Khương Tụng - Vệ Vũ
Vệ Vũ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Chương 6
Nhìn bên cạnh, xem ra đã vỡ từ lâu rồi.
Sở Kỳ An không tới gặp ta nữa.
Ta không hiểu, sư phụ cũng không dạy ta.
Một mảnh hỗn loạn, cuối cùng, Sở Kỳ An bị các cung nhân mạnh mẽ lôi đi.
“Nương nương đã nói với ta, ngọc bội này là ngài đưa cho nương nương vào lần đầu gặp nàng.”
Nàng muốn ném ngọc bội kia xuống, Sở Kỳ An đột nhiên nói:
Ta ở trong cung có nhiều kỳ trân dị bảo như thế, sao sẽ mang một viên ngọc vỡ bên người?
Nhìn xem, cho dù ta c·h·ế·t đi có khiến Sở Kỳ An cảm thấy đau lòng một chút, hắn vẫn cứ đi tới chỗ Tống Mạt.
Tiếng người ồn ào, có tiếng ngăn cản của thái giám cung nữ, có tiếng kêu khóc của Tống Mạt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nàng yêu Hoàng Thượng, cho nên cam tâm tình nguyện chắn tai ương cho Hoàng Thượng”
Sở Kỳ An ngây ngẩn cả người.
“Xin lỗi, phía sau thật sự đã quên đọc như thế nào rồi.
Phía đông hồ nước có một viên đá lớn màu đen, ta quen ngủ ở phía trên, mỗi lần nằm ở trên đó đều rất an tâm, cho nên hy vọng ngươi chôn nó theo ta, để ta ngủ ở phía trên nó.
Quan tài bị phong lại, hạ xuống đất.
Tống Mạt thấp giọng trách mắng: “Đồ vật đen đủi gì đó, không cần!”
Ta có gì thì nói nấy đi!
Sở Kỳ An đọc xong thư của ta.
Ta ở trong cung, ngoài ngươi ra cũng không biết ai cả, chỉ có Ngân Kiều vẫn luôn luôn ở bên cạnh ta, hiện tại điều duy nhất ta không yên lòng chính là nàng. Hy Vọng ngươi cho nàng chút bạc, sau đó đưa nàng xuất cung, rốt cuộc ngươi cũng biết cái hoàng cung c·h·ó má này thật sự không phải là nơi mà người nên ở.
Phải biết rằng, ngọc có thể chắn tai ương cho chủ nhân, nhưng ngọc vỡ lại là không may mắn, ngược lại sẽ dẫn tới tai hoạ.
Sở Kỳ An kêu tên của ta:
Ngân Kiều đỏ mắt nói.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn khóc.
Sở Kỳ An lật đến trang thứ hai.
Người mình không yêu c·h·ế·t đi rồi cũng sẽ đau lòng như vậy hay sao?
Không biết đã qua bao lâu, tiểu thái giám tiến vào thông báo:
Ngày phong quan hạ táng, Sở Kỳ An và Tống Mạt cùng nhau tới.
“Lấy lại đây!”
Khương Tụng
Mở to mắt, đập vào mắt là chồng chất vàng bạc châu báu trong quan tài, thiếu chút nữa đã loé mù mắt ta.
Hắn giống như phát điên, hai tròng mắt đỏ rực, giãy giụa muốn nằm vào trong quan tài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Kỳ An, ta thích ngươi.
Haizz! Thật ra ta cũng không an lòng về ngươi, sau này không có ta đánh nhau thay ngươi, g·i·ế·t người thay ngươi. Những ngày này không có ta bảo vệ, ngươi phải bảo vệ bản thân, làm hoàng đế thật tốt, đừng gây thù chuốc oán nhiều nữa.
Đó là một chiếc ngọc bội, phỉ thuý làm đế, trên mặt là vàng điêu khắc hình cây trúc.
Cũng biết là ngươi không thích ta, nhưng không sao cả, cảm ơn ngươi những năm gần đây đã đối xử rất tốt với ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
11
Cho đến khi cung nữ nhút nhát sợ sệt trình lên Tống Mạt một đồ vật: “Hoàng Hậu nương nương, đây là vớt ra từ hồ hoa sen, hình như là đồ vật trước kia ngài muốn.”
Là ngọc bội ta đeo rất nhiều năm, sau đó ném vào hồ hoa sen.
Thi thể của ta ở từ đường của hoàng thất, chọn ngày hạ táng.
Trong nhà vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của hắn.
10. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thật may là ta không bao giờ để ý.
Nhưng ta không thể, Ngân Kiều là một đứa nhỏ thẳng tính, không biết giấu chuyện gì cả, vì âm mưu cho nửa đời sau, ta chỉ đành để nàng phải ấm ứng một chút.
“Nàng nói, mang theo ngọc bội này, tất cả mọi chuyện không may đều sẽ tìm đến nàng, may mắn đều để lại cho Hoàng Thượng.”
Ta biết là sẽ có rất nhiều đồ vật được chôn cùng, nhưng không ngờ lại nhiều như thế, vui đến nỗi suýt nữa không thở nổi..
“A Tụng, A Tụng, trẫm đi cùng nàng…”
“Nương nương mang chiếc ngọc bội này bảo vệ Hoàng Thượng khi đoạt đích, thủ hạ của Thái Tử bắn một mũi tên, là nhờ có ngọc bội này chắn một chút.”
9.
Quan tài đột nhiên bị xốc lên.
Nhưng hắn nghe theo tâm nguyện cuối cùng của ta, chuyển hòn đá lớn màu đen ở bờ hồ phía đông, để ta nằm ở phía trên mà hạ táng.
Ta đột nhiên nhận ra, Sở Kỳ An khóc.
Vì thế, cái ngọc bội kia bị chia ra làm nhiều phần.
Ngân Kiều túc trực bên linh cữu của ta, nàng khóc ngất xỉu nhiều lần, ta rất đau lòng, rất nhiều lần đều muốn từ trong quan tài ngồi dậy an ủi nàng.
“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương đột nhiên bị tim đập nhanh, ngất đi rồi…”
Tống Mạt kêu to: “Sao còn không lôi Hoàng Thượng đi!”
Ta biết bản thân ta sống không được, vì thế, để lại phong thư này, muốn nói với ngươi vài câu.
“Ngọc bội cũng bởi vậy mà nát, nương nương đã tìm thợ thủ công, dùng vàng đánh một cái xác bên ngoài mới hợp lại được ngọc bội.”
Sau này không gặp nữa!
Sở Kỳ An ngẩn ra: “Ngọc vỡ?”
“Biết rồi, trẫm qua đó đây.”
Vì sao phải khóc? Rõ ràng là chính hắn nói, hắn yêu Tống Mạt, đối xử tốt với ta cũng chỉ là bởi vì ta giống với Tống Mạt.
Sở Kỳ An vẫn luôn biểu hiện rất bình tĩnh.
Chương 6: Chương 6 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rất lâu sau, ta dần dần khôi phục hơi thở.
Cũng không biết vì sao, phần nạm vàng bên ngoài của phỉ thuý lại bị bóc ra vào khoảnh khắc nó được giao cho Sở Kỳ An.
Đột nhiên, có nước mắt nóng hổi từng giọt từng giọt mà rơi trên mặt ta.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.