Kiều Đường Phú - La Quần Nhiễm Mặc
La Quần Nhiễm Mặc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4
A Trân lấy ra Bi Thương Thanh Phong Tán, hất lên mặt bọn họ.
Hắn nghẹn lời: “Nữ nhân thì gọi là Như Yên.”
Chí hướng hào hùng như vậy mà lại bán trâm cài, chủ nhân thật biết đặt tên.
“Cửa hàng nữ trang bên kia mới có nhà xí nữ, cần đi gấp thì cho chút tiền thưởng là được.” Hắn tỏ vẻ nghiêm túc chỉ tay về phía cửa hàng cách đó không xa cho ta xem.
Không có chút sức lực nào.
Trong lòng ta chỉ muốn g·i·ế·t hắn trăm ngàn lần.
Hắn đổ mồ hôi lạnh đầy trán, toàn thân run rẩy, chân như muốn vấp vào nhau.
“Trời lạnh rồi, đắp thêm chút đất, đừng để bị lạnh, tưới chút nước, lại bón chút phân, sang năm mọc ra mười Tiêu Như Đường.”
A Trân sớm đã trốn ở sau cửa, một cước đá ra.
“A Trân, trên mũi tên có độc.”
Bộ dạng Tiêu Như Đường vô cùng vênh váo đắc ý.
“Đường Kiều, nhân chứng vật chứng đều có đủ, ngươi còn không chịu thừa nhận.” Tiêu Như Đường la hét ầm ĩ dẫn theo một đám thị vệ xông vào.
Hắn mím môi dùng sức nuốt nước mắt trở lại.
Miệng thật ngọt, ta thích.
Chỉ là đi nhà vệ sinh thôi mà, có cần gian nan như vậy không?
Ta rắc một ít bột thuốc vào lòng bàn tay, lại thuận theo tay A Trân uống thuốc giải.
Còn muốn chạy! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đường cô nương, nàng người đẹp tâm thiện, khuynh quốc khuynh thành, rực rỡ như ánh mai, tựa như phi tiên, cầu xin nàng tha cho ta.”
“Cái gì vậy, thối quá.”
“Lối hoa chưa từng quét đón khách, cửa cỏ nay mới mở vì chàng.”
“A Trân, đào hố đi.”
Còn chưa đợi hắn nói xong, một loạt âm thanh xé gió truyền đến.
Quay người vào nhà đi xem Tiêu Như Đường.
9
Lần này có lẽ bị doạ thật rồi.
“Có ám tiễn.”
Lòng bàn tay ta đột nhiên đau nhói, nắm chặt lấy đầu mũi tên.
Ta đưa tay ra hiệu cho A Trân, nàng lặng lẽ nửa quỳ ở một bên, hai tay đặt lên gối, ta nhấc chân đạp nhẹ một cái, mượn lực bật thẳng lên mái nhà.
Ta trừng lớn mắt giơ tay lên, hắn bị dọa sợ đến mức rụt đầu một cái nhưng vẫn cứng rắn không chịu buông tay.
A Trân giơ tay ta lên, cẩn thận ngửi.
Không một người nào đánh đấm được cả.
“A Trân, tránh ra, để ta lên.”
Trong lòng ta thầm nghĩ, ngồi xổm trước mặt hắn hát.
A Trân tháo cánh cửa ném ra, ta nhân cơ hội che chắn, ôm Tiêu Như Đường, thuận thế lăn vào phòng.
“Ngươi...” Tiêu Như Đường tức giận đến khàn giọng.
“Làm gì vậy?” Ta bực bội trừng lớn mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn sờ sờ mũi, ghé vào gần bên tai ta nhỏ giọng nói: “Vào trong, gặp nha hoàn thì nói ám hiệu: Lối hoa chưa từng quét đón khách.”
Hắn lập tức dang hai tay ra.
Ta lập tức lấy lại tinh thần, ghé sát vào bên tai hắn lẩm bẩm một hồi.
Ha, đúng là nông cạn.
A...
Thần kinh, có bệnh.
Ánh mắt lạnh lùng trừng qua, nghiến răng nói: “Vậy ta đi Nữ Như Yên.” Vừa lì lợm vừa hung dữ
Quả nhiên, trên mái nhà có hai người áo đen bịt mặt, thấy ám sát thất bại muốn chạy trốn, ta quay người giữa không trung đá mỗi người một cước rớt xuống mái nhà.
“Tiểu thư, người muốn xử lý thế nào?”
Ta...
Từng người ngửa ra sau ngã vào trong viện.
Tiếng thét chói tai trong nháy mắt vang lên bốn phía.
“Ta, ta cũng không muốn đâu...”
“Tiểu thư, là Thất Diệp Nhất Phẩm Hồng, uống cái này đi.”
“Quay lại.”
“Dùng sức đi, chưa ăn cơm à?”
Ta bốc hỏa.
“Đứng lên, ta đưa ngươi về nhà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rất tốt, có cốt khí.
Ta...
“Muốn ta giúp ngươi báo quan sao?”
Ta kéo cổ áo mình ngửi thử, không có mùi mồ hôi, còn khá thơm.
“Giương nanh múa vuốt kiếm cơm à?”
“Trung môn mở rộng, muốn tìm c·h·ế·t.”
Ta nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Như Đường, hắn đã hoàn toàn sụp đổ, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt, giọng run rẩy gọi: “Đường Kiều.”
Khuôn mặt nhỏ của hắn trắng bệch, cứng rắn không lên tiếng.
Tiên Tử cũng ở bên chân hắn, trừng lớn mắt nhìn bốn phía.
Ta đi ra ngoài không cầm theo vũ khí, bọn họ cũng có chút kiêng kỵ, đều là đấu tay không.
Dáng vẻ hắn giống như c·h·ế·t không sờn, cắn chặt môi.
Ta thầm đếm một hai ba.
Thị vệ nhao nhao rút đao nhắm ngay cổ hai người kia.
Ta mạnh mẽ cứu vãn tôn nghiêm: “Ha ha, ta chính là muốn đi nữ đông ti (nhà xí nữ).”
“Tay ngươi... bị thương rồi!” Hắn há miệng rất lâu mới nói ra tiếng, run rẩy đưa khăn tay đến trước mặt ta.
Chương 4
Ta cố gắng không để cho mình trợn trắng mắt nhưng thất bại.
Đồ khốn.
Ta không chịu nổi nữa, tiến lên ôm hắn đặt vào ghế mây.
Ta thô lỗ quấn mấy vòng, ánh mắt hắn lộ vẻ vừa bất lực vừa ghét bỏ.
C·h·ó săn.
Nhìn bộ dạng hắn thảm hại thế này, phải về phủ tĩnh dưỡng tinh thần trước đã, chuyện này còn phải từ từ bàn bạc.
Ta và A Trân liếc mắt nhìn nhau, lấy ra khăn tay che lên mặt.
“Báo... báo quan có tác dụng gì, bọn họ đã dám g·i·ế·t ta, Đại Lý Tự có thể điều tra ra mới là lạ.”
Đã rất lâu rồi không đánh nhau, lần này phải đánh cho đã.
Cố chịu thêm một khắc nữa không nhận thua, ta sẽ tha cho ngươi.
“Người ta là từ chỗ “Hạt châu lớn nhỏ rơi mâm ngọc” kia mà ra, đương nhiên là đi theo cô gia rồi.”
Tiêu Như Đường lại vô cùng thông minh, đứng ở rất xa, vừa thấy không ổn lập tức lui ra bên ngoài nhà.
Cảm ơn!!!
Đồ dở hơi.
“Tiểu thư, vào nhà.”
Đầu mũi tên này chỉ cách mi tâm Tiêu Như Đường một ngón tay, góc độ vị trí đều chuẩn xác.
“Chân, chân run, ôm...”
Ta và A Trân thoát thân, chạy đến căn nhà giấu đồ tìm Ngọc Tông, đột nhiên nhớ tới con c·h·ó không tới.
“Ha ha, đúng là mũi c·h·ó.”
A Trân cho những thị vệ kia uống thuốc giải, để bọn họ âm thầm bảo vệ quanh Tiêu Như Đường.
Dẫn đầu chính là con c·h·ó ngốc kia.
Ta và A Trân đuổi theo ra ngoài.
“Chân đứng không vững, cút.”
Mất mặt...
Thật sự quá mất mặt...
“Thuyền nổi biển xanh, ngựa đứng Côn Lôn, mò rùa năm biển, hái trăng chín tầng.”
Ta lập tức trừng lớn mắt.
Lúc đáp xuống đất ta có chút choáng váng.
“Thân thủ quá kém, cút.”
Trên đầu ta hiện đầy vạch đen, mắt tóe lửa, chỉ hận không thể cắn c·h·ế·t tất cả mọi người.
Là ai muốn g·i·ế·t hắn?
Chậc, không đến hai canh giờ không ai có thể đứng lên được.
Ngón tay run rẩy buộc cho ta một cái nơ bướm.
“Tiên Tử đâu?”
Ta nở một nụ cười tươi rói nhìn Tiêu Như Đường.
A Trân vẻ mặt hưng phấn: “Oa, tiểu thư, khứu giác của hắn thật nhạy bén, thứ này cao thủ ngửi cũng chỉ không mùi không vị."
Nghe hắn gọi, lòng ta cũng chợt thắt lại.
Không sai, hắn vẫn còn có chút đầu óc.
“Ngươi có che mặt cũng đừng hòng chạy.”
“Tiên Tử, ra ngoài.”
Hắn đang vịn cửa viện nôn khan.
“Ngươi chờ đó.” Ta mím môi, lúng túng cúi thấp đầu.
“Chờ thị vệ khiêng ngươi về, đồ trong đây cũng mang hết đi.”
Ta có chút... hưng phấn.
Thâm độc.
Hắn dùng sức nhìn ta chằm chằm: “Ngươi điều tra giúp ta, có điều kiện gì?”
Chỉ để đi nhà xí thôi mà, sao lại tốn sức hơn cả đi g·i·ế·t người thế này?
Ta để hắn đứng thẳng trong hố sâu, nhìn chẳng khác nào cây ngọc bích mọc giữa lau sậy.
“Có người muốn lấy mạng ngươi.”
Đám tiểu công tử đều trợn tròn mắt ngây ngốc, vừa lấy lại tinh thần đã muốn chạy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hả?
Cuối cùng chỉ còn lại một mình Tiêu Như Đường.
“Lại gì nữa?” Ta siết chặt nắm đấm thấp giọng quát.
Ta bước nhanh về phía trước, A Trân yếu ớt đi theo, thì thầm: “Tiểu thư à, bây giờ muỗi mà đậu lên mặt người chắc cũng muốn tự sát.”
Côn Luân Các?
“Bọn họ muốn tự sát.”
Ngoài cổng cũng có mấy thiếu niên ăn mặc xa hoa chạy tới, thở hồng hộc nói: “Như Đường huynh, ám vệ của bọn ta đều tới rồi, lần này nhất định giúp ngươi bắt được nàng!”
Đám tiểu công tử tranh nhau lên tiếng, như thể trông thấy ánh sáng cuối đường hầm, lần lượt nịnh hót, ra sức ca tụng ta.
Hắn ừ ừ ừ ngoan ngoãn nghe lời, chỉ là vẫn luôn xoa mũi, vành tai đỏ bừng.
Xoẹt xoẹt xoẹt, lại có thêm ba mũi tên cắm thẳng vào mép hố.
“Yếu yếu yếu, mau cút đi.”
“Đừng sợ, sẽ không sao đâu, ta bảo đảm.” Ta vỗ nhẹ lên bả vai hắn.
Hắn vừa dứt lời, trên mái nhà lập tức có mười mấy người mặc đồ đen nhảy xuống, thân hình uy mãnh tư thế cảnh giác.
“Ai, ai vậy? Ta, ta chưa từng kết thù oán với ai cả.”
“Đường Kiều, ngươi đừng hòng chạy, người đâu.”
Hắn đỏ mặt lùi về phía sau mấy bước, dậm chân nhìn trời.
Chậc, con c·h·ó ngốc này còn rất thích hắn.
Ta quay đầu lại nhìn kỹ, sao toàn là nam nhân đi ra đi vào vậy?
Không có gì thú vị.
Ta...
Ta vừa hô lên một tiếng, hai tên kia đã đâm đầu vào lưỡi đao.
“Tha cho hắn, cả ám vệ của hắn nữa.”
“Theo quy củ, chôn sống!”
Ngã.
“Đúng, cứ như vậy, ngươi không đánh c·h·ế·t ta, ta sẽ đánh c·h·ế·t ngươi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngươi có thể đừng run rẩy nữa được không, ta nhìn mà thấy phiền.”
“Không có.”
Không đến thời gian một khắc, đám người này đều thành ếch nhái trong ao, rê.n rỉ không dứt..
Kẻ phản bội.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.