Kiều Đường Phú - La Quần Nhiễm Mặc
La Quần Nhiễm Mặc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17
Người đâu rồi?
Một con rắn hoa to bằng cánh tay đang trườn từ trên xuống, ta chỉ một mũi tên đã bắn trúng nó nhưng không trúng chỗ hiểm.
Chân ta tê rần cả lên.
Đúng là một tên yêu tinh sống.
Tích Sương hình như lại bị bệnh, sắc mặt rất kém, thần thái trong mắt cũng u ám.
Cũng tốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
33
“Đường Kiều.” Giọng Tiêu Như Đường nhẹ nhàng gọi ta, tiếng nói có chút khàn khàn.
Nhất định là đám khốn kiếp kia định giở trò hung ác, bị bắt quả tang tại trận.
A Trân mềm nhũn ngả vào lòng A Cường, mất đi ý thức.
Ta bắn lệch một tên, con hươu sao bỏ chạy...
Ta lập tức chắn trước người Tiêu Như Đường, rút liền ba mũi tên bắn cùng lúc, một trúng đầu, một trúng mình, một trúng đuôi, ghim chặt con vật ghê tởm ấy vào vách hố.
Hắn vốn là một chuyện ngoài ý muốn, không nằm trong kế hoạch.
Ta quất mạnh hai roi vào ngựa, lập tức lao đến, mượn sức từ lưng ngựa nhảy lên xông vào giữa đám đông, lớn tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lâm Lang quay đầu chạy về phía cha nàng ấy khoe khoang.
Khuôn mặt nhỏ như cục bột ngọt ngào của nàng ấy hiện rõ hai lúm đồng tiền sâu, nụ cười hồn nhiên như ánh nắng ấm áp tràn vào lòng người.
Tiên Tử lập tức chạy nhanh đến gần, nhảy dựng lên trước mặt ta.
Từ miệng hố vang lên tiếng kêu gấp gáp và bồn chồn của Tiên Tử, như tiếng trống trận dồn dập sấm rền.
Ta ném cây roi ngựa màu đen có khắc hình đồ đằng Huyền Giáp quân trong tay, vẽ thành một vòng cung: “Trẻ nhỏ dễ dạy, đáng được thưởng.”
Cô nương này thật sự khiến người ta không thể nào hiểu nổi.
Ta giơ tay ra trước Tiên Tử: “Dẫn đường!”
“Ta... ta ở đây...”
Ta đuổi theo hắn cười đùa, hoàn toàn quên mất nơi này vốn là cái bẫy do thợ săn đào sẵn.
Ta nghi hoặc hỏi: “Ngươi muốn mang về nuôi làm thú cưng à?”
Hắn ôm mặt ngồi dưới đáy hố, không thèm nhìn ta.
Ta cố gắng kiềm chế, nhất quyết không quay đầu lại.
Đám đông thị vệ Đông Việt và Bách Tề đứng ở phía đối diện, thần sắc khác nhau. Trong đó có một gã lùn ăn mặc kiểu Đông Việt vô cùng hống hách, mặt mũi đầy vẻ khinh bỉ, quần áo không chỉnh tề đứng chống nạnh, đôi chân ngắn ngủn giống như con nhím còn dạng ra hình chữ bát.
Trong lòng ta lập tức hiểu rõ.
Ta xuống ngựa, bước về phía nàng ấy nhưng nàng ấy lại bối rối cúi người hành lễ, rồi vội vàng rời đi.
“Tiêu Như Đường, ta thấy ngươi rồi, mau ra đây.”
Ta lấy ra một viên dược hoàn trị phong hàn, đặt trong lòng bàn tay đưa cho hắn, hắn chẳng nói chẳng rằng, thè lưỡi ra li.ếm lấy, ta suýt chút nữa thì nổi điên, nắm chặt lấy bàn tay nóng rực ẩm ướt của hắn mà chẳng biết nên đặt vào đâu.
May mà chúng ta không đi quá xa, ra khỏi bìa rừng liền leo lên ngựa, phi như bay một mạch.
Không có ai đáp lại.
“A a! Kiều Kiều, sao nàng không thể ôm ta dùng khinh công bay lên vậy?”
Sao lại không thấy bóng dáng đâu cả?
Ta vội vàng dùng áo choàng quấn chặt lấy Tiêu Như Đường, nắm lấy cổ áo hắn rồi ném lên, đi luôn!
Từ xa đã thấy rừng núi phía tây tụ tập một đám đông người, giương cung bạt kiếm, tình hình chưa rõ.
“Tiểu thư, nô tỳ dắt cả Tiên Tử đi nhé, còn cô gia để lại cho người.”
“Đường Kiều, tóc nàng bị rối rồi, để ta buộc tóc cho nàng nhé?”
Thỏ rừng, cáo lông đỏ chạy qua trong bụi cỏ, ta bắn đâu trúng đó, máu tươi bắn tung tóe ba bước, chỉ mong dọa hắn bỏ đi, vậy mà hắn chẳng nói một lời, vẫn cứ theo sát.
Ta vừa men theo chỗ lồi của thành hố nhảy lên, vừa nói: “Xem thoại bản nhiều quá rồi, ngươi tưởng ta là Tề Thiên Đại Thánh à?”
32
Ta đưa mắt nhìn xung quanh.
A Cường chạy tới trước, đôi mắt mang theo ý cười, lấy từ trong ngực ra một gói giấy dầu thơm phức đưa cho A Trân.
Hắn đứng dậy, trải áo choàng ra, kéo ta ngồi xuống, rồi lôi từ trong ngực ra một chiếc lược nhỏ bằng ngọc trắng tinh xảo, chẳng thèm hỏi han gì đã tháo búi tóc của ta ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Là ai?” Ta nghiến răng nghiến lợi, giọng trầm vang đầy sát khí.
Không lẽ xảy ra chuyện rồi?
Ta nổi giận đùng đùng quay đầu lại, muốn nhìn xem rốt cuộc hắn đang giở trò gì.
Hừ, nói ai đó hả?
Ta lần theo âm thanh của hắn, phát hiện một cái hố săn lộ ra một nửa.
Lại nhìn về phía bên này, đám văn nhân công tử Tống Tử Chiêm lại đứng cùng một chỗ với đám huynh đệ của Tiêu Như Đường, ai nấy đều mang thương tích trên người, trong tay cầm cung tên và dao găm của mình, vẻ mặt cảnh giác, ánh mắt đầy căm phẫn, phía sau lưng bọn họ là mấy người tiểu thư Tích Sương, sắc mặt trắng bệch, có người ngồi bệt xuống đất, có người dìu nhau run rẩy, vừa nhìn thấy ta, tất cả đều bật khóc thành tiếng.
May mà bãi săn này chỉ để vui chơi, dưới đáy hố không cắm cọc nhọn, nếu không thì chỗ quý giá của hắn cũng không giữ được.
Hắn đột nhiên ngừng nói, rụt rè ghé sát tai ta, hơi thở nóng rực mang theo mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng phả lên cổ, ta căng thẳng đỏ mặt cúi đầu.
“Đường Kiều, ta rất nhớ nàng, mấy ngày cãi nhau với nàng, ta không có một ngày nào yên ổn cả. Sau này ta sẽ không như vậy nữa đâu, nếu nàng thật sự tức giận không chịu nổi, ta cũng không đi, ta sẽ ở lại trên giường cùng nàng...”
Thật là một tên phiền phức.
Ta trốn ở thao trường sau viện, chẳng muốn gặp ai cả.
Ta nhảy phắt xuống, đứng bên cạnh hắn.
Quả thật hỗn loạn không thể tả.
Mỗi người an ổn phần mình, ấy là số mệnh.
“Trân Trân...”
Tiêu Như Đường mấy ngày liền không xuất hiện.
Trên tháp Phong Đăng, chuông ngân chín hồi, Hoàng đế dẫn theo bá quan tế lễ xong xuôi.
Nó bị thương thì phát điên, há miệng đầy máu lao thẳng tới.
Hoa trong gương, trăng đáy nước, cuối cùng cũng chỉ là hư không. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng ta thì đã hạ quyết tâm rồi.
“Kiều Kiều, nó c·h·ế·t chưa vậy?” Tiêu Như Đường sợ hãi nhưng vẫn tò mò nhìn chằm chằm con rắn kia.
Hắn hoảng loạn lắc đầu lia lịa.
Hai mắt A Trân đỏ ngầu, cảm xúc vô cùng kích động, rõ ràng là bị kí.ch th.ích đến phát bệnh cũ.
Nàng ấy run rẩy chỉ tay về chỗ các đó không xa: “Kia... Tiểu... Tiểu...” Nàng ấy nói năng đứt quãng, ta sốt ruột, đành tự mình đi đến.
Tiêu Như Đường cứ cách một khoảng không gần không xa lặng lẽ đi theo phía sau.
Đám người Bách Tề thấy ta nổi giận thì đồng loạt lùi lại, không ai dám lên tiếng.
Ta cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm.
“Kiều Kiều, có chuyện gì xảy ra sao?”
Chậc, đi săn thôi mà cũng phải ăn mặc đẹp thế à? Áo choàng gấm màu thanh thiên hoa văn tối màu, bây giờ thì dính đầy bùn đất rồi.
A Trân cười rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy vui sướng.
“Nàng lại làm ta sợ...”
Ta đành phải buộc ngựa bên ngoài rừng, một mình đi sâu vào trong rừng cây. Dưới chân là lớp lá dày, có thể che giấu tiếng bước chân vang lên, phía trước đột nhiên có một con hươu sao lớn chạy hoảng loạn vụt qua. Ta lập tức giương cung...
Ta chậm rãi đứng dậy, từng bước tiến về phía đám s·ú·c sinh kia.
Thật là... đen đủi..
Chạy mất rồi…
Sau lưng vang lên tiếng vó ngựa xen lẫn tiếng sủa của Tiên Tử, mỗi lúc một gần.
Bên cạnh rừng cây, con ngựa nhỏ màu đỏ thẫm bị bắn c·h·ế·t nằm một bên, xung quanh đều là vết máu loang lổ, trên thảm cỏ còn có dấu vết bị kéo lê và vùng vẫy, có trâm vòng, có cả... áo lót.
Ta càng thêm mờ mịt không hiểu gì.
A Cường đang gồng mình giữ chặt A Trân, mồ hôi đầm đìa trên mặt, cánh tay còn bị A Trân cắn đến bật máu.
“Khụ khụ.” Ta gượng gạo ho hai tiếng: “Bị bệnh không ở nhà dưỡng bệnh, chạy ra ngoài làm gì?”
“A Trân, đi chơi đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chẳng lẽ là... Ôi, sức quyến rũ c·h·ế·t tiệt này của ta, đúng là nghiệp chướng mà...
Ta vội vàng chạy đi tìm hắn, vừa rồi rõ ràng nghe thấy tiếng hắn ngay gần đây.
Tiểu Lâm Lang đứng giữa đám đông, từ xa trông thấy ta, một cục bột hồng hồng phấn phấn, thuần thục trèo lên con ngựa nhỏ màu đỏ thẫm, vui vẻ chạy tới: “Kiều Kiều tỷ tỷ, tỷ xem ta cưỡi ngựa có giỏi không?”
Khoảng cách gần như vậy mà ta lại không bắn trúng, cảm giác như có người lấy đế giày chà sát lên mặt ta vậy.
Nếu thế gian này đã không có thần linh, vậy ta sẽ cầm đao làm Diêm Vương.
“Không không không, không cần đâu…”
Tên lùn kia lại tỏ vẻ như bị làm mất hứng, nhướng mày, cười khinh bỉ: “Là ta. Không đúng, là bọn ta... ha ha ha, chỉ là một ả nữ nhân mà thôi, Hoàng đế của các ngươi dám chém ta chắc? Phục vụ ta một lần, cũng coi như nàng ta c·h·ế·t có ý nghĩa, ngươi có thể làm được gì ta chứ? Ha...”
“Kiều Kiều, nàng có biết thứ gì mà mặt với mông giống hệt nhau không?”
Ta nhìn cảnh tượng trước mặt mà cười lạnh, mẹ nó chứ, nếu cầu thần linh có tác dụng thì trên đời đâu còn khổ đau.
“Có kẻ thù tập kích.”
Ta...
Đám tiểu công tử này thật sự khiến ta nhìn bằng con mắt khác, bình thường ghét nhau như nước với lửa vậy mà bây giờ lại đồng lòng chiến đấu với kẻ thù, gặp đại nạn mà không nao núng, tương lai đều sẽ là rường cột của Đại Tuyên ta.
Chưa tới gần ta đã nghe thấy tiếng A Trân khóc lóc thảm thiết: “Thả ta ra, ta muốn g·i·ế·t hắn...”
C·h·ế·t tiệt...
Chương 17
Trường săn Nam Uyển nằm trong vùng núi non trùng điệp, chính giữa là khoảng đất bằng phẳng, hai bên là núi xanh chập chùng kéo dài mấy chục dặm.
“Tiêu Như Đường, nếu ngươi còn không lên tiếng, ta sẽ đi luôn đó.”
Hắn lập tức ôm chặt lấy eo của ta, trán dán lên người ta, giọng đầy tủi thân: “Đường Kiều, nếu ta không đi tìm nàng, có phải nàng sẽ không đến tìm ta không?”
Tích Sương nước mắt tuôn rơi như suối, đau đớn đến tột cùng: “Đường cô nương...”
Hoàng đế thậm chí ngay cả lễ pháp của tổ tông cũng không để ý, để người dị tộc vào thánh địa tế trời săn bắn của Đại Tuyên ta.
“Đường cô nương, ta sắp không giữ được nàng ấy rồi...”
Tiêu Như Đường bị trẹo chân khi rơi xuống hố, ta cõng hắn lên, theo Tiên Tử chạy đi.
Ta vội vàng lấy thuốc từ trong ngực nàng ra, nhét vào bên trong miệng nàng, rồi lại điểm huyệt ngủ của nàng.
Ánh mặt trời chói chang khiến mắt ta đau nhức.
Ta chộp lấy cây cung bên cạnh, giương tay bắn ngay.
Tức c·h·ế·t đi mất, ta đường đường là một nữ nhân mạnh mẽ như chim ưng, mà cũng có lúc tay chân luống cuống.
Cổng trường săn mở ra, đoàn người ngay ngắn trật tự cưỡi ngựa tiến vào.
Lại là trò gì nữa đây?
Bên trong sớm đã có quân lính trấn giữ dựng sẵn đài cao và doanh trướng để mọi người nghỉ ngơi.
Ta bất đắc dĩ hỏi: “Có đau ở chỗ nào không?”
Chớp mắt đã đến cuộc săn bắn mùa thu.
Gò má trắng nõn của hắn bị cành cây cào rách, lấm tấm vết máu, viền mắt và chóp mũi đỏ ửng cả một mảng, trông vô cùng yếu đuối.
Ta nhận lấy cung tên đã chuẩn bị sẵn từ tay thị vệ, phi thân lên ngựa tiến vào trường săn.
Nàng ấy cứ nhìn ta mãi, chiếc khăn trong tay suýt bị nàng ấy xé rách.
Ta nhìn về phía nàng ấy trấn an, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đừng khóc, kể rõ cho ta nghe.”
“A!” Tiêu Như Đường hét lên một tiếng kinh hãi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mùa hè đi mát lắm đấy...”
Mọi người đều ngầm hiểu, biết ta với hắn đang chiến tranh lạnh, chỉ coi như là đôi tình nhân cãi nhau giận dỗi, không có gì nghiêm trọng.
Thấy ta không phản kháng, giọng hắn vui hẳn lên: “Đường Kiều, nhất định nàng sẽ lại hỏi ta đã từng buộc tóc cho bao nhiêu cô nương rồi phải không? Cái này thì đúng là có một người, là mẹ ta. Mẹ ta... bà ấy rất thương ta nhưng ta chỉ có thể gặp bà ấy vào buổi sáng lúc bà ấy chải tóc, nên ta đã lén học cách buộc tóc từ các cô cô trong phủ, mỗi lần tâm tình mẹ ta không vui, ta sẽ giúp bà ấy chải từng chút từng chút một, dù bà ấy có giận đến mấy, cuối cùng cũng sẽ mỉm cười.”
Ta cố gắng tỏ ra cứng rắn muốn đẩy hắn ra, tay vừa chạm vào người hắn thì lập tức cảm thấy nóng rực khác thường.
Tiến vào bụi cỏ rậm rạp, cảnh tượng trước mắt khiến toàn thân ta run rẩy, trước khi vén áo choàng lên, ta thậm chí còn cầu nguyện thần linh đừng tàn nhẫn như vậy nhưng Tiểu Lâm Lang vẫn nằm ở đó, lặng lẽ không tiếng động, mặt mày bê bết máu, thương tích đầy mình, trên đỉnh đầu cách đó không xa là cây roi ngựa ta tặng cho nàng ấy...
“Ngươi bị sốt à?” Ta cau mày, nâng mặt hắn lên, đưa tay sờ lên trán.
Phía sau có người cưỡi ngựa chậm rãi đến gần, tim ta đập loạn lên, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, phi nhanh về phía trước tránh đi.
Ta cười gian đầy ác ý: “Vậy ta lột da nó làm cho ngươi một đôi giày, ngươi có muốn không?”
Lâm Lang đưa tay đón lấy, reo lên liên tục: “Oa, tạ ơn tỷ tỷ! Cái này còn có thể tránh ma quỷ nữa. Cha ơi, cha nhìn nè, Đường Kiều tỷ tỷ tặng roi ngựa cho con đó!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.