Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 347: Phùng Minh. Mẫu nghiên cứu H.28!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 347: Phùng Minh. Mẫu nghiên cứu H.28!


Đám người mãnh hổ lúc này cũng đã lao đến, vừa tới gần bờ sông liền dừng lại. Đáng ra bọn họ sẽ theo tên chỉ huy lao thẳng xuống nước, nhưng vì thấy phía trước có bóng người nên cẩn thận dừng lại.

“Ngươi nói cái mẹ gì vậy H.28? còn không mau chịu trói?” Tên chỉ huy của mãnh hổ quân nhìn chằm chằm vào Phùng Minh, gằn giọng hỏi.

Ở nhẫn giới của gã, chỉ có những ninja chuyên thể thuật hoặc các samurai của vương quốc lớn mới mang thể chất cương mãnh. Tuy nhiên, đám người đó đều phải sở hữu chakra, dù là samurai cũng phải có chút loại năng lượng này tồn tại trong cơ thể.

Bỗng từ trong làn hơi nước mờ ảo, gã thấy có một bóng đen của một người đàn ông.

Oanh! Cơ thể Zabuza lại tan vỡ thành một vũng nước.

Không thấy đối phương trả lời, đám người bắt đầu chầm chậm bước tới.

Tưởng rằng sẽ phải chịu cái cảnh đau khổ này tận một ngày, đang tính phó mặc mọi thứ thì bỗng hắn bị mấy cây kim nhọn phóng vào người. Tinh thần hắn cũng theo đó rơi vào mệt mỏi, rồi lịm đi lúc nào không hay.

Phùng Minh sửa sang lại quần áo, băng bó tạm v·ết t·hương đang xuất huyết tại trên đùi, vác theo một cây s·ú·n·g trường của đối phương rời đi.

Mấy ngày trốn chui trốn nhủi vừa rồi, hắn biết được tình hình chiến sự của Trung Quốc đang diễn biến ra sao nhờ bản tin thời sự.

Hắn thực muốn về Việt Nam, nhưng khoảng cách xa lắm. Từ Côn Luân núi để về quê nhà cũng phải mất hơn hai nghìn cây số theo đường chim bay, còn từ Côn Luân để tới quân sự Nga cũng mới chỉ ngàn cây đổ lại.

Theo bản năng, gã nhanh chóng quay người; chân phải làm trụ, đạp mạnh xuống nền đất, nổ một tiếng oanh, chân trái theo lực quét về sau một kích. Một cỗ toàn phong chi lực, vừa mạnh lại nhanh. Cực hiểm về phía sườn Zabuza.

Tên chỉ huy sợ hãi, vò đầu bứt tai, nói.

Nghe vậy, Phùng Minh mới nhíu lại đôi lông mày thầm nghĩ. “Đây là đâu? Sao đám người này lại không có chakra? Còn cái gì H.28, đó là thứ gì?”

“Con mẹ nó, tên này thành quỷ rồi!” Gã chỉ huy xanh mặt, sợ hãi nhìn về phía vũng nước.

Hắn vốn là một tên mồ côi, sinh sống tại Nam Định. Đam mê của hắn là anime, một tên wibu chúa.

“Cái mẹ gì vậy?”

Một tên đang sống sờ sờ sau khi bị dính một kích liền hoá thành vũng nước, thật sự quá tà dị.

Nên mới có cảnh tượng vùng vẫy trong nước như vừa rồi, dù biết nơi đó khá nông.

Nhưng mọi oán giận chẳng giữ được bao lâu, gã liền sợ hãi trọn tròn mắt nhìn vào màn sương mờ ảo trước mặt.

Còn đám người Trung thì khác, bọn họ vốn có huyết thanh. Bản thân chỉ là một thí nghiệm đời đầu. Chắc chắn sẽ bị đưa lên bàn mổ. Những người đi trước đã làm gương cho hắn rồi, nên hắn mới quyết định rời đi khu căn cứ.

“Vậy là khi bản thân ngất đi thì linh hồn sẽ tự trả về thực tại à?” Phùng Minh gãi gãi đầu.

Bị nhốt trong khối nước lớn, tên chỉ huy lo lắng há mồm, muốn hô lớn ngăn cản. Nhưng vì xung quanh toàn nước, nên ngay khi gã vừa há mồm đã bị lượng lớn nước òng ọc tràn vào cổ họng, khiến gã tí thì c·hết sặc.

Không những vậy, hắn còn thức tỉnh một loại dị năng. Chính là đem linh hồn mình đảo ngược với linh hồn kỳ lạ tại vị diện khác.

Đám người mãnh hổ quân nhìn nhau.

Ai mà ngờ, công việc của hắn lại cùng đám chuột bạch không khác nhau là mấy, trở thành vật thí nghiệm. Được cái may mắn mỉm cười, thành công thoát khỏi nơi địa ngục đó.

Zabuza lúc này mới từ trong mê man tỉnh táo lại, chân tay quơ loạn trong làn nước.

“Còn không mau...” Zabuza đang lạnh lùng nhìn về phía tên chỉ huy bỗng nhiên nhắm mắt lại, thân thể hơi lung lay về phía sau, lảo đảo như sắp ngã.

Gã bất lực, kêu gào trong tâm.

Chạy được khoảng hai ngàn mét, thấy đối phương không thèm đuổi theo. Gã mới dưng dưng nước mắt thì thào. “Sống... sống rồi... ta, sống rồi!”

Nắm đấm của tên chỉ huy nhanh như gió, chỉ trong chớp mắt đã sát ngay mặt Phùng Minh, khiến y kinh hãi, vội vàng lui lại.

Giờ con mẹ nó hay rồi, một quyền cứ vậy đánh cho đối phương thành một bãi nước. Giờ về ăn nói sao với tên khoa học già kia cùng đám quản lý cao tầng đây.

“Con mẹ nó, cứ báo cáo là đối tượng vừa thức tỉnh mã gen, thành công thoát khỏi biên giới qua bên Nga là được.”

“Hửm? Nước này... không sâu!” Zabuza ngồi thừ người trong dòng nước, khuôn mặt nhẹ nhõm thở dài.

“Quản con mẹ nó cái gì thằng điên, cứ lao lên bắt tên này lại. Chặt tay, chặt chân gì cũng được, chỉ cần giữ lại một hơi đem về cho lão già điên kia là hết nhiệm vụ! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mồ hôi cũng theo đó chảy ròng ròng, nhưng vì xung quanh toàn là nước nên không phát hiện ra hắn chảy mồ hôi. “Xong... lần này c·hết chắc!”

Đối phương rõ ràng là thứ quái thai, bị ăn một kích toàn lực liền hoá thành vũng nước nhỏ. Giờ lại như u hồn lơ lửng trên mặt nước, điều khiển nước nhốt mình vào trong.

Thấy rõ người đã cứu mình là ai, Phùng Minh liền phấn khích không kìm được lòng.

Phải đâu đó khoảng năm, mười phút. Toàn bộ màn sương mờ ảo kia mới tán đi, để lộ nơi đó một thảm cảnh đáng sợ.

“Là nước? Sao có thể, rõ ràng tên kia vẫn đang đứng thẳng.” Tên chỉ huy kinh hãi thầm nghĩ.

Phùng Minh từ trong nước lồm cồm bò dậy, đôi mắt vô tình đảo qua đống xác c·hết đang nằm ngổn ngang trên mặt đất.

“Con mẹ nó Kakashi! Rõ ràng mình không phải là Zabuza, đã giải thích rõ ràng vẫn bị đối phương tiến hành t·ra t·ấn ép cung... thật uổng công một đời kiên trung, một lòng làm fan hắn, thế mà hắn lại đối xử với mình như vậy!”

Sau khi xuyên tới cơ thể của Zabuza, Phùng Minh tí thì bị c·hết đ·uối. Nhưng may mắn được Kakashi cứu vớt lên bờ.

“Tên H.28 này lại lên cơn điên gì vậy?”

Thấy tên binh sĩ dị thường phản ứng, gã chỉ huy đang tính chửi đổng một phen bỗng cảm nhận được có nguy hiểm tại phía sau lưng.

“Giờ phải làm sao đại ca...?”

Biết không thể cương ngạnh đón đỡ, Zabuza quyết định né tránh đối phương.

Ấy vậy mà ngay tại nơi đây, hắn lại nhìn thấy có chục tên thường nhân không sở hữu chakra nhưng vẫn có thể đánh ra những phát quyền đầy uy lực như vậy, khiến hắn thực sự chấn kinh.

Tên chỉ huy đảo mắt qua đám người, rồi lại nhìn vũng nước, tức giận nói.

“Con mẹ nó, rõ ràng ta thu hồi kình lực rồi, sao đối phương có thể hoá thành đống nước cho được!”

Từ kình khí phả vào mặt, hắn liền phỏng đoán thể thuật của đối phương phải ngang với thượng nhẫn cấp bậc, có khi còn nhỉnh hơn.

Nhưng bước chân hắn mới lao được một đoạn liền cảm thấy mặt đất bị hẫng, kèm theo đó là cả cơ thể hắn lảo đảo, ngã xuống một cái “tủm”.

Nhưng vì hai cánh tay không có lông vũ nên bị rơi xuống vách đá. Được cái tên này mạng tốt, rơi khỏi vách đá mà vẫn toàn mạng.

Tên chỉ huy lúc này khóc không ra nước mắt. Nếu lúc đầu đối phương hiển lộ sức mạnh tự thân thì gã cũng không kiên trì đuổi bắt như vậy.

Họ hàng xa không bằng láng giềng gần. Thôi thì đầu quân cho Nga ngố, tuy ngày nào cũng bị rút máu nhưng vẫn còn tốt hơn bị đem ra mổ xẻ.

Hắn không biết tại sao lúc truy đuổi mình bọn người này lại không dùng tới v·ũ k·hí nóng, mà chỉ khăng khăng đánh giáp lá cà. Đây hẳn là do thấy hắn liên tục bỏ chạy mà khinh thường đi! Thế cũng tốt, nhờ vậy mà tên Zabuza kia mới dễ dàng giúp bản thân xử lý đám người này.

Vì hoàn cảnh không được tốt, phải trốn qua Trung Quốc làm công. Được người ta giới thiệu cho một công việc nhẹ nhàng, lương cao. Nên đã hăm hở tiên phong đi trước.

Vừa rồi khi ở trên vách núi, tên H.28 này đang yên đang lành bỗng hót líu lo vài cái liền thả mình xuống vách núi, rồi đập cánh bay như thật.

“Đám ngu ngốc, mau chạy a. Đối phương không phải nhân loại! Tiến lên là c·hết!!!” Gã trăn trối nhìn đám người, âm thầm gào thét.

“Thủy độn, thủy lao thuật!”

“Mẹ lũ khoa học gia, lão tử mà thoát khỏi đây, chắc chắn sẽ tìm các ngươi tính sổ!”

Lần này Phùng Minh tới đây, chính là muốn đầu quân cho Nga ngố. Sử dụng máu mình làm vật nghiên cứu cho đám khoa học gia nơi đây.

Zabuza chẳng quan tâm tới những thứ này, bởi vốn hắn đã quá quen với sông máu. Tại nhẫn giới luôn có các cuộc c·hiến t·ranh phi nghĩa, nên việc n·gười c·hết như rạ, máu chảy thành sông cũng là điều bình thường.

“Cái này... ta thực không biết a!” Tên chỉ huy vừa mới uy phong giờ lại hoang mang, khuôn mặt nhăn nhó như sắp khóc.

Gã chỉ huy kinh hãi, toan vùng vẫy thoát ra. Nhưng vô ích, cái thứ này giống như một lao tù, hắn không thể di chuyển dù chỉ một bước.

Phùng Minh... à không, phải gọi là Zabuza mới đúng! Zabuza lúc này đã kinh hãi không thôi.

Ấy vậy mà đối phương có thể nắm giữ sức mạnh kì dị giống dị năng trong các bộ phim, siêu việt bọn họ.

“Khốn nạn... sao... sao lại có hai người?” Tên chỉ huy ngơ ngác, quay đầu nhìn về phía bên trái. Gã thấy mẫu H.28 vẫn đứng yên đó, đôi mắt sắc lạnh nhìn vào màn sương.

Nếu để so sánh, hắn dám xác định đối phương phải ngang với konoha mãnh thú ngọc bích Might Guy.

Đoạn, dòng nước đang chảy xuôi bỗng như có linh tính, chúng nhanh chóng tụ lại với nhau, bao vây gã chỉ huy vào thành một khối cầu.

Trong đám sương, hắn thấy có hơn chục mạng người đang bị một tên thoát ẩn thoát hiện như u linh chém g·iết.

Hắn chắc chắn đám người này sẽ coi trọng hắn, không tiến hành xẻ mổ như đám người Trung Hoa.

“Thế còn tình trạng của tên này...” Một tên binh sĩ sợ hãi đưa tay chỉ về phía vũng nước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bởi thứ này vốn là sức mạnh chủ yếu của nhẫn giới bọn họ. Nếu không có nó, thì chỉ có thể thành các võ sĩ tầm thường, không có tiếng nói mà thôi.

“Không lẽ... tên này thực là quỷ?” Nghĩ tới đây, gã chỉ huy liền lạnh hết cả người.

Nếu đổi lại trước kia, khi thấy cảnh tượng này hắn chắc chắn sẽ bị đả kích tinh thần, n·ôn m·ửa một bãi. Nhưng sau khi bị đưa vào làm chuột bạch tại phòng thí nghiệm, hắn đã thấy qua đủ loại kinh dị mổ xẻ, máu me còn kinh tởm hơn nhiều. Nên khi thấy mấy cái xác ngổn ngang, hắn chỉ hơi nhíu mày một cái.

Ngay khi tầm mắt của bản thân vừa rơi vào bóng tối, hắn liền vô thức mở trừng mắt nhìn xung quanh thì mới phát hiện bản thân đã quay trở lại.

Chỉ thấy hắn nhanh như chớp, đôi bàn tay nhanh chóng thu về tạo thành một thủ ấn. Cũng ngay lúc đó nắm đấm của tên chỉ huy mang theo kình lực đánh úp lên trên.

Hắn khó hiểu, đưa mắt đánh giá đám người mãnh hổ quân.

Hắn đưa mắt nhìn xuống vùng bình nguyên rộng lớn trước mặt, nơi lính Nga đang đóng quân sau những cuộc đổ bộ thất bại.

Chẳng may đưa bản thân đi gặp diêm Vương thì bọn họ thực sự bù không đủ mất.

“Đây hẳn là tác phẩm của tên Zabuza... tên này thực tàn bạo, g·iết đám người này đến mức không toàn thây.

Máu tươi cũng theo đó mà chảy thày dòng xuống con suối nhỏ, hoà vào dòng nước vốn đã đỏ hồng từ trước. Đây hẳn là máu tươi đã bị pha loãng từ thượng nguồn, nơi những cái xác của lính Nga đã ngã xuống.

“Còn làm sao? Mau chóng rút về căn cứ chứ còn làm sao! Bên phía tổng bộ mới gửi tới điện báo, cần nhanh chóng trở về Thanh Hải cố thủ.”

Các anh em, lên!”

Hắn khi đó rất muốn kích hoạt lần nữa dị năng, nhưng đen đủi thay. Dị năng này của hắn chỉ có thể kích hoạt được 5 lần một ngày. Tính cả đi lẫn về.

Khi đó bọn họ còn nghĩ tên này bị điên đây. Giờ lại thấy đối phương thay đổi sắc mặt như vậy khiến bọn họ càng dám chắc tên này thật sự là có vấn đề về thần kinh rồi.

Trên mặt đất, nằm la liệt xác người. Những cái xác này đã không còn nhân dạng, tất cả đều bị phanh thây

Oanh!

Thảo nào lại bị đám người điên nhà khoa học truy bắt gắt gao.

Tại sao hắn tự tin như vậy? Đơn giản thôi, vì hắn là duy nhất. Đám người Nga không hề có huyết thanh như lũ khoa học gia người Trung, nên chắc chắn sẽ không dám loạn động dao kéo.

Nhưng niềm vui chưa trọn vẹn, hắn đã bị đối phương treo lên t·ra t·ấn đủ loại cực hình. Khiến nhân sinh quan tan vỡ.

Đám binh sĩ không biết nói gì cho phải, chỉ có thể nuốt một ngụm nước miếng mà nhìn tên chỉ huy trân trối.

Chỉ trong chớp mắt đã vọt ra ngoài chục mét, một mạch phóng đi không dám quay đầu nhìn lại.

Lần này xong, xong con mẹ nó rồi!

“Chỉ huy...?” Một tên binh sĩ nghi hoặc nhìn về bóng mờ, hô.

Gã đang định quay người bơi lại về bờ thì nghe được một âm thanh trầm thấp văng vẳng bên tai.

“Hừ... tên khó nhằn nhất đã được xử lý, chỉ còn mấy tên tạp nham còn lại mà thôi.” Zabuza híp mắt, đôi mắt lạnh lùng như một đầu sài lang nhìn về phía đám người mãnh hổ quân.

“Là H.28! mau bắt lấy hắn!” Gã chỉ huy rống lên, nhanh chân lao vọt về phía trước.

Chính vì không thể âm thầm đi qua núi Altay nên binh sĩ Nga đành phải rút về Khovd, một tỉnh lị của Mông Cổ để cố thủ.

Nhiệm vụ chủ yếu của hắn là bắt bằng được mẫu thí nghiệm H.28 về cho tên giáo sư điên. Dù là tàn phế hay nguyên vẹn, bắt buộc hắn phải đem người sống quay trở về, nếu không hoàn thành tốt, bản thân sẽ bị xử phạt.

“Vâng....” Tên binh sĩ đang gật đầu, chuẩn bị nhấc lên bộ đàm báo cáo cho tổng bộ thì bỗng phát hiện có một bóng đen phía sau tên chỉ huy. Hắn kinh hãi, vô thức chỉ tay về phía đối phương mà lắp bắp. “Đại... đại ca... phía sau ngươi...”

Nhưng phía sau gã lúc này cũng có chục tên đang ra quyền, kình khí phả ra, tuy không mạnh bằng tên chỉ huy nhưng nếu b·ị đ·ánh lên thân vẫn dính nội thương như thường.

Đoạn, tên chỉ huy liền gầm lên một tiếng, phóng người vọt lên. Đám đàn em thấy vậy cũng nhao nhao phóng tới, ai cũng hung thần ác sát nhằm hướng Phùng Minh ra quyền.

“Con mẹ nó lại là nước! Cứu a, có ai không, cứu tôi!”

Phùng Minh đảo mắt nhìn qua đám người, lạnh giọng chất vấn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dù gã cũng giống đối phương, phục dụng huyết thanh cải tạo, nhưng cũng chỉ khai mở gen dã thú, không linh dị như vậy.

Zabuza... à không, phải gọi Phùng Minh mới đúng. Bởi người đang sở hữu cơ thể lúc này là linh hồn của Phùng Minh, còn linh hồn của Zabuza đã quay trở lại thế giới nhẫn giả.

Hắn không hiểu đối phương đang nói cái gì. Kakashi là ai? Tazuna là người nào? Toàn mấy câu hỏi hắn chả hiểu mẹ gì.

Tuy đối phương có chút thêm mắm, thêm muối về các cuộc chiến giữ Mỹ-Trung và Nga-Trung. Nhưng việc bên Trung chiếm được lợi thế là điều miễn bàn. Bởi với đám người mãnh hổ quân, Trung Quốc có thể dễ dàng chiến thắng kẻ địch trên các địa hình trắc trở như Côn luân, hay dãy núi Altay này.

Thấy vậy, biết cơ hội của mình đã tới. Tên chỉ huy đã ngay lập tức động thủ, đá Zabuza vào dòng sông. Bản thân mượn nhờ lực đẩy mà phi về phía trước.

“Khốn nạn, đây là nơi nào? Tại sao thường nhân lại có ‘thể thuật’ mạnh mẽ như vậy?”

“Nếu không phải tự nhiên ngất đi, trở lại thế giới cũ... không khéo bây giờ mình đã bị t·ra t·ấn cho không còn hình người!”

Những cái xác lính Nga nằm trôi nổi tại hạ nguồn mà hắn bắt gặp lúc trước cũng chính là do cuộc đổ bộ bất thành của nước Nga.

Được thả ra ngoài, tên chỉ huy há mồm hô hấp, sợ hãi nhìn về phía Zabuza. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thôi kệ, tìm hiểu sau vậy. Giờ rời khỏi đây trước đã rồi tính!”

Hai lần đầu là trao đổi với một con chim sẻ, hai lần sau là một con yêu thú phụ thân. Đến lượt cuối mới cùng Zabuza hoán đổi.

Chương 347: Phùng Minh. Mẫu nghiên cứu H.28!

Hắn hủy đi lao tù thuật, dí con dao vẫn còn dính máu vào cổ đối phương, lạnh giọng hỏi. “Nói, ngươi là người làng nào? Sao lại cùng Kakashi đám người vây công ta? Có phải là lão già Tazuna thuê tới hay không?”

Thấy đối phương không có ý định ngoan ngoãn chịu trói, cứ đứng vậy chừng mắt nhìn đám người mình khiến tên chỉ huy tức giận, gầm lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đại... đại ca. Đừng nói là ngươi đánh cho đối phương tan thành nước đấy nhé!?”

Biết được đám người này c·hết, chắc chắn bên phía tổng bộ bọn họ sẽ phái càng nhiều người truy bắt bản thân. Nếu còn lưu lại nơi này nghỉ ngơi thì đúng là ngu ngốc hành động.

“Các ngươi là ai? Đám ninja làng lá đâu?”

“Đại ca... sao tự nhiên lại có sương mù?” một tên binh sĩ đảo mắt nhìn xung quanh, vô thức hỏi.

Không được, phải mau chóng rời đi. Nếu không bọn khựa con c·h·ó má này sẽ kéo nhau đi tới, đến lúc đó mình c·hết là cái chắc!”

Cơ thể Zabuza tan biến, hoá thành một bãi nước đọng trên nền đất khiến đám người mãnh hổ quân ngơ ngác nhìn nhau.

Tuy không thấy rõ tình hình, nhưng từ tư thế ngã đổ của đám người kết hợp với cái bóng mờ ảo kia mỗi khi lướt qua, hắn càng thêm chắc chắn kẻ này đang tàn sát đồng bạn mình.

Lúc đầu tưởng rằng loai dị năng này thực gân gà, chỉ có thể tráo đổi với linh hồn có thực. Ai mà ngờ thứ này có thể đem hắn xuyên không, xuyên tới Naruto thế giới, gặp được idol trong lòng, Kakashi.

Phùng Minh một đường đi thẳng, trèo đèo lội suối, qua các vách đá treo leo, đi tới một đỉnh núi cao chót vót.

Thấy nắm đấm của tên chỉ huy ngày một gần, Zabuza biết hiện tại không phải là lúc thất thần đứng đấy, cần phải nhanh chóng làm ra phản ứng nếu không quyền kình kia mà đánh lên thân e là hắn sẽ b·ị t·hương tổn.

Gã chỉ huy cũng đảo mắt qua nhìn, vừa để phòng đối phương công kích bất ngờ, lại muốn xem thứ sương mù này là gì.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 347: Phùng Minh. Mẫu nghiên cứu H.28!