Khống Thú
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: Khế ước
"Ngồi đi." Yên Nhu nói với Võ Huyền.
Cảm giác mà Yên Nhu mang đến cho người đối diện một vẻ đẹp thành thục, dịu dàng.
Yên Nhu bay phía trước còn Võ Huyền thì thong thả đi theo phía sau.
Võ Huyền cười nói. "Không có ý kiến gì, chỉ là vốn tưởng lúc trước hình dáng nhân tộc của ngươi là một thiếu nữ."
Đối với sự thẳng thắn của Yên Nhu, Võ Huyền chưa biết lên nói tiếp ra sao.
"Ta không sợ ngươi thất hứa với ta." Yên Nhu lẳng lặng nhìn Võ Huyền mà nói. "Nhưng U Ly và Hy Long sợ."
"Võ Huyền ngươi cũng không còn nhiều thời gian ở đây, chúng ta tiếp tục nói về chuyện hiệp ước."
"Không cần, không cần, ta thích hiện tại hơn, không cần phải là thiếu nữ, thiếu nữ cũng không phải là tốt, như thế này vẫn là tốt nhất." Võ Huyền xua tay nói, trong lòng lại nổi lên một cảm xúc xao động khó tả.
"Được, ta cũng đã nhận được lợi ích từ Viêm Hi Long tộc trưởng, đó là chuyện nên làm." Võ Huyền nhìn sắc đẹp của Yên Nhu rồi khẽ cười, lại lắc đầu.
Võ Huyền ngơ ngác nhìn khung cảnh trước mắt, từng ngọn núi đá màu trắng thẳng hàng mọc lên san sát nhau, song trên những núi đá không hề trơ trọi mà mọc ra vô số cây cối mọc ngược xuống dưới chẳng hề theo lẽ thường, giữa những ngọn núi đều có một cửa hang.
"Đó là văn tự của Yên Vân Hoàng tộc, hiện tại ngươi đọc xem trên đấy viết gì." Yên Nhu lấy cánh vuốt lên mắt Võ Huyền.
"Ngươi đúng là khó hiểu, đợi ta chuẩn bị khế ước." Yên Nhu nói.
"Vậy sao." Võ Huyền cười nói.
"Không phải, là tộc trưởng đời thứ hai của tộc ta thiết kế, để làm nơi ở cho tộc trưởng." Yên Nhu đậu lên trên bàn nói.
Được chủ nhà mời ngồi, Võ Huyền cũng không khách khí mà ngồi vào ghế đá, hắn hỏi Yên Nhu. "Yên Nhu, căn phòng này ngươi tự thiết kế sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đi theo ta, đừng để bị lạc." Yên Nhu nói với Võ Huyền. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Yên Nhu nhìn biểu hiện trên mặt Võ Huyền thì lấy làm lạ. "Ngươi có ý kiến gì với hình dáng nhân tộc của ta sao?"
Thay vào đó là một thiếu phụ tuổi khoảng ba mươi, mái tóc vàng búi gọn, môi đỏ da trắng, cặp lông mày thanh tú cùng đôi mắt vàng tựa như ánh nắng ấm áp, thân hình của nàng không giống với những thiếu nữ thanh xuân tươi trẻ đầy sức sống mà có một sự đẫy đà thành thục.
Võ Huyền đọc xong những văn tự trên tường, hắn khó xử nhìn Yên Nhu nói. "Tại sao, vẫn đồng ý?"
Võ Huyền gật đầu, cả hai bắt đầu đi vào trong.
Võ Huyền đọc qua bản khế ước, nội dung bên trong đại khái khi Võ Huyền tìm được truyền thừa thì phải mang nó đến Thiên Thú giới giao cho Yên Nhu, U Ly và Viêm Hi Long và còn một số h·ình p·hạt khi hắn làm trái khế ước.
Võ Huyền lần đầu ký khế ước liền muốn kiểm tra xem nó thế nào, thì hắn tìm quanh trong cơ thể chỉ tìm được Long Hỏa và Phong Uẩn Tuyết Ưng, chứ không hề thấy khế ước đâu.
"Khi ta gặp ngươi cũng là như vậy." Yên Nhu chầm chậm nói. "Người để ta có cảm giác đó không nhiều, U Ly, Viêm Hi Long và ngươi nhưng đối với U Ly và Viêm Hi Long ta lại không có cảm giác mãnh liệt như đối với ngươi."
"Nhớ kỹ, nhớ kỹ, nối liền vận mệnh, không thể tách rời."
Võ Huyền nghe Yên Nhu nói thì cũng không nói gì thêm, vì hắn biết hai người Viêm Hi Long và U Ly sợ điều gì, đến cả hắn cũng chẳng thể tin tưởng mình khi đứng trước những truyền thừa của thánh huyền có động tâm hay không?
"Phải."
Đôi cánh của Yên Nhu lướt qua, đôi mắt của Võ Huyền có thêm một lớp màn màu trắng, hắn nhìn dòng văn tự trên tường thì giống như chữ ở đại lục vậy. "Tổ huấn, điều thứ ba con cháu Yên Vân Hoàng tộc nên nhớ, không được tùy tiện đồng ý khi bất kỳ ai đặt tên cho mình."
"Thấy, nhưng không hiểu." Võ Huyền nói.
"Lại nói về chuyện của U Ly và Hi Long, bọn hắn cần ngươi ký kết một khế ước, để đảm bảo ngươi phải mang truyền thừa đến Thiên Thu giới." Yên Nhu vắt hai chân lên nhau, nhìn Võ Huyền mà nói.
Từ trên bàn tay nàng, một tờ giấy trắng cổ xưa xuất hiện, những dòng văn tự của nhân tộc từ từ được viết lên đó băng linh lực của Yên Nhu, sau khi viết xong, Yên Nhu đưa nó cho Võ Huyền đọc.
"Lúc đầu có chút áp lực, sau đó thì thấy an toàn, vui vẻ và muốn bảo vệ." Võ Huyền thành thực nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Khi ngươi gặp ta cảm giác của ngươi đối với ta như thế nào?" Yên Nhu không trả lời mà hỏi ngược lại Võ Huyền.
"Nên ngươi quyết định gắn liền vận mệnh với ta."
Chương 26: Khế ước
Song hắn lại không có ý kiến với sự kết vận mệnh này, vì Yên Nhu mạnh tuy không thể bảo vệ an toàn cho hắn ở Khống Thú đại lục nhưng về sau thì sao.
Mà sự việc cũng đã xảy ra, đâu còn thay đổi được nữa, nên không cần để trong lòng, thuận theo tự nhiên là được.
"Còn gì để nói sao, Yên Nhu, ta đã đồng ý giúp ngươi thì ta sẽ cố hết sức tìm kiếm, ngươi yên tâm ta không phải là kẻ thất hứa." Võ Huyền nói.
Khi Võ Huyền còn đang chìm trong suy nghĩ r·ối l·oạn, thì Yên Nhu đã không còn hình dáng bản thể của Yên Vân Hoàng.
Ngay khi Võ Huyền định hỏi Yên Nhu thì nàng nói. "Khế ước sau khi ký xong sẽ dung nhập với linh hồn."
Khi Võ Huyền vẫn còn đang ngắm nhìn khung cảnh lạ lẫm trước mắt, thì Yên Nhu dùng tiếng của Yên Vân Hoàng nói chuyện với mấy con Yên Vân Hoàng khác.
"Liên kết vận mệnh của tộc cũng là một cách có thể nói các chọn một bạn đời, liên kết chung vận mệnh với kẻ ấy."
"Vậy nên làm sao?" Võ Huyền hỏi Yên Nhu.
Trở lại sơn cốc, Yên Nhu lao thẳng vào một ngọn núi gần với dòng sông khi trước, Võ Huyền tưởng nàng bị làm sao, đang muốn lên tiếng nhắc nhở thì giữa ngọn núi một lỗ hổng màu trắng mở ra.
Yên Nhu mang Võ Huyền xuyên thẳng vào bên trong, khi cả hai đã vào bên trong, lỗ hổ liền biến mất trả lại ngọn núi nguyên vẹn như trước.
Võ Huyền và Yên Nhu bay ngược lại về sơn cốc ban đầu, dĩ nhiên là Võ Huyền chẳng thể bay được, mà Yên Nhu mang hắn quay về.
Võ Huyền đọc xong bản khế ước, liền dùng một chút linh lực còn xót lại trong cơ thể ký lên khế ước, khi Võ Huyền vừa ký xong tề khế ước tự xé rách chính nó chia thành hai nửa, một nửa bay vào trong người Võ Huyền, một nửa bay vào trong người Yên Nhu.
Chương 26: Khế ước
"Chúng ta sẽ nói chuyện đấy sau, thấy dòng văn tự thứ ba trên tường góc bên phải không?" Yên Nhu không trả lời Võ Huyền, mà chỉ cánh về phía góc tường bên phải.
Yên Nhu cứ bay tới đâu ánh sáng bên trong hang động đều tỏa sáng tới đấy, sau khi đưa Võ Huyền qua vài ngã ba khó đi, hai người dừng ở một không gian nhỏ được khoét rỗng, có thiết kế giống một phòng khách cơ bản của nhân tộc, song bên trên tường hắn thấy viết khá nhiều văn tự khó hiểu.
Có một cường giả mạnh như vậy đồng ý liên kết vận mệnh với mình sao lại không đồng ý, cứ cho là hắn không được lợi gì thì cũng chưa chắc chịu thiệt, hắn đâu có ngốc.
"Vì trong huyết thống của Vân Yên Hoàng tộc ta có một thứ mông lung gọi là vận mệnh, khi chúng ta đồng ý để người khác đặt tên cho mình, thì chính là chấp nhận kết nối cả hai vận mệnh với nhau." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trò chuyện với mấy con Yên Vân Hoàng khác xong, Yên Nhu mang Võ Huyền bay qua vô số dãy núi trắng, gần như là tới tận cùng của không gian màu trắng này, thì Yên Nhu mới dừng lại trước cửa hang động của ngọn núi.
Nhưng gắn liền vận mệnh theo như tổ huấn của Yên Vân Hoàng tộc thì Võ Huyền cũng cảm thấy không rõ, vì nói thật với hai chữ 'vận mệnh' hắn cũng chẳng thể giải nghĩa chính xác về nó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hình dáng của thiếu nữ, ta sống cũng vài nghìn năm, ở độ tuổi của Yên Vân Hoàng tộc cũng đã ở tuổi ba mươi của nhân loại ngươi rồi, nhưng nếu ngươi thích ta vẫn có thể thay đổi hình dáng của mình." Yên Nhu nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.