Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu!
Đằng La Vi Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38
Ngụy Tây Trầm và Văn Khải trở lại ngôi nhà thuê bên cạnh trường học, Đào Nhiễm bắt taxi trở lại khu biệt thự trên núi.
Trái tim anh mềm thành vũng nước, khi thích một người, lồng ngực anh mềm thành một mớ hỗn độn.
"Lão đại, chơi vui vẻ, sau này chúng em ôm đùi anh."
Tiểu Tư lắc đầu.
Nhưng khung cảnh tràn ngập niềm vui, không ai tỏ ra buồn bã. Một thiếu niên đang trong giai đoạn vỡ giọng thô lỗ hét lên: "Lão đại, sớm trở về."
Đào Nhiễm không bao giờ nghĩ rằng một hành động nhỏ trong cuộc đời mình lại trở thành một kỷ niệm sâu sắc đối với họ.
Anh có chút không hiểu: "Ai bắt nạt em sao?"
Tài xế khởi động xe, đi được nửa phút, Đào Nhiễm đột nhiên nói: "Chú tài xế, xin dừng chút!"
"Không sao." Đào Nhiễm nghiêng người nhìn bánh kem, Tiểu Tư làm rất đẹp, bánh nhìn rất ngon. "Cảm ơn Tiểu Tư đã vất vả, hôm nay thật cảm ơn cô."
Sau hai ngày hai đêm đi tàu hỏa, họ trở về Cẩm Thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô bước lên xe, trong lòng lo lắng bất an cuộn trào tràn lan. Anh có thể không biết, đây có lẽ chính là lần cuối cùng họ gặp nhau. Vào đầu học kỳ mới, Đào Nhiễm sẽ không còn xuất hiện ở trường trung học Cẩm Thành nữa.
Cuối cùng cô cũng bắt đầu lưu luyến anh rồi.
Đào Nhiễm lao vào vòng tay anh, vòng tay quanh eo anh.
Tiểu Tư rối đến mức nước mắt sắp rơi, cô rất muốn nói, nếu Đào tiểu thư không thích lão đại, lão đại làm sao bây giờ?
Nhưng cô không biết tại sao, cô nhìn thấy anh chờ mong, trong lòng cảm thấy khó tả, vì thế buổi trưa cô đã bí mật đến gặp Tiểu Tư, hỏi cô xem cô có thể làm một chiếc bánh kem theo hướng dẫn trên mạng không.
Đào Nhiễm ngây người trong giây lát, dưới bàn ăn, anh đang đưa tay nắm lấy tay cô. Cô là mong ước duy nhất của anh.
Người trong lòng không nói gì, tài xế kinh ngạc, không nhịn được hét lên với phía sau: "Cô gái nhỏ, có đi hay không đây!"
Đào Nhiễm che đi đôi mắt đỏ hoe: "Tiểu Tư, trở về đi."
Đào Nhiễm phần nào hiểu tại sao Ngụy Tây Trầm lại đưa mình trở lại Thanh Từ, ký ức của họ bắt đầu từ đây, anh hy vọng cô sẽ nhớ lại. Thật sự là nhiều năm sau hội ngộ cũng không tốt lắm, cô ngay từ đầu ở trong lòng đã không đồng ý với anh.
"Nếu là ăn sinh nhật, bánh kem cũng có rồi, mau ước đi thôi." Lam Tấn nói, "Ngày sinh nhật có thể ước 3 điều ước." Hắn có vẻ còn gấp rút hơn cả chính chủ.
Văn Khải tặc lưỡi, tò mò hỏi: "Đào Nhiễm, làm sao cô biết? Chúng tôi thậm chí còn không biết."
Đào Nhiễm im lặng một lát, thành thật nói: "Tôi cũng không biết, nhưng khả năng lớn là tôi với anh ta sẽ không ở bên nhau."
Tiểu Tử âm thầm kéo Đào Nhiễm vào một góc, vẻ mặt tràn đầy chờ mong: "Cô sẽ đối xử tốt với lão đại chứ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đào tiểu thư, làm nến phải có khuôn, ở đây chúng tôi không có thứ đó, cô cảm thấy có ảnh hưởng gì không?"
Anh nắm chặt hạt ngọc kia: "Được rồi, ăn cơm đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh nhắm mắt lại, Lam Tấn lẩm bẩm nói: "Ước gì vậy?"
Đào Nhiễm quay đầu lại, có chút kinh ngạc: "Anh ta chưa từng tổ chức sinh nhật sao?"
Đào Nhiễm ngượng ngùng nói: "Đừng gọi tôi là Đào tiểu thư, gọi Đào Nhiễm đi."
Trong nhát mắt, Đào Nhiễm không biết mình nên cười hay nên khóc. Cô gọi bằng giọng mũi, "Ngụy Tây Trầm."
Ngụy Tây Trầm hạ thấp giọng điệu, giống như đang dỗ dành cô: "Khai giảng chúng ta sẽ gặp mặt."
Đào Nhiễm nghĩ mình sai rồi, trong lòng có chút ảo não. Ngụy Tây Trầm đột nhiên sờ lên tóc của cô, trong mắt hiện lên ý cười: "A, cảm ơn em, Đào Nhiễm."
Cô trong giây lát cũng muốn khóc, trong lòng khó chịu.
Anh mỉm cười: "Vậy thì anh ước." Giọng anh hơi cao lên, "Thành tâm sẽ linh."
Chương 38
"Lão đại, hẹn gặp lại!"
Lam Tấn ngượng ngùng rót một ly rượu: "Tôi trở về sẽ lấy tiền riêng của mình ra quyên góp."
Những đứa trẻ cầm theo pháo hoa, chạy quanh khắp nơi.
Đào Nhiễm bất đắc dĩ nói: "Tạm thời không có cách nào làm được, tôi cảm thấy không thành vấn đề, thành tâm sẽ linh."
Khi Ngụy Tây Trầm và những người khác rời đi, hàng trăm thanh thiếu niên đến tiễn họ, cảnh tượng thật ấn tượng.
Làn gió xuân mơn man trên má cô, trộn lẫn với cảm giác thiếu nữ và nỗi buồn không thể diễn tả thành lời. Anh đứng đó không nhúc nhích, vốn muốn nhìn cô rời đi, kết quả lại thấy Đào Nhiễm chạy lại.
Văn Khải hỏi Ngụy Tây Trầm có muốn đi uống rượu không, Ngụy Tây Trầm nhìn về phía Đào Nhiễm, cô do dự một chút rồi gật đầu.
Ngụy Tây Trầm nhìn Đào Nhiễm. Cô nghe câu này liền ngẩn người, cũng không có quá vui sướng.
Ba cặp mắt cùng nhau nhìn về phía Ngụy Tây Trầm.
Lòng bàn tay anh nóng rực, Đào Nhiễm nhớ tới lúc trước đuổi theo hắn, trên mặt anh rất lạnh nhạt nhưng trong mắt lại như có ánh sáng. Khi Ngụy Tây Trầm đưa cô đến Thanh Từ, trong lòng cô rất không tình nguyện, ban đầu cô cũng không nghĩ đến việc tổ chức sinh nhật cho anh. (Truyện edit bởi fanpage Áo_bông_nhỏ hay Fanpage Trên kệ sách có gì?. Mời mọi người ghé qua.)
Đào Nhiễm rút tay khỏi lòng bàn tay anh, Ngụy Tây Trầm đã sớm mở mắt, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn cô. Đào Nhiễm không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô lấy hạt ngọc từ trong ví ra đưa cho Ngụy Tây Trầm: "Quà sinh nhật."
Lam Tấn trợn tròn mắt: "Mẹ kiếp, là sinh nhật của anh Ngụy! Em còn chưa chuẩn bị quà."
Tiểu Tư ra sức gật đầu.
Bốn người ngồi xuống, Lam Tấn cảm thán nói: "A, chỗ này mới là cuộc sống tự do."
Văn Khải nói: "Lão đại cũng không thiếu chút quà của anh."
"Cô gái nhỏ quên thứ gì sao?"
Cô xoay người, bước từng bước đến xe. Chỉ có cô biết, chỉ sợ lần này anh sẽ hận cô đến c·h·ế·t. Không bao giờ muốn gặp lại.
"Đến đây một chút."
"Hẹn gặp lại."
Cô gái cười rạng rỡ: "Không sao đâu. Nhắc mới nhớ, chúng tôi đều nhớ rõ cô. Khi còn nhỏ tôi rất hâm mộ cô. Sôcôla cô mang đến cho chúng tôi cũng rất ngon."
Tiểu Tư chen qua đám đông, giật góc áo của Đào Nhiễm. Cô ấy lớn lên ở Thanh Từ, làn da ngăm đen, nhưng nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rất chân thành: "Đào tiểu thư!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh giữ những cuốn sách đó, chậm rãi giúp cô thực hiện những mong muốn phi thực tế và hay thay đổi của cô thời thiếu nữ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Văn Khải cũng có chút tò mò.
Anh nhận lấy, trên hạt ngọc vẫn còn nhiệt độ của cô.
Đào Nhiễm mang bánh ngọt đi ra ngoài, Tiểu Tư đỡ khung cửa, giọng nói tươi cười: "Chúng tôi cảm ơn Đào tiểu thư, nếu cô không nói, chúng tôi cũng không biết hôm nay là sinh nhật lão đại."
Khi Đào Nhiễm trở lại với chiếc bánh kem trên tay, ba chàng trai kia giật mình.
Ngụy Tây Trầm nhìn bánh kem: "Chỉ có một điều ước."
Đào Nhiễm có chút ngại ngùng: "Lúc trước lớp học có kiểm tra đối chiếu thông tin học sinh, đưa một cái biểu mẫu." Nó được chuyển từ bàn trước đến ghế sau, từng người một, sinh nhật của Ngụy Tây Trầm vừa vặn là Tết Nguyên đán, lúc nhìn thấy cô còn hơi ngạc nhiên, anh sinh vào ngày khắp nơi vui mừng.
Đào Nhiễm cảm thấy có chút mềm mại ê ẩm khi nghĩ đến những cuốn sách cô đã đọc của Ngụy Tây Trầm. Đó từng là nỗi ám ảnh sợ hãi của cô, cho rằng anh bụng dạ khó lường, nhưng giờ đã vô tình thay đổi.
~
Nhưng năm nay cô phải đi rồi, đến lớp vẽ tranh, tạm biệt cuộc sống cũ. Giống như Kiều Tĩnh Diệu tự do ra đi, cô cũng phải rời khỏi thế giới của họ.
Cẩm Thành đã trở nên ấm áp hơn, mặt trời trên cao báo hiệu mùa xuân đang đến.
Đó rõ ràng là một cảnh tượng vui mừng, nhưng không hiểu sao Văn Khải luôn thấy kỳ lạ và buồn bã. Anh ta vội vàng nói: "Lão đại, vé khứ hồi đã mua xong, ngày mai có thể đi Cẩm Thành."
Văn Khải đối với thiếu gia giàu có như vậy cũng không khách khí: "Quyên góp nhiều."
"Tiểu Tư làm theo hướng dẫn." Đào Nhiễm đặt bánh kem lên bàn, ngồi bên cạnh Ngụy Tây Trầm, dùng giọng điệu ấm áp cười với hắn: "Ngụy Tây Trầm, sinh nhật vui vẻ."
Lam Tấn kinh ngạc hỏi: "Bánh kem? Từ đâu ra vậy?"
Có người chờ cô, nghĩ về cô, ngay cả khi cô vô tư hạnh phúc, chỉ có anh là nhớ những ký ức đó.
Tết Nguyên đán ở Thanh Từ thực sự náo nhiệt, sau khi trời tối, pháo hoa nổ vang thành những bông hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời.
Anh ta đã thực sự cố gắng.
Ngụy Tây Trầm rũ mắt, trong mắt lộ ra một tia dịu dàng: "Về nhà đi."
Cô không thể nói được cảm xúc của mình lúc này là gì.
Cô sợ hãi, trái tim cô như đóng chặt lại, nếu thật sự yêu một người, cô sẽ không bao giờ thoát ra được.
Nhưng sao cha cô lại giúp Ngụy Tây Trầm? Mấy năm trước đã bắt đầu lên kế hoạch, ông muốn gì đây? Ngụy Tây Trầm chắc chắn biết mọi thứ, nhưng anh không nói gì, chỉ lặng lẽ rời khỏi nhà họ Đào, anh ta thực sự sẽ không làm tổn thương Đào Hồng Ba sao?
Lam Tấn chia tay bọn họ, bắt taxi về nhà.
Ngụy Tây Trầm vẫn luôn nhìn Đào Nhiễm, cô rũ mắt, lộ vẻ có tâm sự. Một lúc sau, Đào Nhiễm nói: "Tôi đi ra ngoài một lát."
Đôi mắt đen láy của anh gợn sóng, nhìn cô chằm chằm không nói một lời.
Cô gái trẻ hơn cô, theo quy định của Ngụy Tây Trầm, cô vẫn phải học và phụ bếp trong những ngày nghỉ. Đào Nhiễm nói, "Tiểu Tư, nếu cô chăm chỉ học tập, sau này cô sẽ có mọi thứ."
Khi chiếc taxi dừng lại, cô không biết mình đang nghĩ gì mà chạy về phía Ngụy Tây Trầm.
Đào Nhiễm lùi lại vài bước, mỉm cười với Ngụy Tây Trầm: "Hẹn gặp lại."
Cô liếc nhìn Văn Khải bên cạnh, Văn Khải cũng lộ vẻ bối rối: "Tôi không biết có phải không."
Văn Khải hỏi: "Nến đâu?"
Cô ậm ừ một cách mơ hồ.
"Không có." Tất cả cảm xúc quay đi quay lại, cuối cùng hóa thành một chút buồn bã, cô nói: "Tôi chỉ nhớ là còn chưa cùng anh nói lời từ biệt."
Đào Nhiễm đi tới phòng bếp lớn, một cô gái mặc tạp dề nhìn thấy cô đi tới, hai mắt sáng lên: "Đào tiểu thư, cô tới xem một chút. Trước đây tôi chưa từng làm qua chuyện này, không biết thế nào. "
Tiểu Tư không nghĩ đến câu trả lời như vậy, đôi mắt cô lập tức đỏ lên: "Đào tiểu thư, lão đại thật sự rất thích cô. 3 năm trước cô đã tặng rất nhiều sách cho chúng tôi, trấn trưởng ngẫu nhiên phân phát chúng cho những đứa trẻ ở Thanh Từ. Sau lúc cô đi rồi, lão đại tìm từng cuốn trở về, dùng đồ tốt trao đổi với họ. Người ở Thanh Từ không thích học, nếu đồ vật của cô rơi vào tay bọn họ, nhất định sẽ thành máy bay giấy."
Địa bàn của Ngụy Tây Trầm, tự nhiên có một chỗ để tụ tập.
Văn Khải không nhịn được mắng một tiếng: "Thật là tự do, mười đứa trẻ, ba đứa còn chưa thành niên."
Đào Nhiễm nhìn thấy hắn liền có chút thấp thỏm, lại không xác định nói: "Hôm nay không phải sinh nhật anh sao?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.