Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ
Hải Diêm Chi Sĩ Quyển
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 147: NT7: A Bảo
Lúc này, cửa bỗng kêu kẽo kẹt, là Triệu sư huynh đã về.
Chàng phải nhanh chóng giao hàng cho huynh ấy để tránh ngày nào cũng nhận bùa đưa tin.
Bé cao vừa bước được mấy bước đã thấy một bóng dáng lọt vào tầm mắt.
Yên Cửu sáp lại gần tai nàng, khẽ nói: “Nàng có biết hồi ta vẫn còn là cáo non thì mỗi lần vào bếp ăn vụng xong sẽ làm gì đầu tiên không?”
Nó dè dặt chạm vào sợi dây, rồi nút thắt tự dưng bung ra để lộ một lỗ nhỏ khiến mùi thịt khô càng nồng hơn.
Nó vẫn luôn ở sạch mà.
Để cầu tiên vấn đạo, có người thích bế quan tu hành lại có người ưa chu du để tôi luyện, mỗi người dùng một cách khác nhau.
Yên Cửu viện cớ với các sư huynh trong Kiếm tông là sẽ xuống núi tôi luyện.
Yên Cửu nín thinh giây lát, rồi xác nhận: “Chính là A Bảo, do đồ ăn ở Kiếm tông ngon quá nên nó hơi tăng cân.”
Yên Cửu vân vê cằm, thủng thẳng hỏi: “Mi nói thử coi nếu bây giờ ta sang tìm Triệu sư huynh thì còn có thể nhìn thấy túi thịt khô sáng nay không?”
May quá, tắm sạch hết rồi.
Yên Cửu đưa con cáo đang ôm trong lòng ra: “Ta đưa A Bảo về nhà.”
Bọt nước trong suốt văng tung tóe, một cục bông trắng nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Tam trưởng lão nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn bé cáo hỏi: “Đây là A Bảo á?”
Trường Ly thì lại nhân dịp này đi ôn chuyện với mấy linh kiếm khác, vì sau này số lần về Kiếm tông sẽ mỗi lúc một ít đi.
Bé cáo vừa phơi lông bụng vừa vô thức nhớ tới bóng dáng cô đơn của Triệu sư huynh lúc rời khỏi đây hôm nay.
Đám cáo non nghe giọng nói này bèn kéo nhau bỏ chạy hết.
Bé cáo quen cửa quen nẻo leo sang phòng bên cạnh nhưng không thấy Triệu sư huynh trong phòng.
Toi rồi, không cách nào lau sạch được.
Đúng thế, một con cáo ưa sạch sẽ như nó tới hồ tắm thì có gì sai nào?
Dứt lời, chàng nhanh như chớp mổ cái chóc lên môi Trường Ly.
Thế là bé cáo túm luôn cả túi thịt ngã rầm một tiếng, nằm sõng soài dưới đất.
Yên Cửu đứng hình một giây trông rất khả nghi, sau đó chối bay chối biến: “Đương nhiên là không, chẳng qua lúc xù lông lên ta trông hơi tròn thôi chứ không mập như trái bóng đâu.”
Nó xoay người định đi thì chợt ngửi thấy mùi thịt khô thân quen, móng vuốt nó bỗng bất động.
“Yên Tiểu Cửu, có phải hồi đó chàng cũng tròn quay như trái bóng giống bé cáo không?”
Trường Ly phanh gấp trên trời rồi bay lại chỗ hồ nước, vừa khéo va phải bé cáo đang cố hong khô lông.
Ngay lúc sắp té ngã, nó hớt hải bám móng vào thành tủ nhưng chỉ móc trúng một góc túi thịt.
Nghĩ thế, bé cáo hành động ngay. Nó giậm chân nhảy ra ngoài cửa sổ rồi ngoái lại “chít” một tiếng với con chim béo.
Chuyến này về, nàng muốn gặp hết một lượt người cũ kiếm xưa.
Yêu chúa còn trẻ, không có kinh nghiệm nuôi cáo non nên mới để A Bảo béo ú thế chứ ông ta không đời nào chiều A Bảo thế đâu.
Tuy ngực kiếm linh này rất thơm tho mềm mại nhưng nếu để Yêu chúa bắt gặp thì e là nó sẽ không còn cơ hội ngắm ánh mặt trời ngày mai.
Sau khi thoát khỏi tầm mắt Yêu chúa chắc nó sẽ được sống thoải mái rồi.
Động tác trở mình của nó thoáng khựng lại, thoạt trông có vẻ gã Kiếm tu kia hụt hẫng lắm, còn hụt hẫng hơn cả khi nó không được ăn thịt khô.
Vài phút sau, bé cáo bò lên bờ, vẫy hết nước bám trên người rồi giơ chân trước lên ngửi thử.
Bé cáo hoảng sợ trợn tròn mắt.
Tam trưởng lão nhất thời câm nín, này mà hơi gì trời, so với lúc A Bảo đi rõ ràng đã mập lên trông thấy.
Bé cáo choáng váng nhảy ra khỏi chiếc khăn.
Sau khi Yên Cửu và Trường Ly ra ngoài, trong phòng chỉ còn mỗi bé cáo với bé chim.
Bé cáo ngửi thấy khắp người mình sực nức mùi thịt khô bèn lấy chân lau khuôn mặt xù.
Nó, nó chỉ kéo nhẹ thôi mà sao lại mở thế?
Nhân tộc đúng là loài sinh vật yếu ớt, không ngờ lại buồn bã chỉ vì không đút được thịt khô.
Lúc sắp tới phòng, bé cáo lanh lẹ nhảy khỏi lòng nàng.
Yên Cửu chu môi: “Thế để ta hôn nàng một cái.”
Bé cáo lập tức lùi nửa bước.
Bé cáo lập tức duỗi chân chạy như điên xuống chân núi.
Phàm là chuyện làm ăn kiếm tiền, Thẩm sư huynh đều vô cùng nhiệt tình, chỉ ước mỗi ngày giục ba trăm bận.
Trường Ly trợn mắt xẵng: “Giờ nói được chưa?”
Bé cáo còn chưa biết mình sẽ gặp kiếp nạn gì nên hớn hở vẫy đuôi lia lịa.
Bé cáo khụt khịt mũi, lần theo mùi thơm leo lên một cái tủ thấp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bé cáo vô thức đặt móng lên chiếc túi, móc đầu móng vào dây buộc túi.
Trường Ly hừ khẽ.
Tam trưởng lão hành lễ với Yên Cửu, nở nụ cười hiền hòa hỏi: “Yêu chúa, ngọn gió nào thổi ngài và Trường Ly phu nhân tới đây thế?”
Yên Cửu thoáng nhướng mày dụ: “Nàng hôn ta một cái thì ta sẽ nói cho nàng biết.”
Rồi nó nhìn thấy chiếc túi quen thuộc ở ngăn tủ trên cùng.
“Sao nàng với nó lại về chung?”
Nó nhìn chằm chằm một miếng thịt khô ló ra ngoài miệng túi, bất an rung đôi tai.
Nói xong, Yên Cửu đưa túi linh thạch cho Trường Ly nói: “Nàng cất đi.”
Bé cáo đảo mắt rồi nhìn hồ nước chít một tiếng.
Trường Ly bế bé cáo về đệ tử xá.
Trường Ly cầm túi linh thạch nặng trĩu hỏi: “Cho ta hết hả?”
Trường Ly tưởng tượng hồi nhỏ Yên Cửu cũng lén lút ăn vụng như bé cáo thì híp mắt cười.
Trình cáo ngữ của Trường Ly còn chưa đạt mức cơ bản, nàng nhìn bé cáo ướt nhẹp, đoán bừa: “Mi tới đây tắm hả?”
Với năng lực của Thẩm sư huynh thì sau này khoản hoa hồng nàng nhận được sẽ tới ùn ùn không dứt.
Sau khi về Yêu giới, Yên Cửu và Trường Ly đưa bé cáo về nhà trước.
Mùi thịt thoang thoảng.
Bé cáo tủi thân kêu một tiếng.
Bé cáo gật đầu lia lịa.
Đương lúc nàng tính ngồi xuống vuốt v e bọn nó thì một chất giọng chát chúa gào lên cách đó không xa: “A Nhứ, A Tuyết, không được vô lễ với khách quý!”
Nó đã nhảy xuống hồ tắm mấy lần mà sao vẫn bị Yêu chúa phát hiện?
Giọng nói trầm thấp khiến bé cáo giật thót mình.
Con chim béo cũng “chíp” một tiếng đáp lại nó.
Bé cáo bị tiếng động bất thình lình dọa loạng choạng rồi giẫm hụt mép tủ.
Hôm nay nó đã chạy quanh đỉnh Vô Danh biết bao nhiêu vòng, chạy tới nhũn cả chân, giờ ăn một miếng thịt khô cũng đâu có gì quá đáng phải không?
Nghe tiếng cáo quen thuộc, Tam trưởng lão mới chịu đón lấy bé cáo nói: “Cảm phiền Yêu chúa đã chăm sóc nó suốt thời gian qua.”
Sau bữa trưa, Yên Cửu liên lạc với Tùng Tuần dặn hắn lo việc đóng gói điểm tâm của phòng bếp Yêu cung.
Trường Ly làm bộ không hay biết, đáp tỉnh rụi: “Ta tình cờ gặp bé cáo dọc đường nên về chung với nó.”
Mấy con nhát gan rúc trong bụi cỏ, còn to gan hơn thì chầm chậm chạy tới, tò mò nhìn Trường Ly.
Cách hong khô này khiến cáo hơi mệt nha.
Hay là nó sang an ủi gã Kiếm tu kia một chút nhỉ? Dù gì hai bên cũng ở chung một thời gian, sau này khi nó theo Yêu chúa về Yêu giới e là sẽ không thể gặp lại nữa.
Nếu Mộ Kiếm mà không đóng thì nàng còn muốn vào đó buôn chuyện với đám kiếm Thanh Thủy nữa.
Yên Cửu không trả lời nàng ngay mà liếc về phía bé cáo bảo: “Ăn bao nhiêu miếng thì chạy bấy nhiêu vòng.”
Đúng, nó chỉ đi an ủi thôi chứ không phải vì thèm thịt khô đâu!
Nếu nó chỉ ăn một miếng thì chắc không bị phát hiện nhỉ?
Lúc bay ra khỏi rừng, nàng lờ mờ trông thấy một cục trắng cạnh hồ nước.
*
Sau này bất kể nàng thích chiếc tua kiếm đẹp cỡ nào thì đều có thể mua ngay không cần phải đắn đo suy nghĩ.
Yên Cửu vừa đi vừa nói: “Bạch A Bảo là chắt trai của Tam trưởng lão, gửi nuôi ở chỗ ta lâu thế cũng nên trả nó về rồi.”
Yên Cửu búng tay khẳng định: “Chính xác. Cái trò ranh của Bạch A Bảo chẳng là gì so với ta năm xưa hết.”
Trên lông cáo còn vương chút mùi của Trường Ly và...
Bé cáo ngã ngu người, số thịt trong túi liên tiếp rơi trúng đầu nó, suýt phủ khắp người nó.
Trường Ly nhìn cục lông trắng khuất sau con đường núi, không kìm được thúc giục: “Yên Tiểu Cửu, huynh còn chưa nói làm sao huynh biết mà.”
Trường Ly móc một chiếc khăn vuông trong túi chứa đồ ra bọc bé cáo lại rồi bắt đầu lau lông cho nó.
Yên Cửu nói như đó là chuyện đương nhiên: “Nếu nàng không tặng Thẩm sư huynh hộp đồ ngọt kia thì đâu có cuộc làm ăn này, vậy nên tất nhiên linh thạch kiếm được đều thuộc về nàng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trường Ly tự nhủ: Huynh thì phiền gì, người phiền là Triệu sư huynh.
Sau khi Tùng Tuần giao đợt đồ ngọt đầu tiên đến, Yên Cửu giao chúng cho Thẩm sư huynh và thỏa thuận thời gian giao hàng tiếp theo, rồi cùng Trường Ly chuẩn bị về lại Yêu giới.
Trường Ly ngắm chàng một cái, đoán mò: “Đi tắm hả?”
Yên Cửu nhìn người đang đến, khẽ gật đầu chào: “Tam trưởng lão.”
Cùng lúc đó, Trường Ly mới buôn chuyện với đám linh kiếm xong, đang vòng về đỉnh Vô Danh.
Nó lắc đầu, vừa chật vật chui ra khỏi đống thịt khô đã bắt gặp cặp mắt mừng rỡ xen lẫn ngạc nhiên của Triệu sư huynh.
Yên Cửu cười ruồi nhìn chằm chằm bé cáo hỏi: “Sao ta không biết trước giờ mi ở sạch vậy ha?”
Đến khi cả bộ lông nó đã gần khô thì nàng mới buông lỏng tay.
Bé cáo nuốt nước miếng, mùi thịt khô tràn ngập không khí, hoàn toàn vây bủa nó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trường Ly hóa thành hình người, thấy quanh đó không có ai bèn thắc mắc: “Sao mi lại chạy ra đây?”
Mặt Trường Ly lộ rõ hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, mỹ mãn nhận linh thạch.
Rồi không để Trường Ly gặng hỏi thêm, Yên Cửu vội lảng ngay sang chuyện khác: “À, Thẩm sư huynh đã trả trước tiền đồ ngọt đợt đầu cho ta rồi đấy.”
Trường Ly lộ ánh mắt ngạc nhiên: “Yên Tiểu Cửu, sao huynh biết nó ăn vụng thế?”
“Bùm!”
Yên Cửu xách bé cáo lên hít hà.
Bọn họ đến thẳng chỗ Cáo yêu cư ngụ, thấy đám cáo non túm năm tụm ba tò mò núp sau bụi cỏ ló đầu ra nhìn xung quanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 147: NT7: A Bảo
Bé cáo tiến thêm nửa bước.
Yên Cửu lại nói: “Mấy bữa nay A Bảo đều chạy mấy vòng quanh núi, giờ về tộc cũng không được làm biếng.”
Trường Ly đáp: “Cạnh hồ nước sau núi, bé cáo tới đó tắm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bé cáo không đủ tự tin, khẽ kêu một tiếng lí nhí.
Nửa canh giờ sau, bé cáo nhảy khỏi lòng Triệu sư huynh, chột dạ lau miệng, sau đó chạy như điên tới chỗ hồ nước nhỏ sau núi.
Trường Ly nhìn mấy con cáo vây quanh mình, thấy tay bắt đầu ngứa ngáy.
Bé cáo rúc đầu vào trong cái túi...
Tuy mặt Yên Cửu vẫn tươi cười nhưng mắt đã đanh lại. Chàng hỏi: “Bé Trường Ly, nàng gặp nó ở đâu thế?”
Chiếc giường được nắng sưởi ấm dễ chịu, bé cáo thích ý lăn một vòng trên đó, phơi cái bụng mềm ra để bộ lông màu trắng sữa từ từ được ánh nắng hun ấm.
Bé cao mài móng vuốt vào thành giường bằng gỗ.
Yên Cửu lắc đầu nói: “Không phiền gì cả.”
“Bé cáo, quả nhiên mi vẫn thích ăn thịt khô!”
- Ta ra ngoài một chuyến, lát nữa sẽ về.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.