Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 53: Đế Đô Thần Quốc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53: Đế Đô Thần Quốc


"Có phải ngươi biết gì về loại nước này?" Thượng Lục tò mò hỏi.

Càng tiến gần đến cổng lớn, họ càng thấy rõ dòng người chật kín đang xếp hàng chờ đợi để vào bên trong. Những người lính Thần Quốc, trang bị bộ giáp và v·ũ k·hí tinh xảo, nghiêm nghị thực hiện nhiệm vụ kiểm tra từng cá nhân một cách cẩn thận. Sự nghiêm túc và cảnh giác của họ đảm bảo rằng không ai có thể xâm nhập vào Đế Đô mà không qua kiểm tra kỹ lưỡng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghe những lời nhỏ nhẹ có phần kính nhường, lão nhân nheo mày một cái, khẽ ngước lên nhìn kỹ người thanh niên trước mắt. “Hiểu nhầm?!”

Chương 53: Đế Đô Thần Quốc

“Chỉ cần ngươi nhường ta đám người thú nhân này. Giá cả... chúng ta đều có thể thương lượng.”

"Đám phế vật như các ngươi, thật làm cho ta mất mặt!" - Giọng nói phản ánh rõ sự tức giận và khinh thường đối với đội quân hộ tống.

“Nguy hiểm...!” Lam Ngọc hét lớn, tiếng hét như xé toạc không gian, vang vọng khắp khu vực.

"Hóa ra đây chính là nơi mà nhân loại sinh sống..." Lam Ngọc cảm thán, ánh mắt không rời khỏi khung cảnh lộng lẫy trước mặt.

"Mới đó mà đã kêu gọi lão phu quay trở lại rồi. Không biết tiểu nha đầu này ai đề bạt nên nữa."

Nhìn thấy sự phớt lờ của Thượng Lục, hắn ta trở nên tức giận. Hắn ta nắm đấm thành hình, tụ thuật lực cứng như đá với ý định t·ấn c·ông.

Điểu Xa Xa nhấc cao bình ngọc, uống một ngụm lớn. Cảm nhận từng giọt nước thấm vào từng tế bào, cô khẽ nhắm mắt, tận hưởng hương vị thanh mát. Cô lắc nhẹ bình, để những giọt nước cuối cùng chảy ra, hứng trọn vào miệng.

Nói xong, nàng cùng đoàn quân tiếp tục tiến đi, không cần phải thông qua sự kiểm tra của lính gác cổng.

"Mau đỡ lấy tiểu công chúa...!" Một tên lính chỉ huy hét lớn.

Khuôn mặt Thượng Lục trầm tư, phản ánh sự quan tâm và lo lắng cho mọi người, khi suốt một ngày dài họ chưa được ăn uống hay nghỉ ngơi.

Tên thương gia nhìn qua đám người Lam Ngọc với ánh mắt sắc bén, như thể hắn đang tìm kiếm điều gì đó trong đám người họ. Ánh mắt của hắn lướt qua từng người một, như muốn xuyên thấu vào tâm trí của họ.

Lam Ngọc cũng không kém cạnh, nàng đã nhanh chóng rút kiếm ra, sẵn sàng đối đầu bất cứ lúc nào.

Cứ như vậy, từng người một lần lượt bị kiểm tra và xử lý. Có những người được phép tiếp tục vào trong, trong khi những người khác phải rời khỏi vì giấy tờ không hợp lệ. Đây là quy trình nghiêm ngặt mà mỗi người phải trải qua khi muốn nhập cảnh vào Đế Đô.

Thượng Lục hỏi lại: "Tại sao?"

"Ta khuyên ngươi hãy suy nghĩ trước khi trả lời vẫn tốt hơn." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người lính dẫn đoàn tiến đến cạnh chiếc xe ngựa, bộ dạng kính cẩn và lễ phép. Ánh mắt hắn chứa đựng sự lo lắng rõ ràng, dường như chờ đợi để biết liệu người trong xe có bị tổn thương không.

Nghe được giọng nói quen thuộc, đám lính ngay lập tức dừng lại, bàng hoàng không biết nên t·ấn c·ông hay rút lui.

‘’Tên kia chả nhẽ là chủ nhân của bọn chúng, đúng thật là...!’’ Một vài người lắc đầu không tin tưởng, ánh mắt dò xét hướng về phía Thượng Lục và đoàn người của y.

Thượng Lục ngước nhìn bầu trời trong xanh mà oi bức, tay lau đi mồ hôi trên trán.

"Ta từng nghe người trong tộc kể về loại nước này. Chỉ có điều không ngờ chính mình lại được uống nó," Điểu Xa Xa đáp, vẻ mặt ngạc nhiên lẫn thích thú.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, khi chiếc xe ngựa chỉ còn cách hai đứa trẻ chưa đầy một thước, Thượng Lục nhận ra nguy hiểm cận kề. Y nhanh chóng nhặt một viên sỏi từ góc đường, rồi ném mạnh về phía bánh xe ngựa. Độ chính xác của cú ném khiến tất cả đều kinh ngạc. Chiếc xe ngựa mất thăng bằng, đột ngột dừng lại, lê dài mười trượng theo quán tính, chỉ cách vách tường một thước.

“Nhưng dùng sức mạnh để bắt người khuất phục cho bản thân thì cũng chỉ là một kẻ cạn bã không ra gì mà thôi!” Lời nói đanh thép như tiếng chuông ngân vang trong không gian yên tĩnh.

Với sự hướng dẫn từ người lính, đoàn người của Thượng Lục tiếp tục tiến vào bên trong mà không gặp bất kỳ trở ngại nào khác.

Theo lời của Thượng Lục, cả đoàn tiếp tục bước theo y tiến vào thẳng Đế Đô, trung tâm của Thần Quốc. Dù mệt mỏi sau một ngày dài di chuyển, nhưng ánh mắt ai nấy đều ánh lên sự hào hứng khi hình dung ra những cảnh tượng tươi đẹp phía sau cánh cổng vĩ đại kia.

"Cảm ơn!" Lam Ngọc nhận lấy bình nước từ tay Tuyết Nhi, vẻ mặt cảm kích, hai tay nâng bình cẩn thận.

‘’Đúng là những sinh vật đáng thương...!’’

"Được...được..." Công chúa nói, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.

Nghe lệnh, tất cả đồng loạt quay lại, không chút bất tuân.

Lão nhân bỗng nhìn về phía xa, ánh mắt trở nên sâu thẳm, như đang tìm kiếm và nhận ra điều gì đó quan trọng. Khuôn mặt lão bỗng biến đổi, bộc lộ sự khẩn trương và vội vã.

Công chúa lấy một tấm vải trắng buộc ngang mắt trái, rồi hiên ngang dẫn quân tiến về phía cổng thành.

Khi nghe về nguồn gốc và tác dụng của "Nước Bình An," mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên và thán phục. Biểu cảm trên khuôn mặt họ thay đổi đa dạng. Một số người ngỡ ngàng trước sự quý giá và hiếm có của loại nước này, trong khi một số khác cảm thấy hối tiếc vì đã uống hết nước một cách quá mức.

“Đám người này thật hống hách, không coi ai ra gì!” Điểu Xa Xa xoay người, cố lao đến chỗ hai đứa trẻ, ánh mắt sắc bén quét qua đoàn người hộ tống xe ngựa, tức giận không giấu nổi.

Cử động của Thượng Lục dứt khoát và mạnh mẽ, khiến tên đàn ông vụt ra xa, đập xuống mặt đất với lực mạnh mẽ, cày xới lớp đất dưới chân. Đám đông xung quanh nhìn cảnh tượng này, ai nấy đều trầm trồ kinh ngạc và sợ hãi. Cảnh tượng này làm họ tự hiểu, bởi lẽ những vụ ẩ·u đ·ả như vậy có lẽ không quá xa lạ gì với họ, nhưng sức mạnh và sự quyết đoán của Thượng Lục thực sự làm họ kh·iếp sợ.

"Hắn bị cô ta dùng thuật huyễn hoặc nhốt vào mê cảnh rồi," một người đàn ông trung niên dáng người gầy gò, khoác bộ y phục vải bạc màu, nói với vẻ lo lắng.

Khi những giọt nước từ bình ngọc của Thượng Lục chạm vào môi mỗi người, một cảm giác mát lạnh và sảng khoái tức thì lan tỏa khắp cơ thể. Mỗi giọt nước như mang theo dòng sinh lực mới, làm tan biến mọi cảm giác khô khát.

"Giấy thông hành không có vấn đề, ngươi và sáu người họ có thể qua được rồi."

Thượng Lục lấy ra một tờ giấy thân phận có dấu ấn của Thần Quốc, người lính nhận lấy nó và đọc qua một cách tỉ mỉ.

Bỗng một giọng nói như hét lên:

Cánh hoa trong đồng tử mắt của công chúa tỏa ra một ánh sáng hồng nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa sức mạnh khủng kh·iếp. Mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, mọi người xung quanh phải cố giữ thăng bằng khỏi ngã, chân của tất cả đều lắc lư không kiểm soát được.

Công chúa, mắt còn dính máu chưa lau hết, miễn cưỡng mở một bên mắt còn lại, nhìn đám lính đứng bất động kia.

Điểu Xa Xa hít một hơi sâu, tự trách bản thân vì sự lãng phí. "Nếu biết trước, ta đã để dành lại một ít!"

Một người lính gác cổng đến gần Thượng Lục, khẽ nói: "Ta khuyên ngươi nên rời khỏi đây thì tốt hơn."

Trong khoảnh khắc im lặng, mọi người đều chờ đợi câu trả lời.

Nghe đến tên "Nước Bình An," Điểu Xa Xa trầm ngâm một lúc, như đang lục lọi lại những ký ức xa xưa. Ánh mắt cô nhìn xa xăm, những cảm xúc trong lòng hiện rõ trên khuôn mặt. Bất chợt, cô lên tiếng.

Tuyết Nhi không thể kìm nén lo lắng khi thấy Thượng Lục bị ảnh hưởng bởi thuật kỹ của công chúa. Nàng vội vã tiến đến, chạm nhẹ vào vai y.

Một người lính chỉ tay về phía Thượng Lục đang đứng. "Ngươi, qua đây!"

"Về việc họ có phải đồng bạn của ngươi hay không, lão phu cũng đã có câu trả lời."

Nghe lệnh, đám lính đồng loạt cầm v·ũ k·hí lao về phía Thượng Lục.

"Di chuyển cả ngày, có lẽ mọi người cũng đã mệt rồi. Chúng ta tạm thời tiến vào bên trong kiếm chỗ nghỉ ngơi trước đã." Thượng Lục lên tiếng.

Một người đàn ông thương gia ăn vận sang trọng, bước đi tự tin và quyết đoán đến chặn trước mặt Thượng Lục. Hắn ta tỏ ra lịch sự, với ánh mắt sắc bén nhìn Thượng Lục.

Hai đứa trẻ trong đoàn của Thượng Lục khi vừa kịp nhận ra nguy hiểm đã ngay lập tức ngã xuống đường vì sự bất ngờ đầy đáng sợ này. Ánh mắt hai đứa trẻ lóe lên sợ hãi khi chiếc xe ngựa càng ngày càng gần. Tốc độ xe ngựa quá nhanh khiến cả Lam Ngọc và Điểu Xa Xa cũng không kịp phản ứng.

Huyễn cảnh tan biến, công chúa ngay lập tức bị phản phệ, lùi lại mấy bước, ôm lấy đôi mắt đau đớn. Những giọt huyết lệ trào ra từ khóe mắt nàng, trông rất đáng sợ. Đám thuộc hạ thấy vậy, đồng loạt tiến tới với vẻ lo lắng tột độ.

"Hướng đó..." Một người khác chỉ tay về phía công chúa.

Lão nhân cười xòa một tiếng, giọng điệu đầy khinh miệt nhưng cũng ẩn chứa sự hiếu kỳ. "Người trẻ tuổi tự tin đúng là rất tốt, nhưng lão phu khuyên ngươi đừng quá tự mãn vào thực lực của bản thân."

Những người lính Thần Quốc tiếp tục nhiệm vụ một cách chặt chẽ và cẩn thận. Họ kiểm tra giấy tờ thân phận từng người, dò xét từng túi hàng của các thương gia. Mỗi đối tượng được quan sát tỉ mỉ, đảm bảo rằng không có gì đe dọa đến an ninh của Đế Đô.

Điểu Xa Xa, với vẻ tự tin không kém, lên tiếng: "Đừng lo lắng. Với thực lực của ngài ấy, không có Thuật kỹ nào có thể làm khó được đâu." Nụ cười nhẹ trên môi nàng thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối vào bản lĩnh của Thượng Lục.

Lão nhân ôm đầu lắc vài cái, tỏ vẻ chán nản, rồi quay lại nhìn Thượng Lục với ánh mắt đầy ẩn ý.Tiểu tử, có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại."

Thượng Lục hơi ngỡ ngàng một chút trước khi nhận ra mình là người được gọi. Y nhanh chóng tiến tới, ánh mắt đầy thắc mắc. "Ngươi gọi ta?"

Lời nói của Tuyết Nhi nhẹ nhàng, đầy quan tâm, khiến cả đoàn người cảm thấy ấm lòng hơn giữa cái nắng oi bức của Thần Quốc.

"Loại nước này có tác dụng lớn nhất là nâng cao tuổi thọ, thanh lọc cơ thể. Thậm chí, người gần c·hết chỉ còn một hơi thở cũng có thể sống lại trong bình an..." cô tiếp tục, giọng nói tràn đầy cảm xúc.

Sau khi nói thầm với Thượng Lục, hắn ta còn vỗ hai cái vào vai y một cách rất mạnh mẽ, như một cử động đe dọa.

"Có lẽ sau này chúng ta sẽ còn gặp lại ông ta." Lời nói của Thượng Lục mang theo một cảm giác dự báo.

Đoàn người Thượng Lục lại tiếp tục tiến bước về phía cổng lớn dẫn vào Đế Đô. Họ di chuyển một cách đều đặn và có tổ chức, theo sau Thượng Lục.

"Thứ tạo ra loại nước này chính là loại hoa có tên 'Hoa Bình An,' một loài hoa mười năm mới nở một lần. Mỗi bông hoa chỉ sản sinh ra duy nhất một giọt nước 'An Bình' khi vừa chớm nở," Điểu Xa Xa giải thích, ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ và tiếc nuối.

Đoàn người nhìn nhau với sự ngạc nhiên và tò mò. Đám người xung quanh, chứng kiến cảnh tượng này, cũng không khỏi kinh hãi, trên khuôn mặt hiện rõ những biểu cảm khó tả.

"Công chúa, người có sao không?" người lính run rẩy hỏi, giọng điệu trầm khẩn, bộ dạng không giấu nổi sự sợ hãi. Mọi ánh mắt đều hướng về chiếc xe ngựa, sự căng thẳng như leo thang từng phút một.

"Ngươi dám coi thường ta ư?!" hắn ta gầm lên, tiếng hét vang vọng khiến không khí thêm phần căng thẳng. Ánh sáng từ thuật lực tụ lại trong nắm đấm của hắn ta, sáng rực như một ngọn lửa đen.

"Loại nước này sao lại ngon đến vậy..." Điểu Xa Xa không giấu nổi sự ngạc nhiên, vẻ mặt thoáng chút thần thái rạng rỡ.

"Nước Bình An... ta nhớ ra rồi!"

"Không cần khách sáo," Tuyết Nhi mỉm cười, "thứ nước này sẽ giúp mọi người hồi phục thể lực."

Tiếng la hét của các tiểu thương mời gọi khách hàng hòa cùng tiếng hò reo của trẻ em đang chơi đùa tạo nên một bức tranh sống động. Các quầy hàng bên đường bày bán đủ loại mặt hàng, từ những món đồ lưu niệm tinh xảo đến các loại thảo dược quý hiếm, tất cả đều khiến khách qua đường không thể rời mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Các ngươi quay lại cho ta."

Thượng Lục thoáng nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự bất ngờ. Ánh nắng mặt trời chiếu sáng qua các đỉnh núi, tạo ra những bóng râm lạ mắt trên mặt đất, làm nổi bật hơn vẻ thanh bình và yên tĩnh của không gian này.

"Loại nước này có tên Nước Bình An, được một người bạn tặng nên ta cũng k·hông r·õ n·guồn g·ốc của nó cho lắm."

Khi đoàn xe dừng lại, những người hầu nhanh chóng bước ra, mở cửa và giúp đỡ các chủ nhân bước xuống.

Từ bên trong cỗ xe ngựa, giọng nói của một thiếu nữ vang lên, thánh thót mà nặng nề, như tiếng vọng của một nữ tướng đầy uy quyền. Từng từ ngữ tràn ngập sức mạnh và quyền lực, khiến cho cả đoàn quân hộ tống không khỏi run lên từng nhịp.

Hai tên lính nhanh chóng đến đỡ lấy nàng, trong khi những tên còn lại nhìn chằm chằm Thượng Lục, sát ý hiện rõ trên nét mặt.

"Nếu bị cô ta ép quá, có thể nhờ đến sự giúp đỡ của đại sư Hắc Vân. Ông ấy khá có tiếng tăm ở đây."

"Ngu xuẩn, dừng lại ngay cho ta!"

"Đến đây đi, nhân loại thấp kém." Điểu Xa Xa đứng phía trước, vẻ mặt tự tin pha lẫn khinh thường.

"Hóa ra đây chính là Thần Quốc trong lời đồn..." Điểu Xa Xa thốt lên, tay cầm một cây kẹo đường đỏ, ngón tay chỉ thẳng về phía trước. Vẻ mặt nàng lộ rõ sự ngạc nhiên và khâm phục trước sự phát triển vượt bậc của nơi đây.

Thượng Lục đứng đối diện với người đàn ông, vẻ mặt vô cảm kèm theo sự chán ghét rõ ràng đối với nhân vật trước mặt.

Người lính gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị. "Đúng vậy."

Trong đám đông, những ánh mắt tò mò và ngưỡng mộ không ngừng hướng về cổng lớn.

"Ra là vậy..."

Những người xung quanh, sau cơn rung chuyển, bắt đầu ổn định lại tư thế đứng, nhưng Thượng Lục vẫn đứng yên như một tảng đá không hề chuyển động. Sự ngỡ ngàng của mọi người khi nhìn thấy Thượng Lục bất động là không lẫn vào đâu được.

"G·i·ế·t hắn rửa hận cho tiểu công chúa!"

Phía xa, những đội quân tuần tra trong trang phục rực rỡ tiến qua, gây ra một sự im lặng ngắn ngủi khi mọi người đều dừng lại để chiêm ngưỡng. Sự hiện diện của họ không chỉ là biểu tượng của an ninh mà còn là một phần của vẻ uy nghiêm mà Đế đô Thần Quốc muốn thể hiện.

Người đàn ông nằm bất động trên mặt đất, vẻ mặt hoang mang và đau đớn, dấu vết của cú ném còn in hằn trên thân thể.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Một người kinh ngạc thốt lên.

Đột ngột, lão nhân biến mất khỏi tầm mắt của đám người, chỉ để lại một sợi lông vũ đen tuyền trên nền đất. Sự biến mất đột ngột ấy khiến mọi người xung quanh kinh ngạc và bất ngờ.

Nhìn thấy cảnh tượng Thần Quốc phồn hoa và phát triển mạnh mẽ trước mắt, đám người Lam Ngọc thuộc tộc thú, những kẻ từng lớn lên trong rừng rậm, chỉ biết đến cuộc sống giản dị ở những ngôi làng nhỏ, không khỏi bàng hoàng và ngỡ ngàng trước sự hoành tráng và thịnh vượng của nơi này.

Công chúa, vốn tự tin và ác độc, bắt đầu cảm thấy kinh hãi. Sức mạnh mà nàng từng kiêu hãnh bỗng chốc trở nên vô nghĩa trước Thượng Lục. "Ngươi rốt cuộc là ai?" nàng thét lên, giọng nói chứa đầy sự run rẩy và lo lắng.

"Ngươi đã thua rồi!" Thượng Lục lơ lửng giữa không gian huyễn cảnh, giọng nói vang vọng đầy quyền uy và thách thức.

‘’Xì...xầm...!’’

Từ trong vòng trữ vật, Thượng Lục lấy ra một bình nước lớn. Chiếc bình ngọc tinh xảo, khắc hoa văn tinh tế, ánh sáng phản chiếu làm lấp lánh nước xanh nhạt bên trong.

Đôi mắt của công chúa bỗng trở nên sắc lạnh nghi ngút, như bức tường băng không thể phá vỡ. Ánh mắt ấy, lườm nhìn Thượng Lục với sự cay đắng và phẫn nộ không kiềm chế được.

Công chúa cố gắng truyền thêm sức mạnh vào huyễn cảnh, nhưng tất cả đều bị sức mạnh tinh thần của Thượng Lục nghiền nát một cách nhẫn tâm. Trong khoảnh khắc cuối cùng, ánh mắt nàng phản chiếu sự sợ hãi tột độ, trước sự kiên cường và bất khuất của Thượng Lục.

Dứt lời, Thượng Lục khẽ chạm vào khoảng không, nơi tay y chạm vào như một vùng nước tĩnh, lan tỏa ra những gợn sóng. Huyễn cảnh như đã đạt đến giới hạn chịu đựng, lập tức sụp đổ hoàn toàn.

Thượng Lục khẽ quay lại, nhìn về nơi xuất phát của những câu nói đó. Một lão nhân với mái tóc và bộ râu bạc phơ, mặc một bộ choàng màu xám tro đã phai màu và có phần cũ rách, bước tới phía Thượng Lục. Lão vuốt râu, nở nụ cười nhạt nhòa trên môi.

Những bông hoa trong mê cảnh bắt đầu tan biến, không gian nguy nga bị xé toạc bởi ý chí bất khuất của Thượng Lục. Y đứng đó, không chút lay động, đôi mắt sáng rực, ánh nhìn sắc bén như đao kiếm.

Trong khi đó, phía trước cổng lớn, một đoàn xe ngựa sang trọng tiến đến, khiến không ít người phải ngước nhìn. Những cỗ xe được trang trí cầu kỳ, phản chiếu ánh sáng mặt trời, tạo nên một cảnh tượng lộng lẫy. Bên trong xe, các quý tộc và quan chức cao cấp trao đổi chuyện.

"Phải, là ta thì sao?" Thượng Lục đáp lại một cách thẳng thắn. Y không hề lẩn tránh hay tỏ ra lo lắng về việc mình là người đã làm điều đó, mà thậm chí còn làm rõ sự không sợ hãi trước ánh mắt đầy căng thẳng của công chúa.

Vì đã mất quá nhiều thời gian vào tên đàn ông kia cùng lão nhân kỳ quái vừa rồi, lúc này trời đã trưa. Dù nắng oi ả, khu vực này vẫn đông đúc, mỗi lúc một đông hơn. Phía trước cách họ hơn trăm bước chân là cổng lớn, nơi người dân xếp hàng kí danh tiến vào đã chật kín.

Chỗ lão nhân đứng trước đó giờ chỉ còn lại một khoảng trống, nhưng sợi lông vũ đen tuyền vẫn lặng yên trên nền đất, làm không khí trở nên bí ẩn và lạ lùng.

Một người khác được gọi đến, người lính cầm lấy giấy tờ của y và xem xét kỹ lưỡng. Nhận ra thẻ thông hành của người này sắp hết hạn, người lính cảnh báo: "Thẻ thông hành của ngươi chỉ còn ba ngày nữa. Nếu muốn gia hạn, hãy đến đằng kia để đóng tiền..."

Câu nói ấy vang lên như một lời tuyên án, làm không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Một người bán kẹo kéo dừng lại, tiếng rao của ông vang lên át cả tiếng ồn ào xung quanh, làm không ít người dừng chân lại mua vài cây kẹo cho con trẻ. Một nhóm nghệ sĩ đường phố cũng tụ tập gần đó, tiếng đàn, tiếng sáo hòa quyện vào nhau tạo nên giai điệu ngọt ngào, thu hút không ít người xem.

Khi một người đã được kiểm tra xong, một trong những người lính nói lạnh lùng: "Ngươi có thể vào được rồi." Câu nói này mang đến sự an tâm cho người được phép đi vào Đế Đô.

Trên những bậc thang dẫn lên cổng lớn, những vị quan viên và quan lại đang bận rộn chỉ huy các toán lính kiểm tra và sắp xếp dòng người.

Thượng Lục đứng giữa biển hoa, cảm nhận sự mơ hồ và hỗn loạn len lỏi. Nhưng y không hề nao núng, đôi mắt y mở ra, lấp lánh như ngôi sao giữa đêm tối. Sức mạnh tinh thần của y trỗi dậy, phá vỡ từng lớp huyễn cảnh.

"Nhưng dù sao, chúng ta vẫn phải vào bên trong." Thượng Lục nhìn người lính đáp lời.

“Trẻ tuổi mà thực lực lại cường hãn đến mức này... quả thực trong lớp lứa thiên tài lão phu từng gặp qua cũng không có mấy ai,” giọng nói già nua nhưng đầy uy nghiêm vang lên từ phía sau.

Một số người tỏ ra thương cảm, ngao ngán lắc đầu. Tuy nhiên, cũng có những kẻ mang định kiến và lo ngại, đưa ra những lời khiếm nhã và cố ý làm khó dễ đám người Lam Ngọc. Họ không ngần ngại tỏ thái độ, ánh mắt chứa đầy sự dè bỉu và khinh miệt.

Trong một phản ứng bất ngờ, hắn ta lao tới t·ấn c·ông Thượng Lục. Bước chân nhanh nhẹn như chớp, mắt bừng bừng ngọn lửa của sự tức giận và hận thù, biểu hiện rõ ràng sự quyết tâm tiêu diệt đối phương.

“Vị đại nhân này xin dừng bước...!”

"Cho ta xem giấy tờ của ngươi," người lính yêu cầu, giọng nói không chút cảm xúc, nhưng ánh mắt không rời khỏi Thượng Lục.

Cùng lúc đó, không gian xung quanh Thượng Lục bắt đầu thay đổi, như một chiều không gian khác vô định mờ mịt. Y như bị lạc vào một cõi hư vô, cảm giác mê man và hỗn loạn len lỏi trong tâm trí, khiến y cảm thấy mình như đang rơi vào một cõi không gian đen tối không có lối thoát.

“Có lẽ ngươi đang hiểu nhầm ta điều gì đó thì phải,” Thượng Lục nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy lực. Vẻ mặt của y có chút khách sáo, thể hiện sự tôn trọng đối với người trước mặt.

Sau đó, hắn nở một nụ cười âm hiểm, biểu lộ sự tự tin và tham vọng. Hắn tiến sát tới Thượng Lục, ghé tai nói nhỏ nhưng giọng đầy vẻ mưu mô.

Trong cơn hỗn loạn, một thiếu nữ với diện mạo vô cùng xinh đẹp đứng giữa những mảnh vụn của chiếc xe ngựa. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống làm bừng sáng làn da trắng như tuyết của nàng, khiến những người xung quanh không khỏi trầm trồ tán thưởng trước vẻ đẹp tuyệt trần này.

Thượng Lục cảm thấy bất ngờ khi chỉ sau năm người mà đã đến lượt y. Y bình tĩnh, đưa tay vào áo lấy ra giấy tờ.

"Chỉ là một chút hiểu biết ta từng nghe người trong nhà kể lại mà thôi," Điểu Xa Xa khiêm tốn đáp, ánh mắt lấp lánh niềm tự hào.

"Xa Xa, không ngờ cô lại biết nhiều thứ như vậy," Tuyết Nhi tán dương, vẻ mặt có phần bất ngờ với màn giải thích cặn kẽ từ Điểu Xa Xa.

Thượng Lục nhẹ nhàng cầm bình nước đưa cho Tuyết Nhi, nói: "Cô uống trước rồi chia cho mọi người. Thời tiết ở Thần Quốc quả thật khắc nghiệt hơn ta tưởng."

"Đại nhân, thứ nước này ngài lấy từ đâu vậy?" Điểu Xa Xa tò mò hỏi, ánh mắt lấp lánh sự ngạc nhiên.

"Ra là ông ta..." Thượng Lục thầm nói.

Thượng Lục vươn tay thu lấy chiếc bình từ tay Điểu Xa Xa, rồi cất vào vòng trữ đồ một cách nhẹ nhàng. Ánh mắt y lướt qua từng thành viên trong đoàn, nở một nụ cười hiền khi thấy mọi người ai cũng thư thái sau khi uống nước.

Đám đông quanh đó bất ngờ và ngạc nhiên trước hành động dứt khoát và kịp thời của Thượng Lục. Bên trong chiếc xe ngựa, một nhân vật bí ẩn đã dùng sức mạnh để giúp chiếc xe dừng lại, tránh khỏi cú v·a c·hạm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người lính ngạc nhiên nhưng sau đó trở lại bình thản: "Nếu đã quyết vậy thì ta cũng không cản."

"Lỗi nhục này ta nhất định phải bắt ngươi trả gấp mười lần."

Bất ngờ, từ phía xa, một đoàn xe ngựa mạ vàng sáng bóng, với q·uân đ·ội hộ tống, tiến đến gần, tạo ra sự hỗn loạn cho đoàn người xếp hàng. Một tên lính cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn xe hống hách xua đuổi những người cản đường phía trước, để mở lối cho đoàn xe tiếp tục tiến vào.

Người lính thở dài trước khi trả lời: "Cô ta là Nhị Công Chúa của Vạn Hoa Quốc, đến đây để nhập học ở Học Viện Thần Quốc. Nhưng cô ta được bệ hạ yêu quý, khiến cho cô ta càng lúc càng hống hách, khiến chúng ta có chút khó chịu."

"Thượng Lục đại nhân, ngài sao vậy...?" Giọng nàng run rẩy, ánh mắt tràn đầy lo âu.

Bên ngoài cổng lớn của Đế đô Thần Quốc, khung cảnh náo nhiệt và ồn ào bủa vây mọi ngõ ngách. Đoàn người đổ về như nước chảy, mỗi người đều mang trong mình những tâm trạng khác nhau. Những thương gia cùng xe chở hàng đầy ắp, những đoàn lữ hành với ngựa kéo nặng trĩu hành lý, và không ít những người hành hương từ khắp nơi đổ về, mong được tận mắt chiêm ngưỡng vẻ đẹp và sự thịnh vượng của Thần Quốc.

Thượng Lục không chút động tĩnh trước sự t·ấn c·ông yếu kém này của đối phương. Khi nắm đấm của tên đàn ông kịp chạm đến tà áo phía sau thì đã ngay lập tức bị chặn lại. Thượng Lục nắm chặt lấy cổ tay của hắn, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết, rồi y ném văng hắn ta ra như ném một mảnh vải rách.

Khi dẫn quân qua Thượng Lục, nàng dừng lại, nhìn y một hồi.

Đôi mắt của họ bừng sáng, tràn ngập niềm vui và hy vọng. Cảm giác đói khát dường như biến mất.

"Mộng Huyễn Hoa!" - Kỹ năng đánh vào thần thức đối phương, khiến cho kẻ trúng chiêu rơi vào mộng cảnh không lối thoát, thần hồn dần tan biến, hóa thành một bông hoa trong huyễn cảnh vĩnh viễn.

Sau một hồi suy nghĩ thoáng qua, Thượng Lục vẫn giữ vững vẻ mặt trấn an và không lộ ra bất kỳ dấu hiệu nao núng nào.

Trong không gian mê cảnh, bóng hình khổng lồ của công chúa nổi lên, vươn cao v·út trước mắt Thượng Lục. Sự uy nghiêm của nàng so với Thượng Lục trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

"Lão nhân này không ngờ đã đạt đến Pháp Thần cấp bậc," Điểu Xa Xa thốt lên, ánh mắt vẫn dõi theo nơi ông ta vừa đứng.

“Ngươi đây là có ý gì?”

"Ngươi biết đoàn chúng ta có bảy người?" Thượng Lục vẻ mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên, hỏi người lính.

Không gian xung quanh biến thành một biển hoa nguy nga, những bông hoa rực rỡ mọc lên từ đất, từ không trung, tạo nên một cảnh tượng đầy mê hoặc. Tuy nhiên, vẻ đẹp ấy chỉ là vỏ bọc, bên trong, không gian mê cảnh bắt đầu biến đổi, những bông hoa t·ấn c·ông từ mọi phía, không phải từ bên ngoài mà từ sâu thẳm trong tâm trí.

Trong tình huống đầy căng thẳng này, Thượng Lục không thể giấu được sự ngạc nhiên khi cô gái trước mặt, mặc dù ở bên trong chiếc xe, vẫn nhận ra y chính là người đã ra tay.

Người lính cười nhẹ đáp: "Là đại sư Vũ Thiên trước đó đã nói với ta."

"Loại nước này quý hiếm đến mức khiến người ta phải ngỡ ngàng," cô tiếp tục. "Nó chỉ xuất hiện ở một nơi có tên là 'Đỉnh Thiên Sơn,' một ngọn núi có độ cao hơn mười vạn trượng. Điều đáng sợ hơn hết là trên đỉnh núi này có một con thần thú 'Hắc Hạc Băng Tử' trấn giữ."

Vì không muốn gây thêm rắc rối để có thể đi vào bên trong Đế Đô một cách thuận lợi, y đã cố tình phớt lờ những lời nói trước đó của người đàn ông mà vẫn cứ bước đi.

Không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, mọi ánh mắt đều hướng về cuộc đối đầu này. Những người xung quanh cảm thấy hốt hoảng và lo lắng cho sự an toàn của Thượng Lục và chính bản thân họ.

‘’Thú nhân... Sao chúng lại xuất hiện ở đây...?’’ Những lời thì thầm đầy tò mò và hoài nghi vang lên từ phía dân chúng đứng xung quanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giọng điệu của nàng vẫn đều và kiên nhẫn, nhưng từng lời thốt ra như một phép lạnh lùng: "Ngươi là kẻ đã ném đá."

Chiếc cỗ xe ngựa bị hỏng bánh, không thể di chuyển được nữa, giờ đây nằm lăn ra trên đường như một khối đá vô tri vô giác. Một cỗ kình phong mạnh mẽ từ bên trong chiếc xe ngựa phát ra, làm rung chuyển không khí xung quanh, khiến toàn bộ thân xe ngựa vỡ tung thành nhiều mảnh vụn.

Thượng Lục thấy lão nhân vẫn không tin, chỉ cười nhạt, nụ cười ẩn chứa sự kiêu hãnh và tự tin.

Khi những người xung quanh nhận ra sự hiện diện của thú nhân, không khí trở nên xôn xao và sôi nổi hơn. Đám người Lam Ngọc nhanh chóng trở thành trung tâm của sự chú ý và tranh cãi. Những ánh mắt tò mò, kỳ lạ xen lẫn những lời bàn tán khẽ khàng lan tỏa trong không khí.

Thượng Lục giữ vững vẻ mặt lạnh lùng và kiên định, nhưng trong đôi mắt vẫn lóe lên ánh sáng của sự tức giận.

Cảnh này khiến cho không khí trở nên căng thẳng hơn, và cảm giác lo sợ lan tỏa trong đám đông.

"Họ là đồng bạn của ta. Nếu ngươi không tin, ta cũng chẳng muốn giải thích thêm. Còn nếu ngươi muốn trả thù cho tên kia, cứ việc tiến lên."

Dưới ánh nắng chói chang, chiếc xe ngựa mạ vàng lao nhanh như cơn gió trên con đường rộng lớn.

"Pháp thần...!?" Lam Ngọc ôm miệng, không giấu nổi sự kinh ngạc.

Ánh mắt Thượng Lục không rời khỏi lão nhân, y đánh giá kỹ lưỡng từng chi tiết. Một đạo sáng nhẹ toả ra từ lão nhân, làm cho Thượng Lục cảm thấy có chút thích thú và tò mò. Lão nhân nhìn qua tên đàn ông bị Thượng Lục đánh nằm im dưới đất, rồi lại quay sang Thượng Lục với ánh mắt sắc bén.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53: Đế Đô Thần Quốc