Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 313: một ngày bình thường

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 313: một ngày bình thường


Mà nói tới cũng hài.

Cứ đúng 8 giờ sáng, là đứng ngoài cửa gáy. 12 giờ trưa là cục cục, đến 17 giờ chiều là cục tác. Ý như muốn “Mau cho trẫm ăn cơm, lũ phàm nhân!”

Con gà trống đầu đàn, trông oai phong lực lượng nhất, hiên ngang đi ra.

Đã về căn biệt thự được một tuần, các bài luyện thể đối với thằng nhóc cũng không mang lại quá nhiều tác dụng, nên Thắng quyết định cho thằng nhóc này nghỉ ngơi, không cần phải rèn luyện khắc khổ nữa. Nhưng thay vào đó, thằng nhóc này sẽ phải đi vào rừng săn bắn.

Làm qua loa bữa sáng để lót dạ, Thắng lại nấu chút cơm thừa cho Với đi rừng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cục cục cục...”

Một người đàn ông vạm vỡ, da găm đen, khuôn mặt tuy có chút nhăn nhó, chứa đầy vết sẹo, nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng, trầm ấm.

Ngay khi hiểu được ý đồ của đám gà, hắn liền tức giận gầm lên, lao vào đàn gà tiến hành tàn sát.

Với sức mạnh như vậy, tên nhóc thừa sức sinh tồn tại trong rừng nguyên sinh.

Chương 313: một ngày bình thường

“Cái nghề này nặng nhọc, nên làm việc rất là tốn sức. Để anh em luôn giữ được sức khỏe, tôi có nấu chút nước thuốc, vừa có thể giải khát, lại giúp người uống cường thân kiện thể.

“Cục tác cục tác. Tác ta tác ta... ụ ụ ụ...” (Nữ hoàng mau về a, bọn ta sắp bị hầm thịt rồi! Thực thương tâm kiếp gà a...)

“Cục ta cục tác, tác ta tác tác, tác tác ục ục!!!”

Nữ uống thì điện nước ồ ạt, Nam nhân thì sinh lý đề thăng...”

Ánh nhờ hắn trông coi công trình, tuy hắn chả hiểu con mẹ gì về nguyên vật liệu, nhưng ra có mặt chủ nhà hẳn là vẫn đỡ hơn khi để đám người này tự thì công. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau tận thế, các loài động vật sẽ được biến dị, trở thành các loài hung cầm, mãnh thú tại tự nhiên. Hắn muốn đệ tử mình vào đó săn bắt, ưu tiên bắt sống thú rừng, để đem về đây nuôi nhốt, chờ tận thế hàng lâm, hắn liền có lượng lớn hung thú phục vụ cho sinh hoạt.

Không tin tà, hắn vô thức chỉ tay về mặt mình, hướng con gà trống hỏi.

Với lại, lúc này hắn cũng đang nhàm chán, ra ngoài giao lưu chút với các anh, các chú thợ hồ cho bớt ngu ngơ.

Nhắm vào điểm này, để chuẩn bị cho tận thế hàng lâm, hắn liền giao trọng trách quan trọng này cho Với.

Rừng nguyên sinh tại đây vẫn là còn, trước đây hắn mới chỉ dạo quanh ngoài rìa mà thôi, còn trung tâm rừng rậm hắn còn chưa tiến sâu, hẳn là tài nguyên vẫn còn phong phú, thú rừng vẫn còn nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mẹ nó!

Mang theo một chiếc balo nặng trăm cân cùng chiếc vòng trữ vật đã chất đầy lương thực cùng nước uống, Với tạm biệt sư phụ mình, rời khỏi căn biệt thự, tiến về rừng rậm nguyên sinh tại phía bắc.

“Chỉ cần mọi người chịu khó làm việc, ngày nào tôi cũng nấu nước cho mọi người dùng a!” Thắng mỉn cười, nhìn về phía đám thợ hồ đang vây xung quanh.

Tiết trời tuy đã bắt giữ đầu sang hè, nhưng không khí vẫn có chút se lạn, không những vậy nơi đây còn là chốn rừng núi, nên nhiệt độ cũng thấp hơn bình thường. Lũ gà đang yên đang lành, bỗng mất đi lông che thân, vừa hay gặp phải cơn gió nhẹ thổi qua, khiến cả đám bất giác run lên cầm cập.

“Chào các anh, các chú cùng các bác nhé!” Thắng đứng tại bên dưới tường đá, hướng đám người đang binh binh chát chát vẫy tay.

“Mọi người xuống uống thử a!” Thắng phất tay, ra hiệu đám thợ hồ ngừng việc.

Cả đám đang hăng say làm việc, đã ngay lập tức dừng tay, đi xuống bên Thắng, lấy cốc múc nước uống thử.

“A, chào Cậu! Cậu hẳn là Thắng, người mà cô Ánh có nhắc, trước khi cô ấy về Hà Nội đi!?”

“Tốt, vậy mọi người chú ý làm việc. Trưa nay, tôi mời mọi người một bữa cơm. Chiều chúng ta sẽ nghĩ, cùng nhau nhậu nhẹt một bữa nào!”

Đám công nhân nhìn nhau lấy làm kỳ lạ, ai cũng kinh ngạc về sự hiệu quả của loại thức uống này.

Hiện tại đám sinh vật này vốn là loài hoang dã, dinh dưỡng trong thịt cũng cực cao. Khi tận thế tới, chúng tiến hoá đến cực đại, các thành phần dinh dưỡng trong thịt cũng chuyển biến đến nồng đậm, người thường khi phục dụng, sẽ được lợi ích rất lớn. Không những tăng đề kháng tự thân, mà còn tăng cả về khí lực, lẫn khí huyết.

Một tên sĩ diện như hắn, sao có thể để lũ gà khốn nạn này khi dễ!?

“Vâng, tôi tới đây là để xem mọi người có cần gì, thì tôi giúp một tay.” Thắng mỉm cười gật đầu, không đợi đối phương nói tiếp, hắn liền đề thêm vài câu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cục cụ cục... Tác!!!”

Nhiều lúc hắn muốn đá lũ gà này, đuổi khỏi căn biệt thự, vì chúng quá phiền, lúc nào cũng cục ta cục tác, nhất là giờ ăn cơm. Nhưng vì có Ánh ngăn cản, nên hắn đành bỏ qua.

Chính vì vậy, thịt của hung thú tại đầu tận thế rất là quý báu, quý hơn cả vàng.

Lũ gà này dưới sự chăm sóc của Ánh, lông cánh đã mọc dài, đã có thể bay được một quãng, đủ sức chạy khỏi nơi đây! Nhưng kỳ lạ là, đám gà này thế mà coi căn biệt thự thành nhà, chả thèm lẩn trốn.

Thắng cũng không ra ngoài tiễn thằng nhóc, bởi khu rừng này chẳng có gì đáng sợ, hắn không cần phải theo sát phía sau, khư khư trông nom tên đệ tử này. Dù sao đối phương cũng đã học được một thân bản lĩnh từ hắn, cũng nên tự mình đảm đương. Đi sau cổ vũ động viên, chỉ làm tên nhóc sinh ra tính ỷ lại mà thôi.

Thắng chỉ tay về đám gà trụi lông, hung thần ác sát quát tháo.

Đám gà tiện mỏ mổ vài hạt thóc, như cảm nhận được gì đó, liền dừng lại động tác, nhìn chằm chằm Thắng.

Quả như đối phương giới thiệu, chỉ uống một hớp, toàn thân bọn họ đã hừng hực khí thế như mới đôi mươi, thân thể hừng hực, sung mãn. Những mệt mỏi mới vừa quanh quẩn tại trong người, nay đã tan biến không còn trong thân.

Sau khi hạ mã uy đám gà rừng, hắn mới ra khỏi căn biệt thự, hướng các thợ xây đang thi công tường đá.

“Thật... sảng khoái!”

Tiếng gà cục cục từ phía ngoài truyền vào báo hiệu lũ gà đang có mặt tại ngoài sân.

Lâu lắm rồi, hắn chưa được một lần ngồi nhậu với nhân loại. Lần này nơi đây đang có lượng lớn người, lại còn là đồng hương, hắn muốn cùng đám thợ hồ này tổ chức một buổi nhậu lớn.

Hắn dùng qua loa bữa sáng, ra nhà kho cho đám gà rừng ăn.

Chính vì thể xác của Với đã trở nên mạnh rất nhiều, nên hắn mới giao trọng trách này cho thằng nhóc.

Chỉ thấy nó dùng chân chà chà đống thóc thường kia, đá qua đá lại, sau nó khạc nhổ một bãi đờm gà lên trên, sau đó lại ị một bãi trước mắt Thắng, rồi hiên ngang ngẩng đầu, ưỡn ngực nhìn về phía Thắng như tỏ vẻ sự khinh bỉ.

Chỉ còn vài tháng nữa thôi, là tận thế hàng lâm rồi, tới khi đó, muốn buông thả bản thân, hư hỏng như bây giờ là khó có được. Nên hắn muốn tận dụng lúc này, mở một cuộc nhậu nhẹt thả ga, xả láng cái đã.

“Đến rồi.” Thắng lẩm bẩm, cầm theo đống thóc thường quẳng ra ngoài sân.

Chỉ cần một thế lực có lượng lớn thịt hung thú, thì sợ gì không đào tạo ra một đám tân nhân loại dũng mãnh!?

Đám gà sợ hãi, vội vàng gật đầu như gõ mõ, nhanh chóng chạy tót vào nhà kho tránh lạnh, tránh luôn cả tên ác ma ngoài kia.

Thắng thao thao bất tuyệt, không biết từ nơi nào, hắn lôi ra một chiếc xe kéo hàng cỡ nhỏ, bên trong có một xoong nước lớn.

Đám gà đồng thanh gật đầu, sau đó cùng nhau làm hành động ỉa vài bãi cứt gà trước mặt hắn, rồi hiên ngang ưỡn ngực.

“Cục cục Tác!”

“Sao? Không mau ăn đi!?” Thắng quát lớn, trừng mắt với đám gà.

Nếu không phải chính tay hắn bắt được từ rừng về, hắn thực nghĩ đám gà này là gà công nghiệp, được nuôi bởi cám tăng trọng đây.

Lũ gà chỉ là đám gia cầm, sao mạnh bằng một tên ngụy linh như Thắng! Nên chỉ trong vài giây đồng hồ, đám gà đã hoàn toàn bị Thắng vặt trụi, không còn một cộng lông.

“Mày đang khinh bỉ tao đấy à?”

“Thật tốt quá! Bọn tôi sẽ chăm chỉ làm việc!” Đám thợ hồ mới vừa uống thứ nước thuốc kia như dính phải m·a t·úy, thử một lần liền sinh ra cảm giác nghiện tại trong thân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn đám gà dẫn nhau vào trong kho, nhìn phao câu của chúng lúc la lúc lắc, hắn thực động tâm, muốn hầm vài nồi súp gà. Nhưng nghĩ đến Ánh có thể sẽ thương tâm, nên hắn đành bỏ qua lần này.

Kể từ khi bắt chúng từ khu rừng phía bắc về, chúng luôn được Ánh chăm chút yêu thương, ngày cứ đều đều ba bữa, không bỏ sót ngày nào nên thể trạng của bọn chúng phải gọi là rất đô.

Dù sao hiện tại thằng nhóc đã thực sự mạnh. Thể thuật đã nằm ở cấp ngụy linh, chỉ thiếu một bước là tiến vào cấp linh hàng ngũ. Đối mặt với cao thủ tông sư, thằng nhóc hoàn toàn có đủ thực lực để cùng đối phương đánh đấm.

Được chủ công trình cho phép nghỉ, lại được đãi nước uống miễn phí, không những vậy, loại nước này còn có công dụng như tiên dược, nếu bọn họ không tiếp nhận cái lòng tốt này, thì đúng là ngu dốt.

“Hừ, đừng tưởng có cô ấy che chở mà bọn mày nghĩ thành ông hoàng! Hiện tại nơi này chỉ có tao, nếu bọn mày không ngoan ngoãn, tao đem cả lũ đi hầm lá ngải!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 313: một ngày bình thường