Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2


Bên ngoài mưa bụi lất phất rơi, mẹ ta ngồi trước cửa sổ đung đưa quạt mỹ nhân. Ta và A Trân chia nhau ngồi bên cạnh bà ấy, tay cầm kim chỉ cặm cụi thêu thùa.

So với đống lộn xộn của ta, A Trân lại thêu rất có hình có dạng, đáng tiếc...

Nhìn hắn vui vẻ đến mức lời nói cũng không rõ ràng kìa.

“Ta nói là áo trong, ngươi nghĩ gì vậy?”

Nghe thấy tiếng động, hắn không thèm ngẩng đầu lên lật ra một trang sách: “Ta không ăn, c·h·ế·t đói cũng không ăn.”

Không bao lâu sau mẹ đã trở lại, ta liếc nhìn về phía sau bà ấy, trong nháy mắt đã lạnh mặt.

Thỉnh thoảng ta nhìn ra ngoài cửa sổ, ngóng trông mưa có thể sớm tạnh, những ngày không thể đến trường luyện võ thật là khổ.

Chậc, ta thật ặ không phải cố ý.

Còn chưa đợi ta nói xong, A Trân ra sức chớp mắt với ta: “Phụt, tiểu thư.” ta nhìn xung quanh.

Hắn dường như cả người đều không ổn, giãy giụa muốn đứng dậy.

“Tiểu thư nói phải, cả hai đều tốt.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mẹ ta dịu dàng trách mắng: “Trác cô cô, vả miệng."

Có lẽ hắn chưa từng thấy nữ thổ phỉ bao giờ, chỉ ngây ngốc chớp chớp mắt.

Lúc đầu bà ta còn có bảy phần kiêng kỵ đối với ta, dạy dỗ tuân theo quy củ. Sau này thấy mẹ ta vẫn luôn ở bên cạnh mà không nói gì, bà ta lại càng ngày càng phách lối.

“Tứ lang, nghe nói ngươi bị thương không nhẹ, đây là A Trân nhà ta, để nàng châm vài kim cho người, bảo đảm ngày mai ngươi sẽ khoẻ mạnh nhảy nhót, thân thể nhẹ nhàng như thường.”

“Cô gia, ngài cứ yên tâm, không có vết thương nào mà nô tỳ không chữa khỏi.”

Ta lại nhìn Tiêu Như Đường, khuôn mặt nhỏ của hắn đỏ giống như bôi son phấn, ra sức nắm chặt quần không buông, đầu lưỡi giống như bị thắt nút, liên tục nói: “Không không không.”

“Oa, trắng quá...”

“A Trân, nếu cô gia nhà ngươi đã thẹn thùng như vậy thì cũng đừng ép buộc hắn nữa, để lại “Trọng Kim” mà ngươi điều chế đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta vừa mới thở phào nhẹ nhõm, Trác cô cô đã vội vàng đi vào: “Phu nhân, người trong cung đến, Tướng quân mời người đến tiền sảnh.”

Ta? Lại tới nữa...

“Đường Kiều, ngươi, ngươi đừng lại đây...”

Ta kích động muốn đập đầu vào tường, vừa vào cửa chỉ lo nhìn Tiêu Như Đường lại không chú ý đến phòng ngủ này.

Mở cửa sổ tung người lên mái nhà, nín thở ngưng thần, bước chân nhẹ nhàng.

“Ha ha, hôm nay có gió, tóc thổi tán loạn rồi.”

An Bình vương phủ quả nhiên nguy nga tráng lệ, mái ngói rộng lớn, đình đài lầu các san sát, con đường đá xanh bằng phẳng, cỏ hoa xanh non trải hai bên, cây Hải Đường trổ bông, mùi phú quý xông vào tận mũi.

Mẹ tỏ vẻ kinh hãi nhìn ta.

4

Ta không mở mắt ra được, chỉ có thể nghe thấy mẹ quát lớn một tiếng: “Làm càn.”

Sương sớm trăng hè nước trong veo, búng tay một cái mưa đầy thành.

“Nghe thấy chưa tiểu thư, người đúng là làm càn.” Bà già dương dương đắc ý, có chỗ dựa liền không sợ gì nữa.

“Ai da...”

Ta đánh cược là tên tiểu tử ấy không chống đỡ nổi bao lâu.

Tiêu Như Đường thuận theo giường nhỏ lăn xuống, sắc mặt lúc trắng lúc xanh: “Đường Kiều, ngươi là quỷ dạ xoa, tiểu gia c·h·ế·t cũng không gả cho ngươi.”

Ta quay đầu nhìn lại Tiêu Như Đường, dường như trên người hắn cũng đang phát sáng.

Ta giơ hai tay ra nhún vai, đáp lại bà ấy bằng một ánh mắt vô tội.

“Đừng nói nữa, không phân rõ đâu.” A Trân nghiến răng ấp úng nói với ta.

Ta ngầm nháy mắt ra hiệu cho A Trân.

Ta nheo mắt, nhấc chân liền chạy, mặc kệ mẹ gọi theo ở phía sau.

Cả người hắn cứng đờ quay đầu lại.

Đây đâu phải là công tử ăn chơi, rõ ràng là một con thú nuốt vàng.

“A Trân, ta luôn cảm thấy ngươi như vậy là đang gọi Tiên Tử.”

A... Miệng của ta, mặt của ta, mắt của ta.

Trời ạ!

Tiêu Như Đường định thần lại, giọng yếu ớt nói: “Đường Kiều, ngươi đúng là âm hồn bất tán, rốt cuộc muốn thế nào?”

Chúng ta đi rất xa mới nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng hét.

Hai chúng ta ở trong gương đồng tóc tai bù xù, mắt trắng dã, giống hệt Hắc Bạch Vô Thường.

“Mẹ ơi!”

Mấy ngày kế tiếp, ta gọi mẹ, mẹ không đáp, gọi cha, cha không hay, ngày ngày bị Vinh cô cô giáo huấn.

Nhân lúc ta còn chưa kịp phản ứng, bà ta đã lấy tay quệt một đống gì đó lên mặt ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta giơ tay nhặt nhặt quyển 《Thương Kinh》 rơi trên đất, lại không phải là 《Phẩm Hoa Bảo Giám》 hay 《Ngọc Lâu Xuân》, cũng thật hiếm thấy.

Là tuyệt thực phản đối đây mà, ta cười thầm trong lòng: “Tiêu Như Đường, chẳng lẽ dưới lông mày ngươi treo hai quả cầu, chỉ biết chớp mắt không biết nhìn sao?”

Ta một tay đè hắn lại, thuận thế vén chăn lên.

Tiêu Như Đường đã rất nhiều ngày không có động tĩnh gì, chẳng lẽ cuối cùng cũng thông suốt rồi sao?

Ta quay đầu cười một tiếng, vô cùng quyến rũ.

“Nghe nói ngươi bị đánh rất thảm, ta cố ý đến xem...”

3

“Không sao, cô cô giúp người.”

“Tứ lang, chàng cứ từ từ dưỡng thương, thuốc không đủ ta lại đưa. Sau này đều là người một nhà, chàng tuyệt đối không cần phải khách khí.”

Ngày hôm đó Tiêu Như Đường bị ta dọa đến thất hồn lạc phách, về nhà la hét muốn hủy hôn, bị An Bình vương treo lên đánh một trận mới yên tĩnh trở lại.

Mẹ dịu dàng nhìn A Trân hỏi: “Trân Trân à, nói cho phu nhân biết con thêu cái gì vậy?”

Cãi nhau ầm ĩ qua một khắc, ta thấy thời gian cũng sắp hết, giả vờ tỏ vẻ thất vọng lên tiếng.

Ta bùng nổ.

Đi theo phía sau mẹ một nữ quan mắt tam giác, sắc mặt như thể cả thiên hạ đều thiếu nợ bà ta.

Hắn bị ta nhìn đến phải ngượng ngùng né tránh, mặt đỏ bừng, cố sức nuốt nước bọt.

Ta nhấc mảnh ngói lên nhìn xuống dưới.

“Đường Kiều, ngươi bỏ xuống cho ta...”

Chân của ta, eo của ta, ngay cả đỉnh đầu cũng như muốn nổ tung.

Mẹ trầm tư liếc ta một cái, khẽ thở dài.

Ta vội vàng lên tiếng giải thích: “Mẹ, nàng đây là... thêu tranh trẻ con thôi.”

Ta lại cảm thấy bất ngờ, đây là dáng vẻ của người lớn lên ôn nhu hương sao?

Quỳ quỳ quỳ, cúi cúi cúi, một ngày lặp lại mấy trăm lần.

Ta học theo giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi của mẹ, lắc eo uốn hông, bước chân như hoa sen di chuyển đến trước mặt hắn, khẽ mỉm cười.

A Trân kịp thời giơ tay đánh ngất người đến.

Ta giả vờ giơ tay muốn kéo quần hắn, trong miệng liên tục nói: “Tứ lang, ngươi không cần ngượng ngùng, mông mà A Trân từng nhìn qua không tới một ngàn cũng phải tám trăm, ngươi cũng không phải là người đầu tiên.”

Đôi mắt sáng ngời chớp chớp hai cái liền muốn ngất đi.

Tránh thoát hộ vệ tuần tra, ta vẫy tay với A Trân cùng nhau đáp xuống trước cửa phòng hắn, đẩy cửa đi vào.

“Tiểu thư, suỵt, ở đây.”

Lúc này mẹ ta mới dịu dàng mỉm cười: “Nghịch ngợm.”

Nếu không phải ta cứ không ngừng kêu lớn “á... ui da... ôi chao...” thì đúng là dáng vẻ năm tháng bình yên.

“Tiểu thư, eo thẳng như vậy là muốn khiêu khích ai? Cúi xuống!”

Ta không còn gì để luyến tiếc.

Hai người chúng ta ta nghi hoặc nhìn nhau, cùng nhau đứng trước gương đồng.

Vị cay nồng từng đợt xông vào ngũ quan ta, ta lập tức khóc giống như một con c·h·ó, không đúng, như tiên tử.

“Tiểu thư mặc đẹp quá.”

Phóng tầm mắt nhìn quanh một lượt đều là ánh vàng rực rỡ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đôi chân này của tiểu thư tôn quý đến mức nào vậy? Quỳ, phải quỳ cho khiêm tốn.”

Ta và A Trân nhìn nhau lườm nguýt, nàng trách ta mặc đồ đen, ta mắng nàng tô mặt trắng.

"Tiểu thư, lúc đi điếu tang phải khóc như hoa lê trong mưa, tiếng đầu ngân nga, mở miệng phải khóc liền ba tiếng lớn, sau đó nhỏ giọng thút thít.”

“Ta không khóc được.” Người nhà các ngươi c·h·ế·t liên quan gì đến ta? Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng khóc, chỉ biết gào thôi.

Mẹ ơi!

Mẹ nói xong nhẹ lắc đầu với ta, ra hiệu ta không được nói nhiều.

A Trân xoa xoa tay: “Tiểu thư, con cóc vàng này tốt, đủ lớn, còn là vàng ròng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vâng, thưa phu nhân.”

“Kiều Kiều, vị này là Vinh cô cô ở trước ngự tiền, Thế tử An Bình vương thỉnh chỉ đến dạy con lễ nghi Hoàng gia.”

Đèn Bát Bảo Liên Đăng đáng giá ngàn vàng lại có tới sáu cái, cả một bức tường là tủ đa bảo bằng gỗ kim tơ nam mộc, nối thẳng đến xà nhà.

Ta bật dậy, lật người đè Vinh cô cô xuống, gắt gao bóp lấy cổ tay của bà ta, tròng mắt muốn nứt ra muốn xé nát bà ta.

Ta còn chưa kịp tiến lên.

Ta và A Trân người ôm cóc vàng người vác La Hán đi ra ngoài, căn bản không cho hắn có cơ hội mở miệng.

Ta mất người mẹ mềm mỏng dịu dàng rồi.

Ta tức đến ngứa ngáy chân răng. Tiêu Như Đường, ngươi điên rồi! Ta thấy ngươi là rùa rụt cổ rơi trong vạc muối, đồ con rùa rảnh rỗi! Ngươi tiêu đời rồi!

A Trân thăm dò trở về nói, hắn chổng mông lên, nằm trên giường lẩm bẩm mắng ta suốt ba ngày.

“C·h·ế·t tiệt, ông đây sẽ không tha cho ngươi...”

“Tứ lang à, thuốc này của chúng ta làm được cũng không dễ dàng, ngươi nhớ tặng lễ đáp lại, không được tuỳ tiện đâu đấy.”

Ta đầm đìa nước mắt, trong lòng nghi hoặc vạn phần.

Ta và A Trân chạy về phủ, cười nghiêng ngả.

Ta nghĩ đến nốt ruồi son nhỏ kia, nhớ cảnh hắn lắp ba lắp bắp, ánh mắt lúng liếng bay loạn lên xuống, suốt ngày lẩm bẩm gọi tên ta hàng trăm lượt, trong lòng bỗng nổi lên hứng thú.

Tiêu Như Đường sợ hãi đến mức co người lại: “Các ngươi, đừng lại đây, đừng mà...”

Trong phòng chỉ có một mình Tiêu Như Đường, hắn đang nằm trên giường nhỏ đọc sách, tóc búi bằng dây ô mộc, áo trong màu trắng như tuyết, càng tôn thêm vẻ thanh tú như ngọc giữa mùa xuân.

“Thế tử, bánh bao nhân cua vừa hấp xong, mời ngài nếm thử... Mẹ ơi... Quỷ... Ưm...”

“A Trân, theo ta đi thăm bệnh.”

“Chậc, đúng là keo kiệt. Bên kia có tượng La Hán bọc vàng nạm ngọc cũng không tồi, lấy.”

Tiêu Như Đường giật mình: “Ngươi nói chuyện đàng hoàng đi, tiểu gia sợ.”

“Suỵt.”

“Tiểu thư trời tối thế này, người không cần khăn che mặt, chỉ cần đừng mở miệng là được.”

Chương 2

“Vút vút vút!” Cây roi mây chắc nịch quất mạnh vào bắp chân ta. Ta trừng mắt muốn ra uy, mẹ lại nhẹ nhàng ho một tiếng, ta liền vội vàng quỳ xuống lại.

Chẳng lẽ ta thật sự không phải do mẹ ta sinh ra?

“Phu nhân, con thêu chuột cắn tai...”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2