Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị
Đường Miên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Đào Hương say lòng người chọc bướm luyến
Thời điểm đi đến quá nóng nên Ngọc Đào xem nhẹ những thứ này, hiện tại một lần nữa trở về trước mặt Hàn Trọng Hoài, mỗi một bước đi, nụ cười trên mặt nàng càng ngọt ngào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hiện tại hận không thể lập tức chạy tới Kỳ Lân viện.
Nhưng mà không có việc gì, trời không tuyệt đường người, đây không phải là đưa lên một người so với Thủy Nguyệt lâu còn cực phẩm hiếm thấy hơn sao.
Hàn Trọng Hoài vung tay lên, Ngọc Đào đưa tay nhận được một thỏi vàng rực rỡ.
Hai thiếu gia anh tuấn phi phàm, hai tiểu nha đầu đều không muốn đi nhanh như vậy, không tình nguyện đi theo phía sau Ngọc Đào, cách xa còn nhịn không được quay đầu lại nhìn.
Ngọc Đào xuất hiện ở nơi mà mật thám truyền tin tức, đương nhiên Kỳ Lân viện sẽ nhìn chằm chằm nàng vài phần, lần này nhìn chằm chằm không thể điều tra ra việc gì, nhưng ngược lại lại dò xét nghe được chuyện nàng muốn đến Kỳ Lân viện.
Hai người trước mặt, một người là nam chủ quá có tiền đồ, một người thì hậu viện đã có một đám nữ nhân, thỉnh thoảng lại có tin tức tiểu thiếp của tên lão sắc phê này vì cướp một cây trâm hoa mà đánh nhau truyền ra.
Hàn Trọng Hoài nhìn lướt qua hai chân của Ngọc Đào, hai chân trong váy thúy không thể tách rời bao nhiêu so với trước ngực nàng, đầu tiên là nhìn thấy hoa văn thêu, nhìn kỹ là có thể nhìn thấy hai chân mảnh khảnh thon dài đang chụm lại cùng một khối.
Hắn thích ăn đào, là thích mùi thơm của nước trái cây nổ tung trong khoang miệng, mà hương vị trên người nha đầu kia cùng mùi hắn thích giống nhau.
Các nàng chỉ nghe nói tứ thiếu gia chém người, nhưng chưa từng nghe nói tứ thiếu gia thưởng người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hàn nhị thiếu gia cũng không khuyên người đi Thủy Nguyệt lâu gì nữa, ngửi mùi đào trong không khí, thần hồn đã bay đến Phúc Hoa viện.
"Lúc trước nghe nói nàng muốn đến chỗ ngươi, hẳn là Nhị thẩm tử không để ý tới nàng, cho nên nàng còn ở Phúc Hoa viện làm việc."
Nam tử còn chưa nói xong, đối phương đã cười khẽ một tiếng, giống như là cười nhạo danh hiệu "Thanh Quan Nhân", kỹ nữ chính là kỹ nữ, nào có cách nói không rõ ràng gì.
"Là đi chỗ lão Tứ..."
Hiện tại hắn rất hối hận, hắn chỉ muốn chạy ra ngoài nhưng như thế nào lại quên mất trong nhà còn có một quả đào tươi chưa hái như vậy.
Hàn Trọng Thời ngẩng đầu nhìn, mặc dù không nhìn thấy chính diện nhưng trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của nha đầu kia.
Nhưng mà cho dù được ban thưởng, nàng cũng không có lý do gì để ở lại nơi này lâu hơn.
"Lời này của tam đệ ngươi không đúng rồi, sao có thể so sánh nam nhân với nữ nhân, Hải Đường cô nương kia chính là người thanh quan..."
Ngồi xe lăn thật đúng là tốt, người cách gần, ánh mắt nhìn thẳng vào ngực, người cách xa, tầm mắt rơi thẳng xuống mông.
Nếu Hàn Trọng Thời vô phúc tiêu thụ trái mật đào này, vậy thì tiện nghi cho hắn.
"Ngọc Đào tỷ, sao tỷ lại không sợ?"
Đôi mắt hạnh giống như là dòng suối rót vào hàng ngàn ngôi sao phản chiếu, trong suốt sáng ngời, Hàn Trọng Hoài lười biếng mở mắt ra, đập vào mắt chính là nụ cười của nàng.
Nói xong, hắn cố ý xốc chén trà lên, nhìn lõi sen non nổi lên bên trong.
"Trong này cũng không có đặt nước đào gì."
Người gật đầu chính là Hàn Tam thiếu gia, có hắn đáp ứng, Ngọc Đào lại hành lễ: "Nô tỳ không quấy rầy Nhị thiếu gia cùng Tam thiếu gia, xin cáo lui trước."
Nếu Hàn nhị thiếu gia có lòng muốn nàng, chỉ sợ cũng phải mất mười ngày nửa tháng làm ầm ĩ ở Phúc Hoa viện.
Ngọc Đào nhìn khuôn mặt xanh đen cùng sưng vù trước mắt của Hàn Nhị thiếu gia, cảm giác không thoải mái từ đỉnh đầu lan tràn đến lòng bàn chân, cười gượng trên mặt cũng có chút không nhịn được.
Từ sau khi trong phủ có tin đồn hắn không thích nhìn người khác sống tốt, đây vẫn là người đầu tiên dám cười sáng lạn như vậy ở trước mặt hắn.
"Hồi nhị thiếu gia, tam thiếu gia, nhóm nô tỳ đi tới Kỳ Lân viện, thay lão phu nhân đưa hạ lễ mừng sinh nhật cho Tứ thiếu gia."
Nghe được tiếng nói chuyện đang đến gần, Ngọc Đào có lòng muốn tránh đi nhưng hành lang này chỉ có một cái, ngay cả cửa sổ cũng không có một cái để cho nàng nhảy ra ngoài, nhìn phía trước sum suê hoa cỏ, nàng chỉ có thể trấn định đi về phía trước, thấy hai vị thiếu gia phát hiện sự tồn tại của các nàng, Ngọc Đào uốn gối hành lễ: "Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia."
Mí mắt Hàn Trọng Hoài giật giật, còn chưa mở miệng đã thấy Trần Hổ nhảy lên cành cây, dùng cành khô che khuất chỗ trống kia.
Lần đầu tiên gặp nàng, hắn liền chú ý tới hương vị này, còn tưởng rằng nàng giấu đào trước ngực.
Ở trong mắt các nàng, khắp nơi của Kỳ Lân viện đều lộ ra cổ quái, từng trận gió lạnh vẫn liên tục thổi, Tứ thiếu gia cũng rất kỳ quái, toàn thân nhìn không có một tia khí lực ngồi ở chỗ âm u, ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên một chút.
Hàn nhị thiếu gia mặc một thân áo suông màu xanh ngọc, nửa người đều tựa vào trên giường mềm của Hàn lão phu nhân, trong miệng cũng không biết nói cái gì chê cười, chọc cho lão phu nhân hết sức vui vẻ.
Các nàng hành lễ lui về phía sau, Tứ thiếu gia không nói một lời, loại tình huống này các nàng nên trực tiếp rời đi, nhưng hết lần này tới lần khác Ngọc Đào lại giống như không hiểu, đứng ở trước mặt Tứ thiếu gia, cứng rắn đứng đợi được một thỏi vàng.
Bởi vì gặp qua Hàn Trọng Hoài, nàng nghĩ một nhân vật thứ yếu cũng có thể anh tuấn như vậy, Hàn Trọng thân là nam chủ chỉ sợ là thiên thần trên đời.
"Tam đệ, ngươi thật sự không có hứng thú đi dạo một chút sao? Hải Đường cô nương của Thủy Nguyệt lâu kiều mị động lòng người, vừa biết cầm kỳ thư họa, lại giỏi thi từ ca phú, ngươi đi nhất định có thể được nàng ưu ái.
"Ừm."
Hàn nhị thiếu gia nhìn nha đầu đang đi tới, nhất thời tinh thần tỉnh táo. Tuy rằng Ngọc Đào là nha đầu của Phúc Hoa viện, nhưng hắn một câu đã có thể gọi ra tên.
"Tạ tứ thiếu gia thưởng."
Vừa mới đặt xong hạ lễ đã có thể đi đến chỗ của Tứ thiếu gia để nói chuyện.
Người đưa trà là Ngọc Đào, Hàn nhị thiếu gia đưa tay nhận, tay giống như là hữu lực lại giống như vô lực, khiến Ngọc Đào không dám chắc chén trà có thể rơi xuống hay không.
"Ý của đại nhân là?"
Lần trước chạy rất nhanh, lần này nhìn thấy mắt hạnh phát sáng khi nhìn thấy thỏi vàng của nàng, Hàn Trọng Hoài suy nghĩ một chút về căn phòng kia của hắn: "Đến đây đi, trong phòng ta còn thiếu một pho lư hương thích hợp."
Hàn nhị thiếu gia nâng chén trà nhìn Ngọc Đào, chậm rãi nhấp một ngụm trà: "Rõ ràng là trà hạt sen nhưng lại có mùi vị của quả đào."
Gần đây tâm trạng hắn khẩn trương, lại chán tiểu thiếp thông phòng ở hậu viện nên mới muốn lừa Hàn tam thiếu gia cùng hắn đi tới Thủy Nguyệt lâu thư giãn, vốn tưởng rằng Hàn Tam có thông phòng, đã biết được chỗ tốt của nữ nhân, nhưng không nghĩ tới người này vẫn là đao thương bất nhập.
Trách không được Ngọc Đào là đại nha hoàn, so với các nàng không biết lá gan này mạnh hơn bao nhiêu lần.
Nghe các nàng nói nhìn thấy, Ngọc Đào lập tức an tâm, bỏ thòi vàng vào lại túi tiền, tuy rằng Ngọc Đào yêu tiền nhưng không keo kiệt, nàng lấy ra hai miếng bạc vụn từ trong túi chia cho các nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngọc Đào cười đáp, rời khỏi Kỳ Lân viện nàng cũng không biện giải cho Hàn Trọng Hoài nữa, miễn cho tất cả mọi người đều nghĩ Hàn Trọng Hoài đã tốt hơn, sau đó đều chen chúc đến Kỳ Lân viện.
"Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia, lão phu nhân còn chờ chúng ta đi phục mệnh."
Lão phu nhân cười khanh khách giúp tôn tử đậy lại chén trà, "Trà này là do Ngọc Đào pha, trên người tiểu nha đầu này lộ ra mùi đào, trà pha cũng mang theo hương đào."
Người nào nàng cũng không muốn giao tiếp.
"Thi từ ca phú ta vừa có thể thảo luận cùng các đồng học khác, lại có thể cùng các đại nhân của Hàn Lâm viện nói chuyện thấu đáo, cần gì phải đến nơi phố hoa, lấy được sự ưu ái của một nữ tử phố hoa."
Lưu luyến cất bước rời đi, đi đến cửa viện, Ngọc Đào quay đầu nhìn Hàn Trọng Hoài, phát hiện hắn cũng đang nhìn nàng, chỉ là vị trí nhìn...
Ngọc Đào không cười được, lúc trước nàng sợ Hàn đại thiếu gia lưu chuyển đến chỗ lão phu nhân chen chúc, lão phu nhân chán ghét Đại phu nhân, sẽ hà khắc với các cô nương đại phòng, nhưng đối với đích tôn nhi chính là rất sủng ái.
Tâm tư của Hàn Nhị đều viết trên mặt, Hàn Trọng Thời nhíu mày: "So với sắc đẹp, nhị ca hẳn là nên dành nhiều thời gian hơn vào việc học, ba năm hiếu kỳ chưa qua, ngươi vẫn là an phận qua đoạn thời gian này một chút đi."
Hàn nhị thiếu gia vung cây quạt một cái, mặt mày hớn hở: "Đám tiểu nha đầu này thật thú vị."
Mặt trời nghiêng về phía tây, cành thông trên đỉnh đầu Hàn Trọng Hoài thiếu một khối, ánh sáng cũng vì vậy mà chiếu lên trên mặt hắn.
Hàn Trọng Thời lông mày kiếm hẹp, mắt như điểm sơn, có một cỗ thư sinh nho nhã, còn có sự vắng vẻ không thông suốt với trọc thế nhân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tam đệ a, ngươi thấy nha đầu đi phía trước kia không, vốn dĩ nàng ấy cũng là thông phòng của ngươi."
Đây là lần đầu tiên mà ban ngày nàng đi lại bên ngoài nhưng không có mồ hôi, Kỳ Lân viện này quả thực chính là thiên đường.
Chờ đến khi dừng lại ở trước mặt Hàn Trọng Hoài, lúm đồng tiền của nàng đã giống như trăng lưỡi liềm trong đêm xuân.
Thị vệ trong bóng tối nhìn thấy chủ tử cùng nha hoàn kia mắt đưa mày lại, trong lúc nhất thời có chút ngây người.
Hàn nhị thiếu gia nói chậm, tròng mắt lại chuyển nhanh, trong chốc lát không biết tròng mắt đã xoay trên người Ngọc Đào bao nhiêu vòng.
"Ngươi cũng biết ta không thích học hàng, trong phủ Quốc công trên có đại ca, dưới có ngươi, chỉ cần ta không lót đáy thì sẽ không có quan hệ gì."
Con người đối với người hoặc đồ vật xinh đẹp, trí nhớ đều sẽ tốt hơn một chút, sẽ không có chuyện gặp qua đã quên.
Hàn Trọng Thời không chú ý tới chuyện hắn và tiểu nha đầu mắt đi mày lại: "Nếu nhị ca không có việc gì..."
Ít nhất Hàn Trọng Hoài đã từng làm anh hùng, mà nhị đường ca như Hàn Trọng Giác, đời này chỉ sợ rắm cũng không phải.
Trên mặt không còn ánh sáng rực rỡ quấy nhiễu người khác, lúc này Hàn Trọng Hoài mới mở miệng nói.
"Đại nhân, thuộc hạ nghe nói nha đầu tên Ngọc Đào kia muốn làm thông phòng cho đại nhân."
Tuy rằng Hàn Trọng Hoài cũng là một sắc phê, nhưng ít nhất hắn lớn lên tuấn tú!
Nhưng mà nói đến chuyện lót đáy, cho dù Hàn Trọng Hoài tàn phế, Hàn Trọng Thời cũng không cảm thấy nhị đường ca này có thể tốt hơn Hàn Trọng Hoài bao nhiêu.
"Ta thích hương vị trên người nàng."
Lúc nàng đi qua có nhìn Hàn Tam thiếu gia nửa mắt, hơi có chút kinh ngạc.
Mà Hàn Trọng Hoài...
Trên đường ngẫu nhiên gặp được nam chủ cùng Hàn nhị thiếu gia, Ngọc Đào có dự cảm không tốt, quả thật ngày hôm sau nàng liền gặp được Hàn nhị thiếu gia ở chỗ lão phu nhân.
Hàn nhị thiếu gia vừa lúc bắt được ánh mắt các nàng, nghiêng môi hướng các nàng cười một tiếng, hai tiểu nha đầu đều đỏ bừng mặt.
Bầu không khí của hai người như thế nào lại giống như là tình chàng ý thiếp.
Thỏi vàng này xem như là vui mừng ngoài ý muốn, nàng chỉ là cảm thấy căn phòng này bày biện quá xa hoa, như thế nào cũng nên đứng trước mặt Hàn Trọng Hoài, để cho hắn nhìn nàng nhiều hơn hai lần, ai ngờ hắn lại cho nàng phần thưởng.
Nhìn một lát, nha đầu trước mắt tản ra mùi vị quả đào vẫn đang trông mong nhìn hắn.
Nhìn thấy một thỏi vàng lắc lư ở trước mắt, mặc dù hai nha đầu thật thèm thuồng nhưng nếu để cho các nàng đi lấy lòng Tứ thiếu gia, các nàng ai cũng không dám.
Lúc này nhìn thấy bộ dáng của hắn, tuy rằng cũng là anh tuấn nhưng so sánh với Hàn Trọng Hoài cũng chỉ có thể nói là mỗi người mỗi vẻ.
Hàn nhị thiếu gia đã sớm chú ý tới Phúc Hoa viện có một diệu nhân nhi như vậy, mấy ngày trước ngẫu nhiên nghe nói nhị thẩm xin một nha đầu bên người tổ mẫu, còn tưởng rằng người đã bị xin đi, hiện tại xem ra rõ ràng là Hàn Trọng Thời không có phúc khí.
"Đây không phải là Ngọc Đào sao, đây là đang đi đâu vậy?"
Hàn Trọng Hoài dựa lưng vào ghế, phơi nắng dưới mặt trời lâu nên cảm thấy có chút nhàm chán, nếu nha đầu kia đến, không có việc gì thì có thể để cho nàng ở trước mặt hắn nhảy nhót vài cái, xem như thêm chút cảnh mới.
"Tổ mẫu, chỗ này của người thật thoải mái, trà so với chỗ ta thơm hơn vài phần."
Ngọc Đào suy nghĩ một chút, nếu muốn nói Hàn Trọng Hoài như thế nào, vậy chính là người này có chút tà tính.
phủ Quốc công có một Hàn Trọng Hoài tàn phế, ai muốn lót đáy cũng khó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai tiểu nha đầu theo sát phía sau, lần này tiếng thỉnh an của các nàng thanh thúy vang dội, vụng trộm nhìn hai vị thiếu gia vài lần.
Ngọc Đào lấy ra nguyên bảo ra lắc lư trước mặt các nàng, sợ mình bị say nắng nên vừa rồi gió lạnh cái gì, xa hoa cái gì đều là ảo giác do đầu óc của nàng bị choáng váng.
Ngọc Đào không nghĩ tới hai người bọn họ thấy cách bày trí ở chính sảnh của Kỳ Lân viện nhưng lại vẫn suy nghĩ như vậy, nghi hoặc nhìn về phía hai người: "Các ngươi có nhìn thấy được Tứ thiếu gia thưởng vàng cho ta không?"
Đợi đến khi hoàn toàn nhìn không thấy Kỳ Lân viện, lúc này hai tiểu nha đầu mới dám th* d*c.
Cả tòa sân viện đều tràn ngập trong gió mát, rừng thông như biển, gió lạnh mát mẻ, thỉnh thoảng nghe được vài tiếng chim bói cá kêu vang.
Ngọc Đào vừa đi vào đã thấy Hàn nhị thiếu gia lóe lóe mắt nhìn nàng, đến dỗ lão phu nhân là giả, hắn rõ ràng là hướng về phía nàng.
Ánh mắt của nha đầu kia vô cớ gây rối, ánh mắt của đại nhân cũng có vài phần hứng thú.
"Ngọc Đào tỷ người đẹp tâm thiện, trách không được người có tính tình như Tứ thiếu gia, nhìn thấy Ngọc Đào tỷ cũng thưởng."
"Nhìn thấy."
Hàn nhị thiếu gia nhắm mắt hít một cái, giống như là hít được hương vị mê người gì đó, vẻ mặt say mê: "Thật đúng như vậy, nơi này của tổ mẫu đúng là một nơi tốt, uống qua trà nơi này của tổ mẫu, trở về uống những hương trà gì đó của con cũng không vào được."
Người sáng suốt nhìn liền biết nguyên bảo là cho Ngọc Đào, các nàng có thể nhận được bạc vụn đã là vui mừng ngoài ý muốn, hai người chậm rãi vội vàng cảm tạ Ngọc Đào, tiền tiêu vặt hàng tháng của tiểu nha đầu không nhiều lắm, cơ hội nhìn thấy chủ tử cũng ít, so với tiền tiêu vặt của các nàng bạc này còn nhiều hơn.
Nam nhân anh tuấn hiếm thấy, nhưng trong anh tuấn lại mang theo chút tà tính, còn tà mà không d·â·m, có phong cách độc đáo như vậy lại càng hiếm thấy.
Chương 4: Đào Hương say lòng người chọc bướm luyến
Khóe miệng Hàn Nhị thiếu gia nghiêng nghiêng, nghĩ đến Hàn Trọng Hoài hắn liền nhịn không được mà bày ra vẻ mặt trào phúng, thấy hắn ta vẫn không thông, Hàn Trọng Thời không khuyên nhiều nữa, dù sao Hàn Nhị có tiến bộ hay không cũng không liên quan gì đến hắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.