Khống Thú
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 192: Tới Tiễn Âm Hà
Là một đoàn người đang từ từ đi giống với bọn hắn.
Đây là bảng giá, khách nhân người cầm xem thử.”
Đoàn người bắt đầu di chuyển nhanh hơn nhưng người đi cuối như Võ Huyền chẳng thể nhìn thấy được Tiễn m thành.
Không khí trên cây cầu im lặng một cách khó thở, đoàn người nhìn không thấy đầu cứ nối đuôi nhau mà đi.
Bà lão nhoẻn miệng cười. “Khách nhân trẻ tuổi, quy tắc ở đây không nhiều, chỉ cần ngươi có Bích Ngọc Hồn và Lõa Ngọc Hồn thì có thể mua hồn thú ở đây.
Mà hắn chỉ nhìn được phía bên dưới cây cầu đang đi, một dòng sông trong vắt như mặt gương, bên trên mặt sông hàng ngàn linh hồn đang lững thững bay.
Năm nhà chia xong liền đi ngay, Võ Huyền cùng mấy người Phong Mẫn Nghi vào thành.
Cuối cùng đoàn người đã dần tiến lên mảnh đất trống bên ngoài Tiễn m thành.
Nói xong vài câu, hai con kỳ lân lại im lặng như tượng, cửa thành từ từ mở ra, từng dòng người đi vào bên trong.
Trước cổng thành hai con kỳ lân ngưng thành thực thể, đứng sừng sững trước cửa thành, chúng vừa mở miệng liền như sấm vang. “Từ từ vào thành, kẻ làm loạn trong thành, c·hết!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trước nắm rõ quy tắc của Tiễn m thành, mỗi nhà chúng ta chia người đi dò xét từng phía.” Võ Huyền nói với Hồng Thịnh Bảo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhanh chân đuổi theo sau mấy người Phong Mẫn Nghi, Võ Huyền bỗng cảm giác người mình nhẹ nhàng, chỉ vừa bước mạnh đã bay lên không.
Nhìn hoa lan trắng tự nhiên hắn biết cây cầu này biểu trưng cho điều gì.
“Vậy ta đi xem tòa phủ lớn này có gì.”
Nhìn kỹ Phong Mẫn Nghi phía trước, linh hồn có vẻ mờ nhạt.
Chương 192: Tới Tiễn Âm Hà (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Được.”
Hắn lại hướng mấy người cửu cấp nói. “Phiền mấy vị tiền bối đi xa hơn một chút để xem xét, lâu thì nửa ngày, nhanh thì một ngày chúng ta quay lại nơi này nói rõ với nhau về tình hình của thành.”
“Thiên Dương gia ta đi phía bắc.”
Võ Huyền liền tiến đến hỏi một linh hồn nhân loại. “Bà lão, không biết quy tắc ở đây ra sao?”
Nhân thủ ít ỏi, thành lại rộng lớn, vừa vào tòa phủ mọi người đã bắt đầu chia nhau ra để dò xét.
Bồng bềnh giống đám mây một lúc hắn mới đáp xuống lại cầu, cảm nhận lại cơ thể, hắn thấy cơ thể hiện tại nhẹ hơn bình thường rất nhiều.
Võ Huyền biết không thể chạy nhanh được, hắn đành chầm chậm mà đi trên cầu, tiện thể cũng quan sát xung quanh.
Bên trong tòa phủ, đều được lát gạch đá cẩm thạch, khắp nơi là linh hồn người và hồn thú.
Các thế lực quen biết đều tự tìm đến đứng chung với nhau.
“Vậy Mộng gia ta đi dò xét bên phía tây.”
Hồng Thịnh Bảo hỏi Võ Huyền. “Thiếu chủ, hiện tại chúng ta hiện tại nên làm gì?”
Phong Ngôn thì khá hơn một chút, cơ thể rõ ràng hơn Mẫn Nghi một phần, có lẽ do nàng thường xuyên sử dụng huyễn thuật nên linh hồn tự nhiên được rèn luyện mạnh hơn người bình thường.
Là trận sư, đan sư, luyện bảo sư hắn tự nhiên biết được cân lượng linh hồn của mình bao nhiêu.
Vào bên trong Tiễn m thành, Võ Huyền phát hiện thiết kế của thành khá là kỳ dị.
Không có chen lấn hay t·ranh c·hấp, tất cả đều từ tốn đi vào.
Những hồn thú và linh hồn của người đều ngồi tại một ô riêng biệt to lớn khác nhau, mỗi một trăm ô lại có một người hoặc một linh thú hóa hình đứng bên ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hồng gia ta đi phía đông.”
Võ Huyền thả một viên Bích Ngọc Hồn vào trong cái khay sứ trong điện thờ.
Không gian xung quanh hai cây cầu cũng dần thay đổi khi đến một đầu nối trên cầu, không gian xám xịt đã dần thay đổi sang màu đen xen lẫn màu đỏ.
Nói chính xác hơn cơ thể hắn hiện tại không khác bao nhiêu so với khi hắn thả linh hồn của hắn.
Để ý kỹ Võ Huyền mới phát hiện, cây cầu dưới chân của hắn được đan xen bởi những bông lan trắng mà thành.
Có điều họ đi lơ đãng không hề có thần như đoàn người của hắn.
Bỗng có từng tiếng hô lớn phía trước vang lên.
“Chúng ta đến nơi rồi!...”
Từng dãy các tòa nhà bao quanh bốn bên tường thành, ở giữa trung tâm thành lại là một tòa phủ lớn, gần như chiếm chọn cả Tiễn m thành.
“Độc Ánh gia đi phía nam.”
Mọi người nghe âm thanh vang vọng trong không trung thì biết chủ nhân Tiễn m Hà đang nhắc nhở, tất cả đều vội đứng thẳng người, không dám quan sát thêm gì.
“Đến rồi! Là Tiễn m Hà, đằng trước có một tòa thành, bên trên có ghi Tiễn m thành.”
Mọi người trên cầu đều tò mò nhìn xuống Tiễn m Hà thì bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên. “Không muốn trở thành linh hồn bên dưới thì đừng có nhìn.”
Nhưng Tiễn m thành rất lớn, chỉ bốn phía nhà bên dãy cũng chứa được trăm vạn linh hồn.
Võ Huyền vừa bước qua cửa, cánh cửa lớn liền đóng lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai phía xung quanh cây cầu đều là một mảng xám xịt không thể nhìn rõ, nhưng hắn lại thấy được phía bên trái cách cây cầu của bọn hắn không xa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.