Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 72: Thiên nhĩ thông, thiên nhãn thông
“Đúng rồi, kiểm tra nguyên anh!”
Dù không biết chuyện gì sảy ra với Minh Vương, nhưng hắn không thể để con hàng này c·hết được, dù gì tên nhóc này cùng Bạo Ngược cũng đã gắn bó với hắn khá lâu, còn chưa kể đến tài nguyên mà hắn cho chúng tu luyện, nếu để nó c·hết Thắng thật không cam tâm a!!!
Thắng nhìn về phía trước, nơi đó vậy mà có một Thắng khác tồn tại, tuy nhiên tên này lại chỉ bé bằng nắm tay, y đang đứng nhìn chằm chằm về phía hắn.
Mọi thứ đều hiển lộ trước mặt, xa gần, vì lần đầu tiên khai mở, lượng thông tin hình ảnh liên tục xoay chuyển làm hắn hoa hết đầu óc, vội vàng dừng sử dụng thần thông, lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Hả? Cái này là... thiên nhãn thông?”
“Hửm? Vậy mà tiến vào thức hải? Kia là....?”
“Vậy mà thức tỉnh hai thần thông, hahaha!”
“Ngươi là...” Còn chưa đưa ra câu hỏi, Thắng đã bị một nguồn năng lượng đánh úp lên thân.
Không khí đi vào thì biết không khí đi vào, xả bỏ khí ra thì biết xả bỏ khí ra, tâm theo vậy mà định, không câu nệ, bám chấp.
Một lượng lớn tin tức theo đó mà lan tràn ra, làm Thắng còn đang làm ra thủ thế đề phòng bỗng hiểu ra vài điều.
Một luồng sức mạnh êm ái truyền lên đôi mắt, làm hắn trong thức hải vậy mà có thể hướng ra bên ngoài nhìn thế gian.
“Ây, cái này tính sau! Thử xem nguyên anh này thế nào đã.” Nói xong, Thắng liền phi thân ra khỏi thân xác, hư phù trên không trung.
“Chỉ cần cố gắng luyện tập, ta có thể phát huy nó một cách triệt để!” Với một kẻ hiện đại như Thắng, đọc qua đủ loại lý thuyết tu tiên, cách vận dụng hiệu quả mấy môn thần thông cũng không phải quá khó.
“Lũ ba sừng trước đây rõ nhiều là thế, tung tăng đùa nghịch khắp nơi, giờ thì... c·hết gần hết rồi!”
Quá nhanh, Thắng chưa kịp làm ra phản ứng nó đã tiến nhập thần hồn.
“Sao sao sao?”
Đủ loại thanh âm liên tục truyền đến, làm Thắng vừa mở thần thông đã phải vội vàng đóng chúng lại, cái cảm giác ung hết đầu óc ồ ạt tràn vào làm hắn có chút chống đỡ không kịp.
“Vậy mà giống hệt ta, không những thế còn có ý thức riêng biệt.”
Mỗi khi nguyên anh có cảm ngộ, nó sẽ tự động chuyển giao thông tin về phía bản thể, kể cả là trạng thái định.
“Ồ, mình vậy mà cũng soái a!” Thắng đưa đôi tay nhỏ bé xoa cằm, nhìn về phía thần hồn bản thân to lớn đang chăm chú nhìn đây.
Thân thể nhẹ nhàng khiến hắn dễ dàng du tẩu, cùng với đó là trạng thái thần hồn nên hắn dễ dàng xuyên qua các lớp tường vây, bay lơ lửng trên không.
Nhìn biểu cảm của Bá thể tiên thì không thể nào là giả, tên này coi Minh Vương như con, không thể xàm ngôn nguyền rủa nó được.
“Minh Vương gặp nguy hiểm đến tính mạng?” Hư phù trên không trung, Thắng không dám tin tự hỏi.
“Theo như các bộ tu tiên, nguyên anh có thể xuất khỏi nhục thân, thay bản thể ngao du tứ xứ.
Thời gian cứ vậy mà trôi qua, chẳng mấy chốc đã qua một tuần.
“Chúng c·hết là đáng, ngày nào cũng ra ngoạm một miếng trên đầu ta, làm ta mất một mảng đây! C·hết đáng lắm”
“Vậy, vậy mà nguyên anh? Ta đột phá cấp tông?”
Nhưng nó quá nhỏ yếu nên Thắng không chọn, nhìn cái thần hồn nhỏ xíu mà xem, không đủ khả năng để vận dụng pháp tắc.
Thắng vội vàng dùng thần hồn nguyên anh nhanh chóng tiến vào gian nhà đá, không một chút lưỡng lự mà tiến nhập thức hải, truyền lại ý thức cho thần hồn bản thể.
Theo sự đồng điệu đó, Thắng vậy mà chỉ mất một ngày thời gian đã tiến vào đệ nhị thiền, loại bỏ khổ đau, sống trong hỷ lạc, chuẩn bị cho tam thiền cất bước.
Tiểu Thổ lắc đầu, tỏ ý không biết.
“Nếu chờ lâu hơn nữa, đại tráng sẽ c·hết a!” Bá thể tiên dưng dưng nước mắt, hướng về tiểu Thổ hô lớn.
Còn đang suy tính về khả năng vận dụng thiên nhĩ thì có một loại cảm giác cổ quái đánh úp, khiến hắn rơi vào hôn mê.
Đây không phải thứ gì khác mà chính là nguyên anh của Thắng, khi bản thể cũng tức là Thắng tiến vào tu luyện, nguyên anh sẽ tự động theo ý thức mà tiến hành đồng tu khi không có sự chỉ đạo của bản thể.
“Cái này ta không biết, trước khi đi vào bên trong, cha có dặn không được để ai quấy phá!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không được, phải mau ra ngoài xem có chuyện gì! Không thể để Minh Vương c·hết được!”
“Đại Thổ tiên nhân, đạo tổ khi nào mới xuất quan đây, cũng đã được một tuần rồi!” Bá thể tiên lo lắng, hướng phía tiểu Thổ dò hỏi.
“Vậy ra đây là thiên nhĩ thông?” Tuy nó làm Thắng hơi cực khổ nhưng hắn biết, khi bản thân có được thần thông này, hắn sẽ dễ dàng sinh tồn hơn tại nơi đây.
Nhìn thấy cử động điên dồ của Bá thể tiên, tiểu Thổ vội vàng tiến tới ngăn cản.
Chỉ thấy hắn vậy mà quỳ xuống nền đất, hướng về phía tiểu Thổ ra sức dập đầu, mỗi cú dập của hắn đều là hết sức nên đại địa cũng theo đó mà rung chuyển theo.
Cảm nhận sự liên kết với thần hồn nhỏ bé trước mặt này, tuy chỉ là một phôi thai do hắn tình cờ khai sinh ra nhưng cũng mang trong mình ý thức riêng, không những thế hắn cũng có thể tùy thời chuyển giao ý thức hiện tại sang nguyên anh trước mặt, lựa chọn làm thần hồn bản thân.
Dù sao mấy thể loại main cầm thiên nhãn hay thiên nhĩ này cũng tồn tại nhiều, cứ dựa theo đó phát triển là được.
Chân ngồi kiết già, cơ thể thả lỏng, hít thở tự nhiên.
“Tỷ tỷ hôm nay trông đẹp thế...”
“Ai... thật đáng buồn a!”
“Ta mặc kệ, đồ nhi của ta sắp c·hết, nếu không cứu nhanh hắn sẽ c·hết thật a! Đạo tổ a! Ngài mau cứu đại tráng a!”
“Hiện tại chỉ có đạo tổ, mới có thể cứu đồ nhi của ta, chỉ có ngài ấy mới có sinh mệnh pháp tắc! Đại tiên a! Ta van cầu ngài!”
Thắng cuối cùng cũng đã thành công đột phá, tiến vào đệ tam thiền, không những thế hắn còn chứng được thần thông gọi là thiên nhĩ thông.
Tinh thần của Thắng cũng theo đó mà thoải mái nhẹ nhàng, những xúc tình u buồn khi trước cũng dần dần dịu đi rồi biến mất.
Không những vậy, khi bản thể c·hết, có thể chuyển giao ý thức nên nguyên anh, sau đó tìm kiếm vật chủ khác phụ thân mà vào, tiếp tục sống tiếp một đời.”
Không vận dụng công thức thở của bên khí công, chỉ đơn giản là ngồi im như vậy, cảm nhận toàn bộ cơ thể, tiến hành quán thân, quán tâm, quán ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Biết không thể nói chuyện với tiểu Thổ, Bá Thể tiên chỉ có thể gào thét, để Thắng ở phía trong có thể nghe thấy.
Trong thức hải, một thần hồn khác đang im lặng đứng một chỗ cũng theo đó mà ngồi xuống kiết già, tiến hành thiền định.
Thắng thật sự có chút không dám tin, không ngờ trong lúc vô tình vậy mà mình đã thành công tiến nhập cấp tông, sản sinh ra phôi thai nguyên anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tâm thức đưa thần hồn đi vào cảnh giới định.
Nằm ngả mình trong thức hải, Thắng vui vẻ cười lớn.
Đây là một loại thần thông nhà phật, nó có thể nghe được tiếng thế gian, vạn vật, dù cho có nhỏ bé cũng có thể nghe thấy, không bị hạn chế.
Nghĩ đến liền thử, Thắng liền sử dụng ý thức tiến vào nguyên anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Như vậy chỉ có thể là thật, Minh Vương đang gặp nguy hiểm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này hắn thấy bên dưới, xung quanh có rất nhiều người đang tại, mọi người đứng đó không biết bàn tán cái gì, Thắng thấy vậy cũng hạ người bay xuống hóng hớt.
Chương 72: Thiên nhĩ thông, thiên nhãn thông
Hắn hướng nguyên anh vẫy tay, chỉ thấy tên Thắng nhỏ con này tung tăng chạy đến, thuận lợi mà nhảy lên bàn tay của y.
“Ngươi điên rồi sao? Cha đang bế quan, ngươi làm vậy sẽ ảnh hưởng đến quá trình tu luyện, ngươi không sợ người quở trách ngươi sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.