Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 209: Đêm xuân đáng giá ngàn vàng!
Nếu gã không phải là tân thần vương, nàng thật muốn đem đối phương cưỡng d·â·m, sau đó móc tim ra ăn.
“Đêm xuân đáng giá ngàn vàng...” Người lính nọ mỉm cười, hướng Thắng nháy mắt.
“Trời sao lại nhanh tối, chẳng nhẽ ông trời là muốn ta mất thân hay sao?” hơi ngẩng đầu, Thắng khép hờ hai mắt như thể hiện lỗi khổ tâm.
“Ngươi vào đi!” Người phụ nữ lách người qua một bên, nhường cho hắn một con đường đi vào.
Nàng là biết rõ ràng, tên này từ sau khi được ả đàn bà kia mời gọi, cứ chăm chăm nhìn lên mặt trời, than trời sao lâu tối đây.
Sư tử cái cần một con sư tử đực thuần hoá. Nếu như chàng trai trẻ này mà đứng lên làm thủ lĩnh, chắc chắn sẽ hiểu lỗi lòng kìm nén của anh em, kiểu gì cũng sửa đổi chút Luật, để anh em được vui vẻ.
Hẳn là nàng đã quá mệt mỏi, phải gồng gánh đủ thứ, nên lúc này đây mới trở nên yếu đuối như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Giải toả cái gì? Tôi là muốn nhờ anh đưa tôi quay trở lại quá khứ!” Người phụ nữ đi thẳng vào vấn đề chính, không vòng vo tam Quốc.
Sau chiếc mặt nạ đó, hắn đoán tám đến chín phần đối phương cũng thuộc dạng cực phẩm, nếu nói Dạ Vũ là ướt át mị hoặc thì người phụ nữ này lại có khí chất tổng tài, thực khiến Thắng có tâm muốn chinh phục.
“Nào, đến đây đi! Lần đầu, xin hãy nhẹ tay!”
“Tôi muốn quay lại năm 2012, ngăn lại vụ việc này! Chỉ cần như vậy, trái đất sẽ không tiến vào tận thế, chị tôi cùng cha mẹ... cũng sẽ không c·hết...” giọng nói của người phụ nữ ngày càng thấp, đôi mắt cũng long lanh lộ vẻ u buồn.
Nhưng ở bên cạnh hắn, Dạ Vũ là âm thầm nhổ nước bọt.
“Cảm ơn người anh em!” Thắng nắm tay đối phương, xoa xoa khiến tên binh sĩ này rùng mình, vội sợ hãi rụt tay lại.
Thấy vậy, Thắng liền dơ hai tay, nhắm đôi mắt lại mà hô.
“Cô muốn trở lại làm gì?” Thời gian là không thể tự ý thay đổi, hắn thực không muốn gái này hành động linh tinh, sợ thế giới sẽ rơi vào thế diệt vong.
Vì không biết đường, Thắng đành phải nhờ một tên lính tuần đưa bản thân tới chỗ người phụ nữ kia.
Miễn cưỡng nở một nụ cười: “Người anh em vào đi, ta... ta đi tuần...”
Dù sao tình hình nhân loại với trùng tộc còn chưa giải quyết ổn thỏa, bây giờ mà vướng vào mấy cái rắc rối không đáng có này thì thực không hay.
Lần này hắn là thực thành thật, bởi hắn biết rõ cái cảm giác cô đơn, không những thế đối phương còn là một người phụ nữ, hẳn là đã trải qua đủ những tủi nhục trong tận thế, trước đây hắn rất hay đọc mấy bộ tiểu thuyết về mạt thế của khựa, hắn là biết đến những người phụ nữ đa phần đều là thứ đồ chơi, không có một chút tiếng nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngươi nói cái gì vậy?”
Vừa đi vào, hắn liền lập tức ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, vất vưởng xung quanh.
Thắng nhẹ nhàng vuốt ve đôi má đang ngấn lệ, vì có chiếc mặt nạ ngăn cản nên hơi cản chở động tác của hắn.
“Bắt... bắt đầu chưa?” Thắng nhịp tim tăng mạnh, như king trong one punch man.
Người phụ nữ thần bí hơi ngẩng đầu, bốn mắt va vào nhau dấy lên những tia lửa hồng, Thắng không biết đây có phải là tiếng sét ái tình hay không, nhưng hắn là cảm nhận được sự ướt át, dạt dào đầy tình ý trong đó.
“Thật là... muốn ta đến mức, để cả đám binh sĩ đẩy thuyền. Hai zzz, khổ a!”
Dù trai hay gái, nhưng nếu lâu ngày không có “cái kia” giải toả, sợ là sẽ dẫn tới hỏng người, vì vậy sau chục năm, thấy thủ lĩnh vậy mà mời một chàng trai lạ tới phòng, các binh sĩ đều vui vẻ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi thấy đối phương gật đầu, Thắng cũng hiểu ra, người phụ nữ này từ lúc đầu cứu bọn hắn là có mục đích, hẳn là vì muốn có thể quay ngược thời gian.
“Được rồi... tôi sẽ giúp cô!” Thắng mỉm cười, nở một nụ cười đồng cảm.
“Anh làm cái quái gì vậy?” Người phụ nữ nhìn Thắng với ánh mắt đầy quái dị.
Nhưng vì mải nhìn vào ánh mặt trời mà dẫn tới mỏi mắt, hắn đành leo lên giường ngủ, chợp mắt, nằm được năm phút, bỗng nhiên đùng đùng tỉnh dậy hô lớn “Thôi c·hết, tối rồi, đến giờ thử kiếm a...” nhưng khi thấy trời vẫn còn sáng trưng, hắn lại tiếp tục đứng ở cửa, ngẩn người nhìn trời cao.
Biết được đây là khách của thủ lĩnh, những binh sĩ này cũng không làm khó, trái lại còn khá vui vẻ, tích cực giúp hắn, đưa tới tận nơi.
“Thì cô nam quả nữ trong phòng, tất nhiên là làm chuyện ấy rồi...”
Chương 209: Đêm xuân đáng giá ngàn vàng!
“Em... cảm ơn...”
“Rồi!” Người phụ nữ thần bí gật đầu một cái.
Nghĩ đến đây, đầu óc hắn rối tung lên, vừa nghĩ tới cảnh cùng một tổng tài quần thảo một đêm, khiến đầu hắn b·ốc k·hói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thủ lĩnh bọn họ là nữ, đã chục năm rồi chưa thấy đối phương có bạn trai, nên tính tình của nàng đôi lúc rất nóng, khiến toàn bộ bọn họ lo lắng cho bản thân cũng như sức khỏe của thủ lĩnh.
Nói xong liền chuồn m·ất t·ích, để lại Thắng phía sau than thở.
Thế nên tất cả mọi người đều là chờ mong, vị kị sĩ trẻ này sẽ thuần hoá được con cự hổ trong kia, nên trước khi tiến vào, là cổ vũ tinh thần cho thực nhiệt huyết.
Chỉ là trên mặt nàng vẫn đeo chiếc mặt nạ, khiến hắn không thể nhìn rõ dung nhan, chỉ có thể thông qua làn da nơi cằm, đôi môi gợi cảm cùng đôi mắt long lanh, ướt át kia mà đoán thôi.
Hắn có thể cảm nhận được, cơ thể nhỏ bé của người phụ nữ cũng đang giống hắn, cũng đang hồi hộp, chờ mong gì đó, một thứ thực cảm xúc khó có thể diễn tả...
Đứng ngoài cửa sổ, Thắng nhìn chằm chằm vào sắc trời đang dần nhạt xuống mà lẩm bẩm.
“Dạ Vũ, ngươi ở lại bảo trọng! Ta đi đây!” Thắng vừa thấy mặt trời lặn sau những dãy núi, hắn liền lập tức quăng lại một câu, sau đó hí hửng chuồn đi, bỏ mặc Dạ Vũ tức giận tại trong phòng.
Nếu nói hắn đau một thì người phụ nữ này đau hai, hẳn là vì thế mà đối phương cũng có ý định giống như những người ở tương lai đã gửi Hoàng về quá khứ, đều là muốn cứu vớt thế giới này.
“Tôi gọi anh tới đây là có chuyện, muốn nhờ anh một việc.” Người phụ nữ nghiêm túc ngồi tại một góc, hai tay khoanh lại, hướng hắn nói.
Nhìn người phụ nữ lạ lẫm này u buồn, Thắng cảm thấy lòng nặng trĩu, tuy hắn chưa cảm nhận được nỗi đau khi mất người thân, nhưng sống cô đơn một mình mà không có người nhà bên cạnh hắn là cảm nhận được.
Nghe được lời nói bỉ ổi của Thắng, người phụ nữ sạm mặt lại, tiến về phía sô pha ngồi xuống.
Một tiếng nói từ phía sau phát ra, làm Thắng giật bắn người, vội quay lại nhìn thì thấy cánh cửa phòng không biết từ khi nào đã mở ra, lúc này đang đứng đấy một người phụ nữ mặc bộ đồ ngủ, bộ đồ bó sát làm lộ ra những đường cong gợi cảm, nếu để mà nói thì dáng người của nàng không kém cạnh Dạ Vũ là bao, tuy bộ ngực bé hơn chút, nhưng được cái trông vừa tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn khuôn mặt nhẹ nhàng cùng nụ cười trầm ấm của Thắng, người phụ nữ không kìm được mà lao vào lòng người thanh niên trước mặt, miệng thủ thỉ.
Thấy đối phương không làm gì mình, Thắng liền mở trừng con mắt mà nói.
Hắn hiện tại tuy đã trải qua một cuộc sống không mấy tốt đẹp tại thời tiền sử, nhưng tính người là vẫn còn một chút, dù đã có chút hắc hoá, nhưng trong hắc hoá đấy là có chính nghĩa tồn tại.
...
“Cô muốn quay trở lại quá khứ?” Thắng kinh ngạc mà hỏi ngược lại.
Chị gái xinh đẹp, ta tới đây!!!!
“Tôi cần biết rõ mục đích thực sự, nếu nó thực không gây hại gì thì tôi mới đồng ý!” Thắng quả quyết lắc đầu, hắn không thể tùy tiện để một người mà hắn không rõ thay đổi dòng thời gian được.
Trái tim đã từng b·ị đ·au một lần vì yêu, lâu rồi chưa thực sự rung động, vậy mà giờ đây nó lại nhảy lên từng nhịp, khiến Thắng không thể làm chủ bản thân, trong vô thức, hắn hơi hạ đầu xuống, hướng đôi môi đỏ mọng, ướt át kia cắn lên, tình ý dạt dào.
“Không phải là giúp giải toả sao?” Thắng vẫn có chút mê mang.
“Ta...ta...” Ban ngày không thấy rõ vẻ đẹp này, hắn chỉ là đoán qua thôi, nên khi thấy cơ thể quyến rũ của người phụ nữ thần bí, hắn bất giác không làm chủ được mà ấp a ấp úng.
Trong phòng có một cái bàn gỗ cùng một bộ sô pha, giường ngủ thì được đặt ở góc trong cùng của căn phòng, nhìn chăn nệm có chút rối tung, Thắng liền đoán đối phương hẳn là đang nằm chờ mình...
“Tôi cần quay về để giải quyết một số việc, anh yên tâm, tôi sẽ không làm điều gì ngu ngốc để ảnh hưởng tới thế giới này đâu! Chỉ chút việc cần làm mà thôi!”
Thắng cố gắng đè lại nhịp tim, bước chân bào trong phòng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.