Khương Tụng - Vệ Vũ
Vệ Vũ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Chương 2
“Ta nhớ rồi, A Tụng thích ăn ngọt.”
Từ đó về sau, chỉ cần có trái cây ngọt, Sở Kỳ An sẽ đầu tiên nghĩ đến ta.
Ta đã từng nhìn thấy bức hoạ của Tống Mạt trong thư phòng của Sở Kỳ An.
Sau đó, hắn chăm chú nhìn vào mặt ta, một lúc lâu sau thì duỗi tay dập đèn trước giường.
“Còn không phải sao, trên giá treo trong thư phòng vẫn còn treo bức hoạ của Tống đại tiểu thư.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì thế, ta thật sự không khách khí, bắt đầu tiêu xài phung phí, tiếp tế cho các huynh đệ nghèo của ta.
Phải biết rằng, người trong võ lâm nhìn thì uy phong, nhưng mà ai cũng rất nghèo.
Ta cho rằng ít nhất cũng có thể có được vài ngày hưởng phúc.
Sơn trang của Phi Ưng Lâu bị sụp ư?
Không ai có thể tưởng tượng được Lục Hoàng thử ngày thường lãnh đạm rụt rè, sau khi cởi áo lại tương phản bao nhiêu.
Hắn ôm lấy ta, ta có thể cảm nhận được cơ thể nóng rực của hắn, cùng với vai ngực rắn chắc và eo thon.
Ta run rẩy, nói với bản thân: “Khương Tụng, ngươi có tài đức gì mà được ăn ngon như thế?”
Ta giống nàng thì đã sao? Trong thiên hạ, mỹ nữ thường giống nhau.
Mệt c·h·ế·t mệt sống, cuối cùng mới giúp Sở Kỳ An lên ngôi hoàng đế.
Sau này, vào ngày cung biến, Thái Tử dẫn binh vây quanh vương phủ, trong khoảnh khắc vạn tiễn bay tới, ta che chở Sở Kỳ An g·i·ế·t ra ngoài, phía sau lưng trúng ba mũi tên mới có thể bảo vệ được Sở Kỳ An lông tóc vô tương.
Sở Kỳ An đối xử với ta rất tốt.
Không sao, ta bỏ tiền, ta xây lại cho mười toà tám toà.
Thế thì đã sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kết quả, Tống Mạt trở lại.
Mà Sở Kỳ An cho dù là vị hoàng tử không được sủng ái nhất, cũng là phú quý ngập trời.
Ta nhìn hắn.
Nhưng đây lại là lần đầu tiên của Sở Kỳ An.
Hắn bế ta ấn lên giường, nhẹ giọng nói ở bên tai ta: “Đừng sợ, ta sẽ thương nàng.”
Không sao cả, ta mời danh y, lại thuê tám nha hoàn hầu hạ bà ấy.
Còn không phải là làm thế thân ư.
Sở Kỳ An lại chỉ cười và xoa đầu ta:
Chương 2: Chương 2
Mẫu thân của Trương đại hiệp bị bệnh nặng ư?
Hắn bảo ta học cầm kỳ thi hoạ, ta cũng học ngay (nhưng học một cách miễn cưỡng).
Chi phí ăn mặc lại càng chưa bao giờ để ta phải thiếu thốn.
Vì thế, khi biết được Thái Tử và gian tướng hợp mưu, lại muốn g·i·ế·t Sở Kỳ An, ta mai phục tại bể hoa sen ở nhà của gian tướng một ngày một đêm, ngâm đến nỗi chúng ta sưng hết cả lên, cuối cùng thành công ám sát đối phương.
“Haizz… Tống đại tiểu thư đã gả xa cho Bắc An Vương ba năm rồi, không ngờ điện hạ vẫn không quên được nàng.”
Ta bị lăn lộn đến tận hừng đông mới ngủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó, chỉ cần Sở Kỳ An tới phòng của ta, hừng đông mới ngủ đã trở thành chuyện bình thường.
Kể từ ngày đầu tiên ta tiến vào Vương phủ đã nghe thấy bọn hạ nhân bàn tán. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta chi rất nhiều tiền, Sở Kỳ An cũng không hỏi đến.
Nữ đệ tử của Ngọc Thanh Cung không có tiền may quần áo mùa đông ư?
Vì thế, sau đó Sở Kỳ An đưa tới váy lụa màu xanh lục bảo ta mặc vào, ta cũng mặc vào ngay lập tức.
4.
“Dáng vẻ này, nhìn giống Tống gia đại tiểu thư Tống Mạt…”
Trong cung ban quả vải quý hiếm, mỗi hoàng tử chỉ có một đĩa, ta ăn ngấu nghiến mà ăn, ăn xong mới phát hiện không để lại quả nào cho Sở Kỳ An.
Trường bào màu đen, tóc đen rối tung, mày kiếm mắt sáng, trên người lại có mùi hoa mai thanh lãnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Kỳ An không biết ta run rẩy là bởi vì hưng phấn.
Sau lại, cung biến ngày Thái tử dẫn binh vây quanh vương phủ, vạn tiễn tề phát khoảnh khắc, ta che chở sở Kỳ an g·i·ế·t đi ra ngoài, phía sau lưng trúng tam tiễn, mới hộ đến sở Kỳ an lông tóc vô thương.
Không sao, ta vứt ra một xấp ngân phiếu cho tiệm may, thuận tiện lại đánh cho mỗi một vị tỉ muội một bộ trang sức.
Thật ra, các hoàng tử mặc dù không cưới vợ, có một nha đầu thông phòng cũng là bình thường.
Ta tiêu nhiều tiền của Sở Kỳ An như thế, tất nhiên phải cống hiến đôi chút giá trị.
Hơn nữa ta cũng không để bụng.
Ta nhún nhún vai.
Sư phụ dạy ta, đã thu tiền tài của người khác, phải báo cáo kết quả cẩn thận.
Trong bức hoạ, thiếu nữ mặc váy lụa màu xanh lục, vô cùng xinh đẹp, thật sự là cực kỳ xinh đẹp.
Hắn nói với quản gia: “Chỉ cần A Tụng cười một cái, tiêu bao nhiêu bạc cũng không sao.”
Bọn họ rất nhanh đã phát hiện ra ta nghe thấy, không dám lắm miệng nữa, vội vàng rời đi.
Lúc ta còn nghèo có đi theo một tiên sinh kể chuyện lang thang trên giang hồ, đã xem rất nhiều tiểu thuyết, việc này ta quen.
Hắn nói: “A Tụng, trong vương phủ không có nữ nhân khác, bạc đều là cho nàng tiêu.”
Cho đến ngày hôm đó, ở noãn các, Sở Kỳ An uống rất nhiều rượu, hắn hôn ta.
Sau khi Sở Kỳ An lên tiếng, tất cả các huynh đệ nghèo trong giang hồ tìm ta vay tiền, ta đều khẳng khái hào phóng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.