Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Chân Chính Địa Ngục

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Chân Chính Địa Ngục


Đến gần thì ngay lập tực giơ lên gậy chống b·ạo l·oạn trong tay, sau đó đập về phía đầu của Trần Hổ.

Tử Vũ hời hợt hỏi.

" Tiểu tử, ngươi không phải mới bị bọn quản giáo lôi đi vào hôm qua sao ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

" Ngươi có ý kiến gì sao ?" Trưởng giám ngục có thâm ý hỏi hắn.

Tiếng nhấm nháp, nhai nuốt đều đặn vang lên làm Trần Hổ rất khó chịu.

" Tiểu tử ngươi đừng có làm bậy, phòng biệt giam nơi đó chẳng khác gì địa ngục đâu "

Rõ ràng là làm chuyện tốt như thế không hiểu tại sao lại bị một thằng oắt con hỉ mũi chưa sạch đánh cho một trận.

" Đa tạ Vu thúc, ta chắc chắn sẽ chuyển lời "

Tử Vũ khuôn mặt vô cảm khẽ động đậy, khóe miệng hơi nhếch lên, nói một cách chế giễu.

Tàn Thử kinh ngạc ngây người, không ngờ còn có thể làm như vậy.

" Một s·ú·n·g là c·hết, đau đớn trong nháy mắt sao có thể chuộc lại tội lỗi đối phương gây ra cơ chứ "

Lý Ngạo đọc sơ qua văn kiện lập tức đen mặt.

...

" Địa Ngục ?"

Tần Thử nghe nàng giảng giải thì thấy vô cùng hưng phấn.

" Vậy thì tốt "

Trưởng giám ngục hài lòng gật đầu, cảm thấy trẻ nhỏ dễ dạy.

" Rột, nhoàn..."

Tần Thử thấy thụ sủng nhược kinh " Cảm tạ trưởng đội, cũng nhờ ơn trợ giúp của ngươi "

Tử Vũ vừa ngồi ăn vừa xem kịch, từ đầu đến cuối không một lời, vô cùng bình tĩnh.

" Diệp luật sư không có ý định ở lại xem trò hay sao ?"

" Vậy b·ị đ·ánh đau không ?"

Thiếu niên há miệng cắn một miếng bánh mì, nhai vài cái sau đó nuốt vào bụng.

Tần Thử thấy cực kỳ khó chịu, không phải chỉ trêu đùa vài tên nữ nhân hạ đẳng thôi sao.

" Diệp luật sư, thằng oắt đó á·m s·át ta vậy mà không thể tử hình sao ?"

Đó là một tên trung niên nam tính trông cỡ bốn mươi tuổi, trên người cơ bắp cuồn cuộn, giữa ngực lại xăm hình một con hổ đang gặm đầu hươu.

Tên quản giáo đánh đến tê tay nên ngừng lại, trước khi đi không quên cảnh cáo một câu.

" Chung thân là một, ta sẽ đề nghị thêm một đầu h·ình p·hạt cho phép ngươi trả thù "

" Được, được. Vậy chúng ta đi thôi "

" Diệp luật sư, vậy xin hỏi h·ình p·hạt tốt nhất là gì ?"

" Không có, ta không có ý kiến "

" Ta không h·út t·huốc, nhưng có một lon bia thì tốt hơn đấy"

Tần Thử thấy nàng từ trong phòng đi ra liền vội vàng tiến lên đón tiếp.

Nàng nói xong liền quay người rời đi, vung tay ý bảo không cần tiễn.

" Nói gì sao..."

" Giống như hơi nhẹ thì phải ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mấy tên quản giáo tuần tra nhà ăn thấy thế lập tức quát ầm lên.

" Thấy không ổn thì xin đi phòng y tế đi, đến đó ngắm Hàn bác sĩ cũng là một cách rất tốt để giải tỏa căng thẳng đấy "

" Đảo mắt đã quên là sao "

Trần Hổ không hiểu thằng oắt con này đang nói cái gì nữa.

" Ngươi bình tĩnh an tâm đi, vả lại..."

Nàng nói làm Tần Thử đứng hình vài giây, sau đó vô cùng khó hiểu hỏi.

Lý Ngạo không có cách nào khác chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh mang người đến.

" Lần sau coi chừng lão tử "

" A !"

Thần sắc Lý Ngạo cứng đờ, miễn cưỡng gạt ra một nụ cười.

" Nếu đau vậy sao không đánh trả ?"

Hai người giao lưu cực kỳ vui sướng, cũng thành công thực hiện trót lọt một vụ hối lộ.

Bốp !!!

Trong phòng chỉ còn lại Trưởng giám ngục cùng Tần Thử, hai người bốn mắt nhìn nhau.

" Trần Hổ định làm gì đấy, nhỏ mồm lại !!! "

Còn con mẹ nó đánh không lại, một người trưởng thành không có lí nào lại đánh thua một thằng nhóc con, cho nên ta là b·ị đ·ánh lén, bị ám toán nên mới không đánh trả được.

" Ý gì vậy ?"

" Ngươi b·ị đ·ánh đến hỏng đầu óc rồi hay sao vậy ? "

Trần Hổ vô cùng hèn mọn nói, ánh mắt như đang phát sáng.

" Diệp luật sư, mọi chuyện thế nào rồi ? "

" Mọi việc đã xong, ta còn có việc bận. Các vị xin cứ tự nhiên "

"..." Càng hỏi càng khó hiểu.

Trần Hổ nhìn thì to con nhưng cũng không dám đánh trả, chỉ có thể ôm đầu xuống bàn chịu đựng.

" Lão tử cũng không muốn b·ị đ·ánh đến c·hết đi sống lại, sau đó lại bị đưa đến phòng biệt giam "

" Nếu ngươi không muốn bị máu của bọn hạ đẳng đấy làm bẩn tay thì cũng có thể đút ít tiền cho bọn giám ngục để bọn hắn hỗ trợ chăm sóc "

" Hôm nay thế mà không có v·ết t·hương nào, đúng là kỳ quái "

" ? " (đọc tại Nhiều Truyện.com)

" Sẵn đây ta có chút quà mọn, coi như mời ngài uống trà "

" Không biết thế giới này đã có ai gặp qua chân chính Địa Ngục chưa ?"

" Giống như ngươi nói, dám á·m s·át con dân Huyền quốc thì phải nhận trừng phạt tàn khốc hơn cả t·ử v·ong "

" Thật tệ "

Diệp Hình Tuyết thấy mọi chuyện đã đâu ra đấy nên quyết định rời đi.

" Đến giờ rồi, chúng ta nên đi vào thôi "

" Tiểu tử, không có gì muốn nói sao. Vô tâm như ngươi ta đúng là lần đầu gặp "

" Cái quỷ gì ? Không cần mở phiên tòa tiếp nhận phán quyết luôn sao ?"

" Đi làm gì nữa, tòa án phán quyết đã đưa đến rồi mà"

" Mà ông chú là ai vậy, nói nhiều quá đi mất " (đọc tại Nhiều Truyện.com)

" Chung thân !!!"

Nàng xe nhẹ đường quen bước vào trong, rất nhanh đã có người bước ra đón nàng vào một căn phòng.

Diệp Hình Tuyết khóe mắt liếc qua đồng hồ trên tường thì bắt đầu bước vào trong.

" Vậy là ta có thể h·ành h·ạ hắn sao ?"

Tần Thử được mời ở bên ngoài, chờ giây lát thì hắn nghe được ấm thanh từ trong phòng truyền ra.

Cộc !

Hắn vừa nói vừa lấy ra một tấm phong bì, trong đó có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của một tấm thẻ ngân hàng.

...

Ầm !!! Mặt bàn bị một cánh tay to bự đập xuống.

Ta làm gì sai sao ?

" Tần huynh đệ cứ tự nhiên, thủ hạ của ta sẽ nhanh chóng mang người đến "

Nàng rất xinh đẹp cũng rất có mị lực nhưng lời nói phát ra từ miệng lại vô cục tàn độc, có thể làm cho người khác sống không bằng c·hết.

" Xong rồi, giờ thì ngươi theo ta đến nhà tù xử lí một ít thủ tục là được "

" Diệp tiểu thư đi thông thả, cũng cho ta gửi lời chúc sức khỏe đến Diệp lão "

Nội tâm Tần Thử thấy cực kỳ hưng phấn, hắn vội vàng gật đầu.

" Oắt con vô ơn, lão tử mấy ngày trước mới cứu ngươi khỏi b·ị đ·ánh đấy "

" Ha ha, Trưởng đội nói thật hay "

" Không cần cảm ơn đều là đồng bào với nhau mà, không giúp ngươi chẳng lẽ giúp bọn ngu dốt hạ đẳng man di hay sao "

Thiếu niên Tử Vũ không nói một lời nhìn trước mặt mình một tên xăm hình cơ bắp.

" Ha ha, hôm nào chả vậy. Có bánh mì là tốt lắm rồi, không cho chúng ta ăn cám heo đã là nhân từ rồi "

Bốp !!!

Trần Hổ thấy hắn quay lưng rồi mới đem mặt đưa lên, dùng ánh mắt hung ác tàn nhẫn nhìn bóng lưng của đối phương.

" Ngồi đây đi, đê ta đi lấy cho ngươi "

" Quá khen quá khen, ngồi đi thôi. Tần huynh đệ có muốn làm một điếu thuốc không ?"

" Tùy ngươi thôi, không c·hết là được. Ngươi muốn trả thù lúc nào cũng được, đánh hắn trọng thương sắp c·hết sau đó khôi phục lại đánh tiếp cũng không thành vấn đề "

" Ực "

Trưởng giám ngục thấy thế thì ân cần hỏi han.

" Phán quyết là tù chung thân, ngoài ra còn có một ít trừng nhạt nhỏ "

Trại Giam phòng ăn.

" Tiểu tử ngươi mù vẫn là lé, không thấy ta đau muốn c·hết sao ?"

Trần Hổ mặt đen hỏi ngược lại.

Hắn thu lại ánh mắt hung ác, sắc mặt lộ rõ vẻ không vui nhìn tên thiếu niên.

Rõ ràng chỉ muốn đem mấy nàng về xe chơi đùa một chút mà thôi, có thể được người cao quý, mang trong mình huyết mạch Viêm Hoàng chơi không phải là phúc phận của các nàng sao ?

Ta là có ý tốt...

" Ngươi không thấy tử hình quá nhẹ nhàng sao ? "

" Kêu này "

Tần Thử càng nghĩ càng giận.

Diệp Hình Tuyết nở một nụ cười tươi như hoa, nhưng ẩn trong đó lại là sự lạnh lẽo rét xương.

" Ta còn chưa nói xong cơ mà..."

Một tên quản giáo vừa quát vừa bước lại gần.

Trần Hổ vừa nói vừa xoa đầu, không đụng vào còn tốt chứ đụng vào lập tức làm cho hắn đau đến nhăn mày nhăn mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

" Ngươi mang theo nó đi phòng tra khảo đi, có người muốn gặp nó đấy "

"..."

Lý Ngạo cầm đọc mấy tờ văn bản trong tay mà kinh ngạc cùng không hiểu.

" Ta nói là chân chính địa ngục nha, rất nhanh thôi...tất cả sẽ biết đến địa ngục rốt cuộc là thứ gì "

" Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ "

Chương 2: Chân Chính Địa Ngục

" Kêu này "

Trưởng giám ngục lạnh lùng đáp lại nghi vấn của hắn.

" Chỉ cần hắn còn chưa c·hết, vẫn còn ở trong ngục giam thì ngươi có thể đi vào đó đáp trả lại những gì hắn đã làm với ngươi "

" Khụ khụ " Trưởng giám ngục ho khan vài tiếng, cánh lại nhanh như chớp đem phòng bì cằm lấy ném vào trong túi áo.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Chân Chính Địa Ngục