tức tiến gần về phía nàng rồi khom người, bàn tay to một phen nhéo lấy mặt nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không đến một lát, liền có người dẫn Trình Lê đi vào.
Nàng nói xong lời đó, có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt nam nhân kia càng thêm u ám. Chợt nàng liền thấy hắn bỗng chốc cười. Rồi sau đó, hắn chậm rãi đứng thẳng,, mi mắt rủ xuống phong khinh vân đạm, cười nói hai câu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Thừa Linh ứng tiếng. Còn muốn nói thêm điều gì, lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thái giám truyền báo.
Tiêu Hoài Huyền nhướng mày, cắn chặt răng, giọng nói lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.
Lúc này bên ngoài vội vàng bước vào một người, khom người bẩm báo: “Bệ hạ, Khương Đô đốc đã trở về.”
Khương Thừa Linh đáp: “Lúc xuống xe ngựa nói ngực có chút bị đè nén, muốn ra ngoài hít thở không khí, đã lên kiệu nhỏ, sắp tới rồi.”
Tiêu Hoài Huyền liền đặt bút lông sói lên giá, đứng dậy đi.
Trên người nàng đang mặc một kiện áo choàng rất rộng. Áo choàng màu nguyệt bạch, thêu hoạt tiết trúc, vô cùng thanh nhã. Vừa nhìn liền biết không phải quần áo của nàng, mà là sở thích của người khác, là Tiêu Tri Nghiên khoác cho nàng.
Ánh mắt Tiêu Hoài Huyền trong khoảnh khắc có biến đổi, nhưng vô cùng khó phát hiện.
Tiên hạc lư hương t khói thuốc lượn lờ bốc lên, tràn ngập khắp đại điện, nhìn xuyên qua lớp khói, ngai vàng ngự trên tòa kia trở nên mờ ảo đến mê muội.
Đến gần, thiếu niên một gối quỳ sát đất, hành lễ: “Thần, Khương Thừa Linh bái kiến Bệ hạ.”
Trên kim án , phiến chặn giấy bằng bạch ngọc đè xuống tờ giấy Tuyên Thành chưa khô nét mực.
Nàng bị đưa vào trong xe ngựa, dải lụa trên cổ tay vẫn chưa được cởi. Nàng đứng dậy trừng mắt giận dữ nhìn thiếu niên kia, còn chưa kịp nói ra điều gì, đã thấy hắn ta nghiêng người ngồi ở một góc xe ngựa, nửa nghiêng đầu, mày mắt vẫn mỉm cười, nói với nàng: “Chuyện ngươi lừa Bổn Đô đốc đi mua vật dụng nữ nhân, Bổn Đô đốc sẽ không bẩm báo đâu!”
Y phục đã bị bẩn rồi, nàng mặc cái này có gì không được sao?
Tiêu Hoài Huyền tay cầm bút lông sói, đang viết gì đó trên giấy.
Hắn đã bước xuống bậc thang, đi về phía trước đón người.
Dứt lời, nam nhân kia liền tháo chiếc áo choàng trên người nàng ra.
Trước kia nàng bị người khác khống chế, bởi vì Đông Cung còn có biết bao nhiêu mạng người nằm trong lòng bàn tay hắn, nàng nhẫn nhịn mà sống. Hiện giờ nàng chỉ có một mình, nàng còn sẽ khuất phục hắn sao?
Nam nhân kia phảng phất như chỉ đợi đến khi nghe được câu cuối cùng “ sắp tới rồi”, đôi mắt mới chậm rãi di chuyển, vừa khôi phục như thường, từ từ đứng thẳng người, chợt vỗ vào lưng Khương Thừa Linh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Còn ngươi, nếu ta biết có ngày hôm nay, năm đó nên nói cho phu quân ta biết chỗ ẩn thân của ngươi. Thật hối hận đã cứu ngươi…”
“Bệ hạ, Dực Vương phi đã được đưa đến.”
Trình Lê bị hắn nhìn chằm chằm, nước mắt trong mắt sớm đã lưng tròng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Dẫn vào.”
“Rất tốt.”
Trình Lê siết chặt những ngón tay mềm mại. Hai người ánh mắt chạm nhau.
Nàng chẳng bước thêm được bao nhiêu bước nữa liền quỳ xuống, nhưng không ngẩng đầu, cũng không nói một lời.
Hoàng đô, Đại Minh Cung, Bích Tiêu Điện.
“Ta mặc quần áo của phu quân ta, liên quan gì đến ngươi?”
Tiêu Hoài Huyền cứ như vậy từ xa nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu.
Ánh mắt Tiêu Hoài Huyền trong khoảnh khắc càng thêm u ám vài phần, trên cao nhìn xuống, rũ mắt nhìn chằm chằm nàng.
“Người đâu, gi·ết nàng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ai cho ngươi mặc quần áo của hắn? Đem quần áo của hắn cởi ra cho Trẫm!”
“Ta cứu phu quân ta thoát vòng vây, cũng coi như là thiên kinh địa nghĩa , hợp tình hợp lý, có gì sai sao?”
Khương Thừa Linh khẽ gật đầu, tiếp đó ngẩng đầu, nói sang chuyện khác.
Đôi con ngươi sâu thẳm của nam nhân dừng lại trên mặt thiếu niên.
Không bao lâu, bên ngoài bước vào một người, phong trần mệt mỏi, vòng qua bình phong, sải tiến tới, chính là Khương Thừa Linh.
Chiếc áo của Trình Lê ngày ấy bị thùng xe cũ nát làm cho ô uế, dính gỉ sét, giặt không sạch, dọc đường cũng không thể tẩy được, nàng liền vứt bỏ.
“Bình thân . Người đâu?”
Thái giám lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Chương 29
Hắn nghiêng đầu liếc nhìn, hướng về phía cửa bình phong, không lập tức đáp lời, chậm rãi xoay người lại, đứng thẳng lưng rồi mới lạnh băng nói.
Hắn ta vừa nói vừa rút chủy thủ ra, nhẹ nhàng khẽ động. Tốc độ cực nhanh, Trình Lê thậm chí không thấy lưỡi dao lướt qua, dải lụa trói cổ tay nàng đã đứt lìa. Chợt, thiếu niên kia hơi ápi lại gần, cười một tiếng, hạ giọng bổ sung: “Đừng chạy nữa, ngươi chạy không thoát đâu, dù Bổn Đô đốc cho ngươi ba ngày, ngươi cũng không thoát được…”
“Trình Trạch An giở trò, nhưng, cho dù hắn còn sống thì sao? Vô luận hắn sống hay ch·ết thì cứ chờ đợi thời cơ, đem Ninh Dương Vương toàn bộ lật đổ.”
“Rất tốt.”
Áo choàng trên người nàng lập tức bị hắn kéo ra, ném sang một bên.
Trình Lê dùng sức siết chặt tay, tiếp đó, thấy hắn ta trong mắt ngậm cười, nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, rồi dời tầm mắt, đứng dậy rời đi.
Tiểu cô nương sắc mặt có chút tái nhợt, mang mũ áo bước vào, không ngẩng đầu, bước chân khá chậm.
“Ngươi là Bồ Tát sao, ai ngươi cũng cứu? Hửm? Ai cho ngươi lá gan cùng hắn bỏ trốn? Nói chuyện!”
Tiêu Hoài Huyền chậm rãi chắp tay sau lưng, môi mỏng chỉ khẽ hé, trong con ngươi thấm đượm hàn quang, giọng nói lạnh băng.
Khương Thừa Linh khom người cáo lui.
Nửa khắc đồng hồ sau, Khương Thừa Linh liền mang nàng trở về.
Trình Lê lại đánh không tới hắn ta, nhưng vẫn cứ cố gắng né tránh.
Đầu gối Khương Thừa Linh vừa chạm đất, còn chưa kịp quỳ xuống, liền bị Tiêu Hoài Huyền kéo dậy.
Nam nhân nhướng mắt. Ngón tay thon dài của hắn cũng chợt dừng lại sau tiếng nói ấy. Đôi con ngươi thâm hàn đạm mạc không thấy ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng đáp lời rất nhanh: “Tuyên.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.