Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 304: Về lại miền Bắc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 304: Về lại miền Bắc


Với ngồi bên cạnh, thích thú nhìn ngó xung quanh.

Chương 304: Về lại miền Bắc

Nên hắn nhanh chóng nhắm mắt, đánh tạm một giấc để g·iết thời gian. Chỉ có Với là hào hứng không biết mệt, vẫn mải mê nhìn cảnh vật bên ngoài.

Thủ tục đâu vào đấy, tiếp viên cũng kết thúc quá trình hướng dẫn, máy bay cũng bắt đầu di chuyển, chuẩn bị cất cánh bay lên trời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

9 giờ 10 phút, máy bay chở hai người bọn họ cất cánh từ sân bay Liên Khương, chỉ mất 1 tiếng 45 phút, tức 10 giờ 55 phút máy bay đã hạ cánh xuống cảng hàng không quốc tế Cát Bi Hải Phòng.

Thay vì cứ giữ khư khư trong người khiến không gian chặt trội, thì đem chúng quẳng cho người phàm như ông Thành đây là tốt nhất, vừa dọn dẹp không gian, lại kéo gần mối quan hệ, tội gì mà không làm!

Hắn chưa từng được ngồi máy bay, nhưng bay trên bầu trời hắn đã nếm rồi. Khi còn tại thời tiền sử, ngồi trên lưng Kim Long bay lượn trên không trung, cảm giác sướng hơn nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tuy đống bùa bị quẳng tại bên trong trông không ra thể thống gì, nhàu lát không đáng tiền là bao, nhưng khi rơi vào mắt người đàn ông tên Thành, chúng lại như phát quang mang, hấp dẫn đến lạ thường.

“Cũng tạm thôi, cũng tạm thôi...” Thắng lắc đầu cười xoà, không tiếp tục cái chủ đề này, vội hướng đối phương hỏi han.

Với kẻ khác, có thể khinh thường, không thèm nhận túi bùa này, nhưng ông ta biết rõ, cái thứ này đáng tiền đến mức nào. Nhiều khi có tiền cũng chưa chắc cầu được đâu. Được người ta cho free, không nhận là ngu dốt.

‘Người có tiền, có địa vị có khác. Chỉ cần khai báo miệng, không cần giấy tờ gì cũng có thể khiến bên công an cấp cho một tấm CMND giả... Có địa vị cũng thật tốt a!’ Thắng cầm tấm CMND trên tay, thầm nghĩ.

“Không biết mấy oan hồn trong căn nhà này...?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thắng mát tay, đưa cho người đàn ông một túi lớn bùa chú.

Chiếc máy bay cứ vậy, bay vù vù trên trời cao, mặc kệ tên nào đó đang khinh thị mình mặt dày ngồi tại bên trong.

Nhưng vì người ta quá tín hắn, mặc kệ hắn khuyên bảo, đối phương vẫn giữ thái độ như vậy, nên hắn cũng đành thôi, chỉ có thể nhiệt tình chào hỏi lại đối phương.

“A, tí thì tôi quên mất... Đây, đây là hai tấm vé máy bay cùng một tấm chứng minh nhân dân. Tôi đã theo những thông tin mà thầy cung cấp điền đầy đủ vào đây!”

Hai thầy trò nhà hắn ngoan ngoãn ngồi vào trong xe.

“Ông Thành, vậy việc tôi nhờ ông...?”

Chỉ sau vài phút, chiếc bán tải này đã có mặt tại trong sân căn biệt thự.

“Cảm ơn ông...” Thắng hướng người đàn ông gật đầu cảm kích.

Đối với hắn, chỗ bùa này không đáng là gì, tất cả đều là loại cấp thấp, không có tác dụng với hắn lúc này. Hiện tại phù hắn hoạ, đã có thể đánh vào đại đạo tầng thứ, chuẩn pháp tắc cũng hoạ ra được đầy trời, mấy cái tấm bình an, hút vận này hắn thực không cần tới.

Với còn định nói gì đó thì bị tiếp viên hàng không đi tới nhắc nhở, bởi máy bay sắp cất cánh, mà thằng nhóc này cứ nhấp nha nhấp nhổm. Lần đầu được ngồi máy bay mà, nên tâm tình có chút nhộn nhịp không yên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Còn tại sao hắn lại không đi con wave tàu thì đơn giản thôi, khi tới nơi này hành nghề, danh tiếng bay cao, đa phần đi lại đều được người có tiền điều xe đưa đón. Cũng vì vậy, con wave ghẻ của hắn liền phế tại một góc, thấy không còn dùng tới, hắn liền bán cụ nó rồi.

Cứ vậy, Thắng cùng Với nhắm mắt nghỉ ngơi, phó mặc cho người tài xế đi đường.

Thắng thấy vậy, cũng chả biết phải làm sao đối đãi, bởi đối phương ít nhiều cũng tầm tuổi cha tuổi chú mình, để đối phương khúm núm như vậy, hắn thực có chút ngại ngùng.

“Sư phụ, người đi máy bay bao giờ chưa?”

Được cái khu vực gần sân bay là nơi có nhiều dịch vụ, nên chẳng mất bao lâu thời gian, Thắng đã gọi được một chiếc taxi gần đó.

Thấy vậy, Thắng cũng không từ chối, dù sao được đi xe không mất tiền cũng tốt hơn là bỏ tiền túi ra đi taxi.

Sáng ngày hôm sau, tại phía ngoài căn biệt thự, dưới chân đèo Prenn có một chiếc bán tải Toyota Hilux đang nhanh chóng đi lên đây.

Sau khi tới nơi, ông Thành lại nhiệt tình đi theo hai người tiến vào sân bay, mặc cho Thắng khuyên bảo, ông ta vẫn như một tín đồ bá·m s·át đằng sau, phải tới khi hắn cùng Với lên máy bay, ông ta mới an tâm rời đi.

“Cái này... không hay lắm đâu...” Ông Thành ngại ngùng nhìn Thắng.

Bước xuống xe là một người đàn ông trung niên, tuổi tứ tuần, niềm nở, cung kính hướng Thắng khom người.

“Ây, thầy không cần phải cảm ơn gì hết, đây là việc tôi nên làm mà thôi!” Người đàn ông vội vàng xua tay.

Người đàn ông quay vào xe, lấy ra hai tấm vé cùng một tấm CMND đưa cho Thắng.

Nghe thấy tiếng xe, Thắng cùng đệ tử liền nhanh chóng ra ngoài tiếp đón.

Mồm thì nói không hay, nhưng tay đã đi trước nhận túi bùa.

Gió thổi phả vào mặt, tay sờ vào mây trắng, thế mới gọi là chân chính bay, còn ngồi trong khoang, bị ngăn cản với không gian bên ngoài, thì có khác gì đang ngồi xe buýt đâu. Không có một chút kích thích.

Người đàn ông vui vẻ, không quên hướng Thắng vuốt mông ngựa.

Ngồi cạnh cửa kính, Với thích ý, nhìn ngó ra ngoài, thi thoảng lại cảm thán vài tiếng khi thấy mây trắng tung bay. Thắng ngán ngẩm, không có hứng thú nhìn mây, khoanh tay đánh một giấc.

Lần đầu tiên được ngồi máy bay, khiến thằng nhóc dân bản lấy làm kì lạ, tò mò ráo rác.

Hành lý bọn họ không có gì ngoài hai cái xác, tất cả đồ đạc trước khi lên máy bay đều đã được quẳng vào tiểu không gian để tránh mấy loại thủ tục rườm rà, hiện tại hai người chỉ cần rời khỏi sân bay, thuê một chiếc taxi là về tới nhà.

Thắng bắt tay người đàn ông, ngỏ ý muốn rời đi nơi này.

Ông Thành, người có quyền, có thế tại Đà Lạt cứ vậy làm tài xế cho Thắng và Với, lái ra tận sân bay Liên Khương.

“Ồ, thế thì tốt quá! Quả không hổ danh là đại sư trừ ma của thành phố Đà Lạt này. Thầy vẫn còn trẻ mà tài năng đã hơn người như vậy, thực là long phụng trong loài người a!”

“Hiện tại cũng không còn sớm, bọn tôi phải lên đường đây, sợ chậm trễ, máy bay cất cánh trước, lại nhỡ chuyến thì mệt.”

“Đã được xử lý, đã được xử lý! Ông có thể tới đây quy hoạch, sẽ không gặp chút cản trở nào từ phía tâm linh!”

“A, ta chưa...” Thắng vô thức trả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cũng may, tên này lại khá cuồng tín, nhất là sau khi thấy hắn trừ ma cho một người họ hàng xa, liền tin tưởng, dẫn hắn về nhà cung phụng, tiện nhờ vả hắn trừ ma tại căn biệt thự này. Cũng vì vậy đối phương mới nhiệt tình giúp hắn làm một tấm CMND giả.

Hiện tại còn đang thời bình, mấy cái quan hệ rất có giá trị sử dụng nha.

Cho người tài xế này địa chỉ cần tới, xác định đối phương biết đường, hắn mới an tâm nhắm mắt dưỡng thần. Mẹ nó, hắn rất sợ ngồi trên xe kẻ không biết đường đi, tự lần mò linh tinh, tốn thời gian của hắn thì khổ.

Thực sự thì từ bé tới lớn, hắn chưa từng một lần ngồi trên máy bay. Hắn cũng như Với, đây là lần đầu tiên được thử cái cảm giác ngồi trong con chim sắt to lớn này.

“Ông Thành, tốt!”

“Bẩm thầy!”

Ngồi ở khoang thương gia, Thắng tặc lưỡi, cảm thán không thôi. Quả là người có tiền, thực sự chịu chi.

Thắng tràn đầy tự tin, hướng đối phương khẳng định.

“Vậy thầy hãy để tôi đưa hai người ra sân bay, dù sao tôi cũng tiện đường, muốn ra đó có chút việc!” Ông Thành nhanh nhảu, vội vàng mở cửa xe mời hai người đi vào.

Thấy đối phương cung kính hai tay tiếp nhận túi bùa chú, Thắng mới hài lòng gật đầu.

“Ông Thành, đây là chút phù văn. Gồm bình an, hút vận cùng trừ ma. Ông cầm lấy, coi như là quà cảm ơn khi đã giúp tôi làm mấy thứ này.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 304: Về lại miền Bắc